Bản dịch Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 8
Tác giả: 프라이버시
Dịch: Bích Hà
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Cốc, cốc.
Nhưng trước khi có thể hoàn toàn đắm chìm vào bóng tối ấy, sự yên lặng bị phá vỡ.
“Này, tôi vào được chứ?”
Đó là một câu hỏi, nhưng người kia không chờ câu trả lời. Thực ra, anh hành động như thể đã biết Ketron sẽ không trả lời. Mà đúng là Ketron cũng không định trả lời, nên cũng chẳng có lý do gì để thấy khó chịu.
Cánh cửa mở ra. Và chủ nhà trọ quen thuộc bước vào.
Ánh bạc của mái tóc là thứ đập vào mắt đầu tiên, theo sau là gương mặt điển trai đến chói mắt và anh ta nháy mắt với Ketron ngay khi nhìn thấy hắn.
“Sao thế? Không khóc à, ngoan ghê ha?”
Nghe câu đó, Ketron vô thức nở một biểu cảm như thể không tin nổi tai mình.
…Ai cho anh ta cái quyền xem mình như đứa mít ướt vậy chứ.
Ketron với vẻ ngoài phi thường của chính mình chưa từng thật sự thấy ai đủ hấp dẫn để khiến bản thân phải trầm trồ.
Dù là mỹ nữ, hay mỹ nam, tất cả đều không mảy may gợi lên cảm xúc gì nơi hắn. Ngay cả Thánh nữ Laila người mà ai nấy đều kêu gào là “tình yêu sét đánh từ cái nhìn đầu tiên” cũng chẳng khiến trái tim Ketron dao động. Đến mức Augustin từng nhìn hắn nghiêm túc hỏi “Ketron chẳng lẽ cậu bị bất lực à?”
Thế mà chủ quán trọ kia không biết vì sao.
Khi ai đó lay hắn tỉnh dậy vào buổi sớm ấy, Ketron đang bị nhấn chìm trong ngọn lửa phẫn nộ bùng lên từ tận sâu bên trong mãnh liệt đến mức chỉ muốn đập tan tất cả. Cái lục địa mà hắn từng dốc lòng bảo vệ, những kẻ đang mỉm cười hạnh phúc ngoài kia, và cả những đồng đội phản bội ngày xưa tất cả. Nhưng trước khi cơn giận ấy kịp hóa thành dung nham cuộn trào, người đàn ông ấy chủ quán trọ đã lay hắn dậy.
Khi ấy, Ketron thoáng nghĩ rằng mình đã chết và lên thiên đường. Rồi chợt nhận ra, kẻ như hắn thì chẳng thể lên được nơi đó. Và thế là, hắn hiểu đây không phải ảo mộng.
Người đàn ông ấy tại sao lại có một gương mặt rạng rỡ đến chói lòa như vậy.
Không hỏi han gì nhiều, anh ta kéo hắn vào bên trong quán trọ của mình, đưa cho đồ ăn, sắp xếp một căn phòng để nghỉ ngơi. Còn mang cả thuốc đến để băng bó vết thương loại thuốc Ketron chưa từng thấy bao giờ.
Dù Ketron phũ phàng từ chối, nhốt mình trong phòng và chối bỏ hết mọi thiện ý, người đàn ông ấy vẫn không hề đuổi hắn đi.
Ngược lại, cứ mỗi lần Ketron chìm xuống tận đáy của bản thân, anh ta lại xuất hiện đúng lúc như thể định sẵn.
“Ồ, không khóc à, cũng ngoan đấy.”
…Một câu nói chẳng hiểu nổi.
Trên tay anh ta là hộp sữa màu vàng và thuốc chính là thứ đã đưa từ sáng. Sữa thì vẫn mát lạnh, ánh lên lấp lánh.
Ketron không đáp.
Dù hắn phản ứng thế nào, người kia vẫn thản nhiên ngồi xuống ngay trước mặt hắn không chọn ghế, không dùng giường như muốn hạ thấp mình để cùng một tầm mắt.
“Cậu kén ăn thì thôi, tôi chẳng nói. Nhưng để vết thương thế kia, thì thật chẳng yên tâm nổi.”
Kén ăn.
Trước thì gọi hắn là “nhóc”, giờ thì xem như trẻ con mít ướt cách nói chuyện của người đàn ông này thật kỳ lạ.
“Còn trẻ thế này, sao cứ làm như mình đã sống đủ rồi? Vết thương thì vẫn phải chữa, hiểu không?”
Lại nữa trẻ nữa.
Dù Ketron thực sự không lớn tuổi lắm, nhưng chưa từng có ai dám nói điều đó với hắn.
Bởi khi còn bé, quanh hắn không có người lớn nào thật sự quan tâm. Còn lúc trưởng thành, hắn là người mạnh nhất ai dám nói về tuổi tác với một người như thế.
Vậy mà người đàn ông này lại thản nhiên xem Ketron như một thiếu niên chỉ vừa chạm ngưỡng hai mươi.
Dù không biết hắn là ai, có lẽ, nhưng Ketron biết rõ vẻ ngoài của hắn thường khiến người khác cảm thấy bị đe dọa. Thế mà người này chẳng chút ngần ngại.
“Nếu cậu cho phép, tôi xem qua vết thương nhé?”
Câu hỏi nhẹ nhàng ấy vang lên.
“……”
Ketron vẫn im lặng.
Không phải vì cảnh giác. Giờ đây, dù ai đó kề lưỡi gươm lên cổ, hắn cũng chẳng chắc mình sẽ phản ứng. Người đàn ông này rõ ràng là dân thường chưa từng cầm vũ khí nên Ketron nào có lý do để phòng bị.
Chỉ là hắn chẳng còn chút ý chí nào nữa.
“…Không cần thiết đâu.”
Ketron thì thầm. Kể từ khi nhận ra sự phản bội, miệng hắn gần như chẳng mở lời thế mà hôm nay, đã là lần thứ hai.
“Tại sao?”
Người đàn ông nghiêng đầu, như không hiểu nổi.
Có thể phớt lờ được, nhưng chẳng hiểu sao Ketron cảm thấy nếu không trả lời, anh ta sẽ cứ mãi dai dẳng.
“Tôi…”
Hắn bình thản tiếp lời.
“Vì tôi là người có chết cũng chẳng sao cả.”
Một kẻ nếu biến mất thì cũng chẳng ai biết, chẳng ai quan tâm. Thậm chí, những người còn nhớ tới hắn có lẽ chỉ mong hắn biến mất.
Cảm xúc điên cuồng suýt nữa thiêu rụi mọi thứ vào buổi sáng từ khi bị ngăn lại bởi người đàn ông ấy đã hoàn toàn đông cứng.
Không còn nhiên liệu, không còn lý do để bùng cháy.
Giống như chính Ketron, cảm xúc ấy cũng đang bị quên lãng.
Đến mức hắn chẳng còn nhận ra nó từng là gì nữa.
“……”
Lần này, người đàn ông không nói gì.
Ngay cả khi không hiểu rõ nhau, thì nghe ai đó bảo “tôi có chết cũng được” vẫn là điều khiến người ta bối rối. Ketron biết điều đó. Và hắn mong câu nói ấy sẽ khiến anh ta thôi quan tâm.
Người xa lạ. Mối quan hệ xa lạ.
Với kiểu người không muốn dính líu, thì những lời như thế thường là đủ để họ rút lui.
Và quả thật, người kia cũng ngẩn người như thể không ngờ tới.
Ketron nhắm mắt, mong anh ta sẽ bỏ đi.
Nếu thế, khi lòng nguôi ngoai, cậu sẽ rời nơi này và không bao giờ quay lại.
Nhưng âm thanh vang lên lại không phải tiếng cửa đóng.
Tách. Một tiếng nhẹ vang lên như khi chiếc que xuyên thủng nắp hộp mỏng. Ketron mở mắt, thấy người đàn ông đang cắm ống hút vào hộp sữa.
Anh ta đưa nó cho hắn.
Ketron chỉ nhìn chằm chằm, không hiểu hành động ấy có ý nghĩa gì.
“Uống đi.”
Lần đầu tiên, giọng anh ta nghe cứng rắn lạ kỳ.
“Không có độc đâu. Mà có độc thì sao? Chính cậu nói là mình chết cũng được còn gì. Thế thì uống đi ngọt lắm, uống rồi sẽ thấy vui ngay.”
Ống hút chạm tới cằm Ketron. Đã từng không phản ứng dù dao hay tên kề sát cổ, vậy mà lần này, chiếc ống mềm ấy lại khiến hắn bất giác rụt người lại.
Rồi anh ta đặt ống hút vào môi Ketron.
“Cứ thế, hút một hơi nhé.”
Anh ta còn ân cần chỉ cách dùng. Ketron, bị khí thế ấy cuốn theo, thậm chí chẳng nhận ra mình đã vô thức mút lấy chiếc ống hút đang len vào giữa đôi môi.
Ống hút trong suốt dần nhuộm màu vàng óng, rồi dòng chất lỏng ngọt dịu ấy từ từ tràn vào khoang miệng Ketron.
Vị lạnh, đậm và có chút ngọt thanh ấy khiến Ketron giật mình và lập tức nhả ống hút ra. Vì thế, dòng sữa chưa kịp nuốt chảy dài xuống cằm hắn.
“Ối chà.”
Anh ta cười xòa rồi lấy tay nhẹ nhàng lau phần cằm của Ketron. Chất lỏng màu vàng bám vào đầu ngón tay của anh.
Ketron khẽ chau mày, cảm thấy ngượng ngùng không hiểu sao như thể mình thực sự là một đứa trẻ vụng về vừa làm đổ mất món gì quý giá.
“Lãng phí thế là không được đâu. Thứ này không phải muốn mua là có đấy.”
Nào.
Người đàn ông lại một lần nữa đưa ống hút ra trước mặt hắn.
“…….”
Lúc đầu là phản xạ vô thức, nhưng giờ đây Ketron đã hiểu rõ ống hút kia có ý nghĩa gì, và hương vị đang chờ đợi hắn là như thế nào.
Nếu là bất kỳ ai khác làm điều này, chắc chắn Ketron đã lạnh lùng hất bay cái hộp kia không một chút do dự.
Thế nhưng lần này, không hiểu sao hắn không thể.
Kể từ khi mở mắt và lên đường tới đế quốc, hắn đã phải bán gần như tất cả trừ thanh thánh kiếm để có tiền đi đường.
Không một ai quan tâm đến chàng trai trẻ mang nét mặt tiêu điều. Họ chỉ nhận hàng, đưa tiền và hết trách nhiệm.
Người đầu tiên cho đi mà không cần đòi lại điều gì chính là người đàn ông trước mặt.
Ketron vốn không phải kẻ dễ cảm động vì những điều nhỏ nhặt như vậy, dù là trong hoàn cảnh thế này.
Thế nhưng, hắn không muốn nhẫn tâm từ chối nụ cười trong trẻo đang tin rằng hắn sẽ uống tiếp. Hắn cũng không muốn làm tổn thương đôi tay mềm mại, chưa từng vấy máu kia.
Cuối cùng, sau một thoáng lưỡng lự, Ketron lại ngậm lấy ống hút. Lần này, mọi thứ dễ dàng hơn nhiều dòng sữa màu vàng lại tiếp tục tràn vào miệng hắn.
Lạnh, đậm và lại ngọt.
“Ngọt chứ?”
Người đàn ông mỉm cười hỏi, nhưng rõ ràng đó không phải là một câu hỏi mà là một lời xác nhận đầy chắc chắn.
Đúng như lời anh ta nói nó ngọt. Vị ngọt đậm đà ấy lan tỏa khắp miệng. Như một người tìm được ốc đảo giữa sa mạc, Ketron vô thức hút lấy hút để như thể mình là một đứa trẻ thật sự.
“Trên đời này, người đáng chết chỉ có kẻ mang tội. Cậu phạm tội à?”
Vẫn đang hút sữa, Ketron không thể trả lời, chỉ lắc đầu nhẹ.
Tội ư? Hắn là người mang quá nhiều gánh nặng. Dù không phải lúc nào cũng chọn cách ôn hòa, nhưng tận sâu trong tim luôn là công lý.
Người đàn ông khẽ mỉm cười, như đã đoán được trước câu trả lời.
“Thế thì sống đi. Cuộc đời ấy mà chẳng có gì to tát đâu. Chuyện tệ có thể xảy ra, nhưng chuyện tốt cũng sẽ đến đó là lý do chúng ta tồn tại.”
“……”
“Cậu vẫn còn trẻ như thế này mà.”
Vừa nói, anh ta vừa xoa đầu Ketron như đang dỗ dành đứa em trai nhỏ.
“Thời gian vẫn còn nhiều lắm.”
Rột rột.
Đúng lúc ấy, một tiếng động nhẹ vang lên từ hộp sữa. Cả hai người cùng nhìn về phía đó lớp chất lỏng màu vàng bên trong đã biến mất, để lại một chiếc hộp trong veo. Ketron đã uống cạn.
Không hiểu sao, điều đó khiến hắn thấy xấu hổ khủng khiếp đến mức vẫn ngậm ống hút mà người cứng đờ như đá.
“Sao rồi?”
Người đàn ông hỏi bằng một giọng dịu dàng. Ketron không hiểu anh ta đang hỏi về điều gì lời nói trước đó, hay chỉ đơn giản là vị sữa?
Nhưng chẳng lâu sau, hắn nhận ra đó là câu hỏi về sữa. Và vô thức, hắn thành thật đáp lại.
“Ngọt lắm.”
“Thấy chưa, ngon mà, đúng không?”
Người đàn ông mỉm cười rạng rỡ, như thể chính mình vừa được khen.
Câu hỏi ấy “Ngon không?” vang lên không chỉ như lời xác nhận, mà còn giống như đang nói: “Thấy chưa, đời vẫn còn điều tốt đẹp mà.” Ít nhất, với Ketron là vậy.
Điều tốt đẹp sao.
Ketron lặng người suy nghĩ. Một câu hỏi nhỏ chợt len vào tâm trí tưởng chừng đã khô cằn và rồi, câu trả lời hiện ra rất nhanh.
Có lẽ đúng là một điều tốt đẹp.
Ít nhất, trong suốt một tháng vừa qua đây là điều đẹp đẽ nhất.
***
Eddie hôm nay có vẻ tâm trạng rất tốt.
Dù Ketron vẫn còn yếu, nhưng chí ít anh cũng đã tạm thời ngăn được nhân vật chính rơi vào con đường hắc hóa. Và dù chỉ là tạm thời trong mùa lễ hội, khách khứa đã lấp đầy quán trọ một điều thật đáng mừng.
Khách du lịch đến đế quốc thì mải mê đắm chìm trong lễ hội, rồi sau đó cũng chẳng vội rời đi, mà nán lại để tham quan trước khi quay về.
Nói cách khác, đây là thời điểm lý tưởng để ra mắt món mới. Menu trong đầu thì đã đầy, giờ chỉ cần chọn cái phù hợp nên Eddie đang đắm chìm trong một nỗi “đau đầu hạnh phúc”.
Sáng ngày thứ ba kể từ khi nhặt được Ketron, ít nhất là cho đến khi anh nhìn thấy mảnh giấy ấy, mọi chuyện vẫn còn suôn sẻ.
“Hử?”
Sáng sớm, Eddie thức dậy theo thói quen, ngáp dài và vươn vai. Rồi bất chợt, anh phát hiện một mảnh giấy nhỏ được kẹp rất khéo bên cửa sổ cạnh giường.
Tờ giấy được đặt vào khe cửa quá hoàn hảo để gọi là ngẫu nhiên. Dù là ai nhìn cũng sẽ nghĩ ai đó đã gửi thư cho Eddie.
Nhưng mà đế quốc này có hệ thống bưu chính hoạt động đàng hoàng. Nếu muốn gửi thư một cách bình thường thì chẳng phải cứ nhờ người đưa thư là xong sao.
Tóm lại, đây không phải là một bức thư bình thường.
Bản dịch Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.