[NOVEL] Projection - Chương 173

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 173 - Ngoại truyện 2


Vài tháng trước, khi Shin Gyo Yeon vắng mặt thì Yoon Hee Su đã bị thương ở đầu. Cheon Se Joo đã hộ tống cậu ta đến bệnh viện. Lúc đó, Yoon Hee Su có vẻ mặt buồn bã vô cùng. Sau đó, khi cậu ta bỏ trốn khỏi Shin Gyo Yeon và anh đi bắt về, biểu cảm của Yoon Hee Su cũng rất ủ rũ.

Nhưng Yoon Hee Su bây giờ lại toát lên vẻ được yêu thương. Má cậu ta hơi ửng hồng và nở một nụ cười tự nhiên. Anh nghe nói Shin Gyo Yeon đã tự tay bẻ gãy hai mắt cá chân của Yoon Hee Su vì chuyện bỏ trốn. Nhưng trong tình huống như vậy, liệu có thể bình yên đến thế này sao? Yoon Hee Su cũng không bình thường. Nghĩ vậy, Cheon Se Joo chào cậu ta.

"Xin chào."

“Chủ tịch ở đâu?”

“Trong thư viện ạ. Anh ấy gọi anh ạ?”

“Ừ.”

Khi anh gật đầu, Yoon Hee Su lùi lại và nhường đường cho anh vào. Cheon Se Joo cởi giày ở cửa, rồi đi theo Yoon Hee Su vào trong. Không biết đã lăn lộn ở đâu mà trên đỉnh đầu cậu ta có một sợi tóc dựng ngược như ăng-ten, bay phấp phới.

“Anh biết thư viện ở đâu không?”

“Biết.”

Đến phòng khách, Yoon Hee Su ngẩng đầu hỏi Cheon Se Joo. Khi anh thành thật gật đầu, cậu ta đảo mắt rồi cúi đầu chào Cheon Se Joo. Sau đó đi về phía ghế sofa nơi cậu ta đang nằm.

“Chào tạm biệt ạ…”

“Tôi chưa đi mà.”

Khi anh nhíu mày nói vậy trước lời tiễn khách đột ngột, Hee Su lắp bắp trả lời. "Không, lát nữa… Có thể sẽ không gặp được anh nữa." Nghe cậu ta lẩm bẩm thêm, Cheon Se Joo bật cười khúc khích và kéo sợi tóc dựng ngược trên đỉnh đầu cậu ta xuống, rồi đi về phía thư viện nơi Shin Gyo Yeon đang chờ.

Cốc, cốc, vừa gõ cửa và mở ra, anh đã chạm mắt với Shin Gyo Yeon. Shin Gyo Yeon đang ngồi trên ghế trong thư viện, khoanh tay và nhìn chằm chằm vào cửa bằng đôi mắt lạnh lùng không chút ý cười. Anh ta có vẻ không vui. Sao mà khùng thế. Cheon Se Joo thầm mắng anh ta, rồi bước đến trước bàn làm việc và đứng đó.

“Anh gọi tôi ạ?”

“…Ừ.”

Shin Gyo Yeon trả lời vậy rồi không nói thêm lời nào mà nhìn chằm chằm vào Cheon Se Joo. Đứng yên đối mặt với ánh mắt lạnh lùng đầy uy nghiêm như vậy thật là một sự tra tấn. Cảm thấy đầu hơi đau nhức, anh định thay đổi tư thế thì cuối cùng Shin Gyo Yeon mở miệng.

“Cậu vốn dĩ hay cười như vậy sao?”

“Vâng?”

Trước câu hỏi lạc đề, Cheon Se Joo vô thức nhíu mày. Ngay sau khi hỏi lại, anh lập tức trở lại vẻ mặt vô cảm, nhưng trong lòng thì đủ mọi lời chửi rủa đang tuôn ra. Anh ta đang nói cái quái gì vậy…

“Thằng bé đó chắc vất vả lắm vì trưởng phòng Cheon đấy.”

“…Tôi đã làm gì sai ạ?”

Anh không ngờ bị gọi đến đột ngột để nghe những lời vô bổ như vậy. Cheon Se Joo không thể chịu nổi nữa nên hỏi lại. Shin Gyo Yeon không trả lời mà quay mặt đi. Cái quái gì thế, chết tiệt. Cheon Se Joo thầm nuốt sự bực bội vào trong, chắp tay ra sau lưng. Anh đứng yên nhìn Shin Gyo Yeon như muốn nói rằng có gì thì nói nhanh lên. Rất lâu sau đó, anh ta mới hỏi:

“Sức khỏe cậu thế nào rồi?”

“Không tệ ạ.”

“Nghe nói có di chứng à?”

“Vâng.”

Cheon Se Joo lặng lẽ gật đầu trả lời. Anh hơi kém may mắn. Thị lực giảm sút rất nhiều do tổn thương dây thần kinh thị giác chưa phục hồi hoàn toàn. Hiện tại anh đang đeo kính áp tròng. Nhưng khi ở nhà, anh phải đeo kính.

Shin Gyo Yeon nghe câu trả lời ngắn gọn đó, buông tay đang khoanh ra và đặt lên bàn. Cốc, cốc, hắn ta gõ ngón tay lên mặt bàn như một người đang suy nghĩ về một quyết định nào đó, rồi hỏi Cheon Se Joo.

“Cậu muốn làm gì?”

“……”

Ý đồ của câu hỏi đó không khó để hiểu. Shin Gyo Yeon là một kẻ tâm thần đáng ghét, nhưng anh ta khá quý trọng những cấp dưới làm việc cho mình. Trong trường hợp có sự thay đổi công việc lớn đến mức có thể ảnh hưởng đến cuộc sống, anh ta luôn triệu tập người đó để hỏi ý kiến. Mọi người hiếm khi từ chối, nhưng nếu cuối cùng có ai đó nói không được, anh ta sẽ chấp nhận lời từ chối đó mà không nói một lời nào.

Anh nghĩ rằng vì vết thương không lớn nên mình sẽ quay trở lại đội xử lý, nhưng có vẻ như Shin Gyo Yeon lại có suy nghĩ khác. Cheon Se Joo trực giác nhận ra rằng thời điểm đưa ra lựa chọn đã đến.

Nếu anh từ chức ở đây thì Shin Gyo Yeon sẽ loại anh khỏi đội xử lý một cách gọn gàng. Anh sẽ không còn phải vấy máu tay, thoát khỏi tình trạng bị đe dọa đến tính mạng bất cứ lúc nào và cuối cùng có thể tận hưởng cuộc sống bình yên với Se Jin.

Cheon Se Joo nhớ lại cảm giác tội lỗi đã đè nén bấy lâu. Thời kỳ anh cực kỳ ghét bản thân vì đã làm tổn thương người khác, trở thành người mà Hye In không mong muốn. Giờ đây, những ngày tháng đó đã qua đi, nhưng thỏa thuận giữa Cheon Se Joo và Shin Gyo Yeon vẫn còn hiệu lực. Đó là lý do anh chịu đựng sự khó chịu với Sun Hyuk để ở lại đội xử lý.

Cheon Se Joo lặng lẽ nhìn xuống sàn, rồi ngẩng đầu lên. Anh nhìn vào mắt Shin Gyo Yeon, người đang nhìn mình với ánh mắt vô cảm, rồi hỏi.

“Chủ tịch nghĩ thế nào? Anh nghĩ tôi đã đi xa đến mức nào?”

Bản thân anh đã có câu trả lời. Chỉ vài tháng thôi, nhưng khi tận hưởng cuộc sống hạnh phúc với Se Jin, Cheon Se Joo đã cảm nhận được rất nhiều điều. Đổi lấy sự trả thù, Cheon Se Joo đã phải chịu đựng quá lâu. Anh đã làm đủ rồi. Không còn gì phải làm nữa. Đó là câu trả lời mà Cheon Se Joo đã tìm thấy.

Shin Gyo Yeon im lặng cười trước câu hỏi ngược lại của anh. Anh ta chỉ nhếch mép, rồi lại gõ lên bàn như lúc nãy. Cốc, cốc, âm thanh đều đặn lặp đi lặp lại nhiều lần, rồi Shin Gyo Yeon trả lời.

“Tầng đáy chắc không vui vẻ gì đâu.”

Chỉ một câu nói đó đã vang vọng mạnh mẽ trong đầu anh. Cổ họng anh nghẹn lại. Cheon Se Joo khó khăn trả lời.

“…Vâng.”

Đó là lời nói rằng anh đã trải qua điều tồi tệ nhất. Cheon Se Joo cúi đầu và nghiến răng. Anh không ngờ sẽ nghe những lời như vậy từ Shin Gyo Yeon. Anh không ngờ anh ta biết rằng mình đã từng sa sút.

“Hiệu quả hơn nhiều so với cái giá phải trả. Cậu đã vất vả rồi.”

“…Không có gì ạ.”

Và sau đó là lời khen ngợi của Shin Gyo Yeon, Cheon Se Joo cảm thấy sự cảm động giảm đi nhanh chóng. Giống như một lời đánh giá tốt về giá trị, anh muốn đánh anh ta một trận.

Cheon Se Joo kiên nhẫn nắm chặt hai tay và lắc đầu. Shin Gyo Yeon nhìn chằm chằm vào anh rồi mỉm cười. Anh ta đeo mặt nạ của một người bình thường và hỏi Cheon Se Joo.

“Vậy, giờ cậu định làm gì? Cậu sẽ không đi làm bảo mẫu đâu nhỉ.”

Trước khi Cheon Se Joo kịp nhướng mày trước sự lựa chọn từ ngữ đột ngột đó, anh ta tiếp tục nói với một nụ cười trên môi.

“Làm việc dưới trướng tôi thì sao?”

“……”

Biểu cảm của Cheon Se Joo méo mó một cách kỳ lạ. Anh tự hỏi anh ta lại nói vớ vẩn gì nữa sau khi vừa từ chức. Shin Gyo Yeon nhìn khuôn mặt đó của anh, ha ha cười, rồi mở miệng giải thích thêm.

“Tôi định dọn dẹp tổ chức sau khi việc kế nhiệm kết thúc. Đã đến lúc kết thúc trò côn đồ vớ vẩn này rồi.”

“…Vâng?”

Anh không thể hiểu ngay anh ta đang nói gì. Một người phù hợp với côn đồ hơn bất kỳ ai khác lại nói ra những lời như vậy.

“Tôi định thay đổi mọi thứ. Từ giờ trở đi, việc tôi muốn làm không phải là làm thủ lĩnh của những kẻ ngu ngốc chỉ biết đánh đấm và chịch choẹt.”

Khóe môi Shin Gyo Yeon nở một nụ cười méo mó. Anh ta cười khẩy, nhìn thẳng vào Cheon Se Joo và giải thích.

“Tôi đang nghĩ đến việc tập hợp những người thông minh như cậu để phát triển DG thành một công ty đáng tin cậy hơn. Trong quá trình đó, những gì cần loại bỏ sẽ bị loại bỏ, những gì cần cắt đứt sẽ bị cắt đứt. Để làm được điều đó, tôi cần những người như cậu.”

Lời nói của Shin Gyo Yeon thật táo bạo. Việc cải tổ một công ty dựa trên băng đảng tội phạm để thành lập một doanh nghiệp lành mạnh gần như là không thể, liệu điều đó có dễ dàng thực hiện được không? Chắc chắn là không.

DG có rất nhiều doanh nghiệp ngầm và dòng tiền thông qua đó rất lớn, không thể bỏ qua. Kế hoạch từ bỏ tất cả các doanh nghiệp ngầm và trở thành một doanh nghiệp hợp pháp tuyệt đối không được phép rò rỉ ra ngoài. Bởi vì ngay khi các doanh nghiệp ngầm được dọn dẹp, tất cả các cán bộ tổ chức mất vị trí sẽ nổi dậy.

Việc anh ta nói với anh một chuyện quan trọng như vậy, cuối cùng có nghĩa là Shin Gyo Yeon không có ý định để anh ra đi. Cheon Se Joo bật cười khẩy vì quá ngạc nhiên. Tuy nhiên, không biết có phải vì đã nảy sinh tình cảm không mà anh không cảm thấy oán giận Shin Gyo Yeon. Một cách nào đó, đó lại là điều may mắn. Bởi vì dưới trướng anh ta, anh có thể bảo vệ Se Jin một cách sung túc và an toàn.

Shin Gyo Yeon đọc được tín hiệu tích cực trên khuôn mặt Cheon Se Joo. Anh ta không hỏi thêm ý kiến của anh mà ra lệnh.

“Vào công ty đi. Tôi cho cậu một năm.”

“…Vâng.”

“Đi đi.”

“……”

Cheon Se Joo định chào tạm biệt như "chúc anh sống tốt" nhưng rồi chỉ cúi đầu chào rồi rời khỏi thư viện. Cạch, đóng cửa lại, đứng trong hành lang, anh cảm nhận được không khí yên tĩnh.

Cơ thể anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút so với khi ra khỏi nhà. Có lẽ là vì gánh nặng trong lòng đã vơi đi…

Khi trở về nhà, anh bước đi chậm rãi với một nụ cười vô thức nở trên môi. Giờ đây anh không còn phải làm những việc nguy hiểm nữa. Khi theo lệnh của Shin Gyo Yeon, giấu con dao trong người và lên đường, anh không cần phải căng thẳng vì sợ không thể trở về với Se Jin. Anh không cần phải tránh tiếp xúc với Se Jin vì không muốn bị lộ vết thương. Anh không cần phải ở lì trong phòng tắm hàng giờ vì mùi máu khó chịu. Cheon Se Joo vội vã bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng trở về với Se Jin để báo tin.

Đến tầng 41, anh không chút do dự cởi giày và mở cửa giữa. Bước vào hành lang, mùi thức ăn bay từ nhà bếp. Mùi cơm mới nấu, tiếng động bận rộn của Se Jin khi nấu ăn bay vào tai anh. Cheon Se Joo cởi áo khoác, khoác lên tay và bước đi. Càng đến gần Se Jin, anh càng cảm thấy trái tim mình đầy ắp.

Cuối cùng, Cheon Se Joo đứng ở cuối hành lang, nhìn bao quát tổ ấm của họ.

Trong phòng khách ngập nắng, những dấu vết họ ở bên nhau vẫn còn đó. Chiếc bàn đặt sách bài tập của Se Jin và cuốn sách dở dang của Cheon Se Joo. Trên một bức tường, bó hoa anh tặng Se Jin được treo khô rất đẹp. Trên kệ dưới TV, có những bức ảnh của Kim Hyun Kyung và Cheon Hye In, Se Jin và Cheon Se Joo, cùng với những món quà lưu niệm nhỏ họ mua trong những chuyến du lịch trong nước.

Trên bàn ăn luôn đặt đối diện nhau, những món ăn và hai bộ đũa thìa được sắp xếp gọn gàng cho hai người và bên cạnh nồi cơm điện cũng chỉ có đúng hai bát cơm. Việc một bát là của Kwon Se Jin và một bát là của mình khiến Cheon Se Joo cảm thấy một sự hài lòng không thể diễn tả bằng lời.

Như thể đã đi một chặng đường dài và cuối cùng cũng tìm thấy nhà. Cheon Se Joo bước đến, ôm lấy Se Jin từ phía sau. Anh hôn sâu vào cổ Se Jin, thì thầm câu nói lấp đầy trái tim mình.

Cuối cùng, đây là sự tha thứ hoàn toàn.

Hoàn ngoại truyện 2.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo