Bản dịch Quái Vật Của Thần của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 18
Tác giả: 담적단
Dịch: Yui
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Người trả lời câu hỏi của Jung Sung Won là Min Jun. Trước viễn cảnh chỉ số có thể giảm đến 90%, Sung Won bỗng cảm thấy choáng váng. Điều đó chẳng khác nào việc một thợ săn cấp S tụt xuống thành cấp B.
“Tháo liên kết vật phẩm là xong thôi.”
Đang ngồi im lặng, Soo Hyuk chợt buông một câu. Ngay lập tức, Min Jun quay phắt sang nhìn hắn.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, vật phẩm liên kết kiểu cặp đôi dạng bám dính thì không thể gỡ bỏ được đâu.”
“Chắc chắn sẽ có cách.”
“Sao lại trốn tránh thực tế? Có gì to tát đâu chứ.”
“Sao một đứa nhóc như cậu lại bướng bỉnh thế hả?”
“Tại tôi thấy bức bối quá thôi.”
“Thật là. Cứng đầu vừa thôi chứ.”
“Ai mà nói ai cứng đầu hả?”
“Còn cậu, chẳng thấy sợ gì à?”
“Có gì mà phải sợ? Làm thì làm thôi. Như tôi đã nói, thà làm còn hơn để năng lực bị giảm dần.”
“Cái thằng nhóc con này.”
“Tôi không phải trẻ con đâu nhé.”
“Trẻ con thì gọi là trẻ con chứ, biết gọi là gì nữa.”
Trước cuộc khẩu chiến ồn ào của hai người Soo Hyuk và Min Jun ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, Jung Sung Won đưa tay lên trán, bóp nhẹ thái dương đang nhức nhối. Tính cách tai quái của Soo Hyuk thì anh đã biết từ lâu rồi. Nhưng việc Min Jun đối đầu chẳng hề nao núng, còn dám cãi lại từng câu một trước mặt Soo Hyuk, đúng là không phải dạng vừa.
Lúc mới gặp, tưởng rằng cậu điềm tĩnh và chín chắn so với tuổi, hóa ra không phải vậy. Hai người này mà ghép lại thì lại tạo ra phản ứng dây chuyền ở những chỗ chẳng ai ngờ tới.
Sung Won cố nuốt một tiếng thở dài, rồi lấy lại bình tĩnh và cất giọng đầy nghiêm nghị.
“Cả hai người im lặng đi.”
“Vâng.”
“Không, cậu nhóc này cứ làm liều chẳng biết sợ là gì cả.”
Lần này cũng vậy, Min Jun và Soo Hyuk lại đưa ra hai câu trả lời khác nhau.
“Soo Hyuk. À không, Hội trưởng Guild. Cứ để yên đi ạ. Tôi cũng cùng quan điểm với cậu Kim Min Jun.”
“Thật ạ?”
“Anh!”
Với cảm giác chẳng khác nào một cô giáo mẫu giáo đang can ngăn bọn trẻ cãi nhau, Jung Sung Won đưa mắt nhìn Min Jun.
“Vậy Kim Min Jun, cậu muốn xử lý chuyện này như thế nào?”
“Dĩ nhiên là phải làm rồi. Vì đây là ‘kết hợp thể xác’, nên chỉ cần hai bên đồng thuận. Tôi không muốn để chỉ số năng lực bị giảm sút.”
Min Jun đáp lời dứt khoát. Theo lẽ thường mà anh hiểu, việc giải trừ một vật phẩm đã bị ràng buộc mà vẫn an toàn là chuyện không thể. Vì vậy, anh chẳng thể hiểu nổi tại sao Soo Hyuk lại cứ cố tìm một cách khác.
“Vậy còn chú, vì sao lại không muốn làm? Không nói đến chuyện tìm cách khác. Min Jun nói là cậu ấy sẵn sàng mà.”
Trước câu hỏi của Jung Sung Won, Min Jun khẽ quay sang nhìn Yoon Soo Hyuk. Cậu thật lòng muốn biết lý do thực sự. Soo Hyuk cau mày, ánh mắt thoáng lướt qua Min Jun rồi khẽ mím môi lại.
“Anh à, em ấy mới hai mươi tuổi thôi mà.”
“Thì sao chứ?”
“Ý là còn nhỏ.”
Trước câu trả lời ngoài dự đoán đó, Min Jun không thể không mở to mắt.
Chỉ vì lý do đó thôi sao?
Ánh mắt họ giao nhau, và Soo Hyuk lại mấp máy môi không thành tiếng một lần nữa “còn nhỏ.”
“Ừ, thì đúng là còn nhỏ thật.”
Đã thế, đến cả Jung Sung Won cũng lên tiếng phụ họa bằng giọng điệu ái ngại, khiến Min Jun chỉ biết há hốc miệng vì sửng sốt.
Vốn dĩ, với thân phận thật sự là người ba mươi tư tuổi, anh chưa từng cảm thấy mình “trẻ” theo bất kỳ nghĩa nào. Thi thoảng, khi tuổi tác được nhắc đến, anh mới sực nhớ ra rằng hiện giờ mình đang mang theo một tấm thẻ căn cước ghi rõ: hai mươi.
Hơn nữa, nếu anh hai mươi tuổi thì cũng chỉ kém Soo Hyuk, con người hai mươi tám tuổi kia, có tám tuổi mà thôi. Chênh lệch ấy đâu đến mức phải bị coi là “còn con nít” như lời hắn ta nói.
“Tôi hai mươi tuổi rồi mà? Theo pháp luật thì chẳng có vấn đề gì cả.”
“Có vấn đề chứ.”
“Việc tụt chỉ số mới là vấn đề nghiêm trọng hơn.”
“Tôi bảo rồi mà, tôi nuôi cậu được. Biết rồi, chờ vài hôm đi. Đâu phải chuyện có thể làm ngay bây giờ.”
“Tôi có thể làm được.”
“Này.”
“Chúng ta còn đợi đến bao giờ nữa? Đừng nói là cứ chờ đến ngày cuối cùng đi. Biết đâu lại có chuyện đột xuất, mà cũng đâu chắc làm một lần là xong. Anh chắc chắn đến thế à?”
“Tôi sắp phát điên rồi đây. Haizz. Trong vòng bốn ngày nữa tôi sẽ liên lạc. Vậy là xong. Anh đi trước đây. Anh ơi, làm ơn đưa cậu này về nhà giùm.”
Soo Hyuk bật dậy khỏi chỗ ngồi rồi rời khỏi phòng guildmaster không một lời thêm. Min Jun quyết định thông cảm cho hắn. Có lẽ hắn tinh tế hơn vẻ ngoài. Nếu chuyện tuổi tác khiến hắn ta bận tâm, thì việc cần thêm thời gian để chuẩn bị tinh thần cũng là điều dễ hiểu.
“Thợ săn Kim Min Jun.”
“Vâng.”
Nghe tiếng gọi của Jung Sung Won, Min Jun liền chỉnh lại tư thế, ngồi nghiêm chỉnh hơn.
“Thật sự cậu thấy ổn chứ?”
“Chuyện gì ạ? À, ý anh là chuyện đó sao? Tôi ổn mà. Dù sao thì đâu còn cách nào khác, đúng không ạ?”
Nhìn cách Min Jun đáp lại một cách thản nhiên, Jung Sung Won cảm thấy dường như mình bắt đầu hiểu được phần nào tâm trạng của Soo Hyuk.
Đúng như lời Min Jun nói, cứ làm theo cách đó có lẽ là phương án giải quyết tốt nhất. Nhưng khi nhìn gương mặt hiền lành của cậu thanh niên hai mươi tuổi, người vẫn còn chưa rõ hết sự đời, Sung Won lại thấy muốn khuyên một câu: sống quá mềm mỏng như thế thì sẽ gặp rắc rối. Rằng thế gian này không thiếu kẻ xấu, nếu quá tử tế thì sẽ bị xem thường. Rằng lỗi là ở Soo Hyuk, nên em hoàn toàn có quyền yêu cầu một cái giá xứng đáng.
Nói một cách lạnh lùng, Min Jun chẳng khác nào đang nắm giữ sợi dây trói cổ Soo Hyuk. So với Min Jun, thứ Soo Hyuk có thể đánh mất rõ ràng nhiều hơn. Dù Min Jun có đưa ra yêu cầu quá đáng đi chăng nữa, Soo Hyuk cũng không còn lựa chọn nào ngoài việc chấp nhận. Thế mà cậu ấy lại chẳng hề đưa ra điều kiện gì.
Không rõ là vì chưa nhận ra vị thế của mình, hay thực sự không mong cầu điều gì để đổi lấy. Nhưng với kinh nghiệm nhiều năm tiếp xúc và làm việc với người khác, Sung Won có thể mơ hồ cảm nhận được, Min Jun có vẻ thật sự không có ý gì sâu xa.
“Thợ săn Kim Min Jun. Với tư cách là phó hội trưởng của Guild Tháng 6, trước hết tôi xin gửi lời cảm ơn vì cậu đã đưa ra một quyết định lớn lao như vậy. Hội trưởng sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm về chuyện lần này. Dù không phải cố ý, nhưng đó vẫn là lỗi của em ấy.”
Với dáng vẻ của một người đã dày dạn kinh nghiệm xã hội, Jung Sung Won khéo léo đề cập đến chuyện đền bù. Mấu chốt là: Soo Hyuk sẽ chịu trách nhiệm. Là một trong sáu Thợ săn cấp S duy nhất ở Hàn Quốc, Soo Hyuk giàu có đến mức có thể tuyên bố nuôi sống Min Jun suốt đời cũng không thành vấn đề.
“Dù hội trưởng nói là trong vòng bốn ngày, nhưng mong anh đừng để mọi chuyện bị kéo dài quá lâu.”
“Tôi sẽ theo dõi kỹ mọi việc. Và vì lần này là lỗi của Soo Hyuk, nên tôi sẽ thay em ấy đền đáp cho đúng.”
Trước thái độ vẫn chẳng có vẻ gì là muốn đòi hỏi gì ở Min Jun, cuối cùng Jung Sung Won buộc phải dùng đến từ “đền đáp”. Nếu không nói ra, e rằng anh sẽ trở thành một kẻ bóc lột một cậu nhóc chỉ mới hai mươi tuổi.
“À, không sao đâu ạ. Chuyện này chỉ là tai nạn thôi mà. À mà chẳng phải nên ký cái gì đó như hợp đồng bảo mật à?”
“Chuyện đó để sau rồi làm. Vì đây là sự cố do hội trưởng Guild gây ra, nên chúng ta còn phải bàn cả về việc bồi thường nữa.”
“Vâng.”
“Vốn dĩ hôm nay tôi định bàn về hợp đồng gia nhập Guild, nhưng vì hội trưởng Guild không có mặt chắc phải dời lại sau thôi.”
“À…….Vâng.”
Khi nghe lời giải thích rằng họ đã định ký hợp đồng tuyển dụng ngay sau khi kỳ thi thực chiến kết thúc, Min Jun thầm thấy khá bối rối. Anh không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến mức này.
“Cậu về nhà chứ? Tôi sẽ đưa cậu về.”
“Ngay bên cạnh có ga tàu điện ngầm mà. Tôi có thể tự về được.”
“Cậu biết thợ săn Jung Jin Woo đúng không ạ? Người của đội hành chính đã giao quà Tết ấy. Cậu ấy biết địa chỉ nhà nên cứ yên tâm về nhà là được ạ.”
“Vâng.”
Sau khi đã làm rõ trách nhiệm một cách rành rọt, Jung Sung Won đưa danh thiếp cho Min Jun rồi đích thân tiễn cậu về với tư cách khách quý. Sau đó, anh bắt đầu đi tìm Soo Hyuk, người chắc chắn đang ở đâu đó trong tòa nhà trụ sở của hội.
Thông thường, nếu không phải trong văn phòng hội trưởng thì Soo Hyuk sẽ ở phòng luyện tập. Nhưng hôm nay, hắn lại đứng ở một góc của khu công viên nghỉ ngơi được bố trí trên tầng thượng.
“Cậu ấy về rồi.”
“Đó, đang đi kia.”
Chiếc sedan màu đen lướt qua đúng hướng ánh mắt của Soo Hyuk. Tòa nhà của Guild tháng 6 cao đến 15 tầng, nhưng là một thợ săn cấp B, Jung Sung Won vẫn có thể cố gắng đọc được biển số chiếc xe đang dần khuất bóng. Đó chính là chiếc xe công vụ mà Min Jun đang ngồi trong.
“Mắt tinh ghê.”
“Gì cơ?”
“Anh đã nói sẽ đền bù. Dù sao cũng là tai nạn do chú gây ra mà.”
“Làm tốt lắm. Giờ thì tìm giúp em danh sách chuyên gia nổi tiếng trong mảng này, hoặc mấy xưởng chế tác. Bằng mọi cách, em sẽ gỡ bỏ trạng thái bị ràng buộc đó.”
Việc sắp xếp cuộc hẹn với thợ săn hay xưởng chế tác dưới danh nghĩa của thợ săn cấp 5 như Soo Hyuk không hề khó. Thế nhưng, từ trước đến nay chưa từng có trường hợp nào gỡ bỏ được trạng thái “vật phẩm dạng ký sinh” của vật phẩm. Rõ ràng có cách giải quyết ngay trước mắt, vậy mà Soo Hyuk lại cứ muốn đi đường vòng điều đó thật khó hiểu.
Dù bình thường có phần rộng lượng với người trẻ tuổi, nhưng suy cho cùng, Soo Hyuk là kiểu người sống rất mục tiêu. Một khi đã có đích đến, hắn chẳng ngại bất kỳ cách thức nào để đạt được dù là hợp pháp hay không. Trong quá khứ, hắn từng không ít lần bước qua ranh giới đó.
Vậy nên việc một người như hắn bỗng cư xử lương thiện, chùn tay vì chút đạo đức, thật sự là điều khó hiểu.
“Sao, có chuyện gì à?”
“Làm sao?”
“Chú mà có lương tâm à?”
Dù bị mắng thậm tệ như vậy, Soo Hyuk vẫn im lặng. Không phải hắn hoàn toàn không có lương tâm chỉ là nó rất mỏng manh. Thực lòng mà nói, nếu để ngăn chặn việc giảm chỉ số năng lực, thì chuyện phải làm vậy với một người xa lạ chẳng đáng là gì cả.
Chỉ là nếu người đó không phải là Min Jun.
Soo Hyuk thầm bĩu môi trong lòng. Không hiểu vì sao, khi Min Jun đề nghị chuyện đó, trong hắn lại dấy lên một cảm giác phản kháng khó tả. Cứ như thể mình sắp làm điều gì vô cùng vô đạo. Lương tâm, thứ mà bình thường chẳng mấy khi hắn để tâm tới, bỗng dưng trỗi dậy và gào lên sự hiện diện của nó.
"Em cũng thấy lạ thật đấy, nhưng chỉ là không muốn làm vậy."
"Khi thợ săn Kim Min Jun đã chủ động nói sẽ làm, thì cứ để cậu ấy làm. Chỉ cần nói lời cảm ơn, rồi đáp lễ xứng đáng là được."
"Chuyện đó để sau. Trước hết, đi gọi hội trưởng Guild Choi Jong Soo tới đây đã. Gọi mãi mà không chịu bắt máy."
"Chắc lại đang ngủ gà ngủ gật ở đâu đó thôi. Để anh đi gọi về."
Dưới trướng của Guild Tháng 6 có vài Guild trực thuộc hoạt động như các công ty con. Trong số đó, Guild Tháng 11 là một xưởng chế tạo chuyên trách pháp cụ, không tham gia vào các cuộc đột kích hầm ngục. Choi Jong Soo chính là Guild trưởng của Guild Tháng 11 ấy.
Là một trong những chuyên gia pháp cụ hàng đầu trong nước, Choi Jong Soo nổi tiếng với tính cách cuồng công việc. Gần như sống luôn trong toà nhà của Guild, hễ tập trung vào nghiên cứu là quên cả ăn ngủ. Bởi vậy, thời gian nghỉ ngơi hoàn toàn thất thường. Mà một khi đã ngủ thì lại tắt luôn điện thoại, khiến người khác khó lòng liên lạc được.
Jung Sung Won để lại một lời dặn vội, bảo hắn mau quay về văn phòng, rồi lập tức rời đi. Còn lại một mình, Soo Hyuk vẫn đứng lặng trên sân thượng, mặc cho gió lạnh mùa đông lùa qua áo, không hề nhúc nhích suốt một quãng lâu.
Bản dịch Quái Vật Của Thần của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.