[NOVEL] Quái Vật Của Thần - Chương 7

Bản dịch Quái Vật Của Thần của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 7

Tác giả: 담적단

Dịch: Yui

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Nụ cười của Soo Hyuk quả thật đẹp như tranh vẽ, nhưng Min Jun không dễ bị vẻ ngoài ấy đánh lừa. Chỉ cần nghĩ đến hàm ý phía sau lời “không chỉ bị xã hội vùi dập”, anh cũng buộc phải ngoan ngoãn gật đầu. Và rồi, Min Jun thầm quyết nếu thực sự có kẻ lừa đảo nào xuất hiện như lời hắn nói, nhất định sẽ liên lạc với hắn đầu tiên.

“Chuyện đó là lý do mà anh đích thân đến gặp tôi luôn sao?”

“Đúng thế.”

“Cảm ơn anh vì đã để tâm đến tôi.”

Min Jun vội vã cúi đầu chào, thầm mong Soo Hyuk sớm đứng dậy rời đi. Thế nhưng hắn vẫn ngồi yên vị tại chỗ, nét cười không rời khỏi gương mặt.

“Bộ anh còn chuyện gì muốn nói nữa hay sao?”

Min Jun lên tiếng hỏi Soo Hyuk, cái người dường như chẳng có ý định đứng dậy. Trên bàn vẫn còn tới ba chiếc hamburger. Dù hamburger nguội rồi vẫn có thể ăn ngon, nhưng chỉ khi Soo Hyuk rời khỏi đây, anh mới cảm thấy có thể đưa thứ gì đó vào miệng.

Đúng lúc ấy, Jung Sung Won áp điện thoại lên tai rồi vội vã bước ra khỏi cửa hàng. Có vẻ như nhận được một cuộc gọi khẩn. Thế nhưng Soo Hyuk thì vẫn ung dung ngồi yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

“Cái gọi là ‘Nụ hôn của kẻ được sủng ái’ ấy. Rốt cuộc có thể nâng lên đến mức nào?”

Min Jun nhanh chóng nhận ra rằng Soo Hyuk hẳn đã sử dụng kỹ năng nhận diện. Nếu không phải như vậy, làm sao hắn có thể biết chính xác tên kỹ năng của bản thân anh được? Tuy vậy, trong giới thợ săn, việc dùng kỹ năng quan sát lẫn nhau vốn dĩ chẳng khác nào một lời chào hỏi thường tình. Trái lại, chính việc dò hỏi quá chi tiết về năng lực của đối phương mới bị xem là thô lỗ.

“Nụ hôn của kẻ được sủng ái” là một dạng kỹ năng tăng cường, có khả năng nâng cao chỉ số năng lực của thợ săn. Min Jun do dự trong giây lát, phân vân không biết có nên nói thật với Soo Hyuk hay không, rồi cuối cùng cũng cất lời.

“Một chút.”

“Nếu có thể cậu ban cho tôi ngay lúc này được không? Tôi thì, ngay cả cuối tuần cũng bị phó hội trưởng hành cho kiệt sức rồi đây.”

“À… chuyện là thế này. Muốn sử dụng kỹ năng ấy thì đúng như tên gọi, cần phải thực hiện một nụ hôn. À, không nhất thiết là môi đâu, chạm vào chỗ khác cũng được. Nhưng làm vậy ở đây thì có phần không tiện cho lắm.”

“Không sao đâu. Nào, cứ làm ở đây đi.”

Soo Hyuk đưa bàn tay phải lên, gần như chạm tới trước mặt mình.

“Làm thật luôn hả”

“Ừ, tay tôi sạch rồi chỉ mới lái xe thôi. Mau lên đi.”

Min Jun cau mày, đưa mắt nhìn khuôn mặt rồi lại nhìn bàn tay Soo Hyuk, sau đó khẽ nuốt xuống một tiếng thở dài. Giữa một cửa tiệm hamburger đông nghẹt người, chỉ là chạm môi lên mu bàn tay đối phương thì cũng chẳng ai để tâm hay lên tiếng trách móc.

Min Jun khẽ lau đôi môi còn dính dầu mỡ vì ăn hamburger bằng một tờ khăn giấy. Sau đó, anh nắm lấy tay Soo Hyuk, nhẹ nhàng và thật nhanh, đặt một cái chạm khẽ lên mu bàn tay rồi lập tức rời đi.

“Xong rồi.”

“Ồ… thời gian hiệu lực là 77 phút sao. Ha, nâng chỉ số lên đến 55%? Thật đáng kinh ngạc. Thời gian hồi kỹ năng là bao lâu? Và tối đa có thể dùng cho bao nhiêu người?”

“Bí mật.”

“Bao nhiêu thì được?”

Min Jun bật cười khẽ trước câu nói đùa đã lỗi thời từ rất lâu. Vốn dĩ, tiết lộ chi tiết kỹ năng là điều cấm kỵ trong giới thợ săn. Thế nhưng, một kỹ năng tăng cường chỉ nâng được 55% thì chẳng có lý do gì để giấu giếm cả. Anh liền triệu hồi bảng hệ thống, kiểm tra lại thông tin một cách chính xác.

“Với cùng một mục tiêu thì thời gian hồi chiêu là mười một tiếng. Có thể sử dụng kỹ năng này đồng thời cho tối đa mười hai người. Nhưng nếu dùng cho đủ mười hai người thì mana gần như cạn kiệt. Khi mana tự hồi lại, sau mười một tiếng cũng chỉ đủ để dùng cho khoảng hai người mà thôi.”

“Thật là ấn tượng.”

Trong lúc Soo Hyuk còn đang trầm ngâm suy nghĩ, Jung Sung Won đã vội vã quay trở lại. Hắn ngồi xuống chỗ cũ, như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.

“Guild tháng 6, thế nào?”

“Hả?”

“……?”

Người phản ứng trước câu hỏi đột ngột ấy không phải Min Jun, mà lại là Jung Sung Won. Đôi mắt cậu mở to nhìn sang phía này, rồi lập tức quay vội đầu đi.

Mặc kệ thế nào, Soo Hyuk vẫn tiếp tục lời giải thích của mình.

“Nếu được phép tự hào một chút thì, hiếm có nơi nào đãi ngộ tốt như bang hội của tôi. Lương cố định, tiền thưởng, cả các khoản ưu đãi đều không thiếu. Cả kỳ nghỉ phép cũng rộng rãi. Tôi sẽ đối xử tốt với cậu. Dù là cấp C nên có giới hạn về lương cơ bản, nhưng tiền ký kết thì tôi sẽ thu xếp thật xứng đáng.”

“Chắc anh cũng biết rồi, tôi chỉ ở cấp C thôi.”

“Dù chỉ là cấp C, nếu có tài năng đặc biệt thì cũng chẳng thành vấn đề mà.”

“Tôi cảm ơn anh vì lời đề nghị ấy, nhưng tôi xin phép được từ chối.”

Trong những lần mày mò tìm thông tin thi lý thuyết lấy bằng hành nghề thợ săn, Min Jun đã sớm biết rõ Guild tháng 6 là một nơi ưu tú đến nhường nào. Đãi ngộ dành cho thợ săn ở đó nổi bật đến mức chính Soo Hyuk cũng không ngại nói lời tự hào. Không ít người trong giới mơ được đặt chân vào hội ấy.

Thế nhưng Min Jun, vốn chưa từng có ý định gia nhập bất kỳ hội nào, đã từ chối một cách nhã nhặn nhưng dứt khoát. Trước phản ứng ấy, Soo Hyuk bất giác cau mày, như thể không thể nào hiểu được lý do từ chối.

“Tại sao?”

“Do tôi định làm tự do.”

Quyền quản lý hầm ngục chỉ có thể thuộc về các hội được công nhận chính thức thông qua đấu thầu. Tuy nhiên, việc tham gia vào các cuộc đột kích hầm ngục không nhất thiết phải là người của một hội nào. Những thợ săn tự do vẫn có thể được thuê ngắn hạn bởi hội, hiệp hội hoặc thậm chí là chính phủ tựa như làm việc thời vụ, để tham gia vào các chiến dịch trong hầm ngục.

Một lựa chọn khác nữa là tự lập hội riêng, chỉ với một thành viên, rồi tham gia đấu giá quyền quản lý những hầm ngục hạ cấp. Khi còn là người chẳng mấy hứng thú với việc gánh vác một hội lớn, Min Jun đã từng đi theo con đường đó.

Với quá nhiều điều cần che giấu lúc này, Min Jun chỉ định âm thầm hoạt động với tư cách một freelancer, tránh sự chú ý của người đời càng nhiều càng tốt. Cũng vì thế mà anh càng phải giữ khoảng cách với những nơi nổi tiếng như Guild Tháng 6.

“Trước khi làm freelancer, có lẽ cậu nên tích lũy chút kinh nghiệm thì hơn.”

“Tôi không thích giao du với người khác cho lắm.”

“Hừm… Cậu là người đầu tiên từ chối đấy.”

“……?”

Lối dùng từ của Soo Hyuk kỳ lạ đến mức Min Jun phải tròn mắt ngạc nhiên. Cách hắn nói như thể vừa bị từ chối tình cảm khiến Min Jun thật sự không khỏi kinh ngạc trước khả năng diễn đạt của người kia.

“Cũng đành chịu thôi. Nếu sau này đổi ý thì hãy liên lạc với tôi. Gọi vào số ghi trên danh thiếp ấy, tôi sẽ bắt máy ngay.”

“Vâng.”

Min Jun điềm đạm đáp lại. Anh không muốn chọc giận một thợ săn cấp S, người vừa bị từ chối lần đầu tiên trong đời và lại còn có vẻ chẳng màng gì đến việc đó.

“Tôi xin phép đi trước. Xin lỗi vì đã làm phiền bữa ăn.”

“Không sao.”

“Hẹn gặp lại lần sau nha.”

“Anh đi cẩn thận.”

Mãi đến lúc đó, Soo Hyuk mới lịch sự cúi đầu chào rồi nhẹ nhàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Người ngồi bàn bên cạnh là Jung Sung Won cũng đồng thời đứng lên, khẽ gật đầu chào Min Jun một cách kín đáo trước khi lặng lẽ bước theo sau Soo Hyuk rời khỏi quán.

Min Jun lặng lẽ dõi theo bóng lưng của Soo Hyuk đang băng qua cửa tiệm. Người đàn ông cao lớn với dáng vóc nổi bật ấy, ở bất cứ đâu cũng là tâm điểm thu hút ánh nhìn. Hắn lại còn là một thợ săn cấp S, nổi danh không chỉ nhờ thực lực mà còn bởi vẻ ngoài điển trai. Thế nhưng kỳ lạ thay, chẳng một ai trong cửa hàng ngoái nhìn lấy một lần. Cứ như thể họ không hề nhìn thấy hắn vậy.

Việc bản thân cũng chỉ nhận ra gương mặt Soo Hyuk sau khi ánh mắt hai người chạm nhau khiến Min Jun nghi ngờ rằng hẳn hắn đang sử dụng một vật phẩm có khả năng che giấu sự hiện diện hoặc gây nhiễu nhận thức.

Cảm giác đó có phần lạ lẫm. Trong quá khứ, khi còn hoạt động với tư cách thợ săn, những vật phẩm có thể xóa bỏ cảm giác tồn tại hay làm rối loạn nhận thức như vậy vốn hiếm đến mức gần như không tồn tại.

Là một trong số ít thợ săn cấp S tại Hàn Quốc, hắn luôn trở thành tâm điểm chú ý ở bất cứ nơi đâu. Dù đã che kín mặt bằng mũ và khẩu trang, vóc dáng cao lớn vượt trội vẫn khiến hắn khó mà ẩn mình được giữa đám đông. Hắn vốn không phải kiểu người quá bận tâm đến ánh nhìn của thiên hạ, thế nhưng cũng không ít lần phải đối mặt với những phiền toái vì bị nhận ra những chuyện rắc rối mà chẳng hề mong muốn.

“Hay là sau này tậu một cái cho mình cũng được ha.”

Để thành công trong việc dịch chuyển chiều không gian, anh gần như dốc sạch toàn bộ tài sản mình có, đem dâng cho tôn thượng. Vì phải chuẩn bị đối phó với “phạt lai hữu thể”, anh đã mang theo khá nhiều ma thạch cấp B và C, nhưng đó là dây giữ mạng, tuyệt đối không thể bán.

Thay vào đó, anh vẫn còn một vài vật phẩm đáng giá. Dù hiện tại chưa có giấy phép thợ săn nên không thể giao dịch theo cách chính thống, nhưng nếu ra vào hầm ngục vài lần để che giấu nguồn gốc thì vẫn có thể xoay xở được. Chỉ cần bán được với giá hợp lý, những món đó cũng đủ làm khoản quỹ khẩn cấp cực kỳ hữu dụng.

Trong thời gian đó, nếu có thể giải quyết được tác dụng phụ của việc dịch chuyển chiều không gian, tức là việc bị tụt hạng và quay trở lại cấp S, thì chuyện kiếm tiền sẽ chỉ là chuyện sớm muộn. Dù biết sẽ mất kha khá thời gian, nhưng Min Jun không hề vội vàng.

Sau khi ghi thêm một dòng vào danh sách mua sắm cho tương lai, Min Jun hướng ánh mắt có phần uể oải về phía cửa ra vào nơi Soo Hyuk vừa bước ra. Một thợ săn cấp S, lại còn là hội trưởng của một bang hội lớn, đích thân ngỏ lời chiêu mộ, chuyện đó chẳng phải là điều dễ gặp chút nào.

Nếu chỉ là sự bốc đồng nhất thời của Soo Hyuk thì chẳng có gì đáng lo. Nhưng nếu đó là nghiêm túc, thì chuyện anh phải gia nhập Guild Tháng 6 gần như sẽ trở thành điều bắt buộc, chẳng khác nào bị ép buộc.

“Cũng chả biết nữa.”

Min Jun vốn không phải kiểu người thích đắm chìm quá lâu trong những nỗi băn khoăn không có lời giải. Khẽ nhíu mày đầy bất mãn, anh gom lại phong bì và danh thiếp mà Soo Hyuk để lại, rồi lặng lẽ tiếp tục bữa ăn còn dang dở. Dù chiếc hamburger dày nhân kia đã nguội đi ít nhiều, nhưng hương vị vẫn đậm đà và ngon miệng như lúc mới mua.

Bản dịch Quái Vật Của Thần của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo