[NOVEL] Quan Tài Của Người Hùng - Chương 8

Hông có lịch update;>

Bản dịch Quan Tài Của Người Hùng của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 8

Tác giả: 도해늘

Dịch: My

Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.

Thực ra tôi cũng thấy mừng vì Noi nhập nhóm. Cậu ấy nhỏ con hơn tôi, mặt mũi hiền lành, chắc dễ nói chuyện hơn ba hiệp sĩ kia. Còn nữa, cái kiểu nói nhiều của cậu khiến tôi có cảm giác sẽ là người thích hợp để hỏi gì cũng sẽ trả lời một lèo. Một cái máy giải thích chính hiệu.


Trong mấy truyện xuyên không kiểu này, thường sẽ có một nhân vật như thế. Mấy người kia thì chẳng moi được gì, toàn phải tự đoán mệt chết đi được, cuối cùng thì cũng người được chọn cũng xuất hiện.


Nhưng ánh mắt kinh hoàng trong đôi mắt xanh của Noi lại khiến tôi hơi tổn thương. Tôi cũng đâu có ưa gì Isaph, nhưng cũng không đến mức bị nhìn như một con quái vật chứ. Cảm giác như trong suốt chuyến đi đến vùng xâm thực, hay cho đến khi chia tay, tôi sẽ bị đối xử theo kiểu đó.


Trời ạ. Isaph đúng là pháp sư hắc ám bị xem là cặn bã trong thánh quốc vì đã từng thu thập linh hồn từ xác chết nhiều vô kể…


“Hắn là tên đồ tể ở Clam đấy?! Tên đó giết sạch dân trong làng rồi biến tất cả thành xác sống dưới trướng mình cơ mà, các người thật sự định đưa hắn theo thật sao?!”


À… không phải chỉ là rác rưởi, mà hoá ra là siêu cấp rác rưởi mới đúng.


Tôi chợt hiểu ra vì sao cai ngục trong tù lại tỏ thái độ thù địch với mình đến thế.


Có thể phần nào là do bản tính cọc cằn khiến hắn trút giận lên tôi, nhưng nghĩ lại, cũng đáng đời tôi thôi khi trở thành kẻ hứng chịu tất cả những lời chửi rủa.


Trong lúc đó, câu chuyện của Noi vẫn tiếp tục.


“Đó là một kẻ đã tra tấn dân làng đến chết chỉ vì tin rằng càng chết trong sợ hãi thì sẽ tạo ra được những linh hồn càng hung dữ! Không, thậm chí hắn còn không xứng để được gọi là con người nữa!”


Đúng vậy.


“Tôi đồng ý rằng thuật điều khiển linh hồn có thể hữu ích trong việc tìm kiếm khu vực bị xâm thực. Nhưng dù sao đi nữa, tôi không nghĩ hắn là người phù hợp để tham gia vào nhiệm vụ lần này! Làm sao tôi có thể chịu đựng với việc sống cùng hắn suốt vài tháng được cơ chứ?!”


Gì cơ? Một nhiệm vụ dài hạn kéo dài tới vài tháng á? Tôi bắt đầu muốn cổ vũ cho sự phản đối của Noi. Nếu cậu ta có thể thuyết phục Haruenir, chẳng phải nhiệm vụ này sẽ tự động bị hủy sao?


Cử Noi vào quốc hội đi. Tôi sẽ trở thành một fan cuồng, quấn khăn đỏ lên đầu, đeo bảng biểu trước ngực, im lặng đồng tình trong khi cậu ấy hét lớn như một nhà cách mạng.


Dù phải ngước lên nhìn những hiệp sĩ cao lớn hơn hẳn mình, khí thế của cậu ấy không hề bị khuất phục.


“Chúng ta đã phải cực khổ lắm mới bắt được tên đó ngay tại hiện trường, vậy mà bây giờ lại đưa Isaph ra khỏi ngục sao…!”

“Noi.”

“……”


Chỉ một tiếng gọi nhẹ nhàng từ Haruenir mà Noi lập tức im bặt. Dường như chỉ với một cái gọi tên, cậu ấy đã bị tước đoạt toàn bộ quyền phát biểu.


Không được! Đừng chịu thua, Noi! Cậu làm được mà! Tôi ở đây, đứng về phía cậu…!


“Thưa ngài Haren…”

“Nói đi.”

“… Tôi hiểu rồi.”


Gì cơ?


Chỉ một cái nhìn chằm chằm mà cuộc đối thoại đã kết thúc à? Thậm chí Haruenir còn nhường lời để cậu ta nói tiếp mà sao lại kết thúc luôn vậy? Tại sao lại đồng ý ngay lập tức chứ? Làm ơn hãy tức giận thêm đi, hãy hét lên rằng không thể đi cùng một tên rác rưởi như tôi chứ!


Nhưng tiếng gào thét trong lòng tôi chẳng thể chạm đến Noi. Khi Haruenir mỉm cười dịu dàng và vỗ nhẹ vai cậu ấy vài lần, nét giận dỗi trên mặt Noi cũng dần dịu lại.


Chỉ cần nhận được một chút ân cần từ vị anh hùng là cậu ta chẳng còn gì để ấm ức nữa rồi.


Khi tôi còn đang bàng hoàng, Noi quay sang trừng mắt nhìn tôi.


“Hãy nhớ lấy. Vì ngài Haren mà ta buộc phải đi cùng ngươi, nhưng ta sẽ không bao giờ công nhận ngươi đâu! Ta sẽ giám sát ngươi từng giờ từng phút đấy!”


Mọi hy vọng vừa nhen nhóm lên trong tôi liền tắt vụt ngay.


Họ cãi nhau rồi lại làm lành, rốt cuộc chỉ có tôi là bị chửi oan. Tất nhiên người họ mắng là “Isaph,” không phải tôi, nhưng tôi vẫn thấy mệt mỏi không còn sức sống.


Vì tôi không đáp lời, lông mày Calteric nhíu lại. Có vẻ anh ta nghĩ tôi đang coi thường Noi là một người nhỏ con và hiền lành nên gương mặt hắn lập tức trở nên dữ dằn.


“Này, ngươi. Cứ phớt lờ lời nói của người khác hoài là sao…”

“Muốn làm gì thì làm. Tôi đâu có đi cùng các người để được công nhận.”


Một câu nói bật ra bằng tông giọng cộc lốc. Tôi cũng chẳng thấy cứ nhất thiết phải càu nhàu lên. Dù sao những tội ác mà Isaph gây ra đâu phải do tôi làm, và lời chỉ trích đó cũng chẳng thực sự dành cho tôi.


Thế mà ánh nhìn khó chịu đó lại khiến tôi mệt mỏi vô cùng. Ngay cả ở Trái Đất, nơi đã trở thành kiếp trước thì tôi cũng từng phải chịu ánh nhìn như thế. Và giờ, dù đã xuyên vào game, tôi vẫn không thể thoát khỏi nó.


“Dù sao trên cổ tôi cũng đang đeo vòng kiểm soát, nếu có gì khả nghi thì vị anh hùng kia sẽ đập nát đầu tôi, nên khỏi cần bận tâm vô ích.”

“……”

“Mọi người làm ơn tập trung vào nhiệm vụ đi. Mau khám phá xong khu vực bị xâm lấn rồi kết thúc chuyện này thôi…”


Thật lòng mà nói. Giờ khi đã chắc chắn không ai có thể cản được quyết định của Haruenir, khả năng nhiệm vụ bị hủy là bằng không.


Thứ duy nhất tôi có thể làm là cầu mong nó kết thúc càng sớm càng tốt.


Nói điều đó với giọng kiệt sức xong, tôi chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng trống phía trước.


Sợ rằng nhìn về phía Noi sẽ giống như đang kiếm chuyện nên tôi cố tình không nhìn ai trong nhóm. Ảnh hưởng từ tác dụng phụ của kỹ năng trước đó vẫn còn, khiến cơn mệt mỏi càng thêm nghiêm trọng.


Và rồi tôi lại thấy buồn nôn.


“Oẹ…”


Cơn choáng váng kéo đến cùng lúc, và, chết tiệt, đôi chân yếu ớt như búp bê giấy của tôi gập hẳn xuống. Không giống như nhân vật chính đáng thương trong phim ngã xuống một cách bi thương, tôi ngã một cái bịch như tờ giấy rơi.


Cả tiếng động cũng nhỏ và đáng thương hại.


Chít… chít…


Tiếng côn trùng kêu trong im lặng khiến tôi càng thấy nhục hơn. Cái cơ thể này rốt cuộc là sao đây! Dù ở Trái Đất tôi cũng yếu, nhưng đâu đến mức này!


Tôi chống tay xuống đất run lẩy bẩy thì Haruenir thở dài rồi tiến lại gần.


Noi nhìn tôi ngơ ngác, lên tiếng. 


“… Thật sự yếu hẳn đi rồi sao?”


Giọng cậu ta đầy kinh ngạc.


“Dù khi nghe tin hắn bị bắt tại trận tôi cũng nghi ngờ đó có thực sự là Isaph hay không… nhưng ra là tin đồn hắn yếu đi là thật…”

“Noi. Phải đi thôi. Không thể cứ ở đây mãi được.”


Haruenir cắt ngang trước khi cuộc trò chuyện lan man thêm.


Lúc đó Noi mới “À!” lên một tiếng rồi gật đầu.


Ngay sau đó, Haruenir cúi người xuống, khiến tôi nhớ lại cảnh anh ta đã bế tôi thế này lúc rời đại điện nên tôi vội từ chối. Tôi vẫn thấy không thoải mái khi phải nhìn gương mặt anh ta ở khoảng cách gần như vậy.


“Tôi tự đi được…”

“Xong rồi lại ngã, phí thời gian thêm lần nữa à.”

“V, vậy thì tôi sẽ không buồn nôn nữa đâu, có thể cứ xách tôi như xách giỏ đồ ấy được không?”

“Ngươi đúng là có tài nói nhảm mà.”


Không buồn suy nghĩ thêm, Haruenir dứt khoát từ chối. Với cái thân thể này, tôi không tài nào đẩy anh ta ra nổi, nên đành để mặc cho anh ta bế lên.


Không phải là bế theo kiểu dịu dàng thân mật, mà đúng kiểu khiêng hành lý.


Từ phía sau, tôi nghe thấy tiếng Noi hét lên.


“Ể?!”


Tôi đành nhắm mắt lại. Giá mà có nút đăng xuất hay chí ít là tắt âm thanh thì tốt biết mấy.


Ngoài dự đoán, nơi đoàn hướng tới lại là văn phòng làm việc của Noi nằm bên trong ngôi đền.


Noi đoán được rằng hành trình sắp tới sẽ rất dài nên nói rằng cậu cần ghé qua văn phòng một lát để nộp đơn xin nghỉ việc và chuẩn bị thêm một vài vật dụng. Khi đến Đại Điện, cậu đã chuẩn bị phần nào rồi, nhưng có vẻ như sau khi xác nhận người đi cùng mình là một kẻ vượt ngục, cậu lại chợt nghĩ ra có vài thứ cần mang theo nữa.


May mắn là trên đường đi không gặp ai, có lẽ chiến thuật nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất đã phát huy tác dụng.


Tôi đang hiếu kỳ quan sát căn phòng ấm áp thì bất ngờ Noi bước lại gần.


“Đây, uống cái này đi!”


Thứ cậu ấy đưa ra là một chiếc lọ trong suốt chỉ bằng ngón tay, bên trong chứa chất lỏng ánh vàng nhạt lấp lánh. Cái này là gì vậy? Tôi chỉ nhìn chăm chú mà không nói gì, cậu ấy khẽ càu nhàu rồi giải thích.


“Nó sẽ giúp hồi phục thể lực phần nào đấy. Vì nếu ngươi cứ ngã lên ngã xuống thì tốc độ di chuyển cả nhóm sẽ chậm lại, nên ta mới đưa thôi, đừng hiểu lầm! Hừm, và cũng đừng cản trở ngài Haruen nữa đấy!”

“Tôi không hiểu lầm đâu.”


Tôi cắt lời vì cậu ta nói quá dài dòng. Mặc dù Noi nói chuyện khá cộc lốc, nhưng đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến mức đưa cả thuốc hồi phục cho tôi, nên ấn tượng với cậu ấy cũng tốt lên chút đỉnh. Thật ngạc nhiên, đây còn là thứ “thức ăn” đầu tiên tôi dùng kể từ khi đến thế giới này. Tuy không rõ nó có được tính là đồ ăn không nữa…


Trong lúc uống thứ chất lỏng không vị đó, tôi đảo mắt nhìn quanh văn phòng. Những giá sách kín đặc các cuốn sách dọc theo tường, nhiều món đồ trang trí bắt mắt. Tấm thảm lớn màu xanh lá được thêu chỉ vàng, chiếc ghế sofa êm ái cùng với vài chiếc gối… Đây là lần đầu tiên tôi thấy một không gian đầy sức sống của ai đó kể từ khi đến thế giới này.


Khi đang chăm chú ngắm nghía xung quanh, ánh mắt tôi bắt gặp một chiếc gương. Ủa, giờ mới để ý là mình vẫn chưa biết thân xác này trông ra sao mà nhỉ? Tò mò nổi lên, tôi lập tức tiến lại gần gương.


“Ừm…”


Chỉ biết thốt ra một tiếng thở dài trống rỗng. Tôi từng nghĩ, với điều kiện môi trường và thể trạng tệ hại thế này thì ít nhất ngoại hình sẽ được tạm ổn đi, nhưng…


Mái tóc đen nhánh mọc lòa xòa gần chạm vai. Làn da thì trắng bệch như chưa từng tiếp xúc với ánh nắng, đến nỗi có thể thấy rõ các mạch máu. Đôi mắt dài và sâu, đuôi mắt nhọn khiến vẻ ngoài trông có chút lạnh lùng, nhưng cộng với quầng thâm đậm bên dưới mắt, tổng thể chỉ mang lại cảm giác mệt mỏi và u ám.


Một gương mặt như đang âm mưu chuyện gì đó mờ ám. Như thể có thể vừa cười vừa làm thí nghiệm một mình. À không, rút lại ý sau. Không giống kiểu người hay cười chút nào. Cảm giác tối tăm đến mức dường như chưa từng nở một nụ cười nào. Không sai, ấn tượng đó rất giống với Isaph, một con người như sống tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới này.


Lại còn mặc thêm chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, bầu không khí âm u lại càng rõ rệt. Phần mũ trùm phía sau đã sờn, có thể thấy Isaph vốn thường trùm kín đầu để che luôn cả mặt. Vậy nên người ta mới hình thành nhận thức rằng: kẻ khoác áo choàng đen, luôn đi cùng một con mèo đen chính là Isaph.


Tôi mải miết suy nghĩ vẩn vơ rồi đưa tay nghịch tóc mái một cách vô thức. Ở kiếp trước tôi cũng để tóc dài để che mặt nhiều nhất có thể, nhưng chưa bao giờ để dài đến mức này như Isaph cả. Bảo sao cứ có cảm giác tóc mái chọc vào mắt suốt.

Bản dịch Quan Tài Của Người Hùng của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
boylovemaiyeu
boylovemaiyeuChương 8
Ủa sao bộ này chưa ra nữa vậy ಥ‿ಥ
Trả lời·2 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo