“Này, mày cầm gì thế?”
Giọng Choi hốt hoảng bám theo sau lưng, nhưng Hong Ju nhanh hơn, bước vào phòng, khóa chặt cửa. Đôi mắt đỏ ngầu lướt về Gu Pping, kẻ đang nằm dài trên sofa, lười biếng như mèo ngủ dưới nắng.
“Ồn ào gì vậy?”
Gu Pping ngóc dậy, ánh mắt lướt qua gương mặt rực lửa của Hong Ju, rồi dừng lại ở bọc giấy báo trên tay cậu.
“Cái… cái gì thế?”
Mắt gã trợn tròn, vội đứng phắt dậy, luống cuống xỏ chân vào đôi giày gót mòn.
*Ầm ầm!* Tiếng động vang vọng trong phòng, là cửa bị đập hay tim cậu đập loạn, Hong Ju chẳng phân biệt nổi.
“Mày, thằng giết người! Vung vẩy tao như con rối mà sướng lắm hả?”
Cả người cậu như bị dội nước sôi, nóng rát. Xé toạc giấy báo, lưỡi dao sáng loáng hiện ra, mắt cậu tóe lửa. Gu Pping hoảng loạn lao sau sofa, né cơn thịnh nộ đang lao tới như gió bão.
“Sao, sao thế? Gu Hong Ju, mày điên rồi à? Muốn chết hả, khốn kiếp?”
Thay lời đáp, cậu vung dao xuống. *Xoẹt!* Lưỡi thép cắm phập vào sofa, xé toạc lớp vải.
“Hí!”
Gu Pping ngã nhào, hơi thở ngắn cụt thoát ra. Cậu giật dao lên, mùn vàng rơi lả tả như bụi ký ức tan vỡ.
“Sao không rạch bụng tao luôn đi? Muốn chết là ai chứ, thằng khốn!”
Cậu gào lên, lao tới, đầu gối đè lên sofa, vung dao về phía kẻ núp sau.
“Mày nói gì? Điên rồi à, sao nổi khùng thế?”
Dao vụt qua trước mặt gã, vụng về nhưng sắc lạnh. Cậu thở hổn hển, ngực run lên vì cơn giận dữ.
“Cha tao chết, sao mày không nói? Để tao cày tiền cho mày à? Mày là người sao nổi?”
“….”
Cậu nhảy qua sofa, lao vào gã, dao giơ cao, đâm xuống. Cảm giác lưỡi dao xuyên qua thịt mềm khiến tim cậu thắt lại, rồi tiếng thét xé không gian.
“Á!”
Máu phun từ cánh tay Gu Pping, đỏ thắm như hoa nở giữa lằn ranh sống chết. Gã vùng vẫy, đẩy cậu ngã ra, nhưng cậu lại đứng lên, mắt trắng dã, điên cuồng.
“Choi! Choi!”
Tay nắm cửa rung bần bật, cánh cửa rung chuyển như muốn bật tung.
“Mở, mở két! Nhanh!”
“Ái, chết mất! Gân đứt rồi, Hong Ju! Gọi Choi mau!”
Gu Pping ôm cánh tay rỉ máu, ép lưng vào két, mặt méo mó cầu xin. Máu nhỏ từng giọt qua kẽ tay, đỏ thẫm trên sàn.
“Đừng có mà khóc! Mở két trước khi tao rạch bụng mày!”
Cậu gầm lên, chĩa dao sắc vào gã. Gu Pping run rẩy, miễn cưỡng đứng dậy, tay đẫm máu chạm vào bàn phím. Bốn con số mờ đi dưới vệt đỏ.
“Mày nghe gì tao không biết, nhưng hiểu lầm đấy! Tao… tao chẳng biết gì, thật!”
*Bíp.* Két mở. Cậu túm tóc gã, dao chỉ vào trong. Gu Pping liếc ngang, tìm kẽ hở thoát thân.
“Lôi giấy vay ra.”
“Hả, không, tao…”
Dao kề sát cổ gã, chỉ cần nuốt nước bọt là lưỡi thép cắt vào.
“Lôi ra.”
“….”
Gu Pping run run thò tay vào két, lôi ra tờ giấy cũ nát, tay rung đến mức giấy kêu xào xạc. Cậu giật lấy, xé tan từng mảnh.
“Bán thận, bán gan trả nợ, mà cái giấy khốn kiếp này là gì!”
Ngày nhỏ, vài tờ giấy này từng là cơn ác mộng. Sợ không kiếm tiền, cha sẽ ra sao. Đứa trẻ ngu ngốc ấy lớn lên vẫn ngốc nghếch, chỉ biết ăn đòn. Đúng là trò cười.
“Mày nuôi tao? Đầu mày chỉ nghĩ đến tiền, đồ khốn!”
Cậu hét đến khản cổ, móng tay cào xước tay mình, xé giấy như người điên. Mảnh vụn rơi lả tả quanh chân, như tàn tro của 15 năm.
“….”
Gu Pping nhân lúc cậu lơ là, đẩy mạnh, lùi về tường. Tay gã mò mẫm, chạm cây gậy golf, mắt lóe lên tia sáng.
“Nuôi tao? Đừng làm tao buồn cười!”
Cậu run rẩy, lao tới, dao chĩa thẳng. Gu Pping giật gậy, vung mạnh. *Keng!* Gậy trúng cổ tay khô gầy, dao rơi xuống sàn.
“Ư!”
“Thằng… thằng điên!”
Gu Pping nắm chặt gậy, ép lưng vào tường. Cậu thở dốc, mắt vẫn cháy bỏng nhìn gã.
“Mày giết cha tao, giết tao, đồ điên! Sao không nói, khốn kiếp!”
Cậu lao tới, Gu Pping lại vung gậy. Cậu né được, nhảy lên, đè gã vào két.
“Ư!”
Gu Pping ngã xuống, máu từ lưng loang dài trên két như vệt sao băng đỏ.
“Đồ khốn, cha mày chết sao là lỗi tao? Tao nuôi mày, mày quên ơn à!”
Gã gào lên, môi cậu run run, rồi cong thành nụ cười méo mó.
“Ơn? Tao đến trả đây, đồ khốn!”
Chẳng còn sức nhặt dao, cậu vung tay, vớ bất cứ thứ gì ném vào gã. Cơn giận trút xuống như mưa rào trên thân hình co ro của Gu Pping.
“Philippines cái gì, toàn nói láo!”
Kẻ từng đẩy cậu 8 tuổi ra đường kiếm từng đồng xu, chẳng màng cậu bị đánh. Kẻ giật dây cậu run sợ trước tờ giấy vay, cười cợt trước mặt cậu. Cơn giận làm cậu chao đảo.
“Chết đi! Chết đi, đồ điên! Mày không đáng sống!”
Cổ cậu nổi gân, gào thét. Cha chết mà cậu vẫn sống, mong một ngày cha trở lại. Sợ gã hành cha như hành mình, cậu cắn răng chịu đựng.
“Vì mày, tao sống như thằng ngốc…”
Trốn rồi bị bắt, bị đánh, bị chửi. Muốn chết nhưng nhịn, rồi buông xuôi, lại tự dằn vặt. Lạnh run trong gió, đổ mồ hôi dưới nắng – 15 năm trôi qua trước mắt như cơn ác mộng.
*Ầm!* Cửa bật tung, Choi lao vào.
“Hong Ju! Mày làm gì thế!”
“Ngốc đến mức nào, đến mức nào!”
Cậu đá vào Gu Pping, sức mạnh từ thân hình gầy tràn ra dữ dội. 15 năm kìm nén giờ vỡ òa, không gì ngăn nổi.
“Mày sao thế, đồ khốn!”
“Thả tao!”
Choi ôm cậu từ sau, cậu vùng vẫy, gào lên. Mặt trắng bệch giờ đỏ gay vì máu dồn.
“Đứng yên đi!”
Choi toát mồ hôi, kéo cậu ra. Gu Pping thấy cậu bị khống chế, mắt sáng lên, nhặt gậy golf, lảo đảo đứng dậy.
“Chặt tay nó đi!”
“Hả?”
Gu Pping chống gậy, vuốt tóc, tay đỏ máu.
“Điên rồi! Cha mày chết, nghe ở đâu?”
Cậu thở gấp, vùng thoát khỏi Choi.
“Đồ khốn, trả lời! Nghe đâu?”
Gu Pping vung gậy vào bụng cậu. *Bộp!* Tiếng trầm vang lên. Gã đánh tiếp vào hông, đùi, như muốn xả giận. Đau như nội tạng vỡ nát, nhưng cậu vẫn trừng mắt nhìn gã.
“Thả nó ra!”
Gu Pping vuốt tóc, ra hiệu. Choi hoang mang cúi đầu, lo cậu chết mất.
“Thả nhanh, ra ngoài!”
Gu Pping quát, vung gậy về phía Choi. Choi thả tay, cậu ngã ra.
“Đồ khốn, tao cho mày gặp cha mày!”
Gu Pping túm tóc cậu, kéo lê qua sàn. Máu rơi từng giọt, chẳng rõ của ai. Choi đứng ngây, bất lực.
“Tao nuôi mày quá tốt à? Dám mở miệng?”
Gã giật áo cậu, xé toạc bằng tay đẫm máu.
“Thả!”
Cậu dồn sức cuối, vùng lên.
“Ư!”
Cùi chỏ trúng cằm, Gu Pping ngã nhào, ôm mặt, rồi bật dậy, mắt tóe lửa.
“Thằng rác rưởi! Chết đi! Dám chống tao?”
Gã đá liên hồi. Cậu nuốt đau, xương như gãy vụn. Sao lại chịu đựng lâu thế? Sợ hãi vô nghĩa gì nổi khi cha đã chẳng còn trên đời?
“Hư… hư…”
Cậu cười khùng khục, máu loang mặt. Gu Pping bỏ gậy, túm tóc cậu, giật mạnh.
“Cười à? Muốn chết đến phát điên hả?”
Môi cậu cong méo, nụ cười ghê rợn khiến gã nhăn mặt.
*Phẹt.* Cậu nhổ nước bọt lẫn máu vào mặt gã, đỏ nhớp chảy qua má.
“Ai là rác rưởi, thằng khốn?”
“Đồ…”
Gu Pping run lên, đấm túi bụi vào mặt cậu. Da rách, máu trào, tiếng cười cậu xen lẫn âm thanh ghê rợn. Choi lao tới, ôm gã.
“Dừng lại! Nó chết mất!”
“Thả tao!”
Gu Pping quay sang đấm cả Choi. Bàn ghế ngã lăn lóc trong cơn hỗn loạn.
“Chuyện gì thế?”
“Ngăn Gu Pping đi!”
Dok Sa lao vào, hoảng hốt. Cậu cười méo mó, nước mắt loang mi. Má nóng ran, chẳng rõ là máu hay lệ.
“Bình tĩnh đi!”
Ý thức mờ dần giữa lộn xộn. Điện thoại rung trong túi, nhưng cậu chẳng còn sức kiểm tra. Đau đớn và giận dữ tan biến, như bão lặng, chỉ còn hư không.
“Bọn nó coi tao là trò đùa à?”
Cậu nghe tiếng gào, vai đau nhức run lên. Cha mà cậu tìm bấy lâu, cuối cùng cũng thấy rồi. Chẳng cần bám víu Mu Gyeong nữa. Chết là gặp được thôi.
“Hong Ju, ổn không? Tỉnh lại đi!”
“….”
Gương mặt nhăn nheo trong giấy hiện lên lần cuối. Nụ cười gượng gạo cứ lởn vởn. Cha trên trời chắc nghe hết oán trách của cậu. Giờ thấy ngại quá.
“….”
Mí mắt cậu khép lại, chìm vào bóng tối.