[Novel] Sampal - Chương 89

CHƯƠNG 89

Dok Sa tắt máy xe, vung chân dài bước xuống. Chìa khóa tung lên không trung rồi rơi vào tay, gã lặp lại trò đó, bước nhẹ nhàng vào trong.
“Ưmm.”
Tiếng ngâm nga vẳng ra từ mũ bảo hiểm. Gã nhẹ nhàng bước lên cầu thang, nơi dán dòng chữ *“Mỗi bậc thang tăng 4 giây tuổi thọ”*.
“Đời sống đã chật vật, cần gì thêm 1 phút 40 giây chứ.”
Lên tầng hai, gã quen thuộc rẽ vào khu hồ bơi. Nơi đáng lẽ đầy nước giờ tụ tập vài gã đàn ông.
“Tôi đến rồi đây?”
Đám người lớn tuổi vẫy tay chào. Ai nấy kẹp túi mua sắm đầy tiền mặt bên hông. Dok Sa nhảy phốc xuống hồ trẻ em cạn nước. Túi nặng trĩu trên lưng đập vào eo gã.
“Hôm nay lại cho tôi tiền tiêu vặt, nên mang cả đống thế này à?”
Gã đặt túi xuống, đám con bạc nhao nhao.
“Thằng oắt này, ngạo mạn gớm nhỉ?”
“Học ở đâu mà cứng đầu thế? Hôm nay anh em sẽ dạy mày một bài, nhóc.”
“Ha, để xem lúc tôi đi các anh còn nói vậy không?”
Dok Sa tháo mũ bảo hiểm, đặt gần tầm tay. Phòng khi nguy cấp, gã có thể vung ngay.
“Vậy hôm nay khởi động nhẹ với 10 nghìn?”
“Đồng ý.”
“Ơ, sao thế? 100 nghìn đi. Tôi cần tiền thắng để bọc răng vàng.”
Gã gõ nhẹ răng nanh. Hành động khiến vài ánh mắt trở nên kỳ lạ.
“Răng tốt lành sao bọc vàng?”
“Có người quen bọc vàng răng nanh. Mục tiêu của tôi là hơn nó 2 cái. Vậy nên 100 nghìn, đồng ý không?”
Dok Sa buông lời trêu đùa. Đám biết tay bạc bọc vàng nanh lặng lẽ nhìn nhau.
“Được. Hôm nay lột sạch thằng nhóc này xem sao.”
Một gã trải tấm chăn gấp gọn ra, bụi bay mù. Dok Sa phe phẩy tay. Họ gom tiền lại, trước mặt mọi người, xé bộ bài mới chia dây. Ván bài bắt đầu.
Chẳng biết bao lâu trôi qua. Túi Dok Sa đã đầy ắp tiền. Đánh giá thời điểm, gã đeo túi, đứng dậy.
“Đi vệ sinh chút. Về tôi xé bộ bài mới nhé?”
“Đi cùng đi. Nãy giờ nhịn, bàng quang sắp nổ rồi.”
Chẳng có nhà vệ sinh tử tế, chỉ giải quyết sau tòa nhà, nơi tối tăm.
“Anh mà khoe của quý nhăn nheo thì tôi xui cả ngày mất. Đi trước đi.”
“Ê, nó còn xài tốt lắm nhé? Đẻ đứa thứ tư cũng được.”
“Ư.”
Gã gầm lên, chĩa hạ bộ về phía Dok Sa. Gã quay lưng, nhăn mặt. Trong lúc người kia đi ra sau, Dok Sa giả vờ châm thuốc, kín đáo quan sát.
“…”
Cách 70 mét, dưới đèn đường lẻ loi, ba gã mặc vest đen đứng hướng về phía này.
*“Sẽ nhanh có đuôi bám theo. Lúc đó rút tay, phá ván, hẹn ngày khác.”*
Hôm nay là lần thứ ba đến, đúng như Hong Ju dự đoán, đuôi bắt đầu xuất hiện.
“Này, nhanh đi rồi vào đi?”
Gã kia kéo quần, bước tới cửa.
“Vâng, anh vào trước đi.”
Dok Sa rít sâu điếu thuốc, liếc đèn đường. Tiếng bước chân lên tầng hai của gã kia ngừng lại.
*[Đuôi.]*
Gã gửi tin nhắn, chậm rãi nhả khói. Hút hết điếu, gã mới vào lại ván bài. Mở cửa mạnh, gã giả vờ hoảng loạn.
“Các anh, đi vệ sinh thấy mấy thằng lạ ngoài kia. Côn đồ khu này à?”
“Thằng lạ? Chắc dân quanh đây thôi.”
Đám bạc giả lơ. Dok Sa làm bộ lo lắng hơn, mở túi, nhét vội tiền thắng hôm nay vào.
“Sao lại là dân thường đứng mặc vest giữa giờ này? Không phải cảnh sát chìm đấy chứ?”
Gã làm bộ vụng về, đánh rơi tiền vài lần, rồi vội đeo túi lên vai.
“Gì, định phá ván chạy à?”
“Ê, mày thắng hết là xong à?”
“Tôi còn em nhỏ phải nuôi. An toàn là trên hết. Dù sao gặp lại sau nhé, các anh?”
“Chỉ biết ăn rồi chuồn, đồ khốn.”
Mặt đám bạc thoáng thất vọng. Dok Sa cầm mũ bảo hiểm, gõ xuống sàn *thịch thịch*.
“Chuồn gì mà mất mặt thế. Lần sau chơi lớn hơn, 1 triệu một ván, đồng ý không?”
“…Khi nào? Phải hẹn ngày chứ!”
Chúng dò hỏi ngày giờ. Dok Sa đáp theo kịch bản khớp với Mu Gyeong.
*“Thứ Năm, 2 giờ sáng, chỗ này.”*
“Thứ Năm, 2 giờ sáng, ngay đây.”
Gã cười tươi, đội mũ kín, bước đi nhẹ nhàng như lúc đến.
“Hôm nay chơi vui lắm, tạm biệt.”
Xe máy gầm vang rời khỏi tòa nhà. Một xe đen bám theo sau. Dok Sa thỉnh thoảng ngoái lại, xác nhận đuôi.
Chẳng bao lâu, tin nhắn đến Mu Gyeong.
*[Đi đây.]*
Xong việc thì ngủ khách sạn cũng được, vậy mà gã cứ đòi về đây. Chắc lại nhét túi tiền cho Hong Ju, ra vẻ anh lớn. Tiền vốn từ túi Mu Gyeong, vậy mà Dok Sa khoe mẽ hết phần.
“Không ngủ à?”
“Chưa buồn ngủ.”
Thói quen lâu năm, đã quá 4 giờ sáng mà mắt Hong Ju vẫn sáng rực. Mu Gyeong nhìn đôi mắt đen, khẽ chậc lưỡi.
“Phải sửa hết thói quen ở sòng đi thôi.”
Nghe hắn lẩm bẩm, cậu thấy mình như đứa trẻ hư. Hắn cũng thức khuya thế này mà. Hong Ju buột miệng, giọng hờn dỗi.
“Sếp thì ngủ khi nào?”
Hỏi xong mới liếc đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn. Việc nhiều thế, mình hỏi thừa rồi sao?
“Thấy mày ngủ thì tao mới ngủ.”
Hong Ju câm nín, quay sang ban công. Kính tối đen phản chiếu gương mặt nghiêng của Mu Gyeong. Cậu ngẩn ngơ ngắm hắn. Đây là lần đầu tiên thoải mái nhìn hắn thế này.
Bao lâu trôi qua? Mu Gyeong cúi đầu xem điện thoại. Cổ thon dài, mắt híp lại nhìn màn hình, toát lên khí chất khó gần như mọi khi.
“Lại ồn ào một trận đây.”
Hắn chậc lưỡi khó chịu, đẩy đống giấy sang bên. Hong Ju giật mình, vội giúp thu dọn.
Bỗng một tấm danh thiếp nhỏ rơi ra từ đống giấy. Đôi mắt đen chậm rãi đọc chữ trên đó. *Sung Mu Gyeong, Giám đốc điều hành*?
“Của sếp…”
Không, danh thiếp ghi giám đốc, sao gọi là sếp được? Hong Ju nhìn qua lại giữa hắn và danh thiếp, mấp máy môi. Mu Gyeong nhanh tay giật lấy.
“Nhìn đi.”
Hắn chìa danh thiếp sát mặt cậu, gần đến mức chẳng thấy rõ, rồi nói tiếp chẳng quan tâm.
“Tao không phải côn đồ mà.”
Hắn nhét danh thiếp vào túi áo ngủ cậu, vỗ nhẹ ngực cậu vài cái rồi rút tay.
Hong Ju chợt nhớ lời Dok Sa. Doanh nghiệp kiểu xã hội đen, có danh thiếp? Cậu liếc hắn, ánh mắt như ngầm xác nhận. Hắn cười nghiêng nghiêng.
“Thật sự rửa tay rồi mà.”
Chuông cửa vang dội cắt đứt ánh nhìn căng thẳng. Mu Gyeong đi ra intercom, Hong Ju nghịch vành tai, đổi tư thế ngồi.
“Dok Sa trở lại đây.”
“Không có gì đặc biệt chứ?”
“Không. Hôm nay chơi dở, chỉ kiếm được chút tiền tiêu vặt cho Hong Ju thôi.”
Dok Sa giơ cao túi nặng trĩu. Đống tiền nhanh chóng chiếm bàn.
“Đuôi dính chắc ở khách sạn chưa?”
“Rồi. Thấy xe đậu trước bãi luôn.”
Dok Sa vươn vai, tháo kính, treo lên cổ áo. Bộ đồ khác hẳn lúc lái xe đến trung tâm.
“Ôi, nghiêm túc đánh bài mệt thật.”
Thấy gã định ngồi, Mu Gyeong đẩy túi tiền về.
“Cực lắm rồi, cầm này đi nghỉ đâu đó đi.”
Nhưng Dok Sa lắc đầu, nằm dài ra sàn.
“Dùng nó trả tiền khách sạn, tao ở đây.”
“Vậy mày ở đây tiêu hết đi. Để tao với Hong Ju đi chỗ khác.”
“Ơ, sao thế anh!”
Dok Sa lao đến ngăn Mu Gyeong lấy tiền. Nhìn cảnh này, dù không cùng phe, họ chắc hợp nhau lắm.
“Thì để Hong Ju lại. Tao đến đây vì không muốn ở khách sạn một mình.”
Mu Gyeong lấy một cọc tiền từ túi, gõ nhẹ đầu Dok Sa. Dù nhẹ, gã ôm đầu kêu ca.
“Á, anh không đọc sách à? Đừng đánh bằng tiền chứ.”
“Xời, tiền cái gì.”
Mu Gyeong cười khẩy, kéo túi tiền xuống, đẩy về phía chân Hong Ju quen thuộc.
“Nhặt đi. Tiền tiêu vặt của mày đấy.”
“Đúng rồi. Nhặt lúc còn được nhặt.”
Bị hai người thúc, Hong Ju cúi nhìn đống tiền. Nhìn qua cũng hơn 30 triệu.
“…”
Sao cứ đưa tiền thắng bài cho cậu? Người mạo hiểm là Dok Sa cơ mà.
“Dựng ván thì được chia phần. Nhận đi.”
Hong Ju ngẩn ngơ nhìn đống tiền, khẽ lùi lại. Ánh mắt Mu Gyeong thoáng dừng lại, thoáng bất an lướt qua rồi tan biến.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo