Chương 1
Tác giả: Ebi Ebiko
Họa sĩ: Shirosaki Saya
Dịch: Len
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
“Reiru, ngươi hiểu mà đúng không? Nếu thực sự nghĩ cho anh ấy, ngươi cũng biết đây là quyết định đúng đắn.”
Công chúa mỉm cười ngọt ngào.
Mái tóc vàng óng ả được tết gọn gàng và búi cao đầy tinh tế, chiếc kẹp tóc lấp lánh những viên đá xanh trông vô cùng đẹp mắt.
Giá mà tôi cũng có thể mua vài món trang sức cho bọn trẻ ở cô nhi viện của mình thì tốt biết bao. Dù không có thói quen tặng chúng những thứ xa xỉ, tôi vẫn muốn chuẩn bị cho chúng một món quà kỷ niệm vào mỗi lễ hội Ngọn Đuốc Mùa Đông, ít nhất là một lần trong năm.
“Reiru?”
Người hầu của công chúa cau mày nhìn tôi khi thấy tôi lơ đãng.
“À… vâng, tôi hiểu rồi.”
“Vậy thì, đây.”
Công chúa khẽ ngoái đầu. Vị kỵ sĩ hộ tống bước lên, đặt một túi vải thêu tinh xảo lên mặt bàn gỗ láng bóng trông vô cùng sang trọng.
“Cầm lấy đi. Dù gì ngươi cũng đã là bạn của Jo trong một thời gian dài. Hy vọng số tiền này sẽ giúp ích cho ngươi sau này.”
Dưới ánh mắt khuyến khích của công chúa, tôi cầm túi tiền lên. Nó nặng trĩu, bên trong nhét đầy những đồng vàng.
“Ừm… có vẻ như số tiền này quá nhiều so với tôi.”
“Ta không nghĩ vậy. Dù sao thì, ngươi cũng sắp có một chuyến hành trình rất dài đúng chứ? Bắt đầu lại từ con số không ở một vùng đất xa lạ đâu phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa, ngươi cũng không thể trông cậy vào Jo được nữa. Chẳng phải ngươi cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh ấy sao? Ngươi đã nhận được sự giúp đỡ của Jo trong nhiều năm rồi, như vậy là quá đủ. Từ khi rời cô nhi viện năm mười lăm tuổi… Jo vẫn gửi tiền cho ngươi cho đến tận bây giờ, đúng chứ?”
“Vâng. Nhờ có ngài ấy mà bọn trẻ không phải chịu đói, mùa đông năm nay cũng đã được chuẩn bị đầy đủ, nên tôi cũng không cần lo lắng về tiền bạc trong thời gian tới. Tất cả đều là nhờ Jo-sama.”
Nói chuyện với giới quý tộc thật sự rất mệt mỏi. Phải đoán xem họ muốn nghe gì, rồi đưa ra câu trả lời đúng. Nếu không thể trả lời đúng, ít nhất cũng không được sơ suất mà đạp trúng bãi mìn.
Bãi mìn của công chúa, có lẽ chính là cách ta gọi tên Jo. Câu trả lời đúng phải là Jo-sama. Phiền phức thật.
“Jo luôn tốt bụng với những kẻ kém may mắn. Nhắc mới nhớ, ta nghe nói ngươi muốn xây lại cô nhi viện?”
“Chuyện đó đã không còn cần thiết nữa. Khi Jo-sama có lãnh địa riêng, ngài ấy sẽ đón bọn trẻ về.”
“Vậy sao? Tốt quá rồi.” Công chúa nở nụ cười rạng rỡ.
Lý do tôi, một kẻ mồ côi bình thường, lại có cơ hội đối diện với công chúa như thế này, tất cả là nhờ vào người bạn thuở nhỏ của tôi, Jo, người đã lớn lên trong cô nhi viện cùng tôi và nay đã trở thành một vị anh hùng. Cậu ấy đánh bại Ma Vương, cứu vãn đất nước khỏi hiểm họa diệt vong và được trao phần thưởng xứng đáng, tước vị quý tộc, lãnh địa, cùng một cuộc hôn nhân được đồn đoán sắp được công bố với công chúa.
Chúng tôi đã biết nhau gần hai mươi năm, nhưng lại chưa bao giờ hòa hợp.
Jo luôn ghét tôi, và tôi cũng chẳng thể thích nổi cậu ấy khi bị ghét một cách vô lý như vậy.
Jo có một tinh thần trách nhiệm rất cao, nhưng lại cực kỳ rõ ràng trong chuyện yêu và ghét.
Dù được chọn làm anh hùng và lên kinh đô, hay trong suốt hành trình đánh bại Ma Vương, cậu ấy vẫn luôn gửi thư về cô nhi viện.
Sau khi viện trưởng mất, tôi tiếp quản vị trí ấy và bằng cách nào đó đã duy trì được cô nhi viện cho đến tận bây giờ.
Vậy nên, dù bản thân còn nhiều thiếu sót, tôi vẫn là viện trưởng, và mỗi lần có thư gửi đến, tôi đều đọc chúng cho bọn trẻ nghe.
Bọn trẻ lúc nào cũng mong chờ thư của Jo.
Không chỉ gửi thư, cậu ấy còn gửi kẹo, quần áo, thỉnh thoảng cả rượu nữa.
Và tất nhiên, cả tiền.
Jo là kiểu người luôn làm những điều đúng đắn. Cậu ấy ghét những thứ keo kiệt, gian trá hay bất hợp lý và luôn kiên định với nguyên tắc của riêng mình.
Jo vẫn luôn như thế, hoàn toàn khác với tôi. Chính vì vậy, chúng tôi chưa từng hòa hợp.
Dẫu vậy, Jo vẫn thỉnh thoảng ghé thăm cô nhi viện vào những ngày nghỉ. Sau khi khải hoàn trở về, cậu ấy lại đến thường xuyên hơn.
Những người bạn mới của Jo, bao gồm cả công chúa, đã nói với tôi rất nhiều điều.
Rất nhiều điều, nhưng ý nghĩa cuối cùng chỉ có một – sự tồn tại của tôi không có lợi cho Jo.
…Ừ thì, tôi cũng hiểu mà.
Jo đã trải qua vô số khổ luyện để trở thành một chiến binh xứng đáng với danh hiệu anh hùng và hầu hết số tiền cậu ấy kiếm được đều gửi về cô nhi viện. Đến mức này rồi, chẳng còn là trách nhiệm hay nghĩa vụ nữa, mà chỉ đơn thuần là ngu ngốc.
Cậu ấy không sa vào xa hoa, cũng chẳng ăn chơi hưởng lạc – chỉ cắm đầu rèn luyện vì đất nước, cuối cùng đánh bại Ma Vương. Vậy mà ngay cả khi nhận được phần thưởng, cậu ấy vẫn gửi hết tiền về cô nhi viện.
Số tiền ấy quá lớn, dĩ nhiên ban đầu tôi đã từ chối. Nhưng cuối cùng, vẫn phải nhận vì cậu ấy không ngừng lải nhải, chất vấn tôi rằng, từ khi nào tôi trở nên cao quý đến mức có thể từ chối một khoản quyên góp?
“Ngươi không nghĩ rằng Jo cũng có quyền được sống một cuộc đời hạnh phúc sao?”
Một hiệp sĩ đồng hành cùng Jo buột miệng nói.
“Đến bao giờ cậu ấy mới thoát khỏi cái xuất thân bất hạnh ấy đây?”
Một người bạn đường khác tiếp lời.
“Làm ơn, hãy để Jo-dono được tự do đi.”
Một tiểu thư đi cùng Jo khẩn khoản.
Và công chúa hỏi tôi bằng giọng dịu dàng:
“Ngươi hứa sẽ không bao giờ gặp lại Jo nữa, đúng không?”
Jo không thể bỏ mặc tôi – người bạn thuở nhỏ nghèo khó, luôn quay cuồng vì chuyện tiền nong. Nhưng giờ đây, khi sắp được phong quý tộc, cậu ấy cần toàn tâm toàn ý cho trọng trách của một bậc quyền quý. Những mối quan hệ trong quá khứ như tôi chỉ là rào cản trên con đường ấy. Bọn trẻ ở cô nhi viện sẽ do Jo lo liệu, còn tôi thì nên biến mất, tất cả vì tương lai của cậu ấy. Những lời này, tôi đã nghe qua không chỉ một lần, có khi là bóng gió, có khi lại là thẳng thừng.
…Ừ, tôi hiểu mà.
Sau khi Jo trở thành anh hùng và được cả nước biết đến, những người từng sống ở cô nhi viện cùng tôi cũng bắt đầu tìm đến cậu ấy. Giá như họ chỉ đến để ôn lại chuyện xưa rồi rời đi thì tốt biết mấy. Nhưng không, trong số đó, có kẻ đến để nhờ vả tiền bạc, có người muốn Jo làm trung gian vay mượn, thậm chí có kẻ còn mời gọi vào những phi vụ đáng ngờ. Mấy chuyện đó thật phiền phức. Họ không thể bị xem là người dưng trong lòng Jo, nên cũng khó để dứt khoát từ chối.
Và rồi, những kẻ xung quanh Jo đánh đồng tôi với đám người đó.
Tôi tự hỏi liệu có phải sự thật hay không. Nhưng suy cho cùng, tôi cũng đang sống nhờ số tiền Jo gửi, vậy thì cũng chẳng khác biệt là bao.
“Tớ không đưa tiền cho cậu, tớ đưa cho bọn trẻ. Cậu lấy quyền gì mà từ chối tiền của bọn trẻ?”
Jo đã nói vậy khi đưa tiền cho tôi, năm này qua năm khác. Tôi biết ơn, nhưng như thế là quá đủ rồi. Nhờ cậu ấy, nhà bếp của cô nhi viện lúc nào cũng đủ đầy. Jo sẽ kết hôn với công chúa, có tước vị, có lãnh địa, bọn trẻ cũng sẽ được bảo vệ. Vậy thì, số tiền này không còn cần thiết nữa.
Mỗi lần tôi thử trả lại, Jo lại trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt hung dữ. Lần nào cũng vậy, tôi luôn ngạc nhiên vì mức độ ghét bỏ mà cậu ấy dành cho tôi. Dường như với Jo, tôi làm gì cũng không vừa mắt.
Trước đây, khi tôi cảm ơn vì tiền bạc, quà tặng hay những món đồ Jo gửi, cậu ấy lại lạnh lùng nói: “Tớ không làm chuyện này vì cậu.”
Thế nhưng, ngoại trừ kẹo bánh cho bọn trẻ, rượu là thứ chỉ mình tôi uống được. Và rượu cậu ấy gửi luôn là loại ngọt, dễ uống, đúng khẩu vị của tôi. Quần áo cũng vậy, rõ ràng đều đúng kích cỡ của tôi. Khi tôi chỉ ra điều đó, Jo hậm hực bảo: “Nếu cậu nhếch nhác, bọn trẻ sẽ bị chê cười.” Tôi vốn được các quý bà yêu thích, quần áo lúc nào cũng có người cho. Nên thật ra, dù không có Jo, tôi cũng chẳng đến nỗi tồi tệ.
Dù là chuyện gì, giữa tôi và cậu ấy cũng luôn như vậy. Nên tôi dần ngừng cẩn trọng trước mặt Jo, thậm chí chẳng buồn nói lời cảm ơn nữa. Thay vào đó, tôi viết thư cho cậu ấy, kể về tình hình của bọn trẻ. Nếu là thư từ, cậu ấy không thể cằn nhằn tôi được.
“Sao không tiêu tiền đi? Cậu định để mình gầy trơ xương đến bao giờ nữa?”
“Là do cậu quá đô con thôi, tớ bình thường mà.”
“Bình thường cái gì mà bình thường? Nhìn cánh tay cậu y như một ông lão sắp xuống lỗ. Cậu định để bọn trẻ bơ vơ khi cậu chết hả?”
“Tớ có chết thì vẫn còn cậu mà, lo gì.”
“Đừng có dối. Tớ giết cậu bây giờ.”
“Cậu mâu thuẫn quá đấy.”
Jo mồm miệng sắc bén, nhưng cậu ấy chưa bao giờ nói dối.
Từ nhỏ, Jo đã khó chịu mỗi khi tôi bỏ bữa. Dù vậy, tôi vẫn hay được mấy bà cô trong phố cho đồ ăn vặt, nên nhường cho cậu ấy chút bánh mì cũng chẳng sao. Nhưng Jo chưa từng ăn phần bánh đó. Tôi nghe nói, Jo hơn năm tuổi mới đến cô nhi viện, trước đó từng sống trong một gia đình khá giả. Không như tôi, người đã mồ côi từ khi mở mắt chào đời, cậu ấy hẳn đã nếm trải cuộc sống sung túc, rồi mới rơi vào cảnh nghèo khó.
Dù vậy, Jo chưa bao giờ than vãn. Chỉ là, cậu ấy luôn nhìn tôi và đám trẻ cùng tuổi với ánh mắt lạnh lùng, không kết thân với bất cứ ai.
Jo từng tuyên bố chắc nịch: “Tớ nhất định sẽ trở thành người giàu có.”
Có lẽ chính lòng phản kháng trước số phận đã biến Jo thành anh hùng và huyền thoại.
Còn tôi, tôi chẳng có khát vọng đó. Dù Jo không nhận bánh mì của tôi, tôi vẫn nhận tiền của cậu ấy.
Vì tôi là loại người như vậy, nên tôi không có tư cách từ chối lời đề nghị của đám quý tộc và chắc chắn là không thể từ chối công chúa. Đi ngược lại kẻ có tiền chưa bao giờ là lựa chọn của tôi.
Vậy nên, vì một lý do chẳng liên quan gì đến việc tốt xấu cho Jo, tôi đã nói với công chúa rằng sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa.
Dù vậy, tôi vẫn thấy lời hứa này có phần quá đáng. Dù nàng không ra mặt ép buộc, một khi cô nhi viện chuyển đến lãnh địa của Jo, tôi cũng chẳng còn lý do để gặp lại cậu ấy. Nhưng chắc nàng nghĩ tôi sẽ bám theo Jo vì tiền. Tôi không có ý định đó, nhưng nếu xét theo cách phòng bị rủi ro, đây đúng là cách xử lý đúng đắn nhất.
Có lẽ Jo đã được ban tặng những người bạn tốt trong cuộc đời mới của cậu ấy. Công chúa cũng không hẳn là người xấu, bởi dù sao cũng chuẩn bị ngần này vàng cho một thường dân như tôi.
Jo sẽ có một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Và đó, chắc chắn là một điều tốt.
Bản dịch Sau Khi Nhận Tiền Bồi Thường, Tôi Đã Đi Du Ngoạn được đăng tải tại Navy Team.