[Novel] Sau Khi Nhận Tiền Bồi Thường, Tôi Đã Đi Du Ngoạn - Chương 23

Chương 23

Tác giả: Ebi Ebiko

Họa sĩ: Shirosaki Saya

Dịch: Len

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha

Phòng yết kiến trong cung điện tạm thời náo loạn.

Nguyên nhân là do một thanh niên không rõ danh tính đột nhiên xuất hiện trên chiếc bàn tròn mang biết bao nhiêu tính lịch sử, nơi bao quanh bởi những nhân vật quan trọng nhất của quốc gia kể từ thời lập quốc.

‘‘Ngươi là ai?!’’

‘‘Quỷ tộc tấn công sao? Tập hợp Cấm vệ quân!’’

‘‘Chuyện gì đã xảy ra với kết giới?! Nó bị phá vỡ rồi sao?’’

‘‘Điện hạ, xin hãy di tản!’’

Reiru đứng đó sững sờ.

Chỉ vài khoảnh khắc trước, cậu còn đang chơi trò đuổi bắt với Jo, đột nhiên bị bao trùm bởi một ánh sáng khủng khiếp và thấy mình đang ở trên một chiếc bàn lớn trong căn phòng sang trọng nhất mà cậu từng thấy.

Hơn nữa, cậu còn bị nhầm thành quỷ tộc. Những người quanh bàn tròn dường như là những thành viên quý tộc, và cứ đà này, Reiru sắp bị xử lý mà không cần hỏi han gì.

‘‘Mọi người, bình tĩnh.’’

Khi Reiru nghe thấy một giọng nói trầm ấm, điềm tĩnh thốt ra vài lời, lạ thay, tình hình dịu xuống ngay lập tức.

Reiru nhận ra khuôn mặt của chủ nhân giọng nói, và lúc đó cậu mới nhận ra mình đang ở đâu.

‘‘Cậu ấy là khách của ta. Kết giới không quan trọng. Cậu ấy đã được ban lời hứa bảo vệ. Vì vậy, cậu ấy không bị coi là kẻ xâm nhập.’’

Hoàng tử giữ nguyên ánh mắt trên Reiru và đảm bảo rằng mọi người trong phòng đều nghe thấy.

Xung quanh lại một lần nữa xôn xao, và mọi người đều thì thầm điều gì đó với nhau.

‘‘Điện hạ đã hứa…? Thật hiếm có.’’

‘‘Ừ, vì cậu ấy khá thú vị.’’

‘‘Cậu ấy là ai vậy?’’

‘‘Chà, các ngươi sẽ sớm biết thôi.’’

Hoàng tử rời khỏi chỗ ngồi, mỉm cười và đưa tay về phía Reiru.

‘‘Reiru, cậu đến đúng lúc lắm. Chúng ta vừa kết thúc cuộc triệu tập nhỏ. Giờ thì lại đây.’’

Reiru, người đang bối rối trước tình huống bất ngờ, làm theo lời hoàng tử, nắm lấy tay hắn và rời khỏi phòng yết kiến.

Hoàng tử đưa Reiru đến một căn phòng khác, mời cậu một tách trà có thoảng hương và trò chuyện một hồi về đất nước xa xôi nơi nguồn gốc của loại trà.

Reiru chỉ góp lời vào cuộc trò chuyện của hoàng tử khi uống trà. Cuộc trò chuyện của hoàng tử không thực sự lọt vào tâm trí cậu.

Nhưng khi ngửi thấy hương thơm của trà, tâm trí rối bời của cậu dần bình tĩnh lại.

‘‘Vậy, chuyện gì đã xảy ra với Jo?’’

‘‘Hả?’’

Reiru không hiểu ngay mình vừa được hỏi gì sau khi chủ đề đột ngột bị cắt ngang khi đang bàn về một quốc gia xa lạ.

‘‘Ta đã nói với cậu rằng nếu cậu muốn trốn khỏi Jo, ta sẽ giúp cậu. Đó là lý do cậu ở đây bây giờ, đúng không?’’

‘‘Vâng, ngài nói đúng.’’

Hoàng tử nói đúng khi Reiru muốn trốn khỏi Jo, nhưng Reiru chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trốn đến tận cung điện hoàng gia.

‘‘Ta nghe nói Jo có được mối tình đầu của mình, nhưng hai người đã cãi nhau ngay lập tức sao?’’

‘‘Không phải vậy… À thì, có vẻ như do một chút ghen tuông.’’

Khi Reiru thú nhận, hoàng tử gật đầu khẳng định, như thể đó là điều hiển nhiên.

‘‘Ta hiểu rồi. Vì Jo dường như hơi quá khích khi nói đến cậu, ta hoàn toàn có thể tưởng tượng được cậu ấy ghen tuông đến mức nào.’’

‘‘Không, là tôi.’’

‘‘Hả?’’

“Tôi đã ghen. Jo đi cùng một cô gái… tóc đỏ, là một người rất xinh đẹp.”

“…Ừm, tóc đỏ à.”

Reiru hơi cụp mắt xuống khi nhớ lại cảnh Jo hôn tay người phụ nữ đó. Dù đã qua rồi, nhưng trái tim cậu vẫn nhói đau.

‘‘Tôi đã làm việc với bọn trẻ ở cô nhi viện suốt một thời gian dài, mà con nít thì đâu giỏi thể hiện cảm xúc đâu. Thế nên tôi nghĩ mình cũng khá thành thạo trong việc kiểm soát cảm xúc rồi… nhưng lần này thì không ổn chút nào… Tôi chỉ muốn được yên tĩnh một mình để bình tâm lại thôi.”

“Vậy à? Nhưng bây giờ trông cậu có vẻ bình tĩnh hơn nhiều rồi đấy.”

“Vâng, là nhờ ngài đó, điện hạ.”

Reiru dần dần lấy lại vẻ điềm tĩnh, một phần vì cậu đã quá bất ngờ trước diễn biến của sự việc.

Jo là một hiệp sĩ được đào tạo kỹ lưỡng ở kinh đô, chuyện hôn tay một quý cô theo phép lịch sự cũng chẳng có gì quá đáng.

Thế mà cậu lại nổi giận, lại đau lòng đến mức chạy đi như thế, nghĩ lại, Reiru thấy xấu hổ vô cùng.

Cậu chắc hẳn đã khiến anh và cả những người xung quanh lo lắng rồi.

Trong khi Reiru còn đang trầm tư, hoàng tử tiếp nhận lời thì thầm từ vị thị vệ đang đứng cạnh mình.

“Điện hạ, ngài anh hùng đã đến. Ngài ấy nói có việc gấp.”

“Ta còn chưa nói chuyện xong với khách mà. Bảo họ chờ thêm chút nữa.”

Hoàng tử bình thản ra lệnh, rồi quay sang mỉm cười với Reiru.

“Reiru này, sắc mặt cậu vẫn còn hơi tái nhợt đấy. Cứ thong thả một chút đi. Ta cũng đang định tìm người uống trà cùng mà.”

Hoàng tử ra hiệu rót thêm trà cho Reiru, lần này, hắn bắt đầu kể những câu chuyện về khoảng thời gian Jo sống và làm việc ở kinh đô.

Reiru lắng nghe đầy chăm chú, thỉnh thoảng còn đặt vài câu hỏi, nét mặt cũng dần giãn ra, rồi bật cười khúc khích.

Thấy Reiru đã thư thái hơn, hoàng tử như chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói:

“Nói đi nói lại, giờ chắc mắt Jo đỏ ngầu cả rồi.”

Nghe vậy, Reiru lập tức trở nên bồn chồn.

“…Tôi về đây.”
Ngay khi Reiru vừa định đứng dậy, vị thị vệ khi nãy lại chạy vội tới, ghé tai hoàng tử thì thầm:

“Điện hạ, sát khí của vị anh hùng quá lớn, khiến ai cũng hoảng sợ…”

“Vậy à. Reiru cũng đã bình tâm rồi, đến lúc thích hợp rồi đấy. Mau dẫn Jo vào đây.”

Cánh cửa vừa mở ra, Jo đã bước nhanh vào với vẻ mặt lạnh lùng và khí thế dọa người.

“Reiru!”

“Jo…”

Vừa thấy Reiru, Jo lập tức lao tới và siết chặt cậu trong vòng tay cứng rắn của mình.

Reiru có cảm giác như đã thật lâu rồi cậu mới được ôm chặt đến thế, cảm giác ấm áp và vững chãi ấy khiến niềm vui trong tim cậu trào dâng.

“Anh đã rất hoảng khi em đột nhiên biến mất như vậy.”

“Xin lỗi… em cũng không định khiến chuyện thành ra như thế…”

“Chỉ cần em an toàn là được rồi. Nhưng dù em có muốn hay không, anh cũng sẽ đưa em về.”

Reiru nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Jo, bỗng thấy anh lúc này vừa đáng yêu vừa khó cưỡng đến mức không nhịn được mà bật cười.

“Làm gì có chuyện em không muốn về cùng anh chứ?”

Jo mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời, còn Reiru thì siết chặt vòng tay ôm lấy anh.

“Cứ như thể người yêu cậu đang bị bắt cóc không bằng. Trong khi bọn ta chỉ uống trà với nhau thôi đấy.”

“…Có vẻ người nhà của tôi đã làm phiền ngài rồi.”

Jo cất lời với giọng mỉa mai khi quay sang nhìn hoàng tử, người đang trông có vẻ rất khoái chí.

“Không cần cảm ơn đâu. Mà hình như cậu cũng đưa vị hôn thê của ta đi dạo luôn nhỉ?”

“Là cô ấy nhờ ta đi cùng đấy. Ngài cũng biết ta không thể từ chối.”

“Ừ thì… đúng là cậu không từ chối được thật.”

Ánh mắt Reiru liền chuyển hướng theo cuộc trò chuyện, và đứng cách đó không xa chính là người phụ nữ tóc đỏ mà cậu đã nhìn thấy trước đó, vẻ đẹp của cô vẫn rực rỡ và nổi bật như lần đầu.

“Tiểu thư của ta à, ta xin nàng đừng bày trò trêu chọc bọn ta nữa.”

“Ta xin lỗi, nhưng mà ta vẫn chưa chính thức là vị hôn thê của ngài đâu, nên xin ngài đừng gọi ta như thế.”

“Cô hứa sẽ dùng trà cùng ta hôm nay mà.”

“Haa… xin lỗi. Tại ta đang chán nản vì không được thêm ngân sách, nên muốn ra ngoài để đổi gió một chút.”

“Chuyện ngân sách không phải đã giải quyết rồi sao?”

“Là chưa xong đâu. Làm ơn, cho ta thêm ngân sách đi.”

“Không thể cấp thêm cho nàng ngân sách của lần này nữa đâu.”

“Ngài thật lạnh lùng ghê. Nhưng mà, lần này ta đã tìm được một mảnh đất hoàn hảo để làm địa điểm thử nghiệm mới rồi đó! Không có tiền thì làm sao mua nổi!”

“Vậy nàng về thương lượng lại với gia tộc mình đi. Dù sao thì đó cũng là dòng dõi có tước vị nổi tiếng, có khi họ còn cho nàng một khoản lớn để đầu tư ấy chứ.”

“À, vâng vâng, lần này ta sẽ nhịn. Nếu ta mà xin thêm tiền từ cha nữa, chắc ông ấy sẽ từ mặt ta mất. Nên làm ơn, xin ngài đừng nói gì thêm nữa, làm ơn đấy…”

Cậu vừa mới nghĩ rằng hai người đẹp đôi đang trò chuyện bằng nụ cười kiểu quý tộc rất tao nhã, thì người phụ nữ tóc đỏ ấy lập tức thay đổi cả giọng điệu lẫn thái độ.

Reiru ngẩng đầu nhìn Jo đầy kinh ngạc trước cách nói chuyện không chút kiểu cách kia, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài quý phái của cô ấy.

“Jo… người phụ nữ đó là vị hôn thê của hoàng tử à?”

“Ừ, đúng vậy. Nhìn không giống lắm đâu nhỉ, nhưng đúng là thế.”

Thật sự là… nhìn không ra. À thì, nếu cô ấy không mở miệng thì còn có thể tin được.

Reiru lặng thinh, không biết phải phản hồi thế nào cho đúng.

“Cô ấy là pháp sư thuộc Bộ Kỹ Thuật Ma Pháp trong hoàng gia. Cũng chính cô ấy là người đã làm mặt dây chuyền cho em đó. Trong giới kỹ thuật ma pháp, có người gọi cô ấy là thiên tài, có người lại bảo là đồ lập dị.”

“Ồ… ra là vậy. Nghe như một người rất tài giỏi.”

“Ừ, cũng đúng. Trước giờ anh từng nhận được nhiều sự giúp đỡ từ cô ấy lắm.

Hôm nay cô ấy bảo sẽ kiểm tra và bảo trì lại ma thuật khắc trong viên đá, nên anh định nhân tiện giới thiệu hai người với nhau… Chẳng lẽ, anh khiến em hiểu nhầm?”

“…Chắc em có hiểu lầm một chút.”

Jo nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Reiru. Còn cậu, dù xấu hổ nhưng vẫn thành thật thú nhận.

“Xin lỗi nhé, nhưng cái vụ vừa rồi giống như một trò đùa thôi… Cô ấy thích trêu ghẹo người khác kiểu đó lắm. Mà… anh thề, anh chưa từng nghĩ đến cô ấy như một người phụ nữ đâu, nên…”

Jo nghiêm túc nói, đồng thời đưa hai tay lên ôm lấy gương mặt Reiru, nâng cằm cậu nhẹ nhàng như thể cậu là một báu vật mỏng manh.

“Không sao đâu. Là do em phản ứng hơi thái quá thôi.”

Việc Jo cố gắng giải thích một cách chi tiết khiến Reiru cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Thậm chí, cảm xúc ấy còn khiến lòng cậu có chút ngỡ ngàng.

Sau đó, hoàng tử một lần nữa giới thiệu Reiru với vị hôn thê của mình. Thái độ của cô ấy đối với Reiru quả thực vô cùng thân thiện.

“Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng, Reiru. Thực ra ấy, Jo nổi tiếng lắm… nổi tiếng là một kỵ sĩ lạnh lùng, chẳng bao giờ hôn mu bàn tay phụ nữ đâu. Dù người đó có là phu nhân của quý tộc hay mỹ nhân số một trong giới thượng lưu đi chăng nữa, cũng không ngoại lệ. Dù người ta có chìa tay ra mời, thì anh ta cũng chỉ làm bộ, hôn qua loa cho có lệ thôi. Mà cái kiểu diễn ấy thì lại quá vụng về, thành ra ai cũng biết. Vì thế nên tôi hay rủ chơi cái trò ‘kỵ sĩ – tiểu thư’ đó. Nhưng giờ tôi ngưng rồi, mong cậu bỏ qua nhé.”

“Không sao đâu, không cần phải giữ ý với tôi như vậy.”

“Reiru, làm ơn ủng hộ vụ ngưng trò đó giúp anh với. Anh van em đấy.”

Jo nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc khiến Reiru bật cười thành tiếng.

Tuy Jo hay than vãn thế, nhưng xem chừng cả hai rất hợp nhau. Trong lúc cô ấy làm bảo trì viên đá phép cho Reiru, hai người họ liên tục bàn luận sôi nổi về mấy vấn đề kỹ thuật gì đó mà Reiru nghe chẳng hiểu gì.

Reiru cùng hoàng tử lại tiếp tục uống trà, đợi hai người họ hoàn thành công việc. Trong lúc trò chuyện, hoàng tử giải thích rằng cả hai là “một cặp nghiện ma pháp” đúng nghĩa, và Reiru hoàn toàn đồng tình, bảo sao họ nói chuyện hợp đến thế.

Biết được rằng thời gian của Jo ở hoàng đô không hề nhàm chán như Reiru từng lo, lòng cậu cũng thấy nhẹ nhõm đi nhiều.
Khi việc bảo trì kết thúc, bốn người tự nhiên cùng ngồi lại uống trà thêm một lúc.

“Thật ra ấy, tôi là một người phụ nữ đã qua thời xuân sắc rồi, chắc còn lớn tuổi hơn Reiru ấy chứ. Mà ngay cả nếu tôi trẻ hơn đi nữa, thì Jo cũng không đời nào đi ngoại tình đâu. Cái viên đá đó hả? Là hiện thân của sự ám ảnh đấy. Tôi thật sự ước gì có thể cho cậu xem bản thiết kế cấu trúc ma thuật mà Jo mang đến… nhìn là biết liền, tên đó đang say đắm cậu đến mức nào.”

“Ể… thật vậy sao…?”

Reiru không có chút ma lực nào, nên chẳng thể hiểu được cảm xúc của Jo gửi gắm trong mặt dây chuyền. Nghĩ đến điều đó, trong lòng cậu lại thấy hơi tiếc nuối.

“Đừng có nói mấy thứ không cần thiết.”

“Gì chứ? Toàn là sự thật mà.”

“Cô kể chuyện cứ như bịa thêm. Cô chỉ được cấp ngân sách theo từng kỳ, chứ không phải một lần cả năm, là bởi vì độ tin cậy của cô quá thấp đấy.”

“Không phải, là do điện hạ keo kiệt thì có.”

“Vậy thì, từ giờ ta sẽ thảo luận kỹ càng hơn xem ta keo kiệt tới mức nào. Mà… câu đó nghĩa là hôm nay cô sẽ ở lại đây hả?”

“Thôi khỏi, cảm ơn. Tôi về đây. Reiru, Jo, lúc nào cần bảo trì thì nhớ ghé tôi nhé.”

Cô nàng đứng dậy, rời khỏi phòng nhanh như cơn gió, để lại hoàng tử ngồi đó cười vui vẻ tiễn cô.

“Về thôi nhỉ?”

“Vâng… mình về thôi.”

Reiru đón lấy bàn tay Jo đưa ra, cùng nhau trở lại nhà trọ nơi chỉ có hai người.

Trái tim Reiru như mềm nhũn ra, ngọt ngào và đau đớn, khi nghĩ đến những gì sắp xảy đến trong đêm nay.

 

Bản dịch Sau Khi Nhận Tiền Bồi Thường, Tôi Đã Đi Du Ngoạn được đăng tải tại Navy Team.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo