[Novel] Tận Cùng Ký Ức - Chương 87 (H)

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 87: Hiver Rigoureux (15)

Thư ký Kim thực sự đã đến đón tôi chỉ sau 30 phút. Tôi không tắm rửa mà chỉ vội vàng thay quần áo, thu dọn tất cả đồ đạc và rời khỏi nhà. May mắn là tôi không chạm mặt bất kỳ người giúp việc nào. Đương nhiên là cũng không ai giữ tôi lại.

Nơi tôi và thư ký Kim đến là căn hộ văn phòng mà tôi đã để lại. Nếu tôi phải ngồi tù, có lẽ nó đã bị xử lý rồi, nhưng may mắn là nó vẫn còn nguyên vẹn. Khi tôi tắm xong và bước ra, thư ký Kim đưa cho tôi gói thuốc mà anh ta vừa mua.

“...Không phải giờ làm việc sao?”

“Đúng là giờ làm việc ạ.”

Trong túi thuốc, anh ta còn tinh ý cho thêm cả tuýp thuốc mỡ bôi vết thương. Cái này hơi ngại thật… Tôi vừa nghĩ vậy vừa mân mê tuýp thuốc mỡ. Thư ký Kim đang dọn dẹp đồ đạc tôi vứt lung tung, ngượng nghịu nói thêm:

"Vợ tôi nói cô ấy bị ốm nên tôi ra ngoài một lát."

Tôi thầm xin lỗi người vợ mà tôi chỉ biết mặt. Tôi không hề muốn làm phiền thư ký Kim sau khi đã nghỉ việc. Nhưng vì không có chỗ nào để liên lạc nên đành phải như vậy.

“Anh vất vả rồi. Anh về đi.”

Dù sao thì tôi cũng có quyền yêu cầu như vậy chứ. Tôi đã không liên lạc với anh ta kể từ ngày tôi bị bắt, và sau này cũng sẽ không có chuyện liên lạc, nhưng dù sao đi nữa…

“…Cái đó, cậu không định báo cảnh sát sao?”

Anh ta quan sát tôi một lúc lâu rồi dè dặt hỏi. Anh ta đã nhận ra tất cả những gì xảy ra với tôi một cách không cần thiết. Có lẽ vì không cảm nhận được pheromone nên anh ta không biết đối tượng là ai.

“Tôi có kỷ niệm không tốt lắm với bên đó.”

“…”

“Dù sao thì, tôi cũng nghĩ sẽ chẳng nghe được lời hay ý đẹp gì…”

Việc tôi bị cưỡng hiếp là sự thật, nhưng tôi không có ý định tố cáo. Đó chỉ là một nội dung mà giới truyền thông sẽ hả hê, và tôi cũng không có khả năng thắng kiện. Dù có làm lớn chuyện, vụ tham ô mà Kwon I Do đã che giấu cho tôi cũng sẽ lại nổi lên mà thôi.

“…Tôi xin lỗi.”

“Có người từng nói với tôi.”

Tôi đặt thuốc xuống bàn nhỏ cạnh giường và lảo đảo tiến về phía giường. Tôi đang mặc áo choàng tắm, nhưng tôi không còn sức lực để mặc quần áo nữa.

“Đừng thay mặt người khác xin lỗi.”

Có lẽ tình trạng của tôi không tệ như tôi nghĩ. Nếu tôi có thể thản nhiên truyền đạt lời Kwon I Do đã nói. Giờ thì tôi chỉ muốn… chỉ muốn được ngủ mà thôi.

“Anh vào đi. Cảm ơn anh.”

“…”

Mối duyên với thư ký Kim chắc cũng đến đây là hết. Tôi chỉ kéo dài một mối quan hệ lẽ ra đã kết thúc từ lâu. Thư ký Kim nhìn tôi hồi lâu rồi cúi chào.

“Tôi đi đây.”

“...À, phải rồi.”

Tôi giữ thư ký Kim lại chậm một nhịp. Cơ thể đã kiệt quệ, nhưng tinh thần tôi lại tỉnh táo lạ thường. Chứng mất ngủ chết tiệt này, chắc chắn tôi sẽ không thể ngủ được như thế này.

“Anh có thuốc ngủ không?”

Tôi đã ngủ li bì hai ngày mà không làm gì cả. Đó là nhờ thuốc ngủ mà thư ký Kim đã đưa cho tôi. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt lo lắng cho đến phút cuối, nhưng khi tôi nói sẽ không chết, anh ta đã đưa cho tôi lọ thuốc.

‘Thỉnh thoảng chúng ta cứ như thế này nhé, hửm?’

Ác mộng cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ. Khoảnh khắc tôi bị Kwon I Jung túm lấy hiện lên, rồi khi tôi tỉnh dậy, tôi lại thấy mình đang banh chân. Đôi khi bối cảnh cũng thay đổi, trong đó có cả ác mộng về việc Kwon I Do đang chứng kiến cảnh đó.

Tôi nghĩ mình đã sốt rồi lại hạ sốt vài lần. Khi thức dậy, tôi lại uống thuốc ngủ, rồi khi tỉnh dậy, tôi lại uống thuốc ngủ. Tôi đã xóa bỏ mọi dấu vết của Kwon I Jung, nhưng pheromone vẫn còn lại nên tôi không thể thoát khỏi ký ức ngày hôm đó hoàn toàn.

‘Chắc là quà mà Kwon I Do nói chính là cái này…’

Vết thương trên cơ thể sẽ lành theo thời gian, nhưng không biết liệu trái tim tan vỡ có lành được bằng thời gian không. Ngay cả khi bị cha bỏ rơi, tôi cũng chưa từng thấy mình sụp đổ đến thế. Vậy mà chỉ cần nghĩ đến việc anh ta cũng rời đi… cả thế giới bỗng chốc sụp đổ dưới chân tôi.

Tôi không muốn làm bất cứ điều gì, cũng không muốn gặp bất cứ ai. Tôi nằm ườn trên giường với cơ thể vô lực, nghĩ rằng cứ thế mà chết đói cũng không tệ. Tôi không phải uống thuốc ngủ để chết, vậy thì đây không phải là nói dối phải không?

‘Cháu là omega.’

Có lẽ, thà chết vào ngày hôm đó còn hơn. Cuộc sống đáng giá gì mà tôi phải chật vật sống lay lắt thế này? Không, ít nhất tôi không chết trên tuyết, nên có lẽ đây có thể coi là một cái chết êm đẹp.

RẦM!

Ác mộng dần trở nên mơ hồ. Giờ đây, người cưỡng hiếp tôi không phải là Kwon I Jung mà là Kwon I Do. Người tát vào má tôi cũng là Kwon I Do, và người ép buộc tôi phục tùng cũng là Kwon I Do.

RẦM!

Ồn ào quá. Tôi không biết đâu là mơ, đâu là thực. Cơn đau khắp cơ thể dường như là thật, nhưng tiếng “rầm rầm” vọng lại từ xa lại như một giấc mơ. Giờ tôi thực sự đã phát điên rồi sao? Không phát điên thì làm sao có thể nghe thấy những tiếng động lớn như thế này được chứ.

RẦM!

Cơ thể không ngủ sâu được tiếp nhận tất cả âm thanh xung quanh. Trong số đó có cả giọng nói của Kwon I Jung nên tôi không thể phân biệt được đâu là thật. Xin hãy… yên lặng một chút đi.

“…”

Cuối cùng, tiếng “rầm rầm” đã dừng lại. Tôi cảm thấy như có tiếng lạch cạch trong tai. Tiếng bước chân “tạch tạch”, càng lúc càng gần hơn. Đó là mơ hay là thực?

“...Jung Se Jin.”

“…”

Rắc, những tạp niệm trong đầu tôi đứt đoạn. Tiếng ồn ào văng vẳng trong đầu tôi biến thành sự im lặng lạnh lẽo. Trong không gian tĩnh lặng, một giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai tôi.

“Căn nhà này… không ngờ cậu vẫn còn giữ lại.”

Giọng nói trầm ấm với âm vang đặc biệt đó, theo tôi biết, chỉ có một người duy nhất. Phát âm rõ ràng như tính cách của anh ta, xuyên qua lớp chăn dày và vang vọng rõ ràng trong tai tôi. Là nỗi sợ hãi hay một điều gì khác? Trái tim đang yên tĩnh bỗng đập thình thịch.

“Lúc đó cậu cũng đến đây sao…”

Anh ta đã vào bằng cách nào? Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ lập tức kéo tôi dậy, nhưng bất ngờ là Kwon I Do lại đứng yên một lúc lâu. Pheromone nhẹ nhàng lan tỏa khiến cho nhiều cảm xúc xoáy sâu trong tôi.

“...Hức.”

Và thế là tôi bất giác nức nở. Tiếng khóc rất nhỏ, nhưng chắc chắn Kwon I Do đã nghe thấy rõ ràng. Đồng thời, anh ta giật mạnh chiếc chăn tôi đang đắp.

“…”

“…”

Mắt chúng tôi chạm nhau. Kwon I Do vẫn trong bộ dạng hoàn hảo hiện ra trong tầm mắt tôi. Anh ta mặc toàn đồ đen, trông có vẻ mệt mỏi. Dù vậy, vẻ mặt dần cứng lại của anh ta lạnh lùng đến mức ngay cả tôi cũng phải giật mình.

“Thằng khốn nào đã làm thế này?”

Giọng nói sắc bén như dao hạ xuống đầy gay gắt. Chưa kịp hiểu lời anh ta nói, Kwon I Do đã túm lấy cằm tôi. Ngón tay anh ta chạm vào bên má vẫn còn tê buốt, làm tôi phản xạ quay ngoắt đầu đi.

“...Kwon I Jung?”

Phụt, Kwon I Do lẩm bẩm. Anh ta chống tay xuống giường và nghiến răng nghiến lợi nói thêm:

“Tôi cảm thấy pheromone của thằng khốn đó.”

“…”

Tại sao anh ta lại giả vờ không biết? Tôi không muốn hy vọng, nhưng lại không thể không hy vọng. Rằng tất cả chỉ là hiểu lầm của tôi, và thực ra Kwon I Do cũng không hề hay biết gì. Tôi không muốn hy vọng rồi lại thất vọng lần nữa.

“Jung Se Jin.”

Đầu óc tôi hỗn loạn. Tôi không biết Kwon I Do trước mắt tôi là thật hay ảo ảnh. Tôi không hiểu anh ta muốn gì ở tôi, chưa kể tại sao anh ta lại ở đây.

“Anh đến đây làm gì?”

Vì vậy, tôi chớp mắt và hỏi. Phải mất một lúc lâu tôi mới có thể mở mắt sau mỗi lần chớp. Tốc độ cử động môi cũng chậm chạp như thời gian đang tua chậm vậy.

“Đến tận đây… không có lý do gì.”

Anh ta không phải đã phớt lờ tôi sao? Anh ta luôn lảng tránh như thể tôi không hề tồn tại.

“Xin lỗi vì đã tự ý bỏ đi.”

Tôi xin lỗi anh ta và cố gắng lắm mới ngồi dậy được. Mắt tôi hoa lên vì tác dụng của thuốc, nhưng tôi vẫn cố gắng đặt chân xuống giường và đứng dậy. Tôi phải uống một ly nước. Ngay khi tôi bước một bước với ý nghĩ đó, cơ thể tôi chao đảo dữ dội.

“...À.”

Rụp, cánh tay tôi bị giữ lại. Phải một lúc lâu sau tôi mới nhận ra anh ta đã đỡ tôi. Có lẽ vì đã ngủ quá lâu, cơ thể tôi không thể thích nghi với thực tại.

“À… cảm ơn anh.”

Tôi không ngẩng đầu nhìn Kwon I Do. Tôi chỉ cúi đầu chào và nhẹ nhàng đẩy anh ta ra. May mắn thay, anh ta đã lùi lại ngay lập tức và không giữ tôi lại khi tôi đi về phía phòng khách.

Khi tôi uống nước xong và trở về phòng ngủ, Kwon I Do vẫn đứng ở vị trí lúc nãy. Không, một tay anh ta đút túi, tay còn lại cầm lọ thuốc ngủ tôi uống dở. Kwon I Do nhìn chăm chú vào bảng thành phần rồi nói bằng giọng khô khan:

“Định chết sao?”

Tốc độ hiểu câu hỏi của tôi quá chậm. Có lẽ việc uống nước cũng không giúp tôi tỉnh táo hơn là bao. Đầu óc tôi vẫn mơ hồ và cơ thể tôi thì rã rời.

“...Không.”

“…”

“Tôi uống để ngủ thôi.”

Tại sao tôi lại mất tỉnh táo đến thế này? Suy nghĩ của tôi không liên kết được với nhau, giống như tôi đã uống rượu vậy. Đầu tôi cứ nghiêng sang một bên, tôi phải bám vào tay nắm cửa và hỏi Kwon I Do:

“Anh không đi sao?”

“Gì cơ?”

Anh ta hỏi lại như vừa nghe thấy một điều kỳ lạ. À, không phải vậy sao. Tôi không nghĩ mình đã hỏi một câu hỏi kỳ lạ.

“Jung Se Jin.”

Giọng nói bình tĩnh hơn lúc nãy gọi tên tôi. Tôi không trả lời, nhưng Kwon I Do vẫn nói từng chữ rõ ràng.

“Tôi… tôi nghĩ tôi đã hỏi ai là người làm chuyện đó.”

Cảm giác quen thuộc ùa về. Lần trước anh ta cũng cho tôi cơ hội theo cách này. Vậy thì lần này tôi có nên đưa ra lựa chọn khác không?

“...Anh biết ai làm điều đó mà.”

Thế nhưng, những lời tôi nói ra lại là như vậy. Tôi đã quá mệt mỏi, cũng không đủ tự tin để nói ra những lời trong lòng. Ngay cả việc nghĩ lại tình huống đó cũng làm tôi kiệt sức, thế nên tôi không thể nghĩ ra cách đối phó nào thích hợp.

“Chắc anh cũng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra.”

Tất cả chuyện này đã được định sẵn ngay từ khoảnh khắc anh ta gọi Kwon I Jung về nhà. Với hệ thống an ninh dày đặc như vậy, không thể nào anh ta không biết về sự có mặt của người khác. Nhà có đầy camera quan sát nên việc giả vờ không biết bây giờ là vô lý.

Hơn nữa, dù bây giờ anh ta có nói rằng đó không phải ý định của mình thì cũng chẳng thay đổi được gì cả.

“Tôi đã ngủ với anh trai của anh.”

Có thể gọi là "ngủ" không? Ban đầu là cưỡng ép, nhưng cuối cùng tôi cũng không chống cự. Suốt hai ngày qua tôi cứ suy nghĩ mãi về chuyện đó, và chỉ còn lại những lời Kwon I Jung đã nói.

“Đúng như những gì anh thấy.”

Những dấu vết bạo hành còn lại trên cơ thể tôi cũng giống như dấu vết của một cuộc mây mưa nồng nhiệt và âu yếm. Cuối cùng tất cả đều là vết bầm, nhưng ngoại trừ vết thương trên mặt thì cũng tạm chấp nhận được. Tôi vốn là người dễ bị bầm tím, nên khi ngủ với Kwon I Do cũng có những vết tương tự.

“Dù sao thì anh cũng mong muốn điều này mà…”

“Jung Se Jin.”

Anh ta gọi tên tôi và hít một hơi thật sâu. Lồng ngực anh ta từ từ phồng lên rồi xẹp xuống như đang cố gắng trấn tĩnh bản thân.

“Cậu có vẻ không biết, nhưng chúng ta vẫn là vợ chồng trên giấy tờ. Nếu cứ thế này thì rất khó xử.”

Vợ chồng ư, mối quan hệ của chúng tôi đâu có thể được gọi bằng cái tên mỹ miều đó.

“...Vậy thì ly hôn đi.”

Giá trị sử dụng của tôi đã hết, và tất cả những gì còn lại là sự kết thúc của mối quan hệ. Hơn là cam chịu, đó là sự từ bỏ, và tôi nghĩ anh ta cũng chẳng mong muốn gì ở tôi nữa. Thà tôi biến mất còn hơn là để anh ta nuôi ăn nuôi ở một người như tôi.

“Dù sao thì cũng không phải là vợ chồng thật sự…”

“…Ly hôn sao?”

Thế nhưng Kwon I Do lại không dễ dàng chấp nhận lời tôi nói. Khịt, anh ta cười nhạt và nhìn thẳng vào tôi.

“Cậu nghĩ mình có tư cách đòi hỏi điều đó sao?”

Tầm nhìn tôi mờ đi nên không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ta. Có lẽ anh ta đang tức giận, nhưng tôi không biết đâu là lý do để anh ta tức giận. Anh ta nhắm mắt rồi chậm rãi mở mắt ra, và một giọng nói bị kìm nén vang lên cảnh báo:

“Cậu phải biết thân biết phận đi.”

“…”

Có lẽ tôi đã nghe quá nhiều những lời tương tự rồi. Những lời đó không hề gây tổn thương cho tôi, nhưng chính Kwon I Do lại trông bất an. Tôi nheo mắt cố gắng nhìn rõ mặt anh ta, nhưng tầm nhìn mờ mịt vẫn không trở lại.

“Thu dọn đồ đạc đi. Chúng ta sẽ về nhà.”

Kwon I Do xoay người đi như không muốn nói thêm gì nữa. Anh ta ném lọ thuốc đang cầm vào thùng rác rồi kiểm tra đồng hồ trên cổ tay. Tôi dường như nghe thấy những từ như bệnh viện hay truyền dịch, nhưng tất cả những gì tôi có thể nói là:

“...Nếu chưa đủ, tôi sẽ làm thêm lần nữa.”

“…”

Ánh mắt anh ta dán chặt vào mặt tôi. Đầu tôi quay cuồng, tôi phải bám vào tường để giữ thăng bằng.

“Dù sao thì anh cũng đã bảo là sẽ thường xuyên làm chuyện đó…”

Kwon I Jung đã nói vậy. Rằng anh ta muốn làm thêm lần nữa nhưng không có thời gian. Có lẽ tôi sẽ phải chịu đựng thêm vài lần nữa những hành vi tương tự.

“Tôi sẽ làm cho đến khi anh hài lòng.”

Nếu tôi có thể kết thúc tất cả và được nghỉ ngơi, tôi sẽ không mong ước gì hơn. Nếu tôi phải sống một cuộc đời bị bỏ mặc một lần nữa, tôi thà rằng nó kết thúc trong thời gian ngắn còn hơn. Bởi vì không có gì khiến tôi nghẹt thở bằng nỗi sợ hãi không có hồi kết.

“Vậy thì, chúng ta ly hôn đi.”

“A… chết tiệt.”

Lời chửi rủa sắc bén xuyên thấu tai tôi. Kwon I Do dùng một tay che mắt rồi khẽ gọi tên tôi:

“Se Jin à.”

“…”

“Tại sao cậu lại khiến người ta phát điên thế này?”

Kwon I Do nói vậy rồi sải bước về phía tôi. Anh ta túm lấy tôi rồi kéo lê tôi về phía giường. Một sức mạnh kinh khủng không thể chống cự đã đẩy tôi ngã mạnh xuống giường.

“Ách…!”

Tuy không quá đau, nhưng động tác đột ngột đó đã làm cơ thể tôi bị chấn động. Kwon I Do nhìn tôi đang cố kìm nén tiếng rên rỉ rồi lạnh lùng buông lời:

“Lẽ ra cậu nên đi theo khi tôi bảo đi thì tốt rồi.”

Mãi đến lúc đó, tôi mới nhìn rõ được khuôn mặt Kwon I Do. Chính xác hơn là những cảm xúc ẩn chứa trong đôi mắt đen thẫm của anh ta. Những cảm xúc tan nát đó, hầu hết chỉ là giận dữ và oán hận.

“Khoan đã, chuyện này là… A, hộc…!”

Bàn tay anh ta thô bạo vạch rộng cổ áo choàng tắm của tôi. Pheromone tràn ngập như sóng vỗ, thấm sâu vào tận đáy phổi. Tôi cảm thấy nghẹt thở, cùng với cảm giác có thứ gì đó vỡ tung trong cơ thể.

“Hộc…”

Ngọn lửa tưởng chừng đã tắt lại bắt đầu bùng cháy. Pheromone đổ ập xuống như dòng sông vỡ đập. Khoảnh khắc mùi hương hoa nồng nặc tràn ngập, Kwon I Do túm lấy hai cổ tay tôi và cố định chúng trên đầu giường.

“Jung Se Jin.”

“Hà… hự…”

Tôi không có ý định chống cự. Khoái cảm đột ngột ập đến khiến tôi khao khát pheromone của anh ta theo bản năng. Thế nhưng, anh ta vẫn giữ chặt tôi như không muốn cho tôi cơ hội thoát ra.

Trong lời nói chế giễu của anh ta không hề có chút tình cảm nào. Tôi không cảm thấy khó chịu, nhưng một cơn đau nhói lại dâng lên trong lồng ngực. Pheromone nồng nặc của anh ta hòa lẫn với pheromone của tôi, như cây cối đơm hoa sau cơn mưa vậy.

“...Hự…”

Bàn tay còn lại của anh ta túm lấy đùi tôi. Chiếc áo choàng đã bị cởi ra không còn che chắn được cơ thể tôi nữa. Tôi muốn khép chân lại, nhưng anh ta cố ép tôi banh ra.

“Há chân ra cho tử tế.”

“...Hừ.”

Anh ta đã đưa ngón tay vào chỗ lối vào đã mềm mại. Đó là nơi tôi đã chuẩn bị cho cuộc giao hoan với anh ta ngay từ khoảnh khắc tôi cảm nhận được pheromone của anh ta. Kwon I Do xác nhận bên trong đã ẩm ướt rồi nghiến răng nói bằng giọng bị kìm nén:

“Bị đối xử tệ bạc như thế này mà…”

Điều gì đã khiến anh ta tức giận đến vậy? Pheromone tuôn trào như lửa bộc lộ rõ tâm trạng của anh ta. Kwon I Do đã buông tay tôi ra, nhưng tôi vẫn thở hổn hển, không nghĩ đến việc hạ tay xuống. Anh ta vắt đầu gối tôi qua vai rồi bất ngờ đâm mạnh vào.

“...!”

Cứ tưởng đã hoàn toàn thả lỏng rồi, nhưng hình như không phải vậy. Có lẽ vết thương chưa lành hẳn đã làm tôi khó chịu. Cơn đau như bị đấm mạnh vào khắp cơ thể. Anh ta thúc hông như muốn thăm dò độ sâu rồi đưa một nửa vật đó vào tận gốc chỉ trong một hơi.

“A, đau…”

“…Đau sao?”

Một tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng tôi. Kwon I Do phản xạ dừng cử động khi nghe thấy lời nói như tiếng rên của tôi. Rồi anh ta vuốt tóc mình và bật cười:

“Chỗ này cương cứng thế này… mà lại đau sao?”

Bàn tay anh ta nắm chặt vật đang cương cứng. Chất dịch nhờn chảy ra từ vật đó, không chỉ vì kỳ phát tình. Tôi đang đón nhận Kwon I Do sau một thời gian dài, khao khát hơi ấm của anh ta.

“Ha…”

Anh ta dùng ngón cái xoa đầu vật đó rồi thúc mạnh dương vật đã thọc sâu vào. Rầm, cơ thể tôi rung chuyển.

“Hừ, ư…!”

Đau, nhưng khoái cảm cũng theo đó mà dâng lên dù chân tôi đã bị banh ra hết cỡ và phía dưới đau nhức như muốn xé toạc. Trái với ý muốn, cơ thể tôi lại phản ứng đến mức ngay cả tôi cũng không thể hiểu nổi.

“Nếu không muốn trở thành một kẻ tàn phế…”

“Ách, hừ…!”

“Tốt nhất là nên thả lỏng ra.”

Tôi run rẩy đùi và vặn vẹo cơ thể. Bởi vì cơ thể đã bị hành hạ một lần rồi, giờ nó đau nhức như bị chuột rút. Anh ta nắm chặt hông tôi rồi từ từ tăng tốc độ.

“A, ách, hự…!”

Khoái cảm quá mức thực chất cũng giống như đau đớn. Khi Kwon I Do cử động đúng hai lần, tôi xuất tinh với cảm giác tê dại. Nhìn thấy tinh dịch phun trào, anh ta rít lên và rung động cổ họng.

“Khi Kwon I Jung làm, cậu cũng như thế này sao?”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
marcy
Haizz bảo sao kiếp sau ảnh lại cố gắng bù đắp cho ẻm như thế
Trả lời·Xem 1 câu trả lời·1 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo