[Novel] Trigger Safety - Chốt An Toàn - Chương 16

Có tổng cộng bốn người đang chờ Shin Ae-hee. Đó là Seo Yeon-eum, đội trưởng đội Seeker 1, Kim Do-hee, đội trưởng đội Esper 2, và Yoon Taehwa, đội trưởng đội 1.

“Anh chàng đội viên mới hình như rất thích đội trưởng nhỉ.”

Và cả Han Suyeon đang cuộn người bên cạnh.

Trước lời của Seo Yeon-eum, Yoon Taehwa chỉ khẽ nhún vai. Cái đầu đang tựa vào vai anh ta cũng khẽ nhấc lên.

“Cậu ta vốn dĩ là loại này mà, cứ bỏ qua đi.”

“Sao đội trưởng cứ nói những lời khiến tôi buồn vậy… Ngửi mùi máu nhiều quá nên tôi thấy khó chịu trong bụng.”

Anh ta muốn nói rằng sao không ngả lưng ra ghế sofa kia thay vì dựa vào người khác, nhưng ngay cả điều đó cũng lười, nên Yoon Taehwa im lặng. Hắn ta cũng không phải loại người sẽ nghe lời, mà việc xấu hổ là của Han Suyeon, nên anh ta không muốn bận tâm.

Có lẽ cũng chẳng có gì đáng xấu hổ. Cả Seo Yeon-eum với vẻ ngoài hòa nhã, và cả Kim Do-hee ngồi bên cạnh cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên.

‘À, chắc họ đã thấy cậu ta nắm tay mình cho đến khi ra khỏi hầm ngục rồi.’

Dù không biết, nhưng chắc chắn tin đồn về Han Suyeon đã lan truyền khắp Trung tâm. Mặc dù có vẻ là tin đồn kỳ lạ, nhưng vì Trung tâm có quá nhiều người có năng lực kỳ quặc nên có lẽ cũng không quá nổi bật.

“Thật kỳ lạ, cứ như nhìn thấy mấy đứa nhỏ của chúng tôi vậy.”

Seo Yeon-eum cũng có vẻ quen thuộc với Han Suyeon đang cuộn người lại hơn là nhìn hắn ta một cách kỳ lạ. Yoon Taehwa nhíu mày khi nhớ đến “mấy đứa nhỏ” mà cô ấy nói.

“Mấy tên đó cũng bám víu như vậy sao?”

“Có lẽ vì là động vật có vú… Chúng thích bàn tay con người.”

“Không biết đội trưởng Seo có bị ngạt thở không nữa.”

Chỉ riêng Seo Si-chan, thuộc loài sói, đã to lớn như một ngọn núi, nói chi đến những con khác.

“Chà, cũng chịu được.”

Seo Yeon-eum vuốt gáy với vẻ mặt hiền lành. Yoon Taehwa chỉ khẽ cười vì anh ta biết rõ họ sẽ thay đổi thế nào khi ra hiện trường.

“Đội trưởng, anh thích thú nhân sao?”

Han Suyeon đang tựa đầu vào vai anh ta bất ngờ hỏi một câu không liên quan. Ánh mắt nhìn từ dưới lên có vẻ khá đáng thương.

“Đột nhiên nói nhảm gì vậy.”

“Vừa nãy ở hiện trường, con chó đó, à không, con sói con đó cũng vậy…”

“Mọi người đều ở đây rồi à.”

Anh ta định hỏi rõ xem hắn ta đang nói về Seo Si-chan, thì Shin Ae-hee bất ngờ bước vào. Chỉ có Kim Do-hee vội vàng đứng dậy như muốn tỏ vẻ. Shin Ae-hee vẫy tay như ra hiệu không cần, rồi ngồi xuống ghế sofa đơn. Có lẽ biết chuyện quan trọng sắp được nói đến, Han Suyeon thong thả chỉnh lại dáng ngồi.

“Đã tìm ra mục đích.”

“Cục trưởng đã đích thân thẩm vấn sao?”

“Làm gì có. Một Esper khác thẩm vấn.”

Shin Ae-hee, người khá quý Kim Do-hee, đáp lại nhẹ nhàng. Khuôn mặt tươi tắn lại nhắc đến một vấn đề nghiêm trọng.

“Phỏng đoán của đội trưởng Yoon là đúng. Có liên quan đến Kiến. Cũng đã đọc được ký ức liên hệ với bên đó.”

“Chắc phải có mục đích gì chứ.”

Cái vai trở nên nhẹ nhõm khi trọng lượng tựa vào biến mất.

Yoon Taehwa đưa ra câu hỏi đã quanh quẩn trong đầu anh ta suốt quá trình trấn áp khủng bố. Nếu Kiến đã ra lệnh, chắc chắn phải có mục đích nào đó. Không có tổ chức khủng bố nào gây ra chuyện chỉ để chứng minh lòng trung thành một cách đơn thuần. Chắc chắn chúng đã ra lệnh có lợi cho tổ chức theo một hướng nào đó.

‘Nhưng lại không thấy mục đích đó đâu cả.’

Không phải vụ cướp xe chở tiền, cũng không phải bắt giữ con tin quan trọng. Dù đúng là một tình huống khẩn cấp với ba mươi con tin bị bắt giữ, nhưng không có tình huống nguy hiểm đáng kể nào xảy ra. Việc chiếm đóng một tòa nhà cao tầng mà lại không có bom cũng vậy.

“Hmm?”

“Chắc chắn chúng đã lợi dụng những tên tép riu để đạt được điều gì đó.”

“Đúng là lạ thật. Mặc dù có nhiều con tin nhưng việc trấn áp lại dễ dàng hơn tôi tưởng… Những tên bị đội chúng tôi bắt sống cũng không có yêu sách gì đáng kể.”

Seo Yeon-eum vừa vuốt má vừa tiếp lời. Kim Do-hee, người không trực tiếp đối mặt với bọn khủng bố, chắc sẽ không có gì để nói, còn Han Suyeon thì chỉ im lặng.

“Đó là vấn đề.”

Shin Ae-hee thở dài, ngả lưng vào ghế sofa.

“Nó nói nó chỉ làm theo lệnh. Rằng nếu chiếm giữ tòa nhà đó và chịu đựng hai tiếng đồng hồ thì bên kia sẽ xử lý hậu quả.”

“Hai tiếng? Mấy tên ngốc này. Chúng nghĩ có thể chịu đựng được hai tiếng sao?”

Anh ta định bật cười vì thấy thật vô lý, nhưng Kim Do-hee đã châm biếm với suy nghĩ tương tự.

“Là những tên mà Trung tâm đang theo dõi mà. Được liên hệ từ nơi mà chúng hằng mong muốn nên đã vội vàng tóm lấy thôi.”

“Kiến đã yêu cầu chính xác điều gì từ bên đó?”

Yoon Taehwa dựa khuỷu tay lên ghế sofa và hỏi. Không thể loại trừ khả năng có liên quan đến Kiến mà Han Suyeon đang truy đuổi.

“Con tin, bao gồm cả phụ nữ mang thai. Tòa nhà cao tầng có tường ngoài bằng kính. Chỉ hai điều này thôi.”

“Mặc dù chọn tòa nhà cao tầng nhưng lại không có vũ khí như bom.”

Có lẽ có ở tầng dưới không? Anh ta liếc mắt ra hiệu cho Seo Yeon-eum, cô ấy lắc đầu. Có nghĩa là đội Seeker cũng không phát hiện ra.

“Có vẻ không có lệnh giết con tin hay gì cả. Và đội trưởng Yoon cũng biết mà. Ở độ cao đó, nếu bom nổ thì dù là người có hình thái cũng khó mà sống sót. Cao lắm cũng chỉ là Esper cấp A thôi.”

“…Kim Do-hee, khi trấn áp hiện trường có thả drone không?”

“Vâng, đội trưởng. Đội 2 chúng tôi có.”

Yoon Taehwa mấp máy môi. Một tòa nhà có tường ngoài bằng kính rất thích hợp để theo dõi ai đó từ bên ngoài. Hơn nữa, nếu là tòa nhà cao tầng, có thể thả drone để kiểm tra nên ít lo bị phát hiện.

‘Có phải vì Han Suyeon không?’

Anh ta tự hỏi liệu đây có phải là việc được thực hiện để theo dõi Han Suyeon hay không. Dĩ nhiên, đó chỉ là suy đoán.

Đó không phải là phỏng đoán có thể đưa ra trước mặt Seo Yeon-eum và Kim Do-hee, những người không biết thân phận của hắn ta, nên Yoon Taehwa cắt ngang lời.

“Tôi sẽ kiểm tra thử, hãy báo cho Hae Naeun.”

“Vâng.”

“Trước tiên cứ nắm thông tin đến mức này thôi. Chi tiết hơn thì chúng ta sẽ họp giao ban vào ngày mai.”

Shin Ae-hee ra lệnh xua khách.

“Đội trưởng Yoon ở lại. Tôi có chuyện riêng muốn nói.”

Ánh mắt Han Suyeon đảo qua lại. Yoon Taehwa khẽ vỗ vào đùi hắn ta và ra lệnh nhẹ nhàng.

“Đợi ở phòng họp.”

“Vâng. Tôi sẽ ngoan ngoãn đợi.”

Như thể không có ý định cố chấp, Han Suyeon ngoan ngoãn rời khỏi phòng Cục trưởng.

Shin Ae-hee lại mở miệng sau khi ba người kia biến mất một lúc.

“Đã thấy chưa?”

Thay vì trả lời, anh ta chỉ nhướng mày, cô ấy đan tay vào nhau và hỏi lại.

“Han Suyeon đó. Năng lực của cậu ta đến mức nào?”

Mục đích thực sự của cô ấy không phải là báo cáo về vụ khủng bố mà là chuyện này thì phải.

“Tôi không rõ chính xác điều gì khiến cô tò mò.”

“Chà. Nếu nói vậy thì tôi cũng không biết phải hỏi cụ thể điều gì nữa.”

Yoon Taehwa nhận ra Shin Ae-hee đang giả vờ.

Không biết có phải là thói quen đặc trưng của người có năng lực tinh thần hay không mà cô ấy luôn có thói quen nói chuyện mơ hồ. Nhờ năng lực đó, cô ấy đã chiến thắng trong các cuộc đấu tranh nội bộ và leo lên chức Cục trưởng, nhưng đối với Yoon Taehwa, đó là một thói quen khó chịu.

“Cục trưởng biết rõ hơn tôi rằng Han Suyeon là đội trưởng hành động của đội tinh nhuệ mà.”

“Đương nhiên là cậu ta dùng năng lực tốt rồi. Nghe nói Kang Jae-min cứ gọi là anh rồi bám riết lấy. Nhân cơ hội này, nếu đứa út của Trung tâm chúng ta học được chút mánh lới thì tốt biết mấy.”

Cục trưởng Shin vắt chéo chân, khẽ gõ đầu ngón tay lên tay vịn ghế sofa. Đây cũng là thói quen trước khi cô ấy đi vào vấn đề chính.

“Cô chưa dùng năng lực của mình với cậu ta sao?”

Yoon Taehwa chỉ khế nhếch môi, không trả lời. Shin Ae-hee lập tức hiểu ý và nghiêng đầu.

“Nếu một chọi một thì đội trưởng Yoon có vẻ sẽ thắng không?”

Đó là một câu hỏi trần trụi như đang định giá một món hàng.

“Cô nói như thể tôi sẽ phải xử lý cậu ta vậy.”

“Không đời nào. Đụng độ với bên đó chẳng có gì tốt cả. Việc hợp tác lần này cũng chỉ là để duy trì mối quan hệ thân thiện thôi.”

Cục trưởng Shin xua tay như muốn nói đừng lo lắng.

“Tôi chỉ hỏi để đề phòng thôi. Cũng phải chuẩn bị cho trường hợp bạo tẩu nữa. Dù không đời nào lại bạo tẩu ở đây đâu.”

Có vẻ có điều gì đó đang che giấu, nhưng anh ta không thể đoán được. Như thể đọc được sự nghi ngờ của anh ta, Shin Ae-hee mỉm cười tươi tắn và chống cằm.

“Vậy thì cô nghĩ sao?”

“Sẽ tùy thuộc vào tình hình. Cũng tùy thuộc vào việc tôi có súng hay dao trong tay.”

Điều chắc chắn là Han Suyeon không phải kiểu người chỉ dựa dẫm vào năng lực của mình như những Esper khác. Việc hắn ta có thể dễ dàng nâng một thú nhân to lớn lên thì có lẽ hắn ta đã học được kỹ năng riêng nào đó.

“Hãy thử xác nhận đi.”

Cục trưởng Shin duỗi chân đang vắt chéo và thong thả đứng dậy. Cô ấy đi ngang qua Yoon Taehwa và vỗ vai anh ta. Ngay chỗ mà ai đó vừa tựa đầu vào.

“Vừa lúc phòng hoảng loạn cũng trống đấy.”

Đó là một mệnh lệnh được ngụy trang bằng lời mời.

Khi mở cửa phòng họp, anh ta thấy Han Suyeon đang ngồi đối diện Kang Jae-min và trò chuyện. Dù đang nói chuyện nhưng ánh mắt hắn ta vẫn chỉ hướng về phía cửa, nên ánh mắt họ nhanh chóng chạm nhau. Khóe mắt ngay trên nốt ruồi giọt lệ khẽ nheo lại.

Hôm nay sao lại hay chạm mắt đến vậy nhỉ. Yoon Taehwa cảm thấy một cảm giác mới lạ và mở miệng.

“Ra đây.”

Han Suyeon nhận ra mình đang được gọi nên ngoan ngoãn đứng dậy.

“Đội trưởng, anh đi đâu vậy? Em đi theo được không?”

Kang Jae-min khẽ nhìn sắc mặt rồi nhanh chóng xen vào.

“Phòng hoảng loạn.”

“Vâng?”

Dù không phải là phòng hoảng loạn thật, nhưng các Esper thuộc Trung tâm thường gọi phòng huấn luyện ở tầng 34 là phòng hoảng loạn.

Kang Jae-min chớp mắt trước địa điểm bất ngờ được nhắc đến.

“Anh Suyeon và phòng hoảng loạn ạ? Sao vậy ạ?”

“Sao mà sao, Jae-min.”

Người đáp lời với nụ cười nhếch mép không phải Yoon Taehwa mà là Han Suyeon.

“Đội trưởng và tôi muốn ‘ăn thịt’ nhau trong phòng hoảng loạn đó.”
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo