[Novel] Trở Thành Nô Lệ Của Người Đàn Ông Tôi Ruồng Bỏ - Chương 74

“Hôm nay, Halid sẽ đến hoàng cung.”

Trước khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, Halid sẽ rời đi.

Vậy nên, cậu phải tranh thủ khoảng thời gian đó để đưa Jemail ra khỏi cổng thành, sau đó quay về phủ một cách an toàn.

Liệu kế hoạch này có thành công hay không, Knox không dám chắc. Nhưng nếu chỉ xét về lý thuyết, thì chẳng có gì đơn giản hơn thế.

Knox vẫn nằm trên giường thêm một lúc. Khi Halid vừa tắm xong và bước ra, cậu mới lên tiếng hỏi.

“Hôm nay, tôi có thể ra ngoài một mình không?”

“Hôm nay? Vì sao?”

Halid vừa để hầu cận giúp mình mặc quần áo, vừa hỏi lại.

Knox khẽ cụp mắt xuống, tránh đi ánh nhìn của hắn, rồi đáp.

“…Tôi thấy ngột ngạt quá.”

Halid im lặng quan sát cậu một lúc.

Dưới ánh mắt của hắn, Knox chỉ lặng lẽ cúi đầu, trông ngoan ngoãn đến đáng thương.

Có lẽ vì thế mà Halid không suy nghĩ quá nhiều, dễ dàng đồng ý.

“Được. Nhưng phải về sớm.”

Knox chớp mắt chậm rãi.

Từ trước đến nay, mỗi khi cậu ra ngoài, Ena luôn đi theo kèm. Nhưng lần này, cậu không thể kéo cô vào chuyện này được.

Vậy mà Halid lại cho phép cậu ra ngoài một mình một cách dễ dàng như vậy.

Knox khẽ nhếch môi trong lòng.

Hắn chắc chắn đã cài người theo dõi mình rồi.

Nếu không, làm gì có chuyện hắn để một tên nô lệ tự do ra ngoài như thế.

Cậu chỉ có thể thở dài trong thầm lặng. Đúng là chẳng ngoài dự đoán.

“…Vâng.”

Sau khi chỉnh trang xong, Halid rời phủ, lên xe ngựa tiến thẳng đến hoàng cung.

Knox đứng trước cổng, tiễn hắn đi với lý do không còn muốn ngủ nữa.

Trước khi lên xe, Halid nhìn cậu chăm chú.

Bắt gặp ánh mắt hắn, Knox hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cậu càng bất ngờ hơn khi hắn bỗng mở miệng nói lời chào khác với thường ngày.

“Ta đi đây.”

“A… Ngài đi cẩn thận.”

Khi Knox đáp lại, Halid hài lòng mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, rồi mới xoay người lên xe.

Knox chớp mắt vài lần.

Hôm nay tâm trạng hắn tốt hơn bình thường thì phải.

Dù sao đi nữa, khi bóng dáng Halid khuất xa, cậu cũng bắt đầu chuẩn bị cho việc ra ngoài.

Cậu thay quần áo như thường lệ, thông báo với Marlen rằng mình sẽ ra ngoài.

Dường như đã được Halid dặn trước, Marlen chỉ gật đầu mà không hỏi han gì thêm.

Knox ngồi xe ngựa dành cho hạ nhân, hướng về trung tâm thành phố.

Nhưng khi đi được nửa đường, cậu bảo phu xe quay về trước rồi nhanh chóng đi bộ đến nơi Jemail đang ở.

“Anh!”

“Không có thời gian để nói chuyện đâu.”

Không chờ Jemail đáp lại, Knox nắm lấy tay cậu bé, kéo xuống cầu thang.

Không thể chậm trễ được.

Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cậu cũng phải đưa Jemail ra khỏi đây càng nhanh càng tốt rồi quay về phủ.

Knox nhận thấy hơi thở dồn dập của Jemail, nhưng cậu không dừng lại.

Ra khỏi nhà trọ, cả hai bắt đầu chạy về phía cổng thành.

Điều Knox lo lắng nhất chính là, hôm nay cậu ra ngoài một mình—kẻ theo dõi cậu chắc chắn sẽ cảnh giác hơn bao giờ hết.

Từ khoảnh khắc cậu gặp một người lạ, rất có thể sẽ bị nghi ngờ.

Cậu phải kết thúc chuyện này trước khi tin tức đến tai Halid.

“Haa… haa… anh, em mệt quá…”

“Không được dừng lại. Chạy đi.”

“Ưm… A, được rồi…!”

Không chút ngơi nghỉ, Knox và Jemail chạy hết tốc lực về phía cổng thành.

Nhưng khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến Knox bất giác cắn môi.

Dòng người đổ về cổng thành đông đúc hơn cậu tưởng.

Hàng người xếp dài chờ kiểm tra trước khi ra khỏi thành.

Nếu đứng xếp hàng như thế này, liệu cậu có thể cầm cự được không?

Knox nắm chặt tay Jemail, hạ giọng dặn dò.

“Jemail, nghe anh nói này.”

“Dạ.”

“Bây giờ em là người hầu được một gia tộc quý tộc phái ra ngoài làm việc. Trước đây em là một đứa trẻ vô gia cư, nhưng hôm nay được giao nhiệm vụ đi mua nến từ một nghệ nhân.”

“Ơ… Ừm. Em hiểu rồi.”

“Tên em là Max. Mười sáu tuổi. Khi đến kinh thành, em làm mất thẻ thân phận.”

“Ơ… Ơ… Ừm, vâng!”

“Dù ai hỏi gì, cũng không được hoảng loạn. Cứ bình tĩnh trả lời theo những gì anh bảo.”

“Dạ! Em nhớ rồi!”

Trong lúc trò chuyện, hàng người chờ kiểm tra dần dần ngắn lại.

Sau lưng Knox và Jemail, dòng người vẫn tiếp tục kéo dài.

Họ đứng tụm năm tụm ba, bàn tán chuyện phiếm để giết thời gian, nhưng Knox lại chẳng còn tâm trạng nào để mở miệng nói chuyện.

Giữa bầu không khí căng thẳng ấy, Jemail khẽ cất giọng.

“Anh…”

“Sao?”

“Hay là… mình đi cùng nhau luôn đi?”

“…Gì cơ?”

Knox cau mày, quay sang nhìn cậu bé.

Gương mặt Jemail đầy lo lắng.

“Anh cũng đâu có được đối xử tử tế gì. Vậy thì… nhân cơ hội này, mình cùng nhau trốn đi có được không?”

“……Jemail.”

“Dạ? Anh?”

“Anh… anh không thể.”

“Tại sao?”

“Anh… không thể đi…”

Không thể đi ư?

Không đúng.

Cậu đã có thẻ thân phận, chỉ cần muốn thì hoàn toàn có thể rời khỏi thành.

Lý do Knox chọn cách này là để Jemail không bị ai để ý, tránh bị nhận ra.

Nhưng nếu ngay từ đầu cậu cũng đi theo…

Đây là một phương án mà cậu chưa từng cân nhắc đến.

Nếu bỏ trốn ngay bây giờ, liệu có thể không bị bắt lại không?

“…Không.”

Nghĩ đến đó, Knox lắc đầu.

Không thể nào.

Halid chắc chắn sẽ đuổi theo.

Bản thân cậu cũng không có khả năng chạy trốn an toàn.

Chưa kể, kẻ đang theo dõi cậu lúc này hẳn đã phóng ngựa đến hoàng cung để báo tin rồi.

Cậu phải nhanh chóng đưa Jemail ra khỏi thành trước khi chuyện bại lộ.

“Jemail, có người đang theo dõi anh.”

“Theo dõi? Ai chứ?”

“Suỵt.”

Đúng lúc đó, hàng người trước mặt đã thu ngắn lại nhanh hơn cậu tưởng, đến lượt họ kiểm tra.

Knox khẽ giật sợi dây quanh cổ tay, dấu hiệu nô lệ rơi vào lòng bàn tay cậu rồi nhanh chóng bị nhét vào túi áo.

“Tiếp theo!”

Giọng nói uy quyền của người lính gác vang lên.

Knox lập tức điều chỉnh nét mặt.

Jemail vội vàng kéo thấp mũ áo choàng, che khuất khuôn mặt lấm lem.

Knox bước tới, đưa thẻ thân phận ra và nở nụ cười rạng rỡ.

“Làm việc vất vả rồi, ngài sĩ quan.”

“Vất vả gì đâu, để xem nào… À, người của công tước phủ à?”

“Vâng, nhưng người rời thành hôm nay không phải tôi mà là cậu nhóc này—”

“Thằng nhóc ăn mày này sao?”

Knox lập tức nhập vai, nhướng mày ra vẻ bực bội, đôi môi hơi nhếch lên tạo thành vẻ mặt chểnh mảng đặc trưng của một kẻ hầu bất mãn.

“Ài, chủ nhân bảo rằng trong thành không có loại nến ưng ý, thế là tôi bị sai đi mua từ một thợ làm nến bên ngoài.”

Người lính bật cười, vỗ mạnh vào đùi.

“Đám quý tộc vẫn luôn khó chiều mà!”

“Chẳng phải vậy sao? Nhưng ngài biết đấy, đi xa như vậy vừa tốn công vừa mệt mỏi…”

“Thế là định thuê tạm một đứa ăn mày chạy việc cho nhanh à?”

“Dù sao cũng rẻ hơn nhiều mà, đúng không?”

“Haha, cũng đúng!”

Người lính gật gù, nhưng rồi nhướng mày.

“Có điều thế này… Thằng nhóc này chắc không có thẻ thân phận đâu nhỉ?”

Knox nhẹ nhàng rút ra một ít tiền—số bạc còn lại sau khi mua lương khô và áo choàng—lặng lẽ đặt vào tay viên lính.

Gã chớp mắt, húng hắng ho vài tiếng rồi nhét số tiền vào túi áo.

Số tiền này cậu vay từ Ena.

Cô không hỏi lý do, chỉ đưa cho cậu mà chẳng hề do dự.

Knox biết với Ena, đây là một khoản không nhỏ.

Cậu chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể trả lại cô.

Nhưng là khi nào, cậu cũng không chắc.

“Được rồi, miễn cưỡng cho qua vậy.”

Viên lính gác nheo mắt nhìn cậu, rồi cười nham nhở.

“Chắc hẳn nhóc con cậu được chủ nhân quý lắm đây?”

Knox giữ nguyên nụ cười, đáp lại thản nhiên.

“Đáng tiếc là công tước phủ hiện vẫn chưa có phu nhân.”

“Chậc, tưởng gì thú vị hơn chứ.”

“Haha, đúng vậy.”

“Thôi, được rồi. Còn nhóc này, là tên ăn mày đúng không?”

“Vâng, đúng vậy.”

Knox lặng lẽ liếc nhìn Jemail.

Cậu bé đứng cứng đờ, căng thẳng đến mức ai cũng có thể nhận ra.

Knox khẽ vỗ nhẹ lên vai cậu như để trấn an, rồi ghé sát vào tai viên lính gác thì thầm:

“Có lẽ vì còn nhỏ nên nó nhận tiền công rẻ hơn nhiều đấy.”

“Haha, vậy thì cậu đúng là vớ bẫm rồi!”

Knox chỉ cười nhẹ, rồi quay sang nhìn Jemail.

“Cũng coi như may mắn.”

Nhưng ngay lúc đó, viên lính gác bất ngờ vươn tay về phía áo choàng của Jemail.

Knox không kịp lường trước tình huống này, ánh mắt cậu lập tức sầm xuống.

Cậu phải cố gắng hết sức để giữ nguyên vẻ mặt bình thản.

Sột soạt—

Viên lính vén nhẹ mép áo choàng, chăm chú quan sát khuôn mặt lấm lem của Jemail một lúc lâu.

“Chậc, nhóc con còn xanh lắm.”

Gã tặc lưỡi, rồi thả áo choàng xuống.

Knox siết chặt nắm tay, rồi nhanh chóng thả lỏng.

Cậu nở nụ cười như thể chẳng có gì quan trọng cả.

Viên lính hờ hững hỏi:

“Tên gì?”

“M-Mac… Max ạ.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Mười… mười sáu…”

“Tuổi này cũng làm việc được rồi. Chậc, chậc. Còn bố mẹ đâu?”

Jemail lập tức cứng người.

Cậu mím chặt môi, không thể thốt ra dù chỉ một từ.

Viên lính nhìn thoáng qua phản ứng đó liền hiểu ngay, phất tay một cách bâng quơ.

“Qua đi. Trông cũng tội nghiệp đấy, nhưng này, nhớ bắt nó làm việc cật lực vào.”

“…Tôi sẽ liệu mà làm vậy.”

Jemail khẽ thở phào.

Knox cũng vậy.

Cậu cúi người, ghé sát tai Jemail và nói nhỏ:

“Cứ đi thẳng, đừng ngoảnh lại. Đi đến khi cổng thành không còn trong tầm mắt. Đừng dừng lại, cũng đừng trả lời ai cả.”

“……”

Jemail im lặng gật đầu, rồi cất bước rời đi.

Bước chân cậu có phần chậm chạp, nhưng Knox vẫn kiên nhẫn đợi.

Một bước… rồi hai bước…

Cuối cùng, bóng lưng nhỏ bé ấy cũng dần khuất xa.

Chỉ khi đó, Knox mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.

Cậu đã đưa Jemail ra khỏi thành an toàn.

Thế nhưng, niềm an tâm ấy cũng chỉ kéo dài trong chốc lát.

Knox liếc nhìn bầu trời để xác định thời gian.

“Nếu quay về dinh thự ngay bây giờ thì…”

Không rõ kẻ theo dõi cậu sẽ báo cáo ra sao, nhưng có lẽ lúc này hắn ta đã vào đến hoàng cung.

May mắn thay, Halid cũng đang có mặt ở đó, ít nhất có thể khiến việc báo tin bị trì hoãn đôi chút.

Knox xoay người, rảo bước nhanh về hướng ngược lại với cổng thành.

“Không sao đâu. Sẽ không có vấn đề gì cả. Không có gì xảy ra đâu—”

Nhưng ngay lúc đó—

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.

“Viên đá truyền tin làm từ ma thạch…”

“Người khác có thể không biết, nhưng ta nghĩ nó sẽ hợp với cậu đấy.”

Đó là món quà mà Hoàng đế từng tặng cho Halid.

Tim Knox bỗng đập thình thịch.

Nếu kẻ theo dõi cậu được giao cho thứ đó…

Không, không thể nào.

“Không thể… không thể đâu.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo