Off The Record (Novel) - Chương 28

Lịch cập nhập: thứ 4, thứ 6 hàng tuần

Bản dịch thuộc Diệp Tử Blog và chỉ đăng tải duy nhất tại Navybook.net, nếu bạn đọc ở trang web khác, vui lòng thông báo cho mình và vào web chính chủ navybook đọc nhé! Cám ơn mn!


“Những lúc thế này, cứ bảo ngủ cùng là được.”  


“Thật sao?”  


Giọng mũi nghẹt nghẹt của Kang Jin vang lên, khiến Hee Kwon chẳng thể từ chối, cuối cùng đành dẫn cậu vào phòng ngủ chính.


Chiếc giường vốn dành cho hai người nên đủ rộng để Kang Jin nằm thoải mái. Anh đắp chăn cho cậu, đưa ly rượu ấm, dặn cậu uống trước khi nguội và đếm cừu trong lúc anh đi tắm. Bình thường tửu lượng của cậu ta rất yếu, chắc đến khi anh quay lại, cậu ta đã ngủ say rồi. Nghĩ vậy, anh tắm khá lâu, nhưng lúc bước ra, Kang Jin trên giường trông còn tỉnh táo, đôi mắt long lanh hơn cả trước khi anh đi.


“Không say à?” Hee Kwon hỏi, giọng nghi ngờ.


“Hình như tỉnh rồi…”  


Câu trả lời của cậu ta khiến anh phải nheo mắt. Lại tỉnh giữa chừng sao? Cảm giác những gì cậu kể trước đây đều là thật, anh nhăn mặt, rồi nằm xuống cạnh Kang Jin.  


“Chú, thật sự không làm vậy à?”  


“Tôi làm tình với cậu bây giờ làm gì… Ngủ đi.”  


“Không, ý tôi không phải thế.”  Kang Jin chỉ tay vào bao thuốc lá và bật lửa trên ngăn kéo cạnh giường.

Hee Kwon thoáng giật mình. À, thói quen cũ khiến anh quên mất mình vẫn để chúng ở đầu giường. Nhưng mà, chính vì ai mà anh, người đang cố bỏ thuốc, lại chẳng dám hút nữa? Kang Jin lúc nào cũng tỏ ra ghét mùi thuốc lá, vậy mà giờ lại nói thế?


“Cậu chẳng phải ghét thuốc lá à?” Hee Kwon hỏi, giọng đầy ngờ vực.


“Không sao đâu.”  


“Nói xạo.”  


“Thật mà!”  


Có vẻ cậu ta nghĩ mình đang làm phiền anh, nên cố tỏ ra bản thân dễ tính. Nhưng Hee Kwon chỉ nhún vai, chẳng hiểu cậu nhóc không hút thuốc mà làm gì với điếu thuốc. Kang Jin, như muốn chứng minh, lấy một điếu từ bao thuốc, ngậm vào miệng.


Đôi khi, lũ biến thái trong phim dùng thuốc lá để ẩn dụ cho dương vật, nhưng anh không nghĩ cậu ta biết mấy trò đó, và anh cũng không nghĩ cậu ta có ý đó, nên anh chỉ lặng lẽ quan sát, rồi khẽ chửi thề.  


Cậu ta ngậm đầu lọc như ngậm kẹo, vụng về dùng bật lửa châm lửa, rồi trước khi hít khói, cậu ta đưa điếu thuốc sang miệng anh.  


“…Cố tình hả?”  Hee Kwon bật cười.


Dù biết cái đầu óc ngốc nghếch của cậu ta không đủ tỉnh táo để tính toán mấy chuyện này. Hee Kwon cầm điếu thuốc đang cháy dở bằng một tay, rồi kéo Kang Jin lại, hôn lên đôi môi vừa ngậm đầu lọc kia.  


Hee Kwon nhẹ nhàng cắn đôi môi ướt át, rồi day nhẹ, như thể ra hiệu bảo cậu mở miệng ra. Anh luồn lưỡi vào, lách qua cái lưỡi đang cố quấn lấy anh, lướt qua hàm răng, chạm vào vòm miệng. Kang Jin khẽ rên lên. Hee Kwon dùng tay còn lại ôm lấy gáy cậu ta, kéo cậu lại gần anh, hôn sâu hơn.  


Anh dụi điếu thuốc cháy được nửa lên ngăn kéo, rồi luồn tay không còn vướng víu vào trong áo cậu. Đúng lúc đó, Kang Jin đột nhiên đẩy anh ra, giọng ngắt quãng:


“Đợi, đợi đã, khoan.”  


“Sao vậy.”  


Tự mình đòi làm, giờ lại phá hỏng không khí. Cố ý chọc tức anh à? Hee Kwon nhăn mặt.  


“Cửa… không cần khóa à?”  


“Đột nhiên nói gì thế?”  


“Nhỡ con gái chú nghe thấy thì sao.”  


“Con gái gì? Cậu còn say à?”  


“Không, Danbi, Danbi đó.”  


Hee Kwon ngớ người, rồi bật cười. Hóa ra là Danbi. Đúng lúc ấy, nghe thấy có người gọi tên mình, Danbi chạy đến, cào cào chăn như đòi trèo lên giường.  


“Ô, là chó kìa.”  Kang Jin ngạc nhiên.


“Danbi tỉnh rồi hả?” Hee Kwon đáp, giọng dịu dàng.


Nghe vậy, Kang Jin tròn mắt nhìn anh.  


“Anh vừa nói gì? Danbi á?”  


Nghe có người gọi tên mình, Danbi phấn khích sủa lên.  


“Danbi không phải con gái, mà là con trai nhé.”  


Anh gãi sau tai Danbi, rồi đuổi nó ra ngoài. Kang Jin vẫn còn sốc, môi mấp máy như cá mắc cạn. Hee Kwon cười, kéo cậu nằm xuống.  


“Sao anh không nói gì với tôi?”  Kang Jin càu nhàu

“Cậu đúng là chẳng quan tâm gì đến tôi thật.”  Hee Kwon đáp, giọng nửa đùa nửa thật.


Nghe cậu càu nhàu tủi thân, Hee Kwon không nhịn được bật cười.


“Tôi mới là người tủi thân đây. Cứ nói là quan tâm tôi này nọ, thế mà…”  


Mười năm bị người ta gọi là “dưa hấu không hạt” vì không có con, bị đồn là cặp đôi chỉ để trưng bày, chẳng làm tình bao giờ, bị thiên hạ xâu xé đủ kiểu. Từ đầu hôn nhân của anh đã đầy thị phi, hễ có cớ là người ta lại lao vào xỉa xói.  


“Người ta ầm ĩ thế mà cậu thật sự không biết tôi không có con à?”


Anh nheo mắt, kéo mũi cậu.  


Kang Jin lườm anh. Nhưng cái kiểu đảo mắt đó chỉ làm anh nhớ đến Danbi, lúc nó cắn nát cuộn giấy vệ sinh rồi giả bộ đáng thương để tránh bị mắng. Anh không nói gì, chỉ kéo áo cậu lên lại.  


Những vết bầm lần trước khi thay đồ vẫn còn, chưa mờ hẳn, loang lổ màu xanh. Mình hút mạnh thế sao? Anh hơi ngượng, khẽ hôn nhẹ lên chúng  


“Ư, nhột… Làm gì thế?”  


“Thổi phù phù.”  


“Trời ơi, đúng là ông chú già. Nhìn tôi nổi hết da gà rồi này?”  


Kang Jin càu nhàu, kéo mép áo đã cuốn lên, cởi hẳn ra.  


Có vẻ công sức ăn uống ở trường quay đã có kết quả, người cậu ta đã đầy đặn hơn. Lúc đầu còn gầy đến mức khiến người ta xót, nhưng giờ thì đã có da có thịt hơn. Dù vậy, vẫn còn vòng eo gầy, anh vuốt dọc theo đó, luồn tay vào cạp quần trước.  


Khi tay anh chạm vào bụng dưới cứng ngắc vì căng thẳng, Kang Jin hít vào một hơi, rồi bật cười khúc khích.  


“Sao lại cười? Nhột hả?”  


“Không, tại lần đầu anh chạm vào đó.”  


Kang Jin khép đùi lại, anh nghiêng đầu. Thật à? Dù chỉ mới vài lần, cậu lại nhớ rõ thế sao? Dễ thương thật. Anh cười, tiếp tục vuốt ve. Kang Jin cắn môi, rên rỉ, cơ thể khẽ run lên khi tay Hee Kwon ướt át vì chất lỏng của cậu. Thấy chưa, đúng là xuất sớm mà.  


Như một con chó động dục, Kang Jin khẽ lắc hông, hai mắt cậu đỏ hoe. Tiếng rên bắt đầu cao hơn, như sắp đến đỉnh. Đùi cậu ta co chặt lại, mắt long lanh nước, hơi thở dồn dập, rồi cả người run lên.  


“Ư… ư… ưư!”  


“Nhanh thế?”  


Anh cố tình trêu, nhưng cậu dường như chẳng nghe, vẫn đắm mình trong dư âm, miệng há ra, thở hổn hển. Anh hôn nhẹ lên vầng trán đẫm mồ hôi của Kang Jin, rồi cởi hẳn chiếc quần đang tụt lưng chừng dưới mông cậu ta ra. Sau đó anh cẩn thận đưa ngón tay ướt chất lỏng của cậu vào phía sau.  


Cảm giác lạ khiến Kang Jin nhíu mày, Hee Kwon ôm lấy cậu, để cậu vùi mặt vào vai. Anh khẽ cắn vai cậu. Kang Jin rất nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ tuyến tiền liệt, phía trước cậu ta lại cương lên ngay lập tức.  


“Chú…”  


Giọng Kang Jin run run, ướt át. Cậu giơ đôi tay đẫm mồ hôi kéo cạp quần anh xuống.  


“Chú, tôi cũng muốn làm thế này.”  


“Làm gì?” Anh cố hỏi dịu dàng, nhưng giọng hơi khàn đi. Kang Jin không trả lời, chỉ cúi xuống, hôn lên cổ anh, như muốn trả thù những dấu hôn trước đó.


“Tùy cậu, muốn làm gì thì làm.”  


Hee Kwon nói, dù biết cậu sẽ sớm sẽ chẳng làm được gì. Kang Jin cười tít mắt, trông ngây ngô đến lạ.


Anh thêm một ngón tay, khuấy nhẹ, mở rộng bên trong hình chữ V khuấy động bên trong, rồi thêm một ngón nữa, chạm vào thành trong. Khi anh nhấn mạnh vào một chỗ, Kang Jin rên lên trong vòng tay anh, cơ thể cong lại.  


Môi cậu đang mút gáy anh, sau khi trượt xuống xương quai xanh, thì dừng lại vì khoái cảm.  


“Không làm nữa à?”  


Anh trêu chọc, rút hết tay ra, nắm lấy bàn tay đang giữ dương vật của anh, đan chặt năm ngón.  


Anh kéo hông cậu lại. Khi đầu khấc chạm vào phía sau, cơ thể Kang Jin khẽ cứng lại.  


“Không sao, thả lỏng nào.”  


Anh dỗ cậu như dỗ trẻ con tiêm thuốc, chậm rãi tiến vào.  


“Ư… ưm… ưư…”  


Kang Jin rút bàn tay đang đan ra, rồi đưa vòng qua lưng Hee Kwon, ôm chặt, tay cậu bấu vào lưng anh. Cậu thở hổn hển, cố thả lỏng, trông đáng thương đến lạ. Trước khi cậu căng thẳng lại, anh đã thúc mạnh vào, sau đó chỉ nghe thấy tiếng rên xen lẫn tiếng khóc. Anh xoa cặp mông đầy đặn giờ đã mềm mại hơn của cậu, bắt đầu chuyển động chậm rãi.  


Mỗi lần da thịt va chạm, cậu ta như muốn cào cấu lưng anh vậy, mười móng tay bấu chặt. Vai anh lại ướt, như lúc ở nhà Kang Jin. Thấy tư thế không thoải mái, anh dỗ:  


“Kang Jin, đợi một lát. Được chứ?”  


Anh đặt lưng cậu xuống giường, nằm ngay ngắn, rồi cởi áo mình ném đi. Khi bắt đầu đẩy mạnh hơn, cậu ta đặt tay lên bụng anh, vuốt ngược lên một cách thích thú.  


Rõ ràng tư thế này tốt hơn, bên trong cậu ta bám chặt khi anh rút ra, rồi thả lỏng khi anh tiến vào. Phía trước cậu lại cương lên, anh ấn nhẹ vào bụng Kang Jin.  


“Ư… ưm… a, ha, chú… ưm…”  


Kang Jin rên rỉ, cổ ngửa ra, môi hé mở, nước bọt chảy dài. Da cậu đỏ rực, như sắp nổ tung.


Trước giờ Hee Kwon luôn nghĩ cậu chẳng có chút quyến rũ nào, nhưng dáng vẻ này lại khiến anh mê mẩn. Đôi môi anh khô khốc, Hee Kwon vô thức đẩy mạnh hơn, để hạ bộ va chạm kêu “bạch bạch”.  


Dáng vẻ cậu khi khóc, hóa ra không chỉ khiến anh thấy đáng thương mà còn gợi lên dục vọng của anh.  


“Aaa…!”  


Kang Jin lại lên đỉnh, chất lỏng bắn ra trên bụng. Mắt cậu hơi mở ra, nhìn chằm chằm vào khoảng không, ngón chân đã co quắp, thở hổn hển, nhưng Hee Kwon vẫn tiếp tục. Anh biết nếu dừng lại, cậu sẽ lại chìm vào những suy nghĩ tiêu cực.


Kang Jin lại cương lên lần nữa, nhưng nước mắt cậu đã lăn dài, hông cũng run rẩy. Tiếng rên rỉ nghẹn ngào vang lên, kèm theo đó tiếng hít thở hổn hển của anh, chất lỏng trong suốt chảy ra từ phía trước.  


“Ư… ưm… a…”  


Kang Jin gân cổ, vươn tay quờ quạng trong không khí. Hee Kwon nắm chặt tay cậu. Gần đây cậu ta ít cắn móng tay nên ngoài vết rách lần trước ra thì chẳng còn dấu vết nào. Anh hôn nhẹ đầu ngón tay cậu, đẩy hông vài lần, rồi cũng lên đỉnh.  


Kang Jin thở hổn hển, ngực đầy vết bầm phập phồng, mệt mỏi đến đôi mắt không mở nổi. Anh vuốt mái tóc ướt mồ hôi của cậu ta.  


Lát sau, khi cậu ta ngủ say, anh lấy khăn ướt lau bụng và đùi cho Kang Jin, rồi đắp chăn lại. Nằm xuống bên cạnh, cậu ta vô thức rúc vào lòng anh như một chú chó con. 


Đúng là giống Danbi thật. Joo Yeon bị dị ứng thú cưng, nên suốt thời gian kết hôn, anh chẳng nuôi con nào. Sau ly hôn, anh đang đi uống ở gần chợ Moran, thì lại thấy một ông lão bán một con chó con đầy ghèn mắt.  


Nó bẩn thỉu đến nỗi anh đã định bỏ qua, nhưng Hee Kwon cứ bận tâm mãi, và cuối cùng anh đã ôm nó về. Quán ăn hôm đó tên là Danbi, nên anh đặt tên nó là Danbi. Hóa ra tên ngốc này tưởng Danbi là con gái anh.  


Hồi mới mang Danbi về, nó cũng hay rúc vào lòng anh, cuộn tròn lại như thế này. Nghĩ lại thì, Kang Jin giống Danbi ở rất nhiều điểm. Cả chuyện cắn móng tay nữa.  


Người ta bảo, chó cắn móng chân là dấu hiệu trầm cảm. Chó như thế, người chắc cũng chẳng khác gì. Cắn móng tay là hành vi khao khát tình yêu, sự quan tâm, dấu hiệu thiếu thốn tình cảm, như mắc kẹt ở giai đoạn còn ngậm ngón tay lúc nhỏ.  


Nên khi thấy Kang Jin cắn móng tay, anh lại nhớ đến Danbi lúc mới mang về, cứ bận tâm mãi. Thế là anh vô thức nuông chiều cậu ta, giờ lại thành ra “nhặt” thêm một đứa về.  


Thói quen nhặt nhạnh này, phải sửa thôi, Hee Kwon nghĩ, nhưng biết khó.  


Dù sao, hôm nay anh đã biết có kẻ mang ác ý kinh khủng với Kang Jin. Cậu ta uống rượu mà vẫn tỉnh giữa chừng, và chuyện bị Tae Woo chụp ảnh hôm đó, tại sao cậu ta chỉ tỉnh lại sau đó? Anh đã tiến gần hơn đến sự thật.  


Coi như không uổng công. Nghĩ vậy, Hee Kwon nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.  


---


Sáng tỉnh dậy, những chỗ ngại nói ra đau ê ẩm, lưng như gãy làm đôi. Xoa xoa đôi mắt sưng húp, Kang Jin thấy ông chú bảo “Dậy đúng lúc đấy”, rồi đưa một cái cốc qua. Mùi cà phê thơm lừng đánh thức cánh mũi còn đang ngái ngủ cậu. Cậu đưa tay lấy, nhưng ông chú đột nhiên giật cốc lại.  


“À, xin lỗi. Cậu không uống đồ đắng mà.”  


Thói quen thật đáng sợ, anh ta lẩm bẩm như nói một mình, rồi quay vào bếp. Cậu đã vô tình biết thêm một điều vô bổ. Chắc anh ta từng đánh thức Joo Yeon bằng cà phê sáng suốt mười năm. Nhưng hai người đã  ly hôn ba năm rồi mà, cậu bĩu môi, rồi nhớ đến tấm ảnh paparazzi vài ngày trước.  


Nghĩ lại thì, không hẳn là bọn họ không gặp nhau suốt ba năm qua. Anh ta và Joo Yeon quen nhau mười ba năm, cưới mười năm trước, cả một quãng đời từ hai mươi đến bốn mươi tuổi. Thói quen đó chắc đã ngấm vào xương tủy.  


Nghĩ vậy, Kang Jin lại thấy khó chịu. Khó chịu đến mức chẳng muốn tìm lý do. Mẹ kiếp, đúng là không nên dây vào đàn ông ly hôn. Làm gì cũng có cảm giác như ngoại tình. Cậu bực mình định ngồi dậy, thì ông chú đưa một cốc khác tới.  


“Chỉ có cái này thôi.”  


Là sữa ấm. Anh ta bảo là sữa không lactose, nên dù có vấn đề về tiêu hóa cũng không sao. Nhưng nhà anh ta làm gì có sẵn thứ này? Cậu tò mò, rồi nhìn xuống đống lông đang cọ vào chân mình, chợt hiểu ra.  


“Anh ăn cắp của em, xin lỗi nhé…”  


Cậu xoa đầu chú cún, rồi uống cạn cốc sữa. Có lẽ anh ta đã cho thêm đường, ngọt quá. Khi tỉnh táo hơn rồi, cậu gọi cho anh Nam Hee.  


“Anh, địa chỉ em vừa gửi, anh đến đón em nhé.”  


“Đó là đâu? Nhà bạn hả?”  


“Nhà Yoon Hee Kwon. Bạn bè nào, em làm gì có bạn.”  


Kang Jin nói thêm bằng giọng sắc lẻm, nhưng anh Nam Hee có vẻ không nghe.  


“Kang Jin, em đang làm gì vậy?”  


Giọng anh Nam Hee như sắp phát điên lên vậy, cậu có thể hình dung anh đang vò đầu bứt tai, dậm chân.  


Thì đã làm sao, cứ sống tới đâu hay tới đó. Cậu bỏ cuộc không suy nghĩ nữa. Trong lòng Kang Jin đã nặng trĩu. Sau khi nghe anh Nam Hee ậm ừ đồng ý, cậu cúp máy. Yoon Hee Kwon, đang ngồi cạnh nhấm nháp cà phê, gấp kịch bản lại.  


“Nằm xuống.”  


“Sao, sao thế…?”  


Sáng sớm mà định làm gì? Cậu lùi lại, khoanh tay che ngực. Ông chú làm bộ nhổ nước bọt xuống sàn.  


“Tôi chỉ định xoa bóp cho cậu thôi.”  


Nói thế mà làm mặt khó chịu thế? Tối qua anh ta còn nhiệt tình cắn mút lắm mà. Hôm qua, dù mơ màng, câu vẫn nhớ ông chú đã vuốt tóc và ôm cậu. Vừa nghĩ anh ta thật lạnh lùng, cậu vừa nằm xuống lại. Một tay to lớn lập tức nắm lấy eo cậu.  


Ư, cảm giác này kỳ thật. Những ký ức mờ ám cứ lởn vởn, cậu vùi mặt vào chăn. Hee Kwon bắt đầu xoa bóp, kỹ thuật của anh ta tốt đến mức cậu cũng không kìm được mà rên lên. Kang Jin nghiêng đầu, thấy một đống giấy chất như núi, ban đầu cậu tưởng đó là sách, nhưng khi nhìn kỹ, hóa ra lại là kịch bản.  


Nhà anh ta nhiều kịch bản thật.  


“Đây là tất cả những gì anh từng làm à?”  


Cậu ngưỡng mộ hỏi. Anh ta đẩy gọng kính lên.  


“Không, là của tuần này.”  


Trời, mẹ kiếp, đúng là đáng ghét. Anh ta đang mình đắt show đây mà. Bực mình vì cái khoe khéo đó, cậu càu nhàu.  


“Sao đột nhiên chú lại đeo kính? Đừng bảo chú bị lão thị thật đấy nhé?”


“Tại tôi không thích mắt bị khô thôi.” 

Bản dịch thuộc Diệp Tử Blog và chỉ đăng tải duy nhất tại Navybook.net, nếu bạn đọc ở trang web khác, vui lòng thông báo cho mình và vào web chính chủ navybook đọc nhé! Cám ơn mn!

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo