Omega Duy Nhất Trong Gia Đình Alpha - Chương 9

Thứ 6 hàng tuần nha

Lớp 5 năm ba.
Jungin nhìn tấm biển tên lớp mà cậu sẽ gắn bó trong khoảng thời gian sắp tới, nhưng sự chú ý của cậu lại rơi vào một giọng nói phía trước.
“Đừng gây rắc rối như năm ngoái nữa mà hãy biết điều một chút đi.
 Bọn trẻ cũng có lý do riêng của chúng nó thôi, nên em nên xem lại thái độ của mình đi.”
Jungin cau mày sau cặp kính ấy, suy nghĩ về những lời khó hiểu của thầy giáo.
Đi theo sau thầy vào lớp, khi tiếng cửa vừa vang lên cậu bước tới.
“Các em, tập trung lắng nghe.”
Thầy giáo cố gắng thu hút sự tập trung của học sinh bằng cách đập mạnh quyển sổ điểm lên bàn, nhưng bọn trẻ vẫn tiếp tục ngó lơ thầy.
“Trật tự! Em làm gì mà còn chưa vào nữa, Lee Jungin?”
Ngay khi tên cậu được nhắc đến, những ánh mắt dửng dưng nãy giờ bây giờ đổ dồn về phía cậu.
“Từ hôm nay, em ấy đã quay lại rồi, nên hãy nhớ lấy nhé. Lee Jungin, em đến ngồi vào chỗ trống đằng kia đi.”
Đúng như cậu dự đoán mà, người này chẳng ưa cậu xíu nào.
Trong lòng thở dài thườn thượt, Jungin đi thẳng xuống chỗ thầy giáo chỉ.
“Á!” 
Cậu suýt nữa thì ngã vì cái chân của ai đó thò ra.
Giữ lại thăng bằng được rồi, Jungin nhanh chóng đảo mắt trên sàn, nhưng cái chân gây chuyện kia lại biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.”
Tim cậu đập thình thịch vì bất an, Jungin ngồi xuống rồi nhíu mày trước cái cảm giác déjà vu kỳ lạ kể từ khi cậu bước chân vào ngôi trường này. 
Rồi, từ đâu đó, có tiếng cười khúc khích vang lên.
Quay đầu nhìn về hướng đó, Jungin nhìn chằm chằm vào một đám trẻ đang cười với nhau.
Mặc dù bị bắt gặp ánh mắt của cậu, chúng vẫn thản nhiên quay đi, miệng nhếch lên cười khinh khỉnh.
“Đồ thảm hại.”
Một thằng con trai ở giữa nhóm đó cố ý nói to lên cho Jungin nghe thấy. Kéo theo một tràng cười từ bọn còn lại.
“Chúng nói mình sao?”
“Nhìn cái bộ dạng đó kìa, như thể tự hào lắm với cái mặt đó ấy. Nếu là tao, tao sẽ chẳng dám ló mặt ra ngoài đâu.”
Dù biết rõ những lời đó nhắm vào mình, nhưng Jungin chẳng thể giả vờ như là cậu đang không nghe thấy.
“Quên đi. Không mong chờ gì từ cái thằng ký sinh trùng đó đâu.”
“Ừ nhỉ, nó là con trai của tình nhân mà không phải sao?”
Ngay lúc này đây, có lẽ Jungin cũng hiểu vị trí của Lee Jungin như thế nào trong ngôi trường này rồi.
Càng nghe cậu càng cắn chặt môi mình hơn.
“Cái cặp của cậu ta là phiên bản giới hạn đấy. Có phải là cậu ta cũng bán thân như mẹ cậu ta để mua nó không nhỉ? Tao nghe nói là mẹ nó đã cố gắng tiếp cận ngài Chairman Lee đấy.”
Mặc dù những lời bàn tán đó không nhắm thẳng vào cậu, nhưng những lời đàm tiếu đó thật kinh tởm khiến ngón tay của cậu run lên.
“Nó nghĩ sao mà quay lại trường học được vậy?”
“Đúng nhỉ? Đúng là thảm hại mà.”
“Ugh, có thứ gì đó như mùi rác vậy trời. Có ai biết là từ ai không nhỉ?”
Bọn trẻ cười nói với nhau, nói bất kì điều gì mà chúng muốn, chẳng kiêng nể bất kỳ ai.
Cậu cắn chặt răng lại với nhau, nhìn chằm chằm bọn chúng, chưa đầy 30 phút ở trường cậu cũng đã hiểu vấn đề xung quanh Lee Jungin rồi.
 Có vẻ như Lee Jungin là mục tiêu để bắt nạt ở đây.
Sự trắng trợn trong từng lời nói và những ánh mắt coi thường ấy, chứng tỏ, cậu đã im lặng rất lâu rồi.
“Chết tiệt…”
Cậu thấy thật bực bội mà.
Không, còn tệ hơn cả khó chịu nữa.
Cậu cắn chặt môi đến mức có thể cảm nhận vị của máu tanh nơi đầu lưỡi, Jungin nhắm mắt lại và bắt đầu nghĩ.
“Làm sao để trả thù đây?”
Trước tiên, thì cậu phải hiểu rõ Lee Jungin từng bị đối xử như thế nào và tình hình cụ thể ra sao đã.
“Đầu tiên cứ nắm chắc tình hình cái đã.”
Hoo, cậu thở dài trong tâm trí rồi mở mắt ra.
Đúng lúc ấy, chuông báo tiết một vang lên khắp lớp.
Jungin điều chỉnh lại cặp kính vốn đã khiến cậu phát cáu từ nãy giờ, rồi lấy máy tính bảng từ trong cặp ra.
Đây là thiết bị mà anh Jungwoon đã chuẩn bị trước, nói rằng ở ngôi trường này, mọi tiết học đều được thực hiện qua thiết bị điện tử thay vì sách giáo khoa.
Xã hội đã phát triển đến mức này rồi sao? Hồi còn ở trại trẻ mồ côi trong khu tái định cư, Jungin thậm chí không dám mơ đến thứ này.
May mà cậu đã bí mật học cách dùng nó trong phòng, nếu không thì giờ chắc không biết xoay xở ra sao.
“Nhưng… tiết đầu là tiếng Anh à?”
Jungin cau mày nhìn thời khóa biểu dán bên cạnh bảng.
Cậu học không tệ, nhưng tiếng anh là môn học mà cậu gặp bất trắc nhiều nhất, bởi vì tự học tiếng anh rất khó đối với cậu.
Hơn nữa, nghĩ đến việc bọn trẻ nơi đây từ bé đã tiếp xúc với tiếng Anh, lại hay du học, qua lại nước ngoài, khiến cậu càng thêm lo lắng.
Thở ra một hơi, cậu đặt ngón tay lên cái nút tròn dưới màn hình.
“Zing”,một rung nhẹ phát ra khi khóa được mở, Jungin lướt qua màn hình sáng rực, mở tập tin sách giáo khoa đã tải từ trước.
“Em, đằng kia kìa, tôi chưa nhìn thấy mặt em bao giờ. Tên em là… Lee Jungin?”
Thở dài…
Cậu đã cố cúi thấp đầu xuống để tránh thu hút sự chú ý của giáo viên rồi mà, nhưng giáo viên vẫn chỉ đích danh cậu và còn gọi cậu nữa.
“Lee Jungin”
“Vâng.”
“Được rồi. Nghe giọng cậu đọc xem nào. Đọc câu tiếp theo đi.”
Tình huống ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Ngữ pháp là một phần, nhưng nói thì…
Cậu nhíu mắt, đứng dậy với vẻ mặt cam chịu.
Đúng rồi. Cuộc sống của cậu có phụ thuộc vào cái này đâu.
Và cặp kính này, ít nhất, nó cũng dễ dàng che giấu cảm xúc hơn.
Jungin bắt đầu đọc câu tiếp theo một cách chậm rãi.
Mặc dù cơ thể cậu đã thay đổi, nhưng có vẻ như bản chất của cậu vẫn trong tâm trí của cậu bởi vì có một chút chất giọng quê mùa xen lẫn vào theo bản năng.
Cậu cảm thấy thật khó chịu với cái chất giọng quê mùa này khi đọc bài, nhưng cậu vẫn không mất tập trung khi đọc câu.
Thở nhẹ ra một hơi, Jungin nghiêng đầu hỏi:
“Em có phải đọc tiếp không ạ?”
Cậu nhìn giáo viên tiếng anh, người có vẻ như quên mất cô ấy đã yêu cầu cậu làm gì.
“À, không. Được rồi. Em làm tốt lắm. Tiếp theo-”
Giáo viên cười gượng, né tránh ánh mắt của Jungin rồi bắt đầu giảng bài tiếp.
Nhìn cô ấy, Jungin khẽ gãi gáy đang nóng bừng của mình nghĩ rằng có lẽ cậu nên giả bệnh ở nhà thêm vài hôm nữa.
Nếu vậy, chắc mấy ông anh của cậu sẽ mừng lắm.
Kì lạ là, khác với những gì lũ trẻ kia nói, thì mấy anh của cậu lại tốt bụng lạ kì.
Có lẽ mình không thể hỏi trực tiếp rồi, nhưng có một điều chắc chắn: hoặc Jungin đã nói dối, hoặc “tai nạn xe” đã khiến họ thay đổi.
“Thôi…mình mặc kệ. Dù sao rồi cũng sẽ rời khỏi đây.”
Gạt đi cảm giác bất an, Jungin tập trung vào bài học.
Vừa đúng lúc cô giáo nói tiết học hôm nay đến đây là kết thúc, và chuông báo cũng vang lên.
Tắt chiếc máy tính bảng bắt đầu nóng ran, cậu liếc qua thời khóa biểu.
“Thể dục à”
Cậu thấy việc tập thể dục khá là phiền phức, thế nhưng cậu vẫn đứng dậy thay đồ tập vào, vì chỉ có mười phút nghỉ thôi.
“Á.”
Ai đó cố tình va mạnh vào vai cậu khi đi ngang.
Cố giữ thăng bằng, sau đó Jungin quay đầu lại nhìn, một tên to con đang cười khẩy.
Nếu là mình trước kia, cậu đã gây sự ngay rồi, nhưng trong cơ thể của Jungin, thì điều này hoàn toàn không thể.
Dù khác mẹ,và một nửa của cậu là cùng huyết thống với các anh, thế nhưng thân thể của Jungin lại yếu hơn nhiều.
Đó là điều duy nhất khiến cậu ghét cay ghét đắng, cậu cắn môi, cậu xách đồ thể dục rồi rời lớp.
Cậu khựng lại trước nhà vệ sinh trường, nơi này sạch sẽ và sang trọng như bước vào trung tâm thương mại cao cấp.
Vừa định thay đồ, điện thoại trong túi khẽ rung và tên của người anh cả của cậu hiện lên.
[Jungin, ở trường ổn chứ?]
 [Nếu mệt quá thì em về nhà đi. Anh đến đón em.]
Jungin bật cười nhỏ khi đọc hai tin nhắn gửi liên tiếp.
Có gia đình tốt thật, mình nghĩ thế.
Có người lo lắng cho mình như thế này,
Sự căng thẳng bủa vây cậu từ lúc đặt chân vào trường bỗng nhẹ đi.
Chỉ cần đọc tin nhắn của Jungjin, cũng đủ khiến cậu thấy thoải mái.
[Em ổn.]
Có lạnh lùng quá không nhỉ?
[Em ổnㅎ]
Cậu thêm vào một ký tự "ㅎ" để tạo cảm giác nhẹ nhàng hơn, rồi đặt điện thoại lên bệ rửa.(ㅎ là âm tượng thanh giống như tiếng “hì” hay “heh”)
Cậu xoa đầu, hơi ngượng.
Vừa định thay xong thì tiếng mở cửa vang lên, có người bước vào nhà vệ sinh.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo