Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%
Christoph nghiến răng. Thậm chí nuốt cả tiếng hét, trừng mắt nhìn Richard.
Richard tiếp tục nói.
"Nói đi. Nói rằng cậu không thích ai cả. Đừng giả vờ trở nên giống người, nói rằng cậu không biết thích ai cả."
"......-"
"Cảm xúc của con người? Tại sao cậu lại cần chúng? Cậu chỉ cần ghét tôi là đủ. Như vậy là đủ, đó là cảm xúc duy nhất cậu biết. Một kẻ chỉ biết đến sự căm hận, chẳng phải rất hợp với cậu sao?"
"...- Anh có thể kế thừa Tarten, nhưng anh sẽ không thể kế thừa ông ấy đâu."
Christoph lẩm bẩm qua kẽ răng. Giọng nói đó run rẩy yếu ớt vì sự giận dữ,ghê tởm tột độ.
"Anh hèn hạ,tàn nhẫn. Trong những người tôi biết,,cả sau này nữa, sẽ không có ai tàn nhẫn như anh."
Đôi môi xanh xao của cậu cũng run rẩy, khiến câu nói bị ngập ngừng.
Nụ cười trên khuôn mặt Richard biến mất. Một khuôn mặt vô cảm như tượng đá, như đeo mặt nạ nhìn xuống Christoph.
Và chiếc mặt nạ đó cuối cùng cũng từ từ, từ từ nở một nụ cười. Nụ cười dịu dàng nhất mà Richard có thể tạo ra. Khiến sống lưng cậu lạnh toát.
"Tôi không ngờ sẽ nghe được những lời đó từ cậu đấy. Không, ngoài cậu ra, không ai nghĩ về tôi như vậy cả. Chỉ có cậu nhìn tôi như vậy."
Ánh mắt Richard cong lên.
Ánh mắt dịu dàng mà Christoph dù cố gắng luyện tập đến đâu cũng không thể có được đó, tiến sát lại gần khuôn mặt Christoph. Giọng nói mềm mại như chính đôi môi đó vang lên bên tai cậu.
"Tôi giống như một tấm gương, tôi đáp ứng những kỳ vọng của người nhìn tôi."
Một giọng nói dịu dàng như hát ru.
-----------------
Âm thanh đập xuống sàn nhà bị tấm thảm dày nuốt chửng, vang lên trầm đục.
Đôi khi, một âm thanh dẻo dai hơn vang lên, như thể cậu đang đập thứ gì đó khác ngoài sàn nhà. Sau đó, cậu lại liên tục đập xuống sàn nhà.
Việc trói một người đang vùng vẫy điên cuồng trong trạng thái gần như phát cuồng không hề dễ dàng. Có thể nói là không thể nếu mọi điều kiện đều ngang bằng.
Nhưng, đáng tiếc thay, nếu cậu ở thế yếu trong mọi điều kiện,,nếu bên đàn áp không có ý định từ bỏ, thì dù mất thời gian, kết quả thường có thể đoán trước được ngay từ đầu.
Vì vậy, cả Richard và Christoph đều biết bên nào có lợi,bên nào bất lợi ngay từ đầu.
Chiều cao hơn nhau một gang tay, thân hình to lớn hơn nhau hai ba hạng cân, Richard có lợi thế hơn Christoph về thể chất.
Sức bền cũng vậy. Christoph chiếm ưu thế về sự nhanh nhẹn,tốc độ, nhưng bản thân sức bền lại gần như yếu thế hơn.
Điều chí mạng nhất là sự khác biệt trong tư thế ban đầu.
Việc bắt đầu ở tư thế bị đè xuống, gần như không thể cử động được, có thể là một điểm yếu quyết định.
Mặc dù vậy, Richard vẫn di chuyển, chấp nhận những tổn thương không thể tránh khỏi, như bị Christoph đánh trúng hoặc khớp xương bị trật nhẹ.
Ngay từ đầu, Christoph đã bất lợi.
Trong tình huống đó, họ đều biết rằng tốt hơn là nên ngoan ngoãn chờ đợi sự trừng phạt ngay từ đầu.
Nhưng Christoph sẽ không bao giờ có thể chịu đựng được.
Khi Richard trói một cánh tay của Christoph vào chân chiếc bàn gỗ nặng nề, tất cả họ đều trông thảm hại.
Trong khi cố gắng tránh các cuộc tấn công điên cuồng của Christoph, Richard không thể tránh khỏi việc bị đánh hoặc cào vào trán, bụng, ngực, v.v., để lại những vết đỏ. Có lẽ chỉ một ngày sau, những vết đó sẽ bầm tím đen ngòm. Máu đông lại trên trán Richard, nơi bị rách nhẹ do va vào bàn.
Và bên dưới anh, Christoph run rẩy với khuôn mặt xanh mét.
Cậu ta thật thảm hại.
Bộ quần áo vốn không một hạt bụi giờ đã nhăn nhúm,xộc xệch,,chiếc áo vest thì bị bung cúc,gần như bị lột ra. Đôi giày cũng không biết đã bay đi đâu mất.
Mái tóc vốn suôn mượt, chỉ dài vừa đủ che gáy, giờ đã rối bù, bết dính vào trán,má đẫm mồ hôi.
Richard thở dốc, ngồi đè chặt lên bụng dưới của Christoph,nhìn xuống cậu với ánh mắt pha lẫn sự giận dữ,hân hoan.
"Tôi chưa bao giờ thấy cậu trong bộ dạng xộc xệch thế này đâu, Christoph. Cậu chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người khác nếu không hoàn hảo, không một hạt bụi."
Christoph không trả lời. Cậu chỉ khó khăn thở dốc, như thể sắp ngất đi đến nơi,,trừng mắt nhìn Richard.
"Tôi có thể làm gì cậu đây? Giờ tôi có thể bẻ gãy cổ cậu, móc tim cậu ra, hoặc xé xác cậu ra thành từng mảnh khi cậu còn sống."
Richard nói chậm rãi.
Anh cũng có một chút khác biệt so với mọi khi. Mặc dù anh có thể che giấu cảm xúc hoàn hảo để không ai nhận ra dù anh đang tức giận hay xúc động, nhưng giờ đây, ngay cả trong giọng nói thì thầm trầm thấp có vẻ điềm tĩnh đó, trong ánh mắt nhìn xuống Christoph, anh cũng không thể che giấu được ánh sáng lấp lánh, đầy kích động.
Anh cúi người xuống. Rồi áp sát miệng vào tai Christoph. Túm lấy cổ áo của Christoph, cậu đang rụt người lại vì run rẩy, và anh thì thầm vào tai cậu.
"Hãy nói bằng miệng của cậu rằng cậu sẽ không làm vậy nữa. Rằng cậu sẽ không bao giờ chống lại lời tôi nữa. Hãy nói rõ ràng một lần nữa bằng miệng của cậu rằng cậu sẽ nghe theo mọi lời tôi nói."
"......"
Christoph ngậm miệng lại, đôi môi đang thở dốc. Như thể cậu sẽ không để lọt dù chỉ một tiếng thở từ cái miệng đang được yêu cầu phải nói.
Richard im lặng nhìn xuống Christoph. Anh nhìn cậu ...cho cậu một chút thời gian, rồi sau đó khẽ thở dài và cười.
Anh tặc lưỡi như đang gặp rắc rối,thì thầm dịu dàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ đáng yêu.
"Cậu bướng bỉnh một cách vô ích. Cậu đã luôn như vậy rồi. Cậu không có chút kỹ năng nào để nói những lời dễ nghe cho qua chuyện. Cậu sẽ không bao giờ kêu ca dù có phải chịu đựng đến chết."
Đột nhiên, Richard ngẩng người lên, cúi sát người Christoph. Rồi anh nhẹ nhàng đặt tay lên ngay dưới xương quai xanh của cậu.
"Vậy thì lần này cậu có thể chịu đựng đến đâu đây?"
Ngay khi giọng nói dịu dàng thì thầm đáng thương lọt vào tai cậu.
Anh chậm rãi trượt tay xuống, bàn tay xòe rộng đặt lên xương quai xanh của cậu.
Cảm giác nhiệt độ cơ thể ngay bên dưới, cách một lớp vải mỏng, được cảm nhận một cách sống động.
Christoph run rẩy như thể đang co giật bên dưới chiếc áo sơ mi truyền tải nguyên vẹn nhiệt độ và cảm giác, như thể da cậu đang tiếp xúc trực tiếp với da anh.
"Đừng chạm vào! Anh đang làm cái gì...!"
Khuôn mặt trắng bệch của cậu đột nhiên đơ lại, lộ rõ vẻ ngỡ ngàng. Vì tay của Richard đã dừng lại ở một nơi trên ngực cậu.
"Hmm...? Đột nhiên im lặng vậy. Tôi tưởng cậu sẽ hét đến khi khản cả cổ chứ. Hay là ngược lại, cậu cảm thấy dễ chịu khi tôi chạm vào đây?"
Một giọng nói đầy bất ngờ vang lên.
Các ngón tay anh di chuyển vài lần trên núm vú lờ mờ hiện ra dưới lớp áo sơ mi. Mỗi khi anh dùng móng tay cào nhẹ, cậu lại rụt người lại, co rúm người lại.
"Đừng, ... đừng chạm vào..."
Một giọng nói run rẩy khó khăn lắm mới lọt ra khỏi cổ họng nghẹn ứ của cậu.
Nhưng Richard không nghe thấy giọng nói yếu ớt đó. Anh vuốt ve phần thịt nhỏ bé đó trên ngực cậu như thể đang chơi với một món đồ chơi nhỏ trong giây lát, rồi đột nhiên anh xoắn mạnh nó lại.
Một tiếng hít vào vang lên lớn.
Ngay lúc đó, Richard cười phá lên.
"Phải rồi, đó là tiếng hét của cậu. Tôi tự hỏi tiếng hét của cậu, tiếng hét mà tôi chưa từng nghe bao giờ, sẽ như thế nào."
".... tôi, ..."
Đôi môi hé mở như thể định nói điều gì đó, nhưng lại ngậm chặt lại. Cậu nghiến răng nghiến lợi nuốt lời vào trong. Khuôn mặt Christoph ngày càng trở nên trắng bệch.
Richard giữ nguyên bàn tay đang xoa bóp ngực Christoph, rồi từ từ trượt tay còn lại xuống dưới.
Từ ngực xuống eo, hông,bụng.
Anh di chuyển tay chậm rãi trên áo sơ mi, như thể muốn dùng lòng bàn tay,ngón tay vuốt ve tỉ mỉ mọi ngóc ngách trên cơ thể cậu.,mỗi khi bàn tay đó dừng lại một lúc rồi di chuyển, cơ thể Christoph lại nhỏ bé co rúm lại.
Richard khẽ cười khẩy.
"Toàn thân cậu đều nhạy cảm như vậy mỗi khi tôi chạm vào, cậu đã ngủ với phụ nữ như thế nào vậy? Chẳng lẽ cậu chỉ đâm vào rồi bắn ra,kết thúc mọi chuyện mà không có màn dạo đầu hay gì cả? Hừm..., cậu đúng là một tên không có chút lịch sự nào nhỉ."
"......"
Christoph nghiến răng, co người lại hết mức có thể - mặc dù cậu không thể thực sự co lại vì Richard đang ngồi trên người cậu.
Richard nhìn xuống cậu với vẻ chế giễu rồi tặc lưỡi,đột nhiên anh từ từ dừng tay lại. Một ánh sáng kỳ lạ lóe lên trên khuôn mặt anh. Anh lẩm bẩm một mình, 'Không lẽ nào?', anh khẽ nhíu mày.
"Chắc cậu không định nói với tôi rằng cậu vẫn còn trinh đến tuổi này chứ?"
Richard thờ ơ nói, anh chỉ nói ra một câu vô nghĩa, mặc dù điều đó không thể xảy ra.
Ngay lúc đó, Richard không bỏ lỡ khoảnh khắc đôi môi đang mím chặt của Christoph rung lên trong giây lát.
Khuôn mặt Richard cứng đờ , vẻ kinh ngạc gần như choáng váng. Bàn tay đang vuốt ve cơ thể Christoph cũng dừng lại trong giây lát.
"Cậu chưa bao giờ quan hệ tình dục sao?"
Richard hỏi với giọng điệu vẫn không thể tin được, như thể bảo anh bỏ qua những trò đùa tồi tệ đi, nhưng Christoph chỉ cắn môi mạnh hơn.
Richard nhìn xuống cậu một lúc như thể anh đã mất hồn, rồi cười khẩy . Anh hỏi, không thể tin được.
"Chắc là cậu đùa thôi. Cậu chưa bao giờ làm chuyện đó dù chỉ một lần sao?"
"Tôi, đã..."
Ban đầu, giọng nói quá nhỏ đến mức khó nghe thấy.
Christoph run rẩy lẩm bẩm điều gì đó qua kẽ răng, nơi cậu đang cắn môi đến bật máu.
Giọng nói đó dần lớn hơn như một gợn sóng, chẳng mấy chốc đã đủ lớn để có thể nghe thấy một cách khó khăn.
"Tôi, đã... làm rồi."
"À... phải, cậu làm rồi mà. Đúng vậy, không đời nào cậu chưa làm chuyện đó đến tuổi này..."
"anh ..... đã làm rồi."
Richard im lặng.
Anh nhìn xuống Christoph nói những điều hoàn toàn vô nghĩa, với ánh mắt kỳ lạ. Có lẽ cậu đã phát điên trong giây lát vì quá đau đớn.
"Cái gì?"
Richard cau mày,hỏi lại, Christoph gằn giọng nói.
"Anh đã làm mà...! Khi đó, khi tôi vừa mới thoát ra khỏi sông, anh đã làm chuyện đó với tôi...! Cái chuyện đó...!!"
Richard nhìn xuống Christoph đang không ngừng chửi rủa bằng giọng nói run rẩy, gọi anh là đồ điên, đồ biến thái, một lúc lâu trong sự bàng hoàng. Một cách vô thức, bàn tay anh đặt trên người Christoph rụt lại. Christoph cũng rụt người lại trước động tác đó.
Richard nhìn xuống Christoph đang lẩm bẩm với khuôn mặt trắng bệch rằng "anh đã làm chuyện đó với tôi, tôi với một kẻ như anh...", rồi đột nhiên anh cau mày và hỏi.
"lẽ nào....Cậu đã từng nói những điều như vậy ở nơi khác chưa?"
"....Tại sao, anh đã làm vậy, nhưng anh không muốn người khác biết sao? Anh tưởng tôi sẽ đi loan tin những điều như vậy khắp nơi à! Tôi không biết có bao nhiêu người đã nghe thấy tôi nói rằng tôi sẽ giết anh vì đã làm những chuyện như vậy, nhưng anh nghĩ tôi sẽ loan tin những điều như vậy sao?!"
Christoph hét lên như thể sự phẫn nộ đang dâng trào trong lòng cậu. Đôi mắt xanh thẳm của cậu thoáng ướt át,lấp lánh như thủy tinh.
Richard im lặng nhìn Christoph, cậu đang run rẩy vì không biết phải làm gì với sự phẫn uất,tức giận dâng trào lên đến tận đỉnh đầu. Một tia bối rối, khó xử thoáng qua trên khuôn mặt anh.
"Vậy ra những lời như vậy đã lan truyền rồi..."
Lời độc thoại pha lẫn tiếng thở dài đó không đến tai Christoph, người đang thở dốc dữ dội.
Richard nhìn xuống Christoph, anh không thể tin vào điều đó, đột nhiên anh cười khẩy.
Nhưng ngay khi nụ cười đó tắt lịm, đồng thời sức mạnh cũng dồn vào bàn tay đang đặt trên người Christoph. Nụ cười trên khuôn mặt Richard biến mất không dấu vết.
"Cậu phải có chừng mực khi làm những chuyện ngu ngốc, vậy mà cậu còn để lan truyền những lời vô căn cứ như vậy...? Tôi đã làm chuyện đó với cậu sao? Chính tôi ư?!"
Giọng điệu của anh ngày càng trở nên thô bạo. Richard khịt mũi y như vừa nếm trải một sự sỉ nhục không ngờ tới, lẩm bẩm với khuôn mặt vô cảm.
"Vậy thì hôm nay hãy khắc cốt ghi tâm vào đi. Tôi sẽ dạy cậu cho ra nhẽ. Chuyện đàn ông quan hệ với nhau là như thế nào."
Richard lạnh lùng nói,túm lấy áo sơ mi của Christoph từ cổ áo, xé toạc nó ra. Mảnh vải mỏng, mềm mại nhưng không bền bị xé toạc ra .
Bên dưới mảnh vải rách nát lủng lẳng trên vai và cánh tay, làn da trắng nõn lộ ra.
Nhưng trong khi khuôn mặt Christoph cứng đờ ngay lập tức, Richard không nói một lời nào mà kéo quần Christoph xuống.
Cậu vội vàng thay đổi sắc mặt, dùng hết sức lực để vùng vẫy chân, nhưng cuối cùng cũng vô ích với cơ thể không được tự do. Vô ích khi la hét điên cuồng.
"Đồ điên, anh đang làm cái gì vậy! Đừng chạm vào! Đừng chạm vào cơ thể tôi!!"
Nhưng Richard vẫn tiếp tục di chuyển .... giống như anh không hề nghe thấy tiếng hét giận dữ của Christoph.
Chẳng mấy chốc, trên người Christoph không còn mảnh vải nào.
Richard ném mạnh chiếc quần lót cuối cùng cậu cởi ra đi, nhìn xuống cậu. Ánh mắt trần trụi của anh quét từ đầu đến chân cậu.
"Hừm... Tôi tự hỏi liệu nó có cương lên khi đối diện với đàn ông hay không..."
Richard tùy tiện vuốt ve háng mình.
Dương vật nặng nề đang rũ xuống vẫn không có dấu hiệu cương cứng, hướng xuống dưới.
Christoph không thể rời mắt khỏi háng của anh trong giây lát. Sự kinh hoàng, ghê tởm tràn ngập trong ánh mắt cậu.
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy dương vật của người khác trước đây. Cậu thậm chí chưa từng đến phòng tắm hơi hay những nơi tương tự vì sợ da cậu chạm vào người khác. Cậu đã từng sử dụng nhà tắm công cộng, nhưng cậu không muốn nhìn thấy những thứ của người khác. Ngay cả trong nhà vệ sinh công cộng, cậu cũng không liếc nhìn dù có ai đó bên cạnh.
Tuy nhiên, bản thân Christoph đã nhìn thấy dương vật của mình hàng nghìn hàng vạn lần, nên không có lý do gì để cậu cảm thấy xa lạ với dương vật của đàn ông cả, nhưng dương vật của Richard đang xoa xoa háng ngay trước mắt cậu rõ ràng là xa lạ.
Richard nghiêng đầu nhìn xuống hạ bộ của Christoph. Rồi anh cười khúc khích.
"Tôi nghĩ dương vật của đàn ông chỉ là thứ gớm ghiếc, nhưng hóa ra cậu có một cái dương vật đẹp nhất trong số những cái mà tôi từng thấy, cả về màu sắc lẫn hình dáng."
Khuôn mặt Christoph trắng bệch.
Việc bị chạm vào cơ thể đã đủ khiến cậu rùng mình ghê tởm đến mức kinh khủng. Nhưng tình huống hiện tại còn kinh khủng hơn thế nữa. Những hành động liên quan đến quan hệ xác thịt này gợi lên một cách kinh hoàng những điều mơ hồ sẽ xảy ra trong tương lai.
"Richard. ... Đừng mà."
Giọng Christoph yếu ớt thì thầm. Richard quay lại nhìn cậu, cười khẩy.
"Cậu có biết tôi sẽ làm gì không?"
"Anh sẽ dùng cái đó, ... để chạm vào cơ thể tôi."
Christoph lẩm bẩm, trừng mắt nhìn dương vật của Richard. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến cậu nổi da gà, rụt người lại.
Không hiểu sao, khi nghe những lời đó, Richard lại bật cười. Tuy nhiên, anh vuốt dương vật lên, rồi cuối cùng bỏ tay khỏi dương vật vẫn rũ xuống nặng nề.
"Quả nhiên nó không cương lên khi đối diện với đàn ông. Nhờ vậy mà cậu sẽ may mắn không bị tôi làm đến cùng. ... Thôi được rồi. Không nhất thiết cứ phải đâm vào."
Richard dứt khoát từ bỏ việc kích thích phía dưới,,ngay lập tức leo lên người Christoph.
Christoph rụt người lại như sắp nhảy dựng lên. Khuôn mặt cậu lập tức trắng bệch.
Thân thể trần trụi va chạm trực diện vào nhau. Cảm giác da thịt chạm trực tiếp vào da thịt thật xa lạ. Cậu nổi da gà.
"Đừng...!!"
Tuy nhiên, tiếng hét như tiếng kêu cứu của Christoph không thể thốt ra trọn vẹn.
Bởi vì ngay trước khi cậu kịp hét lên, Richard đã dùng bàn tay thô ráp thô bạo túm lấy cằm cậu, cắn môi Christoph như muốn nuốt chửng nó.
Cơ thể cậu đông cứng lại trong giây lát vì cú sốc kinh dị hơn cả đau đớn.
Dường như anh có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể Christoph đang cứng đờ, cánh tay của Richard vuốt ve lưng cậu siết chặt lại. Anh ôm cậu chặt đến nghẹt thở.
Ngực chạm ngực. Bụng chạm bụng. Cánh tay ôm chặt lấy lưng cậu siết chặt lại.
Giữa biển những cảm giác xa lạ như thể toàn thân dính chặt vào nhau, cảm giác xa lạ nhất là ở môi.
Richard cắn môi Christoph như muốn nuốt chửng nó. Anh cắn thô bạo đến mức thỉnh thoảng cậu cảm thấy đau nhói. Giữa những lần cắn đó, anh hút chiếc lưỡi lạc lối của cậu vào miệng mình. Chiếc lưỡi bất động bị hút vào miệng anh, phải xoắn xuýt với chiếc lưỡi của anh,nếm trải những mảnh thịt nóng rực, trơn trượt trong một thời gian dài.
Hơi thở nóng rực qua lại giữa hai người cùng với nước bọt.
Một âm thanh chụt chụt nhỏ vang lên.
Lúc đó, cậu nhận ra.
Rằng chiếc lưỡi, răng, môi của Richard, thứ ban đầu rõ ràng chỉ vô tâm, thô bạo, đã bắt đầu chuyển động quyến rũ từ lúc nào không hay. Như thể lo lắng muốn đốt cháy, anh mút môi Christoph ngày càng mạnh hơn.
Đôi môi đã quên mất cả sự run rẩy vì sốc bắt đầu run lên yếu ớt vào một thời điểm nào đó. Khoảnh khắc cậu nhận ra điều đó.
"...!!"
Christoph xoay mạnh đầu như thể cơ thể đóng băng của cậu đã bừng tỉnh trong khoảnh khắc.
Cậu không thể thở được. Sống lưng cậu rùng mình ớn lạnh. Cậu có cảm giác như chiếc lưỡi đã khuấy đảo trong miệng cậu vẫn còn ở bên trong.
Christoph đảo mắt bối rối, đầu óc cứng đờ vì bàng hoàng. đột nhiên cậu chạm mắt Richard.
Anh có một khuôn mặt kỳ lạ. anh đang tức giận, anh đang tiếc nuối, đúng vậy, khuôn mặt anh giống như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi mà nó đang say sưa chơi đùa.
"Im lặng đi. Dù sao thì nó cũng chỉ là trò trẻ con thôi, có gì mà phải căng thẳng như vậy."
Giọng nói cộc lốc,thờ ơ trở lại trên khuôn mặt Christoph.
Christoph theo phản xạ quay đầu lại.
Cậu sởn gai ốc. Cậu ớn lạnh. Cậu cảm thấy toàn bộ các tế bào của mình đang cảm nhận rõ ràng ngực, bụng đang chạm vào nhau,,cánh tay đang ôm chặt lấy lưng cậu.
Richard tặc lưỡi khi Christoph quay đầu đi. Anh túm lấy cằm Christoph, ép cậu quay lại. Anh điên cuồng hôn cậu một lần nữa.
"...!"
Tiếng hét bảo dừng lại tan biến trong miệng cậu.
Richard luồn lách vào miệng Christoph vội vã, nôn nóng hơn một chút so với lúc nãy, anh đang khám phá mọi ngóc ngách. Anh liếm, hút mọi nơi mà lưỡi anh chạm vào. Anh muốn nuốt chửng cậu.
Lúc đó, đột nhiên, bàn tay đang túm lấy cằm cậu từ từ trượt xuống. Bàn tay thận trọng vẽ lại đường viền của xương quai xanh, đường viền cổ áo chạm vào ngực cậu.
Bàn tay suýt chạm vào những núm vú nhỏ nhô lên trên ngực cậu bắt đầu dai dẳng ve vuốt chúng.
Christoph run rẩy, vùng vẫy ngay lập tức.
Cậu không thể chịu đựng được. Những cảm giác rùng rợn, xa lạ, lạnh lẽo mà cậu không biết là gì đang lan lên sống lưng cậu.
Thả tôi ra. Xin đừng chạm vào tôi. Thật xa lạ. Thật xa lạ đến mức tôi không thể chịu đựng được. Hãy để tôi yên.
Christoph cuống cuồng la hét, quay đầu đi.
"Đừng mà, dừng lại đi, tôi sởn gai ốc...! Tôi buồn nôn, à, đừng chạm vào, à, ...à, à, ...!!"
Giọng nói run rẩy phát ra những âm thanh khó chịu ngoài ý muốn của Christoph. Cậu cố gắng nuốt những âm thanh mơ hồ pha lẫn tiếng khóc đó, nhưng ngay cả điều đó cũng không được như ý cậu muốn. đầu óc cậu sắp nổ tung.
Richard im lặng nhìn xuống Christoph một lúc. Christoph không thể biết được ánh sáng lóe lên trong biểu cảm của anh là gì. Có lẽ ngay cả Richard cũng không biết. Có một chút bối rối lẫn trong biểu cảm đó.
"... Có vẻ như cậu thích chỗ này nhỉ. Cậu nhạy cảm đến mức quá đáng so với một người chưa bao giờ làm chuyện này. Hay là, đó là lý do tại sao cậu mắc chứng sợ tiếp xúc?"
Ngay cả giọng nói định chế giễu cũng có một chút bối rối.
Đôi môi Richard từ từ hạ xuống.
Chúng lướt qua cổ Christoph, men theo đường viền vai từ xương quai xanh xuống, cuối cùng chạm vào giữa ngực cậu, nơi anh đang dùng ngón tay ấn và xoa .
Đôi môi đang lảng vảng như đang do dự có nên bao phủ nó không. Anh dùng đầu lưỡi vuốt ve những núm vú cứng rắn của cậu, hút mạnh chúng đến mức cậu phải nín thở.
"...!!!"
Đôi khi anh dùng răng cắn, nghiền chúng, hút chúng như muốn nhổ tận gốc, khiến toàn thân cậu dựng tóc gáy.
Christoph thậm chí không biết loại âm thanh nào đang phát ra từ miệng mình.
Cậu chỉ hoảng loạn, vùng vẫy, co giật điên cuồng như một con cá bị mắc cạn trên dây điện. Với tất cả sức lực của mình, với một sự tuyệt vọng chết chóc.
Trong một thời gian, Richard cũng dùng hết sức để đè cơ thể Christoph xuống, bám vào núm vú của cậu như một đứa trẻ sơ sinh, nhưng chẳng mấy chốc anh đã rời khỏi người cậu.
Ngực, bụng đang chạm vào nhau. Cánh tay đang ôm chặt lấy lưng cậu đều đồng thời rời ra.
Nhiệt độ cơ thể nóng rực như thiêu đốt biến mất, thay vào đó là không khí mát mẻ quen thuộc của Christoph bao phủ làn da cậu.
Christoph thở hổn hển, không chớp mắt dù chỉ một lần, vô hồn nhìn Richard.
Richard đang đứng trên đầu gối cách Christoph nửa bước.