Passion: Diaphonic Symphonia - Chương 25

Ngay cả những người đàn ông đang đấm đá nhau ở phía trước cũng dừng lại trong giây lát rồi mở to mắt nhìn lại.

Cuối cùng, sau khi tất cả những thứ có thể đổ đã đổ hết, những thứ có thể vỡ đã vỡ hết, một chiếc bình hoa nhỏ bằng thép không gỉ lăn lông lốc nửa vòng rồi dừng lại.

Trong sự im lặng như tờ, Tae-ui nhún vai nhìn Johann.

“Cứ làm thế này là ít nhất cũng sẽ im lặng. Có một tên toàn làm cái trò này, hắn bảo là lật bàn chỉ khó mỗi lần đầu thôi, làm quen rồi thì dễ lắm.”

Chỉ sau khi lật xong, Alta mới nói thêm một câu.

Lật thì mất 3 giây, dọn thì mất 3 tiếng, gánh chịu hậu quả thì mất 3 tháng.

Nhưng nghĩ đến Alta cứ mỗi khi đến nhà ăn sau đó thì lại bị nhân viên nhà ăn nhìn bằng ánh mắt đáng sợ và mắng mỏ thì có lẽ phải gánh chịu hậu quả ít nhất là 3 năm mới đúng.

Jason, một người đàn ông đã có gia đình hiếm hoi trong chi nhánh, đã nói rằng nếu người đó là vợ thì phải chuẩn bị tinh thần cả đời bị nhắc đi nhắc lại chuyện này.

Sau khi phụ dọn dẹp và lau chùi hết mình trong nhà ăn, Tae-ui đã nhận được những ánh mắt lạnh lùng từ nhân viên nhà ăn, cậu khắc ghi vào đầu rằng mình sẽ không bao giờ làm cái trò này nữa.

Tuy trò đó đã dội một gáo nước lạnh vào bầu không khí chuẩn bị bùng nổ, nhưng hậu quả thì vẫn còn đó.

Ánh mắt soi mói của những người đàn ông đang nhìn cậu với vẻ mặt cộc cằn và lẩm bẩm “Cái thằng kia lại làm trò gì thế” như thể cậu bỗng nhiên trở thành kẻ thù chung của mọi người, ánh mắt tái mét của những người phục vụ chạy đến sau khi nghe thấy tiếng động lớn, vô số lưỡi dao vô hình cắm vào lưng cậu trong khi cậu dọn dẹp cái đống bừa bộn đó với các nhân viên trong sự im lặng.

Cậu không muốn trải qua chuyện này thêm một lần nào nữa. Tuyệt đối không muốn trải qua nó thêm một lần nào nữa.

“Mình lại làm cái trò này rồi lại làm nữa, giờ nghĩ lại thì Alta đúng là một tên gan dạ thật…….”

Tae-ui mệt mỏi lẩm bẩm.

Điều khiến cậu tổn thương nhất là khi Tae-ui lau dọn nhà ăn đến ướt đẫm mồ hôi thì Christoph vẫn chỉ ngồi trước cửa nhà ăn xem ‘thôi’, và khi Tae-ui lau dọn xong và định ra ngoài thì Christoph đột nhiên buông một câu:

“Tiền đền bù đồ đạc hư hỏng thì cứ ghi nợ vào Kyle là được đúng không? ……Chắc cậu sẽ khó lấy lại sách đấy.”

Tae-ui đã kiệt quệ sau khi mới ở trong cái nhà này được đúng một ngày—không, nửa ngày thôi chứ—, và cậu đã gục ngã trước cái lời dự báo rằng cậu sẽ không thể lấy lại sách một cách êm thấm đó.

Tuy cậu đã mất một lúc mới có thể lật bàn, nhưng Christoph đã sống sót hoàn toàn vô sự trong cái cuộc hỗn chiến đó, cậu ta đã nhìn đến giây phút Tae-ui đập đầu vào cửa nhà ăn rồi trượt dài xuống đất rồi mới hài lòng quay người bỏ đi.

Lảo đảo, cậu cố gắng gượng dậy rồi trở về phòng, vừa bước vào phòng cậu đã ngã ầm xuống giường mà không kịp cởi giày.

Cậu như biến thành một miếng bông ngấm đầy nước.

Cậu có cảm giác như mình đã đến đây được mấy năm rồi, cậu hoàn toàn không thể tin được rằng cậu chỉ vừa mới đến đây ngày hôm nay.

“Hay là thời gian ở đây trôi khác với thế giới bên ngoài……?”

Tae-ui vùi mặt vào chăn rồi lẩm bẩm.

Ngay khi cậu nằm sấp xuống giường theo hình chữ đại thì chiếc chăn như nuốt chửng lấy cơ thể cậu. Cứ như thể cậu đang tan chảy và bị hút vào bên trong vậy.

Cậu mệt đến mức, vì vùi mặt vào ranh giới giữa gối và chăn nên cậu muốn xoay đầu để thở cho dễ hơn mà cũng chẳng còn sức để làm.

Không biết bao lâu rồi cậu mới mệt đến thế này.

Thật ra, việc dọn dẹp mấy tiếng đồng hồ không phải là chuyện gì to tát. Dù sao thì thỉnh thoảng vào những ngày nghỉ cậu cũng giúp Peter làm vườn cả ngày dưới cái nắng gay gắt, đôi khi cậu còn sang giúp hàng xóm sửa mái nhà rồi nhận luôn việc sửa chữa lớn.

So với những việc đó thì việc dọn dẹp mấy tiếng đồng hồ chẳng là gì cả—.

“Quả nhiên con người ta tinh thần quan trọng hơn thể xác…….”

Vì phải di chuyển một cách không mong muốn và để ý đến mọi thứ xung quanh nên cậu có cảm giác như bị đau cơ ở trong đầu vậy.

Đến một gia đình hòa thuận mà ở lại một ngày thôi cũng đã mệt mỏi về mặt tinh thần rồi, đằng này cậu còn bị lôi vào một cuộc ẩu đả ngay khi vừa đến nữa chứ. Hơn nữa, giờ cậu vô tình bị coi là đồng minh của Christoph trong mắt mọi người rồi.

Khi Kyle nói rằng việc tìm sách không dễ đâu, cậu chỉ nghĩ rằng vấn đề nằm ở tính cách của cái người đã lấy cuốn sách đó đi thôi. Hay là anh ta đã tính đến tình huống này rồi nhỉ.

“……. Không đúng……. Tình huống này suy cho cùng cũng là do tính cách có vấn đề của cái tên đó mà ra thôi.”

Tae-ui chật vật xoay đầu. Cái mũi của cậu thoát khỏi cái gối mềm mại rồi hít thở không khí một cách sảng khoái.

Johann đã nói. Christoph sẽ không hại người khác trước nếu không ai đụng vào hắn. Có lẽ không chỉ Johann mà những người khác cũng biết sự thật đó.

“Vậy nên ai bảo đụng vào làm gì……. Ai biết rồi mà còn đụng vào thì đúng là đồ ngốc.”

Tae-ui thở dài thườn thượt. Đột nhiên cậu nhớ đến khuôn mặt thờ ơ của Christoph.

Nên nói là thờ ơ hay là khuôn mặt hờ hững nhỉ. Chính xác hơn thì đó là một vẻ mặt vô cảm mà trong đó mọi thứ đều vô nghĩa, không quan tâm đến bất cứ điều gì và chỉ cảm thấy chán ghét.

Cái khuôn mặt đó đã không hề thay đổi dù chỉ một chút khi cậu ta đặt tay người đàn ông kia lên chảo gang đang nóng và đâm con dao phết bơ vào.

Cậu ta không hề do dự khi làm hại người khác, và cũng không hề ghê tởm hay thích thú với hành động đó. Cậu thậm chí còn nghĩ rằng thà cậu ta có một chút chế giễu hay khoái lạc nào đó thì còn đỡ hơn.

“Tiền đồ gian nan……. Quả nhiên cái việc mà Kyle đã bảo là không dễ thì làm sao mà dễ được.”

Tae-ui lại thở dài đến nỗi cái giường như lún sâu hơn.

Kyle ơi, khổ quá à, tôi về luôn có được không……, Tae-ui vừa lẩm bẩm vừa mở mắt ra.

“À. Mình phải gọi điện cho Kyle đã chứ.”

Nghĩ lại thì ban nãy cậu chỉ nghĩ vu vơ là mình phải gọi điện thôi chứ vẫn chưa liên lạc với anh ta.

Cậu phải báo cho Kyle biết là cậu đã đến nơi an toàn và gặp Christoph rồi.

Hơn nữa, cậu cũng lo lắng không biết Ilay đã liên lạc chưa—nếu có thì anh ta có nói năng tử tế không—.

Đầu thì nghĩ phải gọi điện, nhưng cái giường như đang giữ chặt lấy toàn thân cậu không cho buông ra. Cậu nghĩ rằng sẽ thoải mái biết bao nếu cứ thế này mà ngủ thiếp đi.

Cái điện thoại được đặt trên cái bàn cạnh giường. Để với được nó thì cậu chỉ cần nhổm dậy đưa người ra nửa bước thôi, nhưng cái việc đó lại khó khăn như thể đang hoàn thành một cuộc thi ba môn phối hợp vậy.

“…….”

Không biết là khi nào nữa.

Có một lần cậu giúp Peter dọn dẹp lại toàn bộ cái sân sau rồi vất vả nằm ườn ra đó. Cậu nằm bất động thế này rồi nói với Ilay nhờ hắn lấy điện thoại hộ thì hắn chỉ nhìn xuống cậu rồi kéo lê cậu đến trước cái điện thoại.

Lúc đó cậu còn càu nhàu là sao hắn cứ làm phiền người ta, giờ thì cậu lại ước gì hắn làm thế cho cậu…….

“Không biết giờ này cái tên đó đang làm gì ở đâu nữa.”

Thật ra cậu cũng không tò mò đến thế đâu, nhưng khi cậu lỡ miệng nói ra thì cậu lại đột nhiên cảm thấy tò mò. Từ khi bắt đầu sống chung với hắn đến giờ cậu chưa từng xa hắn quá một tháng cả.

“……. Cũng hơi nhớ cái tên đó thật…….”

Vừa lẩm bẩm như vậy, Tae-ui vừa hơi nhíu mày.

Nếu cậu về nhà muộn hơn cái tên đó thì sao—nếu cậu mà về nhà mà thấy hắn đứng chặn ở cửa thì cái nỗi nhớ nhung kia sẽ bay biến hết ngay thôi.

“Không biết cái tên đó giấu cuốn sách ở đâu nữa……. Chắc nghe theo lời Kyle rồi cuỗm sạch đồ bỏ trốn luôn thì hơn.”

Tae-ui vừa lẩm bẩm với một giọng điệu đầy khổ não, vừa cuối cùng than vãn rồi ngồi dậy.

Mã vùng của Berlin là gì ấy nhỉ, hơi lờ mờ rồi, vừa nghiêng đầu nguây nguẩy vừa mò mẫm bấm số, may mắn thay hình như là số đúng. Giọng Kyle quen thuộc vang lên từ bên trong ống nghe.

‘Tae-ui?’

“Vâng. Sao anh biết—à, chắc số hiện lên ạ.”

Tae-ui vừa kéo cái dây điện thoại vừa nằm lại xuống giường. Cậu vừa nằm ngửa ra vừa cởi từng chiếc giày một.

‘Đã gặp Christine rồi à?’

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo