“Tại sao cậu lại quay lại đây? Người đồng nghiệp trái tinh trái nết với cậu đã nghỉ việc rồi hay sao?”
“Vâng, cũng coi là vậy. Nhưng mà tôi thấy cứ rong chơi mãi thì không tốt. Suy cho cùng, con người phải làm việc để sống chứ ạ.”
Đó là một câu trả lời không hẳn đúng với sự thật, nhưng cũng không hoàn toàn là dối trá.
Jeong Taeui đã sống mà chẳng có lấy một công việc ra hồn trong mấy năm nay (vì với thân phận bị truy nã thì chẳng thể kiếm nổi một việc đàng hoàng) và thời gian gần đây, tôi thi thoảng lại tự hỏi liệu mình có nên tìm việc gì đó để làm không. Tất nhiên, tôi cũng từng dò hỏi vài câu với anh em nhà Riegrow, nhưng chẳng ai cho được câu trả lời nào rõ ràng.
Nói đi cũng phải nói lại, công việc lần này vốn không phải là thứ tôi muốn làm, nhưng lỡ rồi thì thôi tự an ủi bản thân, kiểu ngư: ‘Ừm, mình rảnh rỗi lâu quá rồi, sẵn lần này lấy đó làm động lực vậy.’
…Chỉ là, giờ nghĩ lại mới thấy mình đã lỡ lời với ông chú
Tối hôm mới tới nơi, vì nghĩ mình đã đồng ý giúp rồi thì thôi, cứ càm ràm lẩm bẩm mãi cũng chẳng ích gì mà còn khiến cả hai thêm khó chịu, Jeong Taeui đành thở dài, nói: ‘Thật tuyệt khi cuối cùng cũng có thể làm việc gì đó sau một thời gian dài.’
Jeong Taeui đã buông lời như thế trong lúc uống lon bia vừa lục được trong tủ lạnh và nhìn chăm chú vào gương trước mặt. Khi ấy, chú vẫn còn đang loay hoay với đống giấy tờ còn dang dở trong ngày, bỗng mỉm cười. Chú nói: Cảm ơn cháu vì đã nói như vậy.
‘Cháu cũng đang thấy phiền lòng đây, tự dưng cứ cảm giác như đùi mình mập ra ấy ạ.’
Vừa nhìn bóng mình trong gương, tôi vừa vỗ nhẹ lên đùi mấy cái. Nghe câu đó, chú nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên. Câu nói nghe như thể được mượn từ mấy cô gái đang lo giữ giờ lại phát ra từ miệng Jeong Taeui, đúng là kỳ cục hết sức.
‘Đùi hả? Sao vậy, quần chật rồi à?’
‘Không hẳn, nhưng tự nhiên thấy vậy đó ạ… Nghe chú nói xong thì mới thấy cái quần này cũng hơi khó chịu thật.’
‘Vậy thì mua cái mới mà mặc. Đừng có nói là vì không đi làm nên cháu không có tiền mua quần đấy nhé?’
Jeong Taeui thở dài trước những lời đầy tiếng cười hí hửng của chú.
Tôi thầm nghĩ, làm gì có chuyện đó.
Trong ví tôi vẫn còn tấm thẻ mà mình từng ‘rút’ từ tay Ilay hồi ở Dresden. Lúc cố gắng trả lại thì Ilay rất nghiêm túc bảo cứ xài thoải mái theo cách tôi muốn, rồi chẳng thèm đoái hoài gì đến nó luôn. (Mãi về sau, anh ta mới cười đầy ẩn ý như đột nhiên nhớ ra gì đó: ‘Nghĩ lại thì hình như em từng nói sẽ nuôi tôi mà nhỉ?’)
‘Không phải chuyện tiền nong đâu ạ.’
‘Thế thì vì chuyện gì?’
‘Thì vậy đó ạ. Không hiểu sao tự dưng cháu lại thấy đồng cảm với một người nào đó, hồi xưa cứ ăn chơi nhàn tản, chẳng chịu cưỡi ngựa cưỡi nghẽo gì, rồi đến lúc nhận ra thì đùi đã rung rinh mỡ.’
‘...’
Dường như chú đã xong việc, khẽ đập nhẹ xấp giấy xuống bàn cho ngay ngắn, rồi im lặng nhìn Jeong Taeui.
‘Chú cũng không rõ cháu có mang trong người cái lý tưởng gì to tát như người nào đó hay không... Nhưng mà, nghe cháu nói thế, chú lại nghĩ: chắc cháu không có lý do gì để tăng cân ở đùi đâu. Chỉ là cảm giác thôi.”
‘“...? Hả? Vậy là không bị mập thật ạ?’
Jeong Taeui nhìn xuống đùi mình. Chú là người có con mắt quan sát cực kỳ tinh tường, nếu chú bảo không mập thì chắc là không thật. Thời điểm tôi vỗ vỗ vào đùi như thể xác nhận, tay chú vừa bấm ghim đóng tài liệu, vừa bình thản buông một câu như ném thẳng lựu đạn vào mặt.
‘Cái thân cháu hoạt động ầm ầm kia mà, hết cưỡi ngựa rồi lại bị đè, làm gì có thời gian tích mỡ cho nổi.’
‘… Chú này, lúc nào cũng vậy… đúng kiểu người có thể nói ra mấy câu xấu hổ muốn chết với vẻ mặt tỉnh bơ như không.’
‘Cảm ơn lời khen nhé.’
Jeong Taeui lườm chú một cái sắc lẻm. Nhưng rồi cũng không thốt nên lời nào để phản bác, nói ra chỉ tổ đào hố chôn mình nên đành nuốt ngược vào trong.
Tôi đã trót quên mất, đúng là đồ ngốc. Luôn luôn là như vậy. Nói chuyện với ông chú này chỉ tổ thiệt thân.
Khi thấy ông chú cười ha hả, bảo tôi cố gắng hết sức thì trong đầu Jeong Taeui chỉ nghĩ: Hay là mình cứ bóp cổ chết quách cái tên Horgan gì đó đi cho rồi.
“Ừ, đúng rồi… Sống một cuộc đời chỉ biết ăn chơi thì không đáng. Con người ta phải làm việc mới thấy có giá trị.”
Người đàn ông này thậm chí không biết trong đầu Jeong Taeui đang nghĩ gì, người mà tôi muốn bóp cổ chết lại đang gật gù tán thành với tôi ngay trước mắt tôi.
Thật may vì con người không có khả năng đọc suy nghĩ của người khác.
Jeong Taeui nghĩ, mỉm cười đồng ý: “Vâng, đúng thế.”
“Ừ, cậu tới đây từ khi nào? Tôi nhớ là chưa được bao lâu thì phải.”
“À, tôi cũng mới tới thôi ạ. Nhân đợt huấn luyện lần này nên mới về lại đây.”
“... À.”
Hogan nói, hắn ta đổi hướng hai tay đang đan vào nhau đặt trên đùi, sau đó mím môi.
“Thế thì chắc cậu đến đây cùng thời điểm với tôi. Mới đến nơi là được giao vị trí trợ lý luôn sao...?”
Horgan gần như đang độc thoại, nhưng mắt không rời khỏi Jeong Taeui. Nhìn vào ánh mắt đang dần híp lại kia, Jeong Taeui liền cố nhịn cười.
“Đột ngột bị gọi đến, rồi phải nhận công việc không nằm trong kế hoạch, chắc cũng không dễ chịu gì cho cam. Theo chân người khác thế này chẳng phải việc nhẹ nhàng gì… À không, hay là... chuyện đó vốn đã nằm trong kế hoạch rồi?”
“...”
Horgan cười khẽ, chậm rãi lên tiếng. Jeong Taeui thầm tặc lưỡi.
Dạo trước cũng từng có linh cảm mơ hồ rồi, giờ thì đã rõ, người đàn ông này đang nghi ngờ tôi. Không biết chính xác là đang nghi cái gì, nhưng tôi vẫn đoán được đại khái. Dù gì đi nữa thì chắc chắn hắn ta không coi tôi là đồng minh.
Hogan nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui, giờ đã thôi cười, sau đó thở dài như muốn nói: thôi được rồi.
“Tôi nghĩ việc cử anh làm trợ lý hẳn đã được lên kế hoạch từ trước rồi. Dù thế nào thì cũng vất vả quá.”
“Thì… việc của tôi là hỗ trợ anh với vai trò trợ lý mà. Cũng không đến mức gọi là vất vả đâu.”
Jeong Taeui lại nở nụ cười nhẹ, lắc đầu.
Này, nhầm người rồi. Người mà anh nên nghi ngờ, nên cảnh giác ấy, không phải tôi đâu. Nếu thật sự muốn biết ai mới là kẻ nguy hiểm nhất ở cái đảo này thì cứ túm đại một người nào đó đã ở đây lâu rồi mà hỏi thử xem. Họ sẽ chỉ ngay cho anh người anh cần phải dè chừng nhất là ai!
Nhưng tất nhiên, tôi không thể nói ra mấy lời như thế được, Jeong Taeui im lặng, bóc một viên kẹo trên bàn rồi bỏ vào miệng. Thà ngậm kẹo mà im còn hơn.
“Chắc anh cũng gặp nhiều khó khăn trong mấy chuyến đi dài như vậy nhỉ? Tôi không rõ cụ thể, nhưng thường thì sẽ dính tới chuyện tiền nong chẳng hạn…”
Có lẽ Horgan cũng không định đào sâu thêm về chủ đề đó. Jeong Taeui còn hơi căng thẳng vì tưởng hắn ta sẽ tiếp tục gặng hỏi, vậy mà đối phương lại chuyển thẳng sang một chuyện rất đời thường, khiến tôi phải chớp mắt vài cái vì bất ngờ.
“Vâng? À, vâng,… cũng vất vả hơn người thường một chút ạ. Nói sao nhỉ, hoàn cảnh không được thuận lợi cho lắm.”
Jeong Taeui nhớ lại mấy năm trước, khi mình buộc phải đi du lịch, hay nói đúng hơn là chạy trốn. Chắc chắn chuyện đó vất vả hơn nhiều so với những người đi du lịch bình thường. Vừa phải lần tìm tung tích của người anh trai đột nhiên mất liên lạc, lại vừa phải trốn chạy khỏi bàn tay của tử thần không biết lúc nào sẽ tìm đến gõ cửa, ở bất kỳ nơi đâu hoặc cách nào…
“Vậy nên cậu mới bất ngờ tìm việc như thế này, phải vậy không?”
“... Vâng, đúng vậy.”
Dù bây giờ chẳng liên quan gì đến quãng thời gian ấy, nhưng nếu nói không thì hẳn sẽ phải đưa ra một tràng dài giải thích phía sau, nên Jeong Taeui chỉ lảng tránh trả lời một cách vừa phải. Tôi không đủ tự tin để tóm gọn và giải thích ngắn gọn, chính xác về hành trình từ lúc đó cho đến hiện tại.
À, tôi hiểu rồi. Horgan nói, sau đó vỗ vỗ lên đầu gối mình. Hắn ta rời mắt khỏi những đầu ngón tay và liếc sang Jeong Taeui.
“Chú của cậu đang làm sĩ quan ở đây, mà anh trai thì lại là nhà nghiên cứu Jeong Jaei, cậu tìm được việc ở chỗ này cũng có gì lạ.”
“... Vâng, phải ạ.”
Lần này Jeong Taeui cũng lại đưa ra câu trả lời tương tự.
Cậu vào đây nhờ quan hệ, đúng không?! Hiển nhiên rồi, Jeong Taeui có hơi cảm thấy uất ức vì thực chất bản thân đâu có tự nguyện vào đây, nhưng nếu nghĩ kỹ thì lời kia chẳng có gì sai để phản bác. Nếu không nhờ có chú làm việc ở đây thì làm gì có chuyện tôi làm việc tại nơi này. Phải, nếu gọi là quan hệ thì đúng là có thật.
Jeong Taeui gãi đầu. Giả sử Horgan đùng đùng nổi giận vì nghĩ mình bị đặt vào thế phải gánh một kẻ bất tài chỉ nhờ vào quan hệ, rồi gửi báo cáo lên cấp trên yêu cầu loại Jeong Taeui khỏi vị trí trợ lý, thì…
…Điều đó thật tuyệt vời. Nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Jeong Taeui ngẩng đầu nhìn trần nhà, buông mình trôi vào giấc mơ viển vông trong chốc lát, Horgan thì ngồi đối diện, cũng lặng lẽ quan sát tôi và chìm vào suy nghĩ. Lát sau mới chậm rãi mở lời.
“Con người ấy mà, sống trên đời thì sẽ có những lúc bất đắc dĩ. Để vượt qua những thời điểm như vậy, đôi khi người ta phải làm những việc bản thân không mong muốn. Tôi hiểu rất rõ hoàn cảnh như vậy.”
Nghe những lời trầm chậm và khó đoán ấy, Jeong Taeui khựng lại. Tôi gật đầu phụ họa: Vâng, đúng là có thể xảy ra trường hợp như thế, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác mơ hồ không yên.
“Hơn nữa, nếu công việc mình phải làm không trực tiếp gây tổn hại cho ai, lại còn giúp ích cho một số người, thì cũng chẳng phải chuyện không thể thông cảm. Ví dụ nhé, cho dù có gây tổn thất cho một tổ chức nào đó, thì trên thực tế tổ chức ấy cũng chẳng gặp vấn đề gì to tát cả. Ý tôi là, trong hàng đống tài nguyên mà tổ chức cất giữ để sẵn sàng sử dụng bất cứ lúc nào, có mất một hai thứ cũng không sao.”
“...”
Sao mà… cái không khí này… chẳng hiểu sao lại thấy…
Jeong Taeui giữ nguyên nụ cười trên mặt, im lặng nhìn Horgan. Horgan, với vẻ mặt của một người cấp trên đáng tin cậy, cất giọng nhẹ nhàng:
“Tôi không thể hiểu hết hoàn cảnh của cậu, nhưng nếu thấy quá mệt mỏi thì cứ đến tìm tôi nói chuyện. Dẫu sao tôi cũng lớn tuổi hơn, biết đâu lại có thể đưa ra được một hai lời khuyên hữu ích. Thật ra, đôi khi chỉ cần thay đổi góc nhìn một chút thì sẽ có khả năng mở ra một thế giới hoàn toàn mới đấy.”
Tôi đã thấy nghi ngờ, nhưng hóa ra là thật.
Jeong Taeui cố gắng giữ nguyên gương mặt đang bắt đầu méo mó một cách kỳ lạ. Tôi không biết nên cười hay làm gì cho phải.
Dường như người đàn ông tên Horgan này đang cố mua chuộc tôi bằng cách nào đó, có thể là bằng tiền hoặc bằng thứ gì khác. Mà biết đâu đằng sau lại còn những miếng mồi lớn hơn nữa đang nằm sẵn, chẳng hạn như là chú, cả tổ chức hay Jeong Jaeui đều bị kéo theo như dây khoai.
Tuy đang vòng vo khéo léo, nhưng mục đích thì chỉ có một.
Nếu giúp tôi làm việc, cậu cũng sẽ được lợi.
“Vâng,... có lẽ vậy.”
Jeong Taeui khó khăn lắm mới điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt mình, mở miệng đáp. Tôi còn nhoẻn miệng cười hiền lành, sao cho trông ngây thơ vô hại.
“Nếu người ta cứ cố sống theo tiêu chuẩn riêng của mình quá thì cũng không tốt. Cứ tùy cơ ứng biến theo tình hình xung quanh, để bản thân trôi theo dòng chảy một cách phù hợp, có khi lại sống thoải mái hơn.”
“Ừ, ừ. Tôi đồng ý với điều đó.”
“Vâng, đúng vậy. Có điều.”
Đó không phải cách sống của tôi.
Jeong Taeui chưa từng sống một cuộc đời gọi là chính trực và có lẽ sau này cũng vậy. Tôi biết rõ rằng bản thân sẽ tiếp tục đồng hành cùng một người đàn ông vấy máu đầy tay, kẻ đã và đang phạm phải những tội lỗi không ai có thể so sánh nổi. Nhưng ít nhất là lúc này, những lý do hắn ta vừa nêu ra không phải điều Jeong Taeui có thể chấp nhận.
“Dù có làm chuyện xấu thì cũng phải giữ cho mình một vài nguyên tắc. Ít nhất là đừng tự biện hộ cho bản thân, đại loại như thế.”
“...”
Nụ cười trên mặt Horgan vụt tắt.
Chết thật, Jeong Taeui khẽ tặc lưỡi khi thấy ánh mắt kia ánh lên tia lạnh lẽo.
Đáng ra nên nói vòng vo cho nhẹ nhàng, không nên thẳng thừng như thế… Nhưng giờ đã muộn rồi. Có vẻ như người đàn ông này cực kỳ nhạy với bất kỳ ý tứ phê phán nào hướng về phía mình, trong ánh mắt hắn ta lúc này, ngoài sự thù địch ra thì không còn gì nữa.
“Thì ra là vậy. Tôi hiểu ý cậu.”
Sau một hồi im lặng, Horgan chỉ nói vậy rồi ngậm miệng. Hắn ta lại cầm tờ báo lên. Khi tờ báo che khuất tầm nhìn, Jeong Taeui chẳng thể biết được hắn ta đang mang nét mặt ra sao.
Jeong Taeui gãi đầu, cạy nhẹ các ngón tay, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Vậy tôi xin phép về phòng trước.”
“Ừm…”
Từ phía sau tờ báo vọng ra một tiếng, chẳng rõ có phải lời đáp hay không. Jeong Taeui cúi đầu chào qua khoảng không không nhìn thấy và quay người rời đi.
Dù gì thì cửa phòng cũng không đóng, không gian vẫn như cũ, nhưng khi bước vào phòng mình, tâm trí của Jeong Taeui đã tỉnh lặng đôi chút. Tôi thở dài không thành tiếng.
Có lẽ, vừa rồi là một cú knock out mối quan hệ.
Ngay từ đầu, nếu chúng tôi không gặp nhau vì chuyện này, thì có lẽ tôi và người kia cũng chẳng thể hợp nhau. Nhưng tôi vẫn muốn giữ mối quan hệ hòa nhã nhất có thể.
Dường như sức nặng của hai tuần lại tăng thêm một bậc.
“Biết đâu vấn đề lại nằm ở mình cũng nên…”
Jeong Taeui đang cởi phăng bộ đồ đã nhàu nhĩ, ướt đẫm mồ hôi thì đột nhiên khựng lại giữa chừng, miệng lẩm bẩm. Có khi nào, mỗi khi đời tôi rẽ vào một hướng khổ sở, trong giây phút đứng giữa ngã ba đường, chính tôi đã vô thức chọn lấy con đường ấy? Lần này cũng vậy, chỉ cần tán đồng đại khái mấy câu là mọi chuyện sẽ trôi qua êm đẹp. Cứ giả vờ không hiểu rồi lảng đi, thế là xong.
Vậy mà lúc nào cũng phải đâm thọt thêm một câu.
“Lúc trước cũng thế… Lẽ ra cứ quay gót bỏ đi là được, sao cứ nhất quyết phải chơi lại một vố cho bõ rồi mới chịu rút lui, tự tay đào huyệt chôn mình… Khi đến Dresden cũng vậy, biết rõ anh ta đang ở đó thì phủi mông đi là xong, còn ráng bám lại khăng khăng bảo phải tìm cho bằng được quyển sách đó… Sau đó lại tốn công lo lắng cho anh trai, trong khi biết thừa rằng anh sẽ không sao, cuối cùng cũng ráng lặn lội đến tận Frankfurt, xong rồi ăn hành suýt chết…”
Tôi đếm lần lượt từng ngón tay, điểm lại từng chuyện một, càng nghĩ càng thấy chán nản.
Có khi tất cả đều là lỗi tại tôi.
…Không. Bây giờ ngẫm lại, tất cả những chuyện đã xảy ra đều có bóng dáng của Ilay. Đúng vậy, là tại tên đó hết.
…Nhưng suy cho cùng, người quyết định đồng hành và gắn bó với anh ta, lại chính là tôi.
Trong lúc những suy nghĩ vẩn vơ bắt đầu rối bời, tâm trí của tôi dần hỗn loạn. Có lẽ tốt hơn hết là nên dừng lại tại đây trước khi não bộ quá tải rồi ngừng hoạt động.
Vốn dĩ Jeong Taeui là người có bản năng tự vệ hơn người, liền nhanh chóng ngưng dòng suy nghĩ, tiếp tục cởi nốt quần áo. Tôi cảm thấy hơi oái ăm khi phải để cửa mở khi tắm và chú ý nghe ngóng động tĩnh từ bên ngoài, nhưng tâm trạng buồn bực đó lại sớm bị dòng nước cuốn trôi đi mất.
***
“Mình muốn biến thành một con trăn Boa quá…”
Jeong Taeui ngẩng đầu nhìn trần nhà, vừa đợi đến lượt vào buồng bắn thử, vừa than thở một câu.
Ching, người bắt cặp với Jeong Taeui trong buổi huấn luyện bắn súng hai người một nhóm, đang đứng cạnh, nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn sang, rồi cũng ngẩng đầu nhìn theo hướng mắt của tôi. À, anh ta khẽ bật ra một tiếng. Một con thằn lằn nhỏ bằng ngón tay không biết chui vào đây bằng cách nào, đang bò tít trên trần nhà, ngay gần chỗ cửa thông gió.
"Không biết làm sao mà bò vào đây được, chắc nó đang sợ lắm. Không biết có thoát ra ngoài an toàn được hay không nữa.”
"Chỗ này là tầng hầm ba đấy, chắc là khó lắm. Nếu là tầng hầm một thì còn có cơ hội.”
"Nhưng dẫu sao thì nó cũng chưa rớt xuống tận đáy mà.”
Còn tận bốn tầng nữa mới tới tầng bảy, Ching khẽ cười. Nếu con thằn lằn kia mà bò dưới sàn hay dọc theo tường thì còn có thể nhặt bỏ vào túi, khi nào ra tầng trệt nghỉ ngơi thì thả nó ra. Nhìn cái cách anh ta tặc lưỡi, có lẽ Ching đánh giá cái kết của con thằn lằn kia không tốt đẹp gì. Bản thân Jeong Taeui cũng nghĩ vậy. Thú vật chui vào khu nhà của con người thì hiếm khi có kết cục tốt, huống gì đây đâu phải là nhà dân bình thường.
“Mặc dù cả 2 đều thuộc loài bò sát, nhưng trăn Boa với thằn lằn khác nhau lắm. Sao tự nhiên lại là trăn Boa?”
"Không nhất thiết phải là trăn Boa. Miễn là loài nào có thể tự do mở rộng khớp hàm đều được.”
“Khớp hàm? Đột nhiên nhắc đến khớp hàm làm gì? Cậu có vấn đề gì với hàm à?”
Ching nghiêng đầu, gương mặt tỏ vẻ khó hiểu. Jeong Taeui ngay lập tức ngậm miệng lại. Linh cảm chẳng lành thoáng lướt qua, tôi thì thầm, chắc từ giờ sẽ chẳng dễ dàng gì nữa, với sắc mặt trầm hẳn xuống.
“Kiếp sau nhất định phải đầu thai làm trăn Boa thôi…”
Thời điểm Jeong Taeui vừa thở dài vừa nói, một tiếng ‘bíp’ ngắn vang lên. Trên mấy màn hình gắn theo hàng hai, bốn chiếc phía trên đầu, một dãy số bắt đầu hiện ra. Có vẻ là điểm số cá nhân của các nhóm vừa hoàn thành phần bắn trong buồng kính.
“9.8, 10, 10, 9.5, 10, 10, 10… Quao, có điểm số khủng khiếp chen giữa kìa. Đâu rồi, buồng số 13? Ai vậy trời, bắn hay như thần thế kia?”
Jeong Taeui nghe Ching cảm thán, vẫn không rời mắt khỏi con thằn lằn, khẽ hừ mũi, nhíu mày. Không cần nhìn cũng đoán được. Biết thừa cái kẻ đang ở trong đó là ai.
“Hừ, chắc suốt ngày chỉ biết ăn cơm nhà giàu rồi cắm mặt vào súng chứ gì.”
Jeong Taeui làu bàu, giọng lộ rõ vẻ bực bội và ác cảm, sau đó quay mặt đi chỗ khác. Tôi biết chắc, người đang bước ra từ buồng kính đó không ai khác ngoài cái tên chết tiệt Kim Jeong Pil. Hồi còn là học viên đã nổi tiếng bắn súng không chê vào đâu được. (Còn Jeong Taeui thì chỉ vừa đủ điểm qua trung bình.)
Buổi huấn luyện chiều nay, cuối cùng Jeong Taeui cũng đụng mặt Kim Jeong Pil. Chuyện hai người từng cãi tay đôi ngay trước nhà ăn đông nghịt người vào ngày đầu huấn luyện đã không còn xa lạ, thành ra khi thấy hai người chạm trán, Ching liền cười khúc khích, mở miệng nói: “Cây cầu này phẳng lì quá nhỉ. Đã đụng mặt thì chí ít cũng phải trong buổi đấu tay đôi hay gì đó mới hấp dẫn chứ, gặp ở buổi bắn súng thế này thì chán chết.”
Nghe vậy, Jeong Taeui bèn đá cho anh ta một cú.
Kể ra, như lời Ching nói, đây là buổi huấn luyện cá nhân, không phải đấu đối kháng nên chẳng có cơ hội trực tiếp gây chuyện với nhau. Ít nhất là hôm nay.
Dĩ nhiên, chẳng ai dám chắc mấy buổi huấn luyện sau sẽ không tái ngộ trong tình huống oái oăm hơn.
Từ buồng bắn cách đó một đoạn, bóng Kim Jeong Pil vừa ló ra đã lọt vào tầm mắt. Jeong Taeui không đời nào chịu nhìn bộ mặt đắc thắng của hắn, nhất quyết không ngoảnh đầu lại, chỉ chăm chăm dán mắt vào con thằn lằn đang bám trên trần. Tôi giả vờ không nghe thấy lời Ching nó: “Này, nhìn kiểu đó coi chừng khoét luôn cái lỗ trên người nó đấy.”
Thế rồi…
Ngay khoảnh khắc đó, con thằn lằn thật sự bị khoét một lỗ.
Một con dao to đến lố bịch đã cắm phập xuống người nó.
Jeong Taeui giật thót người, vội hít vào một hơi. Ngay trước mắt tôi, không biết lưỡi dao bay từ đâu đến đã đâm trúng đuôi, khiến con thằn lằn giật nảy lên, quằn quại rồi lập tức tự cắt đuôi. Thân nó rơi bịch xuống nền. Nhưng chưa kịp chạm đất, con vật nhỏ đã rơi tọt vào một bàn tay trắng muốt đang đưa ra đón sẵn.
“Em muốn đầu thai thành bò sát hả? Vậy nghiên cứu trước đi. Cầm lấy này.”
Bàn tay đang giữ chặt đầu con thằn lằn vẫn còn đang giãy giụa yếu ớt, từ từ đưa về phía Jeong Taeui. Tôi thật sự không hề muốn nhận lấy, nhưng nếu không chìa tay ra thì e rằng bàn tay kia sẽ nghiền nát cái đầu nhỏ xíu ấy ngay lập tức mất. Thế nên Jeong Taeui lẳng lặng đón lấy con thằn lằn. Sau khi nhìn xung quanh một vòng, tôi thấy trên bậu cửa sổ dọc hành lang có một chiếc bình giữ nhiệt ai đó để quên và tạm thời thả nó vào đó.