044
“Chẳng lẽ em không ổn sao? À, hay đây là lần đầu của anh?”
Thấy Jeong Taeui không từ chối cũng chẳng đồng ý, chàng trai mỉm cười, nghiêng đầu ghé sát và thì thầm bên tai:
“Em làm giỏi lắm. Anh muốn thử một chút không? Đi nào, qua chỗ kia…”
Nói rồi, chàng trai cố gắng kéo tay Jeong Taeui vào góc hẻm tối hơn. Jeong Taeui hốt hoảng dừng bước, sau đó lại nhận ra Aquino cũng dừng lại theo. Tôi thầm chửi thề trong lòng.
Cái quái gì thế này! Phải làm sao đây? Bảo mình phải làm gì đây chứ!!
“Không, thật ra tôi muốn threesome cơ. Đang tìm thêm người nữa.”
Cuối cùng, Jeong Taeui quyết định liều một phen, phó mặc cho số phận. Chàng trai mở to mắt, nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Được rồi, đằng nào mọi chuyện cũng tồi tệ lắm rồi, thà để người khác làm còn mình ngồi xem rồi tự xử còn hơn… chỉ mong thế này là xong chuyện.
“Ồ… Vậy ra anh thích kiểu đó. Thế người này cũng tham gia à?”
Chàng trai nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi chỉ tay về phía Aquino. Cả Jeong Taeui và Aquino đồng loạt cau có, mặt mày méo xệch.
“Mẹ kiếp…”
“KHÔNG! Không phải thế!”
Aquino đang phun ra những lời thô tục trong khi Jeong Taeui quay lưng lại, dứt khoát lắc đầu phủ nhận.
Jeong Taeui vội vàng trả lời: “Tôi sẽ tìm một người khác để làm với cậu. Nhưng tôi chỉ đứng ngoài xem hai người thôi. Tôi thích kiểu đó.”
Chàng trai trẻ một lần nữa tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Chết tiệt, tôi bị coi là tên biến thái rồi đấy. Nhưng cũng mặc kệ, mai mốt cũng không gặp lại nữa, muốn ra sao thì ra.
Trong nỗi tuyệt vọng khốn cùng, Jeong Taeui nở nụ cười ngọt ngào hỏi:
“Thế nào, cậu thấy được không?”
Chàng trai nhìn chằm chằm vào tôi một lúc rồi nở nụ cười rạng rỡ.
“Vâng, thỉnh thoảng em cũng gặp kiểu người như anh đấy. Có hơi tiếc một chút, em muốn thử với anh vì thấy anh rất hợp gu của em… Nhưng nếu anh muốn thì để em gọi thêm một người nữa nhé? Em biết một anh bạn rất dễ thương, vừa đẹp trai lại cực kỳ nổi tiếng. Để em đi tìm thử xem sao nhé?”
Trước lời đề nghị của chàng trai, Jeong Taeui nhanh chóng cân nhắc rồi gật đầu. Lỡ ném lao thì phải theo lao thôi. Biết đâu thế này lại có phần chấp nhận được.
“Được rồi, vậy tôi đợi ở đây. Cậu đi gọi đi.”
Jeong Taeui vỗ nhẹ vai chàng trai. Cậu mỉm cười, bước nhanh vào trong hẻm.
Tối nay là ngày tôi phải trải nghiệm chuyện mình chưa bao giờ nghĩ tới trong đời.
Đang thả hồn suy nghĩ vẩn vơ, Jeng Taeui chợt giật mình khi thấy chàng trai đột ngột dừng bước rồi quay lại. Chàng trai nở nụ cười tinh nghịch, nhìn thẳng vào tôi rồi kéo tôi vào một góc hẻm sâu hơn.
“Anh không định lừa em để cắt đuôi đâu nhỉ? Đừng có mà tìm người khác đấy.”
“Hả? Không, không có đâu.”
“Lại đây đi. Chúng ta vào sâu hơn chút…”
Chàng trai kéo tôi vào một con ngõ nhỏ hẹp, nơi chỉ vừa đủ cho hai người đi rồi bất ngờ quỳ xuống trước mặt Jeong Taeui. Trước khi Jeong Taeui kịp nhận ra chuyện gì, cậu đã nhanh tay kéo khóa quần của tôi xuống và đưa tay vào trong.
“Khoan đã!”
Bàn tay đột ngột luồn vào khiến Jeong Taeui giật mình, nhanh chóng chụp lấy cổ tay của chàng trai. Nhưng cậu chỉ ngước lên nhìn, đầy vẻ ngây thơ như thể không hiểu vì sao.
Sau đó, như không có chuyện gì, chàng trai gạt tay tôi rồi lôi dương vật đang yên vị bên trong ra ngoài.
“Chỉ khai vị một chút thôi. Em sẽ đặc biệt dùng miệng trước cho anh. Em làm giỏi lắm. Đảm bảo anh thử một lần là không thể tìm người khác nữa đâu. Tin em đi.”
“Không, khoan đã. Tôi…”
Jeong Taeui vội vàng nắm lấy đầu chàng trai. Lúc này, chàng trai ngước lên nhìn đầy thắc mắc, từ bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng của Aquino đang nhìn chằm chằm mọi chuyện sắp xảy ra.
Đúng là thảm họa.
Tôi cố gắng nói với gương mặt điềm tĩnh, gượng cười, cố tỏ ra nguy hiểm nhất có thể.
“Cậu không muốn mau chóng làm ư? Nếm thử thì để sau đi, giờ cậu có thể nhanh chóng tìm cậu bạn của mình đến đây được không?”
Chàng trai trẻ ngước lên nhìn cậu với đôi mắt to tròn, trong khi Aquino đứng bên cạnh khẽ tặc lưỡi đầy khinh miệt.
A, đầu tôi nổ tung mất thôi…
Jeong Taeui buông thõng vai, cảm giác như mình vừa già đi cỡ chục tuổi vậy. Ngay lúc nghĩ mọi chuyện đã tạm lắng xuống, chàng trai trẻ bất ngờ thì thầm:
“Anh muốn nhanh mà, đúng không? Em đảm bảo là sẽ rất tuyệt.”
Giọng nói đầy tự tin đó vừa dứt, cậu đã dùng hai tay nắm lấy hạ bộ của Jeong Taeui rồi không chút do dự cúi đầu xuống. Jeong Taeui giật mình, vội vàng cố ngăn lại, nhưng mọi chuyện đã muộn.
Cảm giác ấm áp và ẩm ướt lướt qua đầu dương vật khiến Jeong Taeui không kìm được giọng tiếng kêu nghẹn trong họng. Trong giây lát, tôi bối rối chộp lấy đầu chàng trai, định kéo ra, nhưng chàng trai lại giữ chặt hơn tôi nghĩ.
Mình phải mạnh tay hơn thôi.
Jeong Taeui nghĩ bụng.
Và rồi.
Khoảnh khắc tệ hại nhất trong ngày hôm nay chính là khoảnh khắc này đây.
Một giọng nói khác nhẹ nhàng vang lên:
“À ha… Cứ tưởng đi đâu, hóa ra là đang vui vẻ ở đây nhỉ.”
Tiếng cười nhạt yếu ớt, trầm thấp vang lên.
Đôi môi hơi nhếch nhẹ để lộ những chiếc răng trắng sắc nhọn.
Đôi mắt sắc lạnh thon dài, híp lại.
Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến trái tim tôi đóng băng.
“…. Il… Rick.”
Tôi lắp bắp, vô thức thốt ra tên anh, nhưng bỗng nhớ tới sự hiện diện của Aquino, tôi lập tức đổi cách gọi.
Không, bây giờ gọi thế nào cũng không quan trọng.
Chàng trai trẻ ngừng lại trước sự xuất hiện của người mới, Jeong Taeui vội vàng đẩy chàng trai ra. Nhưng ánh mắt của Ilay đã dán chặt vào thứ vừa bị kéo ra ngoài của Jeong Taeui, chính xác hơn là khu vực ẩm ướt kia, nơi còn vương nước bọt của chàng trai.
Lạy Trời, lạy Phật, xin hãy cứu lấy con…