047
Chẳng bao lâu sau, phần thân dưới to dày và gồ ghề quen thuộc, cái thứ mà tôi không bao giờ quen nổi cho dù có làm chuyện đó hàng chục ngàn ngay lập tức đẩy vào miệng tôi, thoáng chốc đã chạm tới cổ họng.
Ilay đưa chân mình vào sâu giữa hai chân Jeong Taeui đang quỳ trên đất, bắt đầu cọ sát ống chân mình lên dương vật Jeong Taeui. Ít lâu sau đó, dương vật bị buộc chặt bắt đầu co giật và rung chuyển.
Mỗi khi cái đầu bên trong lớp áo khoác chuyển động, thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh nghẹn ngào, khóc lóc và rên rỉ, càng khiến cho ánh nhìn từ trên cao của Ilay dâng trào khoái cảm. Tốc độ cọ xát vào hạ bộ người đang quỳ mỗi lúc một nhanh hơn, kéo theo tiếng rên rỉ nhỏ tựa tiếng khóc không ngừng phát ra bên dưới lớp áo khoác.
Đến một lúc.
“… Em có thể tháo nó ra rồi.”
Ilay khẽ thở dài, Jeong Taeui run rẩy tháo khăn tay buộc quanh dương vật của mình. Những ngón tay gấp gáp loạn xạ, lộ rõ vẻ căng thẳng.
Ngay khi nút thắt được gỡ bỏ hoàn toàn, lộ ra dương vật đã cương cứng, Ilay lập tức ấn đầu Jeong Taeui vào giữa hai chân mình.
Không rõ là ai thỏa mãn trước.
Ilay thở gấp như đang cười, nâng hông lên, Jeong Taeui cũng phát ra những tiếng rên bị kìm nén trong cổ họng. Âm thanh nồng cháy rên vang thoát ra dưới lớp áo, cả âm thanh nuốt nước bọt vài lần.
Bầu không khí ướt át, ái muội.
Sau khoảnh khắc ngột ngạt tưởng chừng bất tận nhưng ngắn ngủi, Jeong Taeui ló đầu ra khỏi gấu áo khoác. Tôi cúi đầu che đi gương mặt đã đỏ bừng, dùng mu bàn tay lau đôi môi nhợt nhạt ướt đẫm, rồi nhét phần thân dưới vào trong.
Ilay vỗ nhẹ phần thân dưới vẫn chưa dập tắt hoàn toàn dục vọng, nghiêng đầu mỉm cười.
“Không tệ lắm… Bây giờ tôi mới hiểu sở thích của cậu, Shima Chinwei.”
“…Không… tôi thật sự không hy vọng anh hiểu đâu… tuyệt đối không.”
Jeong Taeui thì thầm với gương mặt còn nóng bừng. Kể từ khi ở bên cạnh tên này, tôi đã trải qua vô số chuyện tồi tệ, nhưng hôm nay đặc biệt tồi tệ nhất. Tuy có thỏa mãn về mặc thể xác, nhưng trong lòng cảm thấy rất xấu hổ, chỉ có thể thầm phun ra đủ thứ lời chửi rủa thầm kín.
Dù sao cũng kết thúc rồi, tôi nghĩ mình có thể dùng chuyện này làm cái cớ để quay về… Được không nhỉ? Chết tiệt, tôi không biết tên Shima Chinwei đó cuồng dâm đến mức nào nữa.
Trong khi Jeong Taeui lo lắng không biết nên làm gì để giống Shima Chinwei nhất. Khổ nạn vẫn chưa kết thúc.
“Có thể cậu sẽ cảm thấy hứng thú hơn nếu tiếp tục làm ở đây, nhưng tiếc rằng tôi muốn làm chuyện này ở một nơi thoải mái để có thể cảm nhận tốt nhất. Để việc thỏa mãn bên ngoài cho lần sau đi, còn hôm nay, chúng ta sẽ về nhà và tiếp tục chuyện dang dở.”
Ilay nói thêm, rằng nếu muốn, tôi có thể tập hợp tất cả mọi người ở nhà và làm cùng họ.
Jeong Taeui ngơ ngác nhìn Ilay.
“Hả?”
“Tại sao cậu lại làm biểu cảm như không hài lòng thế? Không phải lúc nào cũng có nhu cầu mãnh liệt đến mức hủy hoại người khác sao, Shima Chinwei? Không cần khách sáo. Tối nay, tôi sẽ vắt kiệt cậu cho đến khi không còn một giọt nào nữa.”
“Ơ… Ơ?”
“Đến mức những kỷ niệm về một chàng trai trẻ trung, hấp dẫn làm hài lòng cậu sẽ hoàn toàn biến mất.”
Ilay nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn, thấy cảnh đó, Jeong Taeui bỗng cảm thấy choáng váng như bị ai đó đánh vào đầu. Người ta hay nói tất cả sự thật đều nằm trong câu cuối cùng, và lòng quyết tâm của anh cũng ẩn giấu trong câu nói cuối cùng.
“L, làm sao có thể…”
Nếu anh là con người thì ít nhất cũng phải nhắm mắt cho qua đi chứ, dẫu có không vừa lòng đến đâu đi chăng nữa thì đó chỉ là một tai nạn thôi, đừng nói những lời cay nghiệt như vậy, thật nhẫn tâm.
Jeong Taeui không nói nên lời. Ilay tiến lại gần, vác tôi như một bao gạo và đặt lên vai, sau đó quay sang nhìn Aquino.
Aquino có đôi chút ngỡ ngàng, nhưng nào giấu nổi sự hài lòng và thích thú trong ánh mắt, hắn nhanh chóng nhận ra khi Ilay ra hiệu về hướng đường lớn rồi vội vàng rời đi. Đồng thời, hắn nhìn tôi, người đang lắc lư trên vai Ilay với cái đầu choáng váng, cười nhạo.
“Tên cuồng dâm khốn nạn, mày thích vung vẩy cái của quý đó của mày lắm phải không ? Quả báo tới rồi. Bây giờ hãy tự mình nếm trải cảm giác đó đi.”
“…”
Bao nhiêu lời nghẹn ngào trong cổ họng không cách nào thốt ra thành lời, Jeong Taeui chỉ có thể thở dài với cảm giác uất ức ngất trời.
*
Trời âm u cả buổi chiều và bắt đầu mưa vào ban đêm. Cơn mưa kéo dài đến tận ngày hôm sau khiến cho con đường bên ngoài đọng đầy nước. Dự báo thời tiết nói rằng mưa sẽ ngừng vào ban đêm, nhưng đến chiều, trời vẫn mưa như trút nước.
“Thà mưa vào hôm qua thì tốt hơn… Ít ra còn có thể viện cớ trời mưa nên không thể ra ngoài. Nếu không ra ngoài, mình đã không phải thấy cái cảnh xấu xí đó và giờ cũng không cần nằm ở đây như vậy…”
Jeong Taeui nằm sấp trên giường, nhìn ra cửa sổ và tự lẩm bẩm một mình.
“Có thể không ra ngoài nhưng phải yêu cầu đưa một người xinh đẹp về đây. Bởi vì là loại người như Shima Chinwei không thể xa rời tình dục dù chỉ một ngày.”
Jeong Taeui tưởng mình đang ở trong phòng một mình, đột nhiên nghe giọng nói phát ra từ sau lưng, giật mình, quay đầu lại nhìn.
Alain đã vào phòng từ lúc nào.
Tôi thực sự ghét những kẻ này. Chỉ cần bọn họ muốn là có thể vào đây mà thần không biết quỷ không hay. Jeong Taeui vuốt ve lồng ngực đang phập phồng hổn hển, nhìn Alain với vẻ tức giận.
“Anh vào đây làm gì?”
Alain mỉm cười, nói: “Vào giám sát. Có phải lần đầu đâu?”
Đúng như Alain nói, phòng của Jeong Taeui không thực sự thuộc về Jeong Taeui. Alain, Aquino và Ilay thường lặng lẽ nhìn vào bên trong rồi âm thầm rời đi. Quả thực, đây là cái giá phải trả cho việc vi phạm hợp đồng cộng với bỏ trốn giữa chừng. Dù không thể tránh khỏi, nhưng việc chạm mắt những người nhìn vào phòng mình rất khó chịu. Và người bị tôi bắt gặp nhiều nhất là Aquino, người thường xuyên nhìn vào phòng nhất.
“Sao không lắp CCTV cho tiện? Aquino đâu rồi?”
“À, hắn ra ngoài mua CCTV rồi.”
“…”
Trong giây lát, Jeong Taeui cảm thấy sẽ thật tuyệt khi có thể kéo hỏng cái mặt tươi cười đó của Alain. Alain đến cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài dưới làn mưa đẫm nước.
“Có lẽ do trời mưa to quá nên kết nối internet không ổn định, ban nãy, hắn đã ra ngoài để truy cập web.”
Nghe vậy, Jeong Taeui lập tức nhảy khỏi giường, bước ra ngoài.
“May quá. Tôi đang thèm một ly cà phê.”
Jeong Taeui gãi đầu và đi ra ngoài. Alain nhướng mày, rảo bước theo sau.
“Ơ? Cơ thể đã ổn hơn rồi à? Tôi tưởng cậu giã gạo với Rick cả đêm nên mới nằm dài vật vã, rên rỉ đau đớn suốt cả ngày.”
“Không đời nào. Cũng không phải mới lăn giường với tên đó một hai lần, sao lại đến mức phải nằm bẹp dí trên giường được? Tôi chỉ lấy đó làm cái cớ để không đến những chỗ như phố đèn đỏ hoặc gọi người mà thôi.”
Ha ha, Alain bật cười thành tiếng. Jeong Taeui duỗi cơ thể mệt mỏi sau ngày dài nằm trên giường, nhưng giữa chừng, tôi hơi khom người và bước chậm lại… Mặc dù không đến mức nằm liệt giường nhưng cơn đau nhức từ bên dưới đủ khiến tôi đi khập khiễng. Dựa vào cảm giác nóng rát ở mông, có lẽ đã bị sưng rồi. Theo kinh nghiệm của tôi, cơn đau nhức sẽ kéo dài đến ngày mai.
Đêm qua, lần đầu tiên Jeong Taeui kiệt sức sau một thời gian dài. Thông thường, mỗi khi Ilay trở về sau một thời gian dài vắng mặt, anh thường có những đêm cực kỳ dữ dội, như cố gắng bù đắp cho những ngày đã qua. Đêm qua cũng vậy, dù mới vài ngày nhưng cũng mãnh liệt không kém.
Jeong Taeui thậm chí còn không nhớ Ilay đã làm bao nhiêu lần, cũng chẳng nhớ Ilay đã nhét dương vật của tôi vào miệng bao nhiêu lần. Anh liên tục liếm, mút và cắn dương vật của Jeong Taeui một cách không thương tiếc, như đang cố lau sạch thứ gì đó rất bẩn thỉu. Đúng như anh đã cảnh báo, Jeong Taeui đã cắn răng chịu đựng như thế đến tận khuya, đến mức không còn một giọt để vắt ra.
Cuối cùng, với cổ họng đã khản đặc vì la hét và không còn khả năng phát ra âm thanh: ‘Tôi chẳng có cảm giác gì với mấy chàng trai trẻ, nếu không phải là anh thì tôi không cảm nhận được gì hết.’ Tôi nghĩ mình đã bất tỉnh trong khi cố lẩm nhẩm những lời đó.
“…”
Bên dưới vẫn cảm thấy tê buốt. Mông bị mở rộng hết lần này đến lần khác, nhưng sổ sở nhất là dương vật. Cả đêm tôi đau khổ đến độ, chỉ cần cọ vào lớp vải quần cũng khiến tôi đau rát, thế nên, tôi quyết định cởi quần lót và chỉ mặc một chiếc quần ngoài rộng thùng thình.
Jeong Taeui chậm chạp bước vào nhà bếp, có người đã ngồi sẵn ở đó. Ilay đang ngồi uống cà phê ở bàn và nhìn vào màn hình máy tính bảng. Vừa thấy tôi, anh mỉm cười.
“Em đi lại được rồi sao?”
“Anh có biết anh khiến tôi đi lại khó khăn đến nhường nào không?”
Jeong Taeui bất mãn nói, rồi rót cà phê từ bình còn đang bốc hơi nghi ngút vào cốc và ngồi xuống đối diện Ilay. Vừa ngồi xuống, cảm giác quần áo cọ vào giữa hai chân khiến Jeong Taeui nhăn mặt.
“Nghe nói kết nối internet không ổn định, thế có kết nối được không?”
Jeong Taeui chỉ tay vào máy tính bảng, hỏi. Ilay gật đầu, tiếp tục chạm vào màn hình.
“Tạm được.”
“Tôi nghe nói Aquino không kết nối được nên mới đi ra ngoài.”
“Ừ, có thể là bận việc khác.”
Ilay nhẹ nhàng nhún vai và tiếp tục uống cà phê. Alain cũng ngồi xuống bên cạnh, lấy một quả táo từ giỏ trên bàn.