Passion Suite - Chương 55

055
 
Khi mở mắt, tôi cảm thấy choáng váng như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài. Jeong Taeui ngơ ngác nhìn trần bệnh viện trắng tinh, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Sau khi tỉnh lại, thứ cảm giác nguyên thủy nhất bất chợt ập đến, một cơn đau nhức khắp người.
 
Tay và chân đau âm ỉ, ngay khi cảm giác đó ùa đến, ký ức cũng ùa về.
 
À, phải rồi. Aquino đã bẻ gãy tay và bắn vào chân tôi.
 
Jeong Taeui nhắm mắt, thở hắt ra một hơi. Dù sao thì cơn đau giờ cũng đã đỡ hơn nhiều. Tôi cố gắng ngồi dậy, cảm nhận cơn gió mang theo tia nắng ấm áp lùa qua ô cửa sổ đang mở.
 
Cảm giác như vừa trải qua cơn ác mộng và tỉnh dậy ở thiên đường vậy.
 
Jeong Taeui đưa mắt nhìn quanh.
 
Căn phòng khá rộng, đối diện với chiếc giường Jeong Taeui đang nằm có một cánh cửa, có lẽ là dẫn vào nhà tắm, trên tường treo TV lớn, đối diện là một bộ sofa với bàn cà phê, xa hơn chút là gian bếp nhỏ.
 
Trông giống khách sạn hay căn hộ hơn là bệnh viện… Nhưng rồi, ánh mắt Jeong Taeui lướt đến giá truyền dịch và những thiết bị y tế bên cạnh giường. Mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ cũng dần len vào mũi.
 
Đúng là bệnh viện thật.
 
Tôi nhớ mình đã đi nhờ xe Alain đến phòng cấp cứu vào tối qua, sau đó thì không nhớ rõ nữa. Chắc trong lúc chờ đến lượt, tôi đã gục ngay tại chỗ.
 
Jeong Taeui nhìn xuống tay, chân đã được băng bó cẩn thận rồi liếc lên đồng hồ trên tường.
 
Quá trưa rồi. Có nghĩa là tôi đã ngủ gần mười hai tiếng.
 
“…”
 
Jeong Taeui đưa cánh tay còn lành lặn lên gãi đầu, cảm giác mọi thứ vừa mơ vừa thực. Rõ ràng là sự thật, nhưng cũng giống một giấc mơ quái đản. Duy chỉ có cánh tay bó bột và cái chân chằng chịt băng vải này không thể nào là mơ được.
 
Jeong Taeui thẫn thờ ngồi một mình trong căn phòng trống với những thứ thật tẻ nhạt, tìm xung quanh nhưng không thấy điện thoại. Cũng đúng thôi. Tôi đã không có nó ngay từ lúc Alain kéo tôi đi, sao giờ tự nhiên lại xuất hiện ở đây được.
 
Chắc phải ra ngoài tìm y tá hỏi thăm tình hình thôi.
 
Tôi chống tay xuống giường và đứng dậy. Cơn đau bắt đầu lan khắp chân, nhưng vẫn chịu được. May mắn là bên cạnh có cặp nạng, chắc ai đó đã chuẩn bị sẵn. Tôi nhấc một cây lên, thử bước đi, chầm chậm tiến về phía cửa.
 
Ngay lúc Jeong Taeui chạm vào tay nắm, cánh cửa bất ngờ mở ra từ bên ngoài, gương mặt quen thuộc lập tức xuất hiện.
 
“Ilay…”
 
“Em tỉnh rồi à? Vừa hay, tôi cũng đang định đánh thức em.”
 
Anh mặc đồ thoải mái, trông như vừa đi dạo về. Ilay ra hiệu bảo tôi quay lại trong phòng. Jeong Taeui chậm rãi xoay người, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
 
Ilay đang cầm theo một túi giấy lớn, tôi ngay lập tức nhận ra mùi đó là gì, mắt sáng lên, hết nhìn Ilay rồi lại nhìn túi đồ.
 
“Canh tương đậu? Sườn om? Ừm… có cả cá kho nữa sao?”
 
“Đúng là thính như mũi chó.”
 
Ilay nhìn tôi với vẻ nửa ngạc nhiên, nửa bất lực, sau đó đặt túi giấy lên bàn. Từ trong túi, anh lấy ra sáu, bảy hộp thủy tinh lớn, bày ra gọn gàng, hơi ấm vẫn còn đọng lại trên nắp hộp. Từ canh tương đậu, sườn om, cá kho, kim chi, đồ muối, đủ loại món ăn kèm, tất cả đều được chuẩn bị một cách chỉn chu và một phần cơm nóng hổi.
 
Jeong Taeui không quá kén ăn, nhưng nhìn chung vẫn thích ẩm thực Hàn Quốc. Nghĩ lại mới thấy, đã lâu rồi tôi chưa được ăn món Hàn. Jeong Taeui vui vẻ ngân nga rồi nhanh chóng cầm muỗng đũa. Thấy Jeong Taeui như vậy, Ilay khẽ cười và ngồi xuống ghế đối diện.
 
“Ở vùng này cũng có nhà hàng Hàn Quốc hả?”
 
Jeong Taeui vừa ăn một cách ngon lành, vừa hỏi, chợt nhớ ra đây chỉ là một thị trấn nhỏ, không quá sầm uất. Các món ăn được bày biện khá gọn gàng, rất hợp khẩu vị.
 
Chắc nhà hàng này đông khách lắm.
 
Tôi thầm nghĩ.
 
Ilay lắc đầu: “Không, ở đây không có.”
 
“Vậy những món này từ đâu ra?”
 
“Không có nhà hàng nhưng vẫn có người Hàn Quốc mà.”
 
“…”
 
Không biết Ilay đã tìm ai và nhờ vả kiểu gì, nhưng với Jeong Taeui, sự nhanh nhẹn này của Ilay giờ đây chẳng còn gì đáng ngạc nhiên nữa. Tên này là người dù có bị vứt giữa sa mạc thì cũng sẽ tự biết cách xoay xở, kiếm về được cả một thùng nước đầy.
 
Vừa ăn, Jeong Taeui vừa lẩm nhẩm. Ngon thật đấy. Người này mà mở nhà hàng ắt hẳn đắt khách lắm.
 
Bên ngoài cửa sổ vọng lại âm thanh của một buổi trưa yên ả. Giữa khoảng lặng đó, Jeong Taeui đột nhiên lên tiếng:
 
“Xong hết rồi à?”
 
Ilay điềm nhiên gật đầu: “Xong rồi.”
 
Tôi gật đầu với anh, hỏi thêm: “Mọi chuyện ổn thỏa cả chứ?”
 
Lần này, Ilay dừng lại một chút rồi nhìn thẳng vào Jeong Taeui. Trông cái nhìn quá đỗi chăm chú, khóe môi anh dần cong lên.
 
“Tôi ích kỷ lắm, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình thôi. Không phải chính em là người vừa mắng chửi tôi không tiếc lời, vừa hối thúc tôi mau chóng hoàn thành nhiệm vụ đấy sao?”
 
“…”
 
Jeong Taeui cứng họng, cúi đầu lầm bầm: “À, ừm, giờ nghĩ lại, chắc là vậy… mà cũng không hẳn…”
 
Jeong Taeui tiếp tục lặng lẽ xúc cơm ăn. Không gian lại trở về với sự tĩnh lặng ban đầu.
 
Khi một nửa số thức ăn đủ cho năm người đã hết, Jeong Taeui bỗng dưng mở lời.
 
“Vẫn còn sống chứ?”
 
Đó là một câu hỏi không đầu, chẳng rõ nói về ai. Ilay liếc tôi một cái, nhai nốt miếng thức ăn rồi bình thản đáp:
 
“Ai cơ? Alain? Hay Aquino?”
 
“… Alain cũng bị bắt rồi à?”
 
Nhanh như chớp thế? Jeong Taeui nuốt luôn câu hỏi vào cùng thức ăn.
 
Đêm qua, khi tôi vừa được đưa vào phòng cấp cứu, Alain đã nhanh chóng hoàn tất mọi thủ tục rồi biến mất tung mất dạng. Trước khi đi, anh ta còn vẫy tay chào tôi, nhờ chuyển lời đến Rick rằng không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại nhau. Vậy mà giờ đã sa lưới rồi…
 
“Tôi đi guốc trong bụng cậu ta đấy. Biết thế nào cũng chạy ra sân bay nên tôi đã trực tiếp đến lôi cậu ta về.”
 
Giọng Ilay điềm nhiên như đang nói chuyện phiếm, chẳng có chút gì giống đang nhắc đến một cuộc rượt đuổi cả. Jeong Taeui chép miệng, dành một giây mặc niệm cho Alain.
 
“Vậy… còn sống không?”
 
“Em hỏi ai?”
 
“… Alain trước đi.”
 
Việc phải xác nhận đến hai mạng người cùng lúc đúng là chẳng hay ho gì. Tôi nhíu mày, Ilay thì hờ hững gật đầu.
 
“À, cậu ta vẫn ổn, bây giờ đang dọn dẹp căn nhà mà Shima Chinwei thuê.”
 
“Có thật không vậy?”
 
Hình như có gì đó sai sai, tên này mà lại dễ dàng tha cho Alain như thế sao? Tôi còn đang nghi hoặc thì Ilay cười cười, buông một câu nhẹ bẫng:
 
“Dù gì cũng là chỗ quen biết lâu năm, tôi chỉ tặng cậu ta một lỗ ở cánh tay và một lỗ ở đùi thôi.”
 
Jeong Taeui chậm rãi hạ chiếc thìa trong tay xuống. Không biết có phải vì no bụng hay không nhưng đột nhiên chẳng còn thấy ngon miệng nữa. Tóm lại, Ilay đã trả lại Alain đúng những gì mà tôi đã chịu.
 
Nhưng anh ta vẫn khỏe mạnh đến mức có thể đi dọn dẹp nhà cửa, còn tôi thì nằm liệt giường… 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo