Passion Suite - Chương 77

077

Có nên trở mặt ngay tại đây luôn không ta. Nhưng mà hiện tại không có thời gian để đánh đấm. Đã không có thời gian thì thôi tạm rút lui vậy, đợi thời cơ rồi tính sau, chỉ là đôi chân này hiện tại đang không muốn nhúc nhích. 

“...”

Jeong Taeui hít sâu một hơi. Nam mô A Di Đà Phật... Ừ thì, nếu gọi là khoe người yêu thì tôi đây cũng có người để khoe như ai. Tới Ilay còn đem ra khoe được thì có gì mà phải nhịn. Tất nhiên rồi. Mấy chuyện này chỉ là chuyện muỗi. 

Nhưng. 

Jeong Taeui lại hít vào một hơi thật sâu. Đưa mắt nhìn trần nhà để trấn tĩnh, rồi từ từ cúi xuống nhìn Kim Jeong Pil. Một nụ cười sâu hiện lên trên khuôn mặt. 

Dường như Kim Jeong Pil bị nụ cười bất thình lình ấy làm cho bối rối, khẽ nhướng mày, ánh mắt đầy ngờ vực. Jeong Taeui bước lại gần hắn, một tay nhẹ nhàng đặt lên vai như thể rất thân thiết, rồi cất giọng nói, từng từ từng chữ rõ ràng bằng tiếng Anh:

“Jeong Pil à.”

“...? Mày làm gì vậy…”

“Việc Chang Oh không đáp lại tình cảm của mày đâu phải lỗi tại tao. Hãy từ bỏ như một thằng đàn ông đi. Cứ dây dưa thế này trông chẳng ra gì.”

“Cái gì?”

Trước cửa nhà ăn vào đúng lúc đông người, vốn đã là thời điểm dễ gây chú ý, vậy mà hai người còn đứng nói chuyện với bầu không khí căng thẳng lại càng thu hút những ánh mắt tò mò. Đã thế, một trong hai lại còn bị dội cả hộp nước trái cây lên người.

Chuyện gì vậy, đối thủ truyền kiếp hả, không, lúc đầu cũng tưởng thế, nhưng hình như không phải, là tình địch, chắc là đánh ghen thật đấy. 

Giữa những lời xì xào rì rầm ấy, Kim Jeong Pil đứng chết trân trong vài giây, sau đó mới kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

Hắn hoảng hốt đảo mắt nhìn quanh, vội vàng lắp bắp thanh minh trước khi trừng cặp mắt hung tợn nhìn Jeong Taeui: Không, không phải như thế đâu. 

“Thằng khốn này!!! Mày vừa nói cái gì đấy!!”

“Chang Oh à, xin lỗi nhé. Cậu cũng có gia đình rồi, có bị hiểu lầm thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đường hôn nhân cả.”

Jeong Taeui không thèm liếc sang Kim Jeong Pil lấy một cái, chỉ nhẹ nhànglên tiếng với Yun Chang Oh, người tròn mắt ngơ ngác từ nãy đến giờ vì chưa hiểu mọi chuyện ra sao. 

“Thằng chó kia!!”

Kim Jeong Pil tức đến sôi máu, hét lên một tiếng rồi bất ngờ lao tới túm lấy cổ áo Jeong Taeui. Mãi đến khi ấy, Jeong Taeui mới quay sang, ánh mắt nửa mỉa mai, nửa thờ ơ đáp lại hắn.

“Ai bảo mày đi gây chuyện rồi tự chuốc lời khó nghe, đấy…”

Chưa kịp dứt câu, Jeong Taeui đã lãnh trọn cú đấm từ Kim Jeong Pil. Vừa bị túm cổ áo mà còn ăn đòn ngay mặt thì đúng là đau thật. Môi miệng lập tức tanh mùi máu, có lẽ bên trong đã rách toạc ra rồi.

“Mày dám đấm tao...?”

Jeong Taeui liếm môi, chạm nhẹ lưỡi vào chỗ rách, sau đóliếc nhìn Kim Jeong Pil bằng ánh nhìn rực lửa. Có vẻ như hôm nay nhất định phải giẫm phải phân mới chịu được.

Ê, đánh nhau kìa, đánh nhau kìa. Ai đánh ai đấy. Nghe nói là Taei và kẻ thù hồi xưa của cậu ta đấy. 

Đám người thích hóng hớt chuyện chẳng ai tỏ ý can ngăn, trái lại còn ùn ùn kéo đến vây quanh như thể đang coi kịch. Giữa không khí ấy, lác đác vang lên những câu đùa cợt:

“Taei, đừng để thua!”

“Khoan gọi sĩ quan, chờ đánh thêm tí đã rồi gọi!”

Trong đám đông đó, người duy nhất thật sự muốn phóng ra can ngăn là Yun Chang Oh, nhưng sức của cậu ta đâu thể ngăn nổi hai kẻ đang nổi máu điên. Vừa kêu “Taeui à, bình tĩnh lại”, “Jeong Pil, thôi đi!” thì chúng tôi đã túm lấy áo nhau và giằng co dữ dội. 

“Thằng khốn, sao không ở lại Taereung cho đến chết đi, mò sang nước ngoài gây chuyện làm gì?”

“Thằng đồng tính, thích đặt điều!”

Những cú đấm, tiếng chửi rủa cứ thế nổ ra liên tục. Hai người quấn lấy nhau, lăn lộn trên nền đất không thương tiếc.

Cả hai lăn lộn càng ngày càng dữ dội, đám người xem vì mải nhìn mà chẳng kịp tránh, đôi ba người còn vô tình ăn đòn hoặc bị đá trúng. Cuộc ẩu đả ngày càng khốc liệt.

Đồ biến thái chết tiệt. Mẹ mày, mày mới là đồ chó! Chết đi, thằng khốn, hôm nay tao sẽ giết mày!

Lời lẽ dần trở nên tục tĩu và mất kiểm soát.

Đám đông vây quanh cũng nhích theo hướng mà hai người đang vật nhau tạo thành một vòng tròn chuyển động đều đều, giống như đang tham gia bài đồng diễn nào đó. Người ngoài đi ngang qua thấy cảnh ấy cũng bắt đầu tò mò, hỏi:

“Gì thế, đánh nhau thật à?”

Nhưng hai người trong cuộc thì chẳng còn tâm trí để ý đến chuyện xung quanh.

Lúc này, có thể nói Jeong Taeui đã bung mất một con ốc. Và Kim Jeong Pil, người đang nghiến răng túm cổ áo như sắp bóp cổ Jeong Taeui, cũng chẳng khác gì. Cả hai người họ đều phát rồ lên hết rồi.

“Thôi mà, Taeui, Jeong Pil, dừng lại đi…!”

Giọng Yun Chang Oh khản đặc, gần như van nài, nhưng từ lâu đã không thể lọt vào tai ai. Không chỉ lời can, mà cả tiếng reo hò, tiếng cổ vũ, tất cả như thể đã bị xóa khỏi thế giới của hai người bọn họ. 

Và rồi, ngay lúc đó, một cú đấm trúng ngay quai hàm phải. Nếu Jeong Taeui chịu thả tay một chút, lùi lại nửa bước thì lực sẽ giảm đi, nhưng vì tôi đang gồng mình siết chặt cổ áo đối phương, nên cú đấm giáng thẳng vào mặt, không nhẹ hơn được chút nào.

Những vì sao chợt lóe sáng lên trước mắt trong khoảnh khắc. Jeong Taeui bị hất ngược ra sau và ngã lăn ra đất, kéo theo vài người đứng xem không kịp tránh cũng bị đè lên và trúng đòn, khiến tiếng la oai oái vang lên khắp nơi.

"Á á, chân tôi!”

"Ai da! Gãy ống chân mất!”

“Cái loại đồng tính như mày mà cũng học đòi giơ nắm đấm bằng bông à, hả…”

Kim Jeong Pil gần như không mắng nổi giữa hơi thở phì phò. Mặc dù có mắng đến thế nào cũng chẳng còn mang lại cảm giác oai phong được nữa. 

"...Được thôi. Vậy thì thử ăn cú nắm đấm bằng bông này lần nữa xem nào.”

Jeong Taeui nghiến răng ken két. Tôi vươn tay chộp lấy cổ áo Kim Jeong Pil, kẻ vừa bị tuột khỏi tay khi nãy do cú ngã, rồi siết chặt bàn tay phải. Lần này, tôi nhất định phải cho cái mặt hỗn láo kia một cú đấm thẳng vào cằm ra trò. Tay phải tôi vung ra sau, kéo căng hết cỡ để lấy đà.

Đúng lúc ấy. 

Tôi tưởng đám đông phía sau đã lùi lại tạo khoảng cách, nhưng hóa ra vẫn có người đứng sát gần đó. Khi Jeong Taeui vung tay về phía sau thì bất ngờ đập một cú nặng trịch vào thứ gì đó. Không phải là va trúng mà là quất thẳng vào kẻ nọ.

“Ơ…”

Dẫu đang hăng máu đến mức không màng gì tới mấy cú va chạm vặt vãnh với những người xung quanh, nhưng lần này thì lại khác. Nó mạnh đến mức không thể nào phớt lờ được. 

Thằng nào ngu đến mức đứng trơ mặt ra đó để bị đánh vậy. 

Ý nghĩ thoáng lướt qua, Jeong Taeui khẽ cau mày, thu tay lại rồi quay đầu nhìn ra sau.

Có gì đó là lạ. 

Không gian yên tĩnh quá đỗi. 

Quái lạ. Mới nãy thôi, tuy tôi không nghe rõ nhưng tiếng người vây quanh xem rất to. Thế mà giờ đây, mặc dù mọi người vẫn chen chúc đứng kín, lại chẳng có chút tiếng động nào. 

Không, không hẳn là im lặng, mà là tê liệt.

Tất cả mọi ánh mắt đều đồng loạt hướng về phía sau lưng Jeong Taeui, đúng chỗ vừa bị cú cùi chỏ của tôi nện phải.

“...”

Lạ thật… Một dự cảm không lành bỗng ập đến. 

Jeong Taeui chầm chậm quay đầu, phát ra tiếng cọt kẹt như một con robot cũ kỹ. Ngay chỗ tôi vừa thúc khuỷu tay vào là phần thượng vị của ai đó.

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy sợ khi phải nhìn mặt người kia, người đang đứng cao hơn tôi khoảng một feet. Jeong Taeui không muốn biết lý do khiến bầu không khí quanh đây bỗng lạnh tanh như bị dội một gáo nước lạnh.

“... Khụ.”

Người đàn ông bị đánh trúng thượng vị ấy khẽ ho một tiếng muộn màng. Jeong Taeui vẫn cúi đầu, từ tốn, rất chậm rãi, rút khuỷu tay mình lại. Tiếng ho nghe quen thuộc đến rợn người.

“Hay thật, mày đánh cả người không liên quan luôn?”

Kim Jeong Pil liếc nhìn xung quanh, dường như hắn cũng cảm thấy bầu không khí có gì đó lạnh lẽo, nhưng dù bị kìm hãm trong hoàn cảnh kỳ lạ thì hắn vẫn không bỏ được giọng điệu châm chọc. Rồi hắn nhìn thấy người vừa bị Jeong Taeui thúc trúng. Một tiếng ồ bật ra. 

“Anh, là cái người tôi gặp ở cầu thang hôm trước…”

Mẹ kiếp. 

Jeong Taeui phải cố nuốt lại câu chửi đã trào lên tới đầu lưỡi. Một giọt mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.

Không thể lờ đi được nữa, tôi chầm chậm ngẩng đầu lên. Thế rồi, Jeong Taeui không còn cách nào khác ngoài đối mặt với ánh nhìn đang lặng lẽ dõi theo mình từ phía trên của Ilay.

“...”

Không phải cố ý, tuyệt đối không phải cố ý, tôi không có cố tình đánh anh đâu nha.  

Trong lúc đầu óc Jeong Taeui hoạt động hết công suất để tìm lời giải thích, Ilay vừa khẽ xoa chỗ bị thúc trúng vừa cất giọng nhẹ nhàng. 

“Cậu phải cẩn thận chứ, không khéo lại làm người khác bị thương mất.”

Chốc lát, Jeong Taeui đã nghi ngờ đôi tai của mình. Dường như không chỉ có mình tôi nghĩ vậy, những người xung quanh cũng đang đứng chết lặng, nhìn chằm chằm vào mặt Ilay, tròn xoe mắt như thể chính họ cũng không tin vào điều mình vừa nghe thấy. 

Một câu nói chẳng hề hợp với người đàn ông này chút nào.

Hơn nữa, cú thúc khi nãy, dù là tai nạn nhưng lại trúng ngay thượng vị. Vậy mà anh chỉ khẽ ho nhẹ một tiếng là xong, giống như cái người này sẽ không bao giờ vô tình bị thương vậy. 

“... Xin lỗi.”

Ánh mắt của Ilay thoáng dừng lại trên đầu Jeong Taeui, người đang khẽ cúi đầu xin lỗi rồi lặng lẽ lùi lại. May thay, không có dấu hiệu nào cho thấy anh sắp vung nắm đấm trả đũa ngay lập tức.

Khốn thật, vì cái thằng chó Kim Jeong Pil đó mà mình suýt nữa đổ máu rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ đây là cách hiệu quả nhất mà thằng đó từng chơi khăm mình.

"Anh không sao chứ?”

Người lên tiếng đầy lo lắng là Yun Chang Oh. Có lẽ cậu ta không để ý đến những ánh mắt đang nhìn chúng tôi như muốn hỏi cái quái gì đang xảy ra vậy. Cái gã mà dù có kẻ xông vào đòi bổ đầu bằng một cây rìu hay ném cả lựu đạn chỉ để tóm được một mình anh ta, thì người bị giết mãi mãi là tên có ý định giết anh ta trước, còn bản thân anh ta vẫn luôn bình an vô sự. Chuyện người khác lo lắng cho một con quái vật có ổn không có thể xảy ra được mấy lần trong đời đây?

Yun Chang Oh đứng kẹt giữa Jeong Taeui và Ilay với vẻ lúng túng, liếc nhìn cả hai người như không biết phải nói gì, rồi cuối cùng chỉ tay về phía Ilay như muốn làm một màn giới thiệu:

"Taeui à, người này là thành viên cùng tổ với tụi tôi đấy.”

“Cái gì cơ?!”

Thì ra cái người xui xẻo tận mạng đấy là cậu ta à? (Nghe nói tụi tôi thì có vẻ cả tên Kim Jeong Pil cũng ở cùng tổ luôn, nhưng tôi không hề thương cảm cho cái số kiếp đen đủi của hắn.)  

Tuy ở cùng một nhóm, lúc bấy giờ Kim Jeong Pil nghe vậy liền chớp mắt, trông như thể giờ mới biết trong tổ mình có người đó. Hắn lẩm bẩm: “Thật á? Sao sáng giờ tôi không thấy?” rồi liếc nhìn Ilay, ánh mắt như muốn nói xin lỗi, tôi không nhớ vậy. 

Ilay chỉ hơi nhướng mày, sau đó thoáng cười. 

"Có thể là do tôi chỉ tham dự lớp lý thuyết buổi sáng và không đến buổi huấn luyện chiều.”

"À, ra vậy! Thảo nào tôi không nhớ, nhưng mà sao lại không tham gia huấn luyện? Không tham gia cũng không sao hả?” 

Trước mặt Kim Jeongpil đang nửa đùa nửa thật, kiểu như muốn nói vậy thì tôi cũng muốn khỏi huấn luyện luôn cho rồi, Ilay bình thản đáp:

"Tôi nằm ở phòng y tế. Chắc từ giờ cũng không tham gia huấn luyện thường xuyên vào các ngày trong tuần đâu. Vì sức khỏe yếu nên tôi đã nộp giấy xác nhận y tế xin miễn tham gia huấn luyện rồi.”

Cái đồ nói dối như cuội! 

Tưởng chừng như nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ của đám đông đang đứng vây quanh vọng về phía này. Trong tiếng gào ấy dĩ nhiên không thể thiếu tiếng hét từ tận đáy lòng của Jeong Taeui.

Sức khỏe yếu cái quái gì chứ! Không phải là không tham gia huấn luyện, mà là do sĩ quan huấn luyện sáng suốt không dám cho anh ta tham gia thì có!

Cái tên ngốc Kim Jeong Pil kia chỉ biết gật gù tán đồng, dù ai nấy đều đang gào thét trong lòng bằng khuôn mặt trắng trợn. 

"Ừ, đúng là người thường khó mà chịu nổi huấn luyện ở đây thật… Anh chưa từng làm mấy chuyện nặng nhọc chứ gì?  Nhìn tay anh là tôi đoán được ngay.”

Kim Jeong Pil mỉm cười và nói thêm: “Anh cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé.” 

Hắn vẫn một mực tin chắc rằng Ilay chỉ là nhân sự chuyên làm việc bàn giấy, Yun Chang Oh cũng mù mờ gật gù tán đồng. Ilay chợt cười nhẹ. 

“Cảm ơn vì đã hiểu cho tôi. Chắc vì một mình tôi khôn lỏi trốn huấn luyện nên mấy người trong tổ chẳng ai bắt chuyện, đang thấy ngại ngại đây.”

Anh biết đó không phải lý do mà! 

Lần này cũng vậy, tiếng gào thét câm lặng lại vang dội rung chuyển cả trời đất và dĩ nhiên, tất cả đều vô dụng. 

Jeong Taeui bỗng thấy như toàn thân bị rút hết sức lực. Tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Chẳng biết tên này ăn trúng thứ gì mà lại đột nhiên hành động như thế, nhưng trông không có gì đáng ngờ cả. Tôi có cảm giác kẻ đó đang đặc biệt bắt chuyện với hai người kia nhiều hơn hẳn, điều đó không phải là nói suông. 

“Ilay.”

Jeong Taeui chống tay lên trán, dùng ngón cái day nhẹ thái dương, thì thầm bằng giọng rên rỉ. 

“Đừng xen vào. Đây không phải chuyện của anh, cũng chẳng phải chuyện liên quan đến tôi với anh. Là vấn đề của cá nhân của tôi. Không liên quan đến anh.”

“Xen vào à? Tôi sao?”

Ilay cười. 

“Tôi chỉ đứng đây xem thôi mà. Người tự dưng đánh người không liên quan, là ai vậy nhỉ?”

Ilay vừa dửng dưng nhún vai, xòe hai tay ra như vô tội, Jeong Taeui lập tức nghẹn lời. Những gì anh nói không sai. Ilay chẳng hề ngăn cản hay ra chiều khiêu khích gì tôi cả.

Jeong Taeui chỉ biết gãi đầu, bực bội tặc lưỡi. Đúng lúc đó, Kim Jeong Pil vẫn đang nhìn hai người với ánh mắt khó hiểu, lên tiếng hỏi Ilay. 

“Đó có phải tên anh không? Il…”

“Rick.”

Trước khi Kim Jeong Pil kịp nói hết, Ilay đã ngắt lời. 

“Rick? Nhưng thằng kia vừa gọi anh là Il…”

“Rick.”

Ilay lặp lại. Ánh mắt liếc xuống nhìn Kim Jeong Pil lạnh đi rõ rệt.

Kim Jeongpil nhìn chằm chằm vào ánh mắt sắc lạnh ấy một lát rồi khẽ rụt vai lại, lẩm bẩm như tự nhủ đã hiểu rồi. 

“Có điều, Taei à.”

Nghe giọng nói kéo dài, chậm rãi và nhấn nhá ở cuối câu ấy, Jeong Taeui ngẩng đầu lên nhìn anh bằng vẻ mặt ngờ vực, tự hỏi không biết tại sao anh lại kêu réo mình. 

“Vẫn còn thời gian chứ? Hình như vừa nãy Horgan đã làm xong việc và về phòng rồi.”

“...!”

Ơ. Jeong Taeui nhăn mặt. 

Chết toi, quên béng mất. 

Tôi liếc nhanh xuống đồng hồ, thời gian cần có mặt đã trôi qua từ đời nào.

Cũng may là Ilay còn đang đứng ngay trước mặt, nên ít nhất không cần phải lo lắng quá mức, nhưng thế này vẫn là thiếu trách nhiệm ở khía cạnh cơ bản nhất.

“Đằng nào cũng muộn rồi, cứ từ từ ăn uống, thong thả một chút rồi đi. Biết đâu không có cậu thì Horgan lại thấy thoải mái hơn đấy?”

Cái gương mặt tươi cười ấy hôm nay sao mà đáng ghét lạ thường.

Jeong Taeui hậm hực nghĩ, biết thế đã đấm mạnh vào bụng anh ta thật mạnh cho hả dạ, rồi vội vàng bước đi.

“Ê, mày chạy đi đâu thế!”

Kim Jeong Pil đột ngột quát lớn từ phía sau, giống như chợt nhớ ra trận khẩu chiến còn đang dang dở, nhưng bầu không khí nguội lạnh chẳng cách nào bùng lên được nữa. Mọi người bắt đầu lục tục tản ra.

“Nghe mày nói cứ như tao đang chạy trốn vậy. Dù sao thì trong lúc huấn luyện, có ghét đến mấy cũng phải nhìn mặt nhau thôi, khỏi nóng máu, đồ khốn!”

Jeong Taeui vừa chỉnh lại vạt áo nhàu nhĩ tả tơi, vừa không chịu yếu thế mà ngoái đầu hét lên đáp trả. Trong lúc gần như chạy ào về phía cầu thang, ánh mắt tôi thoáng bắt được nụ cười của Ilay, nhưng tôi chỉ khẽ quay mặt đi.

Trắc trở quá, trắc trở quá đi. 

Tôi chỉ biết lẩm bẩm mấy chữ đó trong miệng.


***


Horgan không nói gì nhiều. Hắn ta nhìn Jeong Taeui bằng ánh mắt bình thản như thể người đối diện vừa trở về đúng giờ đã hẹn, bình thản nhiên lên tiếng: Ừ, cậu về rồi à. 

Jeong Taeui vốn đã chuẩn bị tinh thần ít nhất sẽ bị lườm nguýt một trận, nếu không muốn nói là ăn mắng, nên khi thấy Horgan ngồi ở phòng khách lật báo buổi chiều, hoàn toàn không để tâm gì đến mình, tôi chỉ đứng lặng người ở cửa ra vào nhìn hắn ta ta, vừa gãi đầu lẩm vừa lên tiếng xin lỗi trước khi bước vào. 

Ngay lúc Jeong Taeui định lặng lẽ quay về phòng vì thấy Horgan không có vẻ gì là sắp ra chỉ thị hay muốn nói thêm điều gì, cho đến khi nhìn rõ bộ dạng lôi thôi của tôi, Horgan mới lên tiếng gọi lại.

“Quần áo của cậu sao thế. Vừa đánh nhau với ai à?”

“Vâng? À,... Đúng vậy. Tôi có xích mích với một người.”

“Hmm? Nếu đã đến mức đánh nhau thì tốt nhất là nên tránh mặt thì hơn. Thế người đó thuộc chi nhánh nào? Là người của chi nhánh này sao?”

Jeong Taeui do dự một lúc. Tôi không mấy hứng thú trong việc khai ra mình ghét ai với ai, vì nghe chẳng khác nào mách lẻo.

Nhưng suy cho cùng, đã là đã là sĩ quan thì cũng nên nắm sơ lược về mối quan hệ của trợ lý phụ trách.

“Không ạ, là nhân sự từ bên ngoài đến tham gia đợt huấn luyện lần này. Một đại úy quốc tịch Hàn Quốc, tên là Kim Jeong Pil.”

“Người ngoài? Kim Jeong Pil? Hai người quen nhau từ trước ư?”

Horgan hỏi thêm, có vẻ như hắn ta cảm thấy khó hiểu trước việc không phải đồng nghiệp cùng chi nhánh mà mới ngày đầu huấn luyện đã choảng nhau. Jeong Taeui gượng cười, gật đầu.

“Vâng. Chúng tôi học cùng trường. Từ thời đi học đã có dây mơ rễ má theo hướng không hay rồi.”

“Cùng trường hả?”

Có lẽ Horgan đã bắt đầu có hứng trò chuyện, gấp tờ báo lại rồi thoải mái bắt chéo chân, chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện. Jeong Taeui không ngần ngại bước tới và ngồi xuống.

“Nếu là bạn cùng trường với một đại úy, vậy cậu cũng từng là quân nhân?”

“Vâng, tôi tốt nghiệp trường sĩ quan, được phong hàm thiếu úy, nhưng không lâu sau thì xuất ngũ nên bây giờ chỉ là dân thường thôi.”

Tôi cười, nói thêm: “Cũng vì cái người tên Kim Jeongpil đó mà tôi mới phải xuất ngũ.”

Horgan gật gù, sau đó chìn vào suy nghĩ: “Thì ra là cựu sĩ quan.”

“Thế sau khi xuất ngũ thì cậu làm gì? Đến thẳng chi nhánh này luôn à?”

“Vâng. Vì chú của tôi làm việc ở đây, nên tôi cũng ở lại một thời gian…”

Vừa trả lời, Jeong Taeui vừa khẽ nghiêng đầu như sực nhận ra điều gì.

Những điều tôi đang kể hoàn toàn là lý lịch cơ bản của bản thân. Ấy vậy mà Horgan lại tỏ ra chẳng biết gì cả.

Chẳng lẽ một người đang trong vị thế phải hành động cẩn trọng mà lại không nắm được chút thông tin cơ bản nào về môi trường xung quanh? … À phải rồi, hôm nay mới là ngày đầu tiên, có lẽ đây chính là giai đoạn thu thập thông tin.

Jeong Taeui thầm gật đầu. Nhưng dẫu vậy, việc không biết nổi mấy chi tiết cơ bản vẫn là chuyện lạ. Ít nhất cũng phải xem sơ qua sơ yếu lý lịch của trợ lý phụ trách chứ.

Nói cách khác, có khả năng ai đó, có thể là từ phía ông chú, cũng có thể cấp nào đó đã cố ý giới hạn thông tin ở mức vừa đủ… Thành ra bây giờ Jeong Taeui cũng chẳng biết nên nói đến đâu là hợp lý. Tôi không muốn làm chuyện ngu ngốc như nói dối để rồi tự đào hố chôn mình. 

Trong tình huống này, tốt nhất là chỉ nói đến mức mà ai cũng có thể biết nếu tiện miệng hỏi một hai người bên cạnh.

“Từ đó đến giờ cậu vẫn luôn làm việc ở đây?”

“Không ạ. Vì có chút trục trặc trong mối quan hệ nên tôi đã nghỉ giữa chừng và ra ngoài đi du lịch một thời gian dài.”

Ánh mắt Horgan nheo lại. Ở trường sĩ quan và chi nhánh này đều có vấn đề về quan hệ, nếu đi đâu cũng gặp vấn đề, thì khả năng cao là bản thân người này có vấn đề. Ánh mắt hắn ta rõ ràng đang có ý như vậy.

Jeong Taeui cũng không thể hoàn toàn phủ nhận điều đó. Dẫu chuyện có liên quan đến mình thì tôi vẫn thấy hơi ấm ức. Dù có là tôi sai trước đi chăng nữa, thì rõ ràng lúc sau là do đối phương quá quắt.

“Nên giữ mối quan hệ hòa nhã với những người xung quanh là tốt nhất. Vì chút cảm xúc không vừa ý mà lạnh nhạt với cả tất cả chỉ khiến cuộc sống nặng nề thêm thôi."

“Tôi sẽ ghi nhớ ạ.”

Những câu từ bày tỏ sự oan ức đã chực trào lên tận cổ họng, nhưng lại bị Jeong Taeui nuốt xuống. Không rõ người này sống thế nào, tên có hàng tá kẻ thù đến mức có người thuê hẳn Ilay, mà lại nói ra mấy lời đó khiến tôi bùng lên thứ cảm xúc khó tả vô cùng. 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo