"A... Ư, ư!"
"Đừng kìm tiếng lại, không có ai đâu."
"Nhưng mà..."
Lúc này, Yoo Min đang bị Tae Joon đè dưới thân, dang rộng hai chân và lắc lư. Cậu không biết mình đã ở trong tình trạng này bao lâu rồi. Bên trong hai chân cậu bị kéo căng, và cái lỗ đang ôm lấy dương vật của anh đã mở rộng đến mức không thể lớn hơn được nữa. Việc liên tục lắc lư lên xuống khiến cậu cảm thấy hơi chóng mặt. Nhưng điều không thể chịu đựng được hơn cả là khoái cảm mà anh mang lại.
"Ah! Ang!"
Khoái cảm lan theo khe mông, đi qua cột sống và lên đến gáy, khiến toàn thân cậu tê dại. Cậu có cảm giác - không chỉ cái lỗ đang bị Tae Joon xâm phạm, mà cả cơ thể cậu đã trở thành vật sở hữu của anh.
"Hức! Tae, Tae Joon...! Cứu, cứu em với...!"
"Sao thế? Ở đây không thích à?"
Tae Joon hỏi một câu hỏi mà câu trả lời đã được định sẵn. Trong khi nói, anh vẫn không ngừng thô bạo thúc hông. Âm thanh ướt át, nhầy nhụa vang lên hỗn loạn trong căn phòng yên tĩnh.
"Không, không phải vậy..."
Dù đang trong trạng thái mơ hồ, Yoo Min vẫn vội vã đáp lại, vì cậu sợ rằng Tae Joon sẽ hiểu lầm và dừng lại. Nụ cười khóe miệng của anh lộ rõ vẻ thỏa mãn, như thể đã đoán trước được phản ứng này, rồi anh càng thúc những nhịp điệu mãnh liệt hơn.
Cơ thể cậu đã mềm mại và thấm đẫm, hoàn toàn thích ứng với dương vật to lớn của anh. Cách cậu tự động co bóp và thả lỏng, như đang khát khao nuốt trọn từng inch, càng chứng tỏ đây đúng là một "bảo vật" trời ban dành cho anh.
"Ha... Chờ, chờ một chút đã!"
Em sắp bắn mất!
Yoo Min không kịp nói hết câu. Nhưng Tae Joon không dừng lại. Anh thúc hông mạnh mẽ với những tiếng "bạch, bạch". Chất lỏng dính nhớp chảy xuống từ chỗ giao hợp, vỗ mạnh vào Yoo Min như đang trừng phạt cậu. Yoo Min không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu nức nở.
"Hức, hức... Em, em không chịu được nữa."
"Không sao, cứ bắn đi."
Tae Joon gầm lên một tiếng thô bạo, cắn mạnh vào cổ Yoo Min. Một cơn đau nhói buốt khiến cậu choáng váng. Cảm giác như đầu sắp nổ tung, vì khoái cảm dâng trào từ hành vi nguyên thủy này, khiến tâm trí cậu trống rỗng. Cuối cùng, Yoo Min không thể chịu đựng nổi nữa, thả mình theo những cử động mãnh liệt của Tae Joon và xuất tinh.
"A... A!"
Cảm giác này hoàn toàn khác biệt so với việc tự mình thủ dâm. Sự thỏa mãn khi dương vật to lớn của anh xâm nhập và khuấy động trong cơ thể cậu, là thứ không gì có thể thay thế được. Nước mắt cậu không ngừng rơi.
"Ha... ha..."
"Chưa xong đâu. Chỉ mới một chút thôi."
Tae Joon không cho cậu chút thời gian nghỉ ngơi nào. Anh chỉ tạm dừng một khoảnh khắc khi Yoo Min lên đỉnh, nhưng đó chỉ là thoáng chốc. Sau khi thưởng thức khuôn mặt đang đắm chìm trong khoái cảm của cậu, anh lại tiếp tục thỏa mãn dục vọng của chính mình.
"Em, em vẫn còn mệt..."
"Cứ nằm im đó. Anh sẽ tự làm."
Dư âm của việc xuất tinh vẫn chưa tan, Tae Joon cứ thế thúc mạnh dương vật vào, khiến Yoo Min không thể chịu đựng được. Mồi lửa khoái cảm lại từ từ bùng lên. Nhưng cái mà cậu cảm nhận được ngay sau khi lên đỉnh, lại gần với nỗi đau hơn là niềm vui. Yoo Min vùng vẫy và van xin, nhưng anh không hề thương xót. Anh di chuyển hông ngày càng thô bạo hơn, rồi chôn mình thật sâu vào bên trong cơ thể Yoo Min và xuất tinh.
"Ha..."
Tinh dịch đặc quánh, nhớp nháp tràn ra, làm ướt khe mông của Yoo Min. Khoảnh khắc đó, một nụ cười mãn nguyện nở trên khuôn mặt anh. Mặt khác, cậu gần như kiệt sức. Bầu trời trước mắt chuyển sang màu vàng úa, trần nhà xoay tròn như chong chóng. Cậu giống như vừa hứng chịu một quả bom khoái cảm, hoàn toàn kiệt quệ sau cơn xuất tinh đột ngột. Cậu mệt mỏi đến mức không thể thốt nên lời.
"...Tae... Joon..."
"...Go Yoo Min. Go Yoo Min?! Em không sao chứ?"
"Lần sau... Hức... Em..."
Cậu nhắm mắt rồi ngất xỉu, không thể kết thúc câu nói.
'Lần sau em sẽ là người đút vào. Em sẽ khiến anh ngây ngất bằng dương vật của em.'
Cậu muốn nói một cách đầy tự tin như vậy, nhưng vì thể lực đã cạn kiệt, Yoo Min chỉ có thể dang rộng hai chân, ngủ thiếp đi với phần mông ửng hồng để lộ ra.
"Hừ..."
Yoo Min nhìn vào gương trong phòng tắm, ngơ ngác chìm trong suy nghĩ.
'Mình yếu đuối đến vậy sao? Mình gầy thật, nhưng mình tin rằng mình không phải là người yếu ớt mà.'
Yoo Min nhíu mày, ánh mắt lướt qua cổ tay gầy guộc và đôi bàn tay trắng nõn của mình. Vai và xương đòn quá mảnh khảnh, chiếc cổ dài càng tô đậm vẻ yếu ớt. Cậu tự hỏi liệu với thân hình này, mình có thể nào áp đảo được Tae Joon không.
Lần trước đến nhà Tae Joon, cậu đã ngớ ngẩn để anh đưa lên giường. Đáng lẽ cậu có thể kiên quyết từ chối, nhưng đã không làm vậy. Cơ thể cậu khi ấy thực sự bị kích thích, và hơn hết, cậu hoàn toàn bất lực trước sức mạnh của anh. Mỗi khi Tae Joon khóa chặt cậu dưới thân hình nặng nề, nghịch ngợm hai nhũ hoa, kỳ lạ thay, cậu không thể cựa quậy. Như thể não bộ tê liệt, cậu chỉ biết rên rỉ theo từng cử động của anh. Đây thực sự là vấn đề nghiêm trọng. Cậu đã quyết tâm sẽ chinh phục Tae Joon, vậy mà tình hình ngày càng trở nên tồi tệ. Không thể tiếp tục để anh muốn gì được nấy, bảo nằm thì nằm, bảo ngồi thì ngồi được. Yoo Min lau kính, trừng mắt nhìn mình trong gương.
Đàn ông 25 tuổi vẫn có thể phát triển thêm. Nếu cơ thể yếu ớt, thì mình sẽ luyện tập để trở nên cường tráng.
Với khát khao trở thành một con đực mạnh mẽ, Yoo Min đã đăng ký hội viên phòng gym. Sau hai tiếng đổ mồ hôi trên máy chạy bộ và các thiết bị tạ, cậu cảm thấy sảng khoái hẳn. À không, đó là nói dối. Ngày hôm sau, cậu vật vã trên giường vì đau nhức toàn thân. Việc gục ngã chỉ sau một lần tập đã gây tổn thương sâu sắc lòng tự trọng của một người đàn ông. Đang lúc quằn quại trên giường, thì điện thoại cậu reo vang. Là bác cả.
"Yoo Min, bác nghe tin vui rồi."
"Da... dạ, bác ."
"Ji Min đã kể. Nghe nói cháu đã cho uống cả thuốc bổ thai?"
"A... anh Ji Min nói rồi ạ. Đúng vậy. Tình cờ cháu gặp được một người đàn ông tốt ạ."
"Thật là vinh dự cho gia tộc. Vậy cháu đưa bạn ấy về chơi dịp nghỉ lễ nhé? Phải giới thiệu với các bậc trưởng bối chứ."
"Thật ạ? Vậy cháu sẽ đưa bạn ấy về ạ."
Yoo Min cười rạng rỡ. Bác cả chợt nhớ điều gì, hỏi:
"Mà này, phải xem hai đứa có hợp nhau không đã. Cho bác biết tên và ngày tháng năm sinh của bạn cháu đi."
"Vâng. Bạn cháu tên Beom Tae Joon, cùng tuổi với cháu ạ."
"Gì? Họ Beom?"
"Dạ... Có vấn đề gì sao ạ?"
"Cháu có biết quê quán bạn ấy ở đâu không?"
"Dạ... Lần trước cháu có đến chơi. Nhà ở Seongbuk ạ. Anh ấy bảo là người Seoul gốc."
"Trời ạ! Họ Beom ở Seongbuk, lại còn có chữ 'Tae' trong tên! Cùng tuổi cháu thì là tuổi Hổ đúng không?"
"Dạ đúng... Có chuyện gì vậy ạ?"
"Không được! Đừng dính dáng đến người nhà họ Beom."
Giọng bác cả trầm xuống, nghiêm khắc. Yoo Min sửng sốt.
"Bác cả, sao lại thế ạ?"
"Từ xưa đến nay, gia tộc ta luôn tránh giao du với họ Beom. Cổ nhân dạy rằng, dù là làm ăn hay kết thông gia với họ Beom, gia tộc ắt suy bại."
"Thời đại này còn có chuyện đó nữa ạ? Anh ấy chỉ mang họ Beom thôi mà... Dù số người họ Beom trên cả nước không nhiều, có thể là một gia tộc không hòa thuận nào đó. Nhưng cháu không hiểu tại sao bác lại phản đối chỉ vì điều đó."
-Đã bảo là không được thì không được. Tuyệt đối không được phép. Cúp máy đây.
Ngay cả sau khi cuộc gọi kết thúc, Yoo Min vẫn còn ngơ ngác. Làm gì có chuyện chỉ nghe tên mà đã bị từ chối cơ chứ. Các trưởng bối thuộc tộc mèo rừng nổi tiếng là bảo thủ, luôn bị trói buộc vào những mê tín và truyền thống vô nghĩa. Nhưng thật tiếc khi để mất Tae Joon chỉ vì một lý do vô lý như vậy.
"Không phải vậy đâu... Nếu bác trực tiếp gặp Tae Joon, chắc chắn bác sẽ thay đổi suy nghĩ thôi. Anh ấy đẹp trai và thông minh vậy mà."
Yoo Min còn có một lý do bất khả kháng nữa.
"Nếu mình còn khiến anh ấy mang thai nữa thì thật tuyệt vời. Đã có mèo con rồi thì làm sao có thể đuổi anh ấy đi được chứ."
Kế hoạch của Yoo Min rất rõ ràng: Trước kỳ nghỉ hè vài tháng, phải khiến Tae Joon mang thai. Như vậy, dù người lớn có không ưa thì cũng đành phải chấp nhận cô dâu họ Beom này mà thôi. Vậy thì phải làm sao? Đương nhiên là phải chăm chỉ "làm chuyện ấy" với Beom Tae Joon thật nhiều rồi.
Yoo Min lê thân thể đau nhức, mở gói thuốc bổ lấy từ hiệu thuốc Đông y của Ji Min. Cậu uống một hơi cạn sạch, cảm nhận hơi ấm lan tỏa khắp bụng, dường như cơ thể cũng dịu đi đôi chút. Với suy nghĩ nó sẽ giúp tăng sức bền, Yoo Min lại lấy thêm một gói nữa uống ừng ực. Dù các cơ vẫn đau nhức dữ dội, cậu vẫn quyết định sẽ tiếp tục đến phòng gym. Phải kiên trì rèn luyện, trau dồi thể lực của một người đàn ông đích thực, để có thể "ăn tươi nuốt sống" Beom Tae Joon mới được. Yoo Min thầm quyết tâm.
Đúng lúc đó, điện thoại reo – là Tae Joon gọi đến. Yoo Minh vội vàng bắt máy.
"Yoo Min à, em đang ở đâu thế?"
"Em ở ký túc xá ạ. Hôm nay em nghỉ học."
"Sao vậy? Em không khỏe à?"
"Chỉ hơi mệt thôi ạ. Giờ đỡ nhiều rồi."
"Thế à, làm anh lo quá. Đừng có giấu bệnh một mình nhé."
"...Tae Joon, anh có thể đến ký túc xá của em được không?"
Giọng cậu hơi nũng nịu. Cậu hy vọng anh sẽ nhận ra ý đồ đằng sau câu nói đó.
"Được thôi. Anh đến ngay đây."
"Vâng ạ! Hẹn gặp anh sau nhé."
Yoo Min vội vàng đứng dậy, mắt liếc quanh phòng. May thay, hôm nay phòng đã được dọn dẹp gọn gàng. Lo sợ để lộ dấu vết của mèo rừng, cậu cẩn thận kiểm tra lại phòng và nhà vệ sinh, rồi ngồi chờ Tae Joon. Một lúc sau, anh xuất hiện với cà phê và đồ ngọt trên tay. Nhìn thấy người yêu điển trai, cậu quên hết cả đau nhức, ôm chầm lấy anh rồi dụi mặt vào bộ ngực rộng lớn.
"Chào anh."
"Em vẫn còn hơi sốt đấy. Trán nóng lắm."
"Không phải đâu, em đỡ nhiều rồi. Đây là gì thế?"
"Bánh tart khoai môn. Em thích khoai môn mà."
"Wow! Ngon quá! Để em mở ra nhé."
"Ừ. Nhân tiện, Yoo Min à, anh mượn laptop của em một chút nhé? Anh cần gửi email."
"Vâng, được ạ."
Tae Joon ngồi xuống bàn làm việc của Yoo Min. Tiếng khởi động laptop vang lên. Đúng lúc đó, cậu chợt giật mình. Cậu khhong phạm sai lầm như đặt ảnh mèo rừng làm hình nền như lần trước, nhưng vẫn có vấn đề - thư mục "Chim Sẻ" đang hiển thị rõ ràng trên màn hình. Vì desktop không có biểu tượng nào khác ngoài thư mục này, nên nó càng trở nên nổi bật. Yoo Min run rẩy quay đầu lại. Quả nhiên, Tae Joon đang nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng.
"Go Yoo Min. Cái này là cái gì đây?"
Sổ tay_Đánh giá_cặc_tình dục.txt
Đêm đầu tiên với Jae Toon.txt
Dự án ăn thịt Jae Toon.txt
Hàng loạt file tài liệu với những cái tên kỳ quặc phơi bày trước mắt. Mặt Yoo Min tái nhợt.
"Tae Joon... Để em giải thích. Chờ em một chút."
"Được, em nói đi."
Anh nghiến răng hỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Yoo Min đang ấp úng.
"Jae Toon là ai? Hả?"
"Jae... Jae Toon là..."
Yoo Min ước gì có thể cắn lưỡi tự tử tại chỗ. Giá như đây chỉ là một cơn ác mộng.
'Mình đã quá bất cẩn. Sao có thể quên mất chuyện này chứ?'
Hối hận đã muộn rồi. Giờ chỉ còn cách nhanh chóng nghĩ ra lời bào chữa hợp lý để Tae Joon không truy vấn sâu hơn thôi.
Nếu anh ta mở những file đó ra, mọi chuyện sẽ thực sự kết thúc mất. Yoo Min dồn hết tâm trí để xoay sở.
"Đó... đó là! Đúng rồi, tiểu thuyết!"
"......Tiểu thuyết?"
"Ừ, em chưa kể với anh sao? Em có sở thích viết tiểu thuyết. Đây, đây là tập tài liệu thôi."
"Nhưng tựa đề có hơi... khiêu khích đấy."
Yoo Min không bỏ lỡ lời thốt ra của Tae Joon. Dù giọng điệu anh đầy hoài nghi, thì ít nhất cậu cũng thành công một nửa. Quan trọng là không được để lộ - đây là báo cáo chi tiết về chính anh. Thà bị hiểu lầm là đang bí mật viết truyện người lớn còn hơn. Đã đến nước này, Yoo Min quyết định trơ trẽn thêm chút nữa.
"Khiêu khích gì chứ. Đây là câu chuyện chân thật về đời sống tình dục của chúng ta mà."
"Của chúng ta?"
"Ý em là... đại khái vậy thôi. Không phải thật sự là anh và em đâu."
"Hừm......"
Tae Joon xoa cằm, chìm vào suy nghĩ. Tim Yoo Min đập thình thịch. Đang lúc cậu hy vọng anh sẽ mất hứng thú thì Tae Joon bất ngờ lên tiếng:
"Anh muốn đọc thử, được không?"
"Gì cơ?"
"Sao, giữa chúng ta có gì phải giấu giếm đâu?"
Ngay khoảnh khắc đó, bàn tay Tae Joon đang cầm chuột bắt đầu di chuyển. Click, rồi lại click. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy trong mắt Yoo Min bỗng chậm lại đến đau đớn.
"Không được!"
Yoo Min hét lên, lao về phía Tae Joon.
"Sao thế? Em phản ứng dữ dội quá vậy?"
"Tại... tại em ngại thôi!"
"Thật sự không cho anh xem?"
"Đã bảo là không được mà!"
Yoo Min xông thẳng vào Tae Joon. Cậu định giật lấy laptop, nhưng vì quá kích động nên đã dùng đầu húc mạnh vào cằm anh.
"Ối!"
Tae Joon bị tấn công bất ngờ, hoàn toàn đơ ra. Trong khi anh đang quặn người vì đau đớn, Yoo Min nhanh chóng gập màn hình laptop lại. Tae Joon xoa xoa cằm, nhíu mày.
"Go Yoo Min, em đang làm cái gì thế?"
"Em xin lỗi."
"Rốt cuộc em bị làm sao thế?"
"Em thật sự xin lỗi."
Lúc này, điều quan trọng nhất với Yoo Min là ngăn Tae Joon tiếp cận chiếc laptop. Thành thật mà nói, cậu muốn ném thẳng nó ra cửa sổ, nhưng chợt nhớ ra nó vẫn còn đang trả góp, nên không dám làm liều.
"Em thật là......"
Tae Joon có vẻ tức giận. Cậu hối hận vô cùng. Thà rằng cậu đánh anh bất tỉnh còn hơn. Và rồi, bầu không khí giữa hai người giờ đây lạnh như băng. Chuyện làm tình hôm nay coi như tan thành mây khói.
"Anh về đây."
Tae Joon xoa nhẹ vết đỏ trên cằm rồi đứng dậy.
"Anh... anh thật sự định về ạ?"
"Anh đau quá, không thể ở lại được."
"Em... em xin lỗi."
Yoo Min luống cuống nắm lấy tay áo anh. Khuôn mặt cậu tái nhợt vì biết mình đã phá hỏng mọi chuyện, trông thật đáng yêu đến mức Tae Joon chỉ muốn cắn một cái. Anh cố nén cảm xúc, cố ý tỏ ra giận dữ hơn. Kết quả là Yoo Min suýt khóc, khiến anh thấy vô cùng thú vị.
"Thôi được rồi, mai gặp lại."
"Em xin lỗi... Anh về cẩn thận nhé."
Tae Joon quay lưng bước đi, khóe miệng nhếch lên. Có vẻ anh sắp nghiện việc trêu chọc Yoo Min mất rồi.
Dù buồn bã, Yoo Min cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Ít ra sự chú ý của Tae Joon đã không còn đổ dồn vào chiếc laptop nữa.
'Mình tuyệt đối...không được để lộ chuyện này.'
Vừa tiễn Tae Joon, Yoo Min vừa tự nhủ. Ngay khi anh vừa rời khỏi phòng, cậu lập tức mở laptop và bắt đầu viết báo cáo. Ban định định ghi vào thư mục "Chim Sẻ", nhưng rồi lại tạo một thư mục mới. Dù sao thì giờ cũng cần bảo mật hơn nữa. Những gì Yoo Min đang viết không gì khác ngoài tài liệu về thuốc bổ. Cậu cẩn thận ghi chép lại liều lượng Tae Joon đã uống, công dụng và hiệu quả, đặc biệt nhấn mạnh vào khả năng an thai và hỗ trợ tuần hoàn máu. Cậu hoàn thành xong, định đóng file lại, nhưng chợt do dự, bèn thêm vài dòng:
Mình cũng đã uống vài gói.
Cậu không hề hay biết. Dù nghĩ rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng bản năng nhân thú trong Yoo Min thì thầm rằng: hãy mau dừng uống thuốc ngay lập tức. Thế nhưng, Yoo Min - kẻ đã quá quen với cuộc sống con người - lại phớt lờ lời cảnh báo nhỏ nhoi ấy.
Cậu không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ Tae Joon.
'Mình đã đánh anh ấy quá mạnh chăng? Dù sao anh ấy cũng là người sẽ sinh con cho mình, liệu mình có quá đáng không nhỉ...'
Yoo Min lo lắng, cảm thấy bồn chồn cả ngày. Nếu cơ thể quý giá của anh ấy bị tổn thương thì thật không ổn chút nào. Vừa kết thúc buổi học, cậu định gọi cho Tae Joon thì chuông điện thoại reo. Người gọi không ai khác chính là bác cả.
"Dạ, bác cả."
"Yoo Min, bác nghe nói rồi. Cháu vẫn đang gặp cậu con trai nhà họ Beom đó à?"
"Dạ, đúng vậy ạ."
"Sao vẫn chưa chia tay?"
"Không, bác cả. Cháu không có ý định chia tay với anh ấy."
‘Anh ấy đáng yêu và hoàn hảo đến thế cơ mà. Nhất định cháu phải có con với anh ấy.’
Yoo Min lẩm bẩm , bỏ ngoài tai những lời giận dữ của bác cả.
"Người lớn nói mà cháu dám cãi à?"
"Dạ, cháu cãi thật ạ. Cháu tuyệt đối không thể chia tay anh ấy."
"Hừ..."
"Dù bác nói gì cháu cũng không nghe đâu."
"Cháu đại diện gia tộc lên Seoul để sinh sản. Nghe lời người lớn đi. Nếu cứ thế này, bác sẽ cắt tiền tiêu vặt của cháu."
"Dạ... bác vừa nói gì ạ?"
Yoo Min cảm thấy như trời sắp sập đến nơi. Khoản tiền trợ cấp hàng tháng từ gia tộc vô cùng lớn. Thành thật mà nói, cậu đã sống rất thoải mái nhờ vào nó. Cậu không cần đi làm thêm, thậm chí còn dư dả để chiêu đãi Tae Joon. Hơn nữa, tháng này là sinh nhật anh ấy. Để mua một món quà xứng đáng, cậu rất cần khoản trợ cấp đó. Cậu đã ấp ủ kế hoạch tặng Tae Joon một món quà đắt giá khiến anh phải trầm trồ. Giờ đây, việc bị cắt tiền tiêu vặt khiến bàn tay Yoo Min run rẩy.
"Không được! Xin bác đừng cắt tiền của cháu!"
"Không nghe lời người lớn thì đừng hòng nhận tiền. Từ giờ, cháu sẽ không có một xu dính túi."
"Bác cả!"
Điện thoại tắt phụt. Yoo Min ôm đầu đau khổ.
"Toang rồi. Tiền sinh hoạt tạm gác lại, nhưng quà sinh nhật cho anh ấy thì sao?"
Yoo Min chìm trong suy tư. Cậu đã quen với cuộc sống sung túc, tiêu xài thoải mái số tiền trợ cấp, nên khó lòng chấp nhận thực tế phũ phàng này.
"Biết vậy mình đã tiết kiệm chút ít."
Hối hận đã muộn. Yoo Min thở dài não nề. Thực ra, có một cách để vượt qua khủng hoảng tài chính: đi làm thêm. Nhưng Yoo Min, người chưa từng làm việc trong thế giới loài người, sao có thể làm được gì đây. Cậu ước tính thu nhập từ việc làm thêm, nhưng thế là không đủ. Để kiếm được số tiền như ý, cậu phải làm việc gần như cả tháng. Sinh nhật Tae Joon đã cận kề, một tháng sao mà tiết kiệ được. Đang lúc chìm đắm trong lo âu, có tiếng gọi từ cuối hành lang:
"Yoo Min à!"
"Ồ, Joo Wan hả.”
"Sao thế? Trông mặt cậu không được tốt nhỉ?"
"Chuyện là... Tôi cần một ít tiền tiêu vặt. Tôi định tìm việc làm thêm, nhưng không biết phải làm gì cả."
"Vậy à?"
Nhìn Yoo Min đang ủ rũ, Joo Wan suy nghĩ một lát rồi búng tay nói:
"Cậu có muốn đi làm thêm với tôi không?"
"Làm thêm gì cơ?"
"Chỉ cần làm vào cuối tuần thôi, nhưng tiền công khá cao đấy."
"Việc gì thế?"
"Diễn viên quần chúng."
"Diễn viên quần chúng?"
"Ừ. Quay phim."
Nghe thấy câu nói bất ngờ, khuôn mặt Yoo Min bừng sáng.
'Vẫn còn hơi sớm để ra mắt thì phải…….'
Cậu tự nhủ rằng với ngoại hình này, sớm muộn gì mình cũng sẽ ra mắt công chúng với tư cách diễn viên, dù tinh thần hiện tại vẫn chưa thực sự sẵn sàng. Thế nhưng, thật uổng phí nếu để vẻ ngoài ưa nhìn này bị lãng quên. Yoo Min đỏ mặt vì ngượng ngùng, đưa tay ra hiệu từ chối:
"Ra mắt điện ảnh sớm thế này... tôi thấy hơi áp lực."
"À, không phải vai lớn đâu. Có người nhờ tôi tìm thêm một người nữa."
"......Vậy sao?"
"Ừ. Chỉ là vai quần chúng đơn giản thôi. Đừng kỳ vọng quá nhiều."
"Ha ha, tôi có kỳ vọng gì đâu."
Yoo Min cố gắng tỏ ra bình thản nhất có thể. Nhưng trong lòng cậu đang nhảy múa tưng bừng. Để chắc chắn hơn, cậu vẫn hỏi lại lần nữa:
"Thực sự chỉ là vai quần chúng thôi à?"
"Ừ. Kiểu như người qua đường số 1 ấy?"
"Thì ra là vậy...... Nhưng vẫn tốt. Được xuất hiện trong phim là vui lắm rồi."
"Vậy tôi sẽ liên lạc với bên đó nhé. Cuối tuần này đã có việc rồi đấy."
"Ừ, cảm ơn nha."
Yoo Min phấn chấn vô cùng. Nhờ Joo Wan mà cậu giải quyết được vấn đề tài chính cấp bách. Không chỉ thế, cậu còn có cơ hội được xuất hiện trên màn ảnh nữa. Cậu lập tức gửi hồ sơ đến số liên lạc mà Joo Wan đưa. Sau khi được xác nhận tham gia, cậu đã đón xe bus vào sáng sớm thứ Bảy.
'Nếu mình được chọn vào vai chính thì sao?Haiz, nếu thế thì phiền lắm, người ta đã chọn được vai chính rồi mà.'
Yoo Min lo lắng về những điều viển vông, rồi háo hức chờ đợi đến cuối tuần. Trong thời gian đó, cậu tranh thủ chăm sóc da. Vốn dĩ khuôn mặt đã ưa nhìn, giờ được chăm chút kỹ lưỡng lại càng thêm xinh xắn. Dĩ nhiên, đó chỉ là quan điểm của riêng Yoo Min.
Thứ sáu. Tae Joon nhắn tin.
Beom Tae Joon
Yoo Min à, mặt anh hết bầm tím rồi.
May quá.
Beom Tae Joon
Cuối tuần này đi ăn với anh nha.
Làm sao đây? Cuối tuần này em có chỗ đi rồi.
Beom Tae Joon
Đi đâu thế?
Em định đi làm thêm với Joo Wan.
Beom Tae Joon
Cả cuối tuần luôn à?
Ừ, đi 1 đêm 2 ngày.
"Công việc gì mà phải đi cả đêm lẫn ngày thế?"
Tae Joon choáng váng, không thể tin nổi. Anh biết rõ Joo Wan có ý đồ không tốt với Yoo Min.
"Thằng nhãi ranh này thật láo xược..."
Tae Joon lẩm bẩm, gọi điện cho Yoo Min. Nhưng dù gọi đi gọi lại nhiều lần, cậu vẫn không bắt máy. Bởi cậu đã đắp mặt nạ xong, rồi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Yoo Min thảnh thơi dạo chơi trong thế giới mộng mị, mà không hề hay biết Tae Joon đang muốn phát sốt vì lo lắng.
Vài tiếng sau, Yoo Min mới dụi mắt buồn ngủ tỉnh dậy. Cậu kiểm tra điện thoại, thấy cuộc gọi nhỡ từ Tae Joon. Thắc mắc không biết có chuyện gì không, nhưng cậu phải ra ngoài ngay rồi, bèn nghĩ sẽ gọi lại sau.
Tối qua, Joo Wan cũng đã nhắn tin, thông báo rằng có việc đột xuất, nên không thể tham gia buổi quay hôm nay, đồng thời xin lỗi vì để Yoo Min phải đi một mình.
Lee Joo Wan
Xin lỗi nha, lần sau tôi đãi cậu một bữa.
Không sao đâu. Nhờ cậu mà tôi được giới thiệu việc làm mà.
Yoo Min bắt chuyến xe sớm nhất để đến điểm hẹn. Sau khi mọi người tập trung đầy đủ, đoàn làm phim cùng lên một chiếc xe buýt thuê. Họ được thông báo rằng buổi quay sẽ diễn ra trên núi, và quả thật, phải mất hơn hai giờ rời Seoul thì họ mới tới được chân núi. Khi bình minh ló rạng, chiếc xe bắt đầu leo lên con đường đèo quanh co. Khung cảnh hiện ra với không khí trong lành, ánh nắng ấm áp và khu rừng trùng điệp, khiến cậu bồi hồi nhớ quê hương.
“Nào mọi người, xuống xe thôi! Chúng ta đã tới phim trường rồi.”
Yoo Min theo đoàn bước xuống. Một trợ lý đạo diễn nhanh chóng thông báo:
“Vai diễn hôm nay của mọi người rất đơn giản: hãy lấp đầy không gian cảnh quay. Trong phân cảnh này, nữ chính leo núi một mình và bị thương, còn các bạn sẽ vào vai những người qua đường thờ ơ bỏ đi. Đã rõ chưa?”
“Vâng !”
“Về cơ bản, mọi người chỉ cần đi lên xuống ngọn đồi này một cách tự nhiên. Tuy nhiên, chúng ta cần sắp xếp thứ tự di chuyển để tránh tình trạng nhóm mặc trang phục cùng tông màu đi gần nhau, vì như vậy sẽ không đẹp mắt. Hãy tuân thủ hướng dẫn và chỉ di chuyển khi có hiệu lệnh.”
“Chúng tôi hiểu rồi ạ!”
Yoo Min thở phào nhẹ nhõm vì công việc dễ dàng hơn cậu tưởng. Chỉ cần đi bộ vài vòng mà vẫn được trả tiền, còn gì tuyệt hơn đây? Thế nhưng, ngay khi máy quay bắt đầu hoạt động, suy nghĩ ấy đã hoàn toàn thay đổi.
“Action!”
Cảnh ba mươi đến bốn mươi người cùng leo núi một lúc nhanh chóng trở thành mớ hỗn độn. Yoo Min liên tục bị quát mắng vì xuất phát trễ, bước quá nhanh, hay thậm chí đi ngược hướng đám đông.
“Cậu kia! Đi chậm lại!”
“Xin lỗi ạ!”
“Đợi đã, sao lại đi một mình thế kia? Phải theo hàng lối chứ!”
“Tôi xin lỗi!”
“Khoan! Ai cho phép nhìn thẳng vào ống kính vậy? Không biết diễn viên quần chúng không được làm thế sao?”
“Thành thật xin lỗi ạ!”
Chẳng hiểu từ lúc nào, cậu bắt đầu để ý đến ống kính và mắc lỗi liên tục. Áp lực khiến những bước đi trở nên cứng nhắc, mọi thứ rối tung lên. Phải mất hai tiếng vật lộn, Yoo Min mới có thể di chuyển tự nhiên hơn, nhưng lúc ấy cậu đã kiệt sức.
‘Đói quá… Bao giờ mới được nghỉ đây?’
Đã gần 12 giờ trưa, thế nhưng buổi quay dường như vẫn chưa có hồi kết. Yoo Min sốt ruột muốn gọi cho Tae Joon, nhưng do bận rộn suốt từ sáng, nên cậu vẫn chưa có cơ hội trả lời tin nhắn của anh.
"Mời mọi người dùng bữa! Xe cơm đã tới nơi rồi ạ!"
Giờ nghỉ trưa cuối cùng cũng đến. Yoo Min nhanh chóng xếp hàng nhận suất ăn, cầm lấy hộp cơm và chai nước, rồi định tìm chỗ ngồi dưới mái che. Bỗng có ai đó ngồi phịch xuống đối diện. Ngẩng lên nhìn, cậu ngỡ ngàng nhận ra - đó chính là Tae Joon.
"Tae Joon, ơ, anh!"
"Công việc ổn chứ em?"
Tae Joon cười tươi đáp lại. Vẻ mặt ngơ ngác của Yoo Min trông chẳng khác nào một chú sóc nhỏ. Thấy thế, anh tháo kính râm ra.
"Sao anh lại tới đây?"
"Không thể đến sao? Anh đã phải hỏi Joo Wan đấy. Em không trả lời tin nhắn, anh đành phải tìm cách liên lạc thôi."
"À, em xin lỗi. Sáng nay em định gọi cho anh nhưng không có thời gian..."
"Ừ, anh hiểu rồi."
Tae Joon mỉm cười hiền hòa, nén lại cơn giận đang sôi sục trong lòng. Thực tế, sáng sớm nay, anh đã đến ký túc xá của Yoo Min. Dù biết ký túc xá cấm người ngoài ra vào, Tae Joon vẫn bất chấp. Anh chặn một sinh viên đi ngang qua, nhờ mở cửa với ánh mắt hơi hung dữ..., và cậu sinh viên tội nghiệp đã run rẩy làm theo. Mật khẩu phòng Yoo Min thì anh đã nắm từ lâu - dĩ nhiên không phải do cậu tự tiết lộ. Thế nhưng, khi bước vào phòng, Yoo Min đã biến mất không một dấu vết, chỉ còn lại đống quần áo bừa bộn. Ngay lập tức, anh liền liên hệ với Joo Wan. Nhưng Joo Wan nói cậu ta không đi làm cùng, và Yoo Min đã tự mình đến phim trường.
Thật trùng hợp, đạo diễn bộ phim này lại là người quen của Tae Joon. Chính xác hơn, địa điểm quay phim thuộc sở hữu của gia đình anh. Hóa ra đây chính là dự án cho thuê địa điểm mà anh từng nghe bố mẹ nhắc qua trong lần về thăm nhà. Thật quá trùng hợp! Nghĩ thế, Tae Joon lập tức lái xe thẳng đến phim trường. Chỉ cần giới thiệu mình là thành viên gia tộc Beom, anh đã được tự do ra vào mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
"Tae Joon, anh cũng đến đây làm thêm sao? Hay Joo Wan nhờ anh tới thay thế?"
"Không phải đâu. Anh đến để đón em, sợ em mệt mỏi khi về một mình."
"Thật ư? Cảm ơn anh nhiều!"
Yoo Min cảm động, lòng tràn ngập hạnh phúc. Cậu tưởng Tae Joon sẽ tức giận vì chuyện đi làm thêm với Joo Wan, nào ngờ anh lại chu đáo đến thế. Quả thật, đây chính là người đàn ông lý tưởng để cùng nhau bước tiếp trên con đường đời.
'Mình đến đúng lúc rồi.'
Tae Joon không hài lòng về Yoo Min. Ai nhìn vào cũng biết Joo Wan có ý đồ đen tối với cậu. Hơn thế, lại còn rất lộ liễu và bẩn thỉu nữa chứ. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết, đó là ánh mắt như sói đói đang nhắm đến con mồi. Yoo Min lại ngốc nghếch chơi với Joo Wan mà không hề biết điều đó. Thậm chí còn quay phim 1 đêm 2 ngày và thuê chỗ ở. Hừ!Nếu không cẩn thận thì có thể sẽ bị những tên như Joo Wan nuốt chửng mất.
Lúc đó, có người phía sau bắt chuyện với Tae Joon. Đó là đạo diễn.
"Xin chào. Anh Tae Joon."
"Vâng. Chào anh."
"Tôi đã nghe hết rồi. Cảm ơn anh đã hợp tác."
"Không có gì đâu ạ, chuyện nhỏ thôi mà."
"Thấy tận mắt mới biết anh đẹp trai thế nào. Tôi cứ tưởng anh là diễn viên đấy chứ?"
"Cảm ơn anh."
"Thật ra tôi có một chuyện muốn nhờ anh."
"Vâng. Chuyện gì vậy ạ?"
"Thật ra, một trong số các diễn viên của chúng tôi không thể đến được hôm nay, anh có thể đảm nhận một vai diễn được không ạ?"
"Vai diễn ?"
" Từ nãy tôi đã nghĩ rằng khuôn mặt của anh rất hợp với máy quay rồi. Vì vốn dĩ anh cũng đẹp và có khí chất nữa. Tôi muốn giao cho anh một vai diễn, đó là vai người đi đường giúp đỡ nữ chính."
"Tôi chưa từng diễn bao giờ……."
Tae Joon tỏ vẻ khó xử. Nhưng đạo diễn rất kiên trì.
"Xin anh đó. Khuôn mặt của anh quá đẹp mà. Bỏ qua thì hơi tiếc."
"Không . Tôi không hứng thú với mấy chuyện này."
Tae Joon hết lời từ chối. Nhưng Yoo Min bên cạnh lại làm ầm ĩ lên.
"Tae Joon à, anh được chọn rồi à? Anh trở thành diễn viên điện ảnh rồi à? Ôi trời ơi, người nổi tiếng kìa!"
Thấy cậu làm ầm ĩ lên, Tae Joon chìm vào suy nghĩ một lát.
Mặc dù không có hứng thú với những việc như thế này, nhưng thấy Yoo Min thích thú như vậy, anh nghĩ rằng mình có thể tham gia cùng cậu một lát. Anh thay đổi suy nghĩ.
"Tôi hiểu rồi. Cứ giao cho tôi."
"Thật sao ạ? Cảm ơn anh, Tae Joon. Vậy thì chúng ta chuẩn bị quay phim ngay thôi. Này! Ai đó trang điểm cho anh ấy đi. Cả trang phục nữa!"
Yoo Min há hốc mồm, trong chớp mắt, có quá nhiều người vây quanh Tae Joon. Những diễn viên quần chúng khác đang theo dõi cảnh tượng từ xa, cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
"Ai vậy?"
"Hình như là diễn viên mới, đẹp trai thật đấy."
"Sao tôi chưa từng thấy nhỉ? Đẹp trai như vậy thì chắc phải có chút tiếng tăm chứ."
"Đây có thể là tác phẩm đầu tay của anh ấy chăng?."
Yoo Min vô thức ưỡn ngực tự hào trước những phản ứng xung quanh. Cậu đã phải kìm nén lắm, mới ngưng được việc túm lấy bất kỳ ai đó, rồi khoe khoang rằng người đàn ông đẹp trai như vậy là của mình.
"Chuẩn bị đi. Sẵn sàng, diễn!"
Khi máy quay bắt đầu hoạt động, Tae Joon tiến về phía nữ diễn viên chính và bắt chuyện. Dù chỉ là những cử chỉ đơn giản, anh vẫn toát ra một khí chất khiến người ta không thể rời mắt. Yoo Min tròn mắt kinh ngạc trước sự chuyên nghiệp đáng kinh ngạc của anh. Thật kỳ lạ, Tae Joon không hề bị lu mờ bên cạnh nữ diễn viên, ngược lại còn nổi bật hơn hẳn về ngoại hình, thể hiện một sức hiện diện áp đảo.
'Trời ơi, anh ấy đẹp trai quá! Chẳng khác gì diễn viên thực thụ.'
Không rõ là diễn xuất hay thật, nhưng nữ diễn viên cũng đang thể hiện những cảm xúc rung động vô cùng chân thật. Những diễn viên quần chúng đang theo dõi cũng không ngớt lời bàn tán: "Hai người họ hợp nhau thật đấy", "Thành thật mà nói, anh chàng này còn đẹp trai hơn cả nam chính", "Đúng vậy, cứ thế này nam chính sớm muộn cũng bị thay thế thôi..."
Yoo Min nghe thấy những lời đó mà lòng dạ bồn chồn. Môi cậu khô lại.
'Không được! Tae Joon là của mình mà!'
Tiếp theo là cảnh Tae Joon quay lưng lại với nữ diễn viên: "Leo lên đi. Tôi sẽ đưa cô xuống núi", "Như vậy có được không?", "Nhanh lên đi".
Khi nữ diễn viên leo lên lưng Tae Joon, Yoo Min ghen tị đến mức giậm chân liên tục. Cậu biết đây chỉ là cảnh quay cần thiết theo kịch bản, nhưng vẫn phát điên lên vì cảm giác chiếm hữu - bởi cậu hiểu rõ cảm giác thế nào khi được dựa vào lưng anh ấy. Mỗi giây trôi qua dài như một năm.
'Xin đừng bị NG. Hãy làm một lần thôi mà!'
Có lẽ lời cầu nguyện khẩn thiết của Yoo Min đã được đáp lại. Thật may mắn, cảnh quay kết thúc ngay trong lần đầu tiên.
"Cắt! Mọi người vất vả rồi!"
Vừa nghe thấy tín hiệu, Yoo Min lập tức chạy đến chỗ Tae Joon, đưa cho anh một lon nước ngọt: "Anh vất vả rồi! Có khát không?".
Cậu cảm nhận được ánh mắt nữ diễn viên đang dõi theo Tae Joon từ phía sau, nhưng vẫn cố hết sức che chắn. Dáng vẻ nhỏ nhắn của cậu không thể hoàn toàn chắn hết tầm nhìn, nhưng khung cảnh luống cuống ấy trong mắt Tae Joon lại vô cùng đáng yêu.
'Cậu nhóc này ghen cũng giỏi thật đấy. Đáng yêu quá.'
"Xin mọi người chờ một chút. Hình như cần quay lại cảnh vừa nãy. Mọi người tập trung lại nhé!"
Yoo Min tuyệt vọng trong lòng. Lại phải để một người phụ nữ xa lạ dựa vào lưng Tae Joon nữa sao? Đúng lúc đó, bầu trời đột nhiên tối sầm, những hạt mưa phùn bắt đầu rơi xuống.
"Ôi, mưa rồi!"
"Thu dọn thiết bị nhanh! Nhanh lên!"
Buổi quay buộc phải tạm dừng. Có lẽ vì ở trong núi nên trời tối rất nhanh, những cơn gió lạnh bắt đầu thổi tới. Mưa ngày càng nặng hạt, tầm nhìn trở nên tối hơn. Dường như đây không phải là cơn mưa sẽ tạnh sớm.
"Không ổn rồi. Hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
"Các diễn viên quần chúng hãy di chuyển đến chỗ nghỉ ngơi. Mời mọi người lên xe buýt."
Trong khi mọi người bận rộn thu dọn đồ đạc và lên xe, Tae Joon giữ lại Yoo Min: "Đừng lên xe buýt. Chúng ta đi riêng nhé."
"Hả? Thế còn chỗ ở thì sao ạ?"
"Gần đây có biệt thự của nhà anh. Chúng ta đến đó đi."
"Ồ, thật sao ạ?"
"Ừ. Anh đã nói chuyện riêng với đạo diễn rồi, em đừng lo. Cứ đi theo anh."
Tae Joon dẫn cậu đến chỗ chiếc xe mà anh đỗ dưới chân đồi. Hai người đã đi bộ khá xa dưới mưa, quần áo Yoo Min ướt sũng. Do chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng nên đường nét cơ thể cậu hiện ra khá rõ.
"Ướt hết rồi..."
Chậm rãi nhìn xuống ngực và cổ ướt đẫm của Yoo Min, anh khẽ nuốt nước bọt. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt của cậu.
"Nhột quá."
"Ừ, đúng rồi. Cứ đứng yên đó."
Tae Joon lấy một chiếc khăn từ hàng ghế sau, lau tóc cho Yoo Min. Yoo Min nhắm chặt mắt, để mặc anh làm gì thì làm.
"Yoo Min à. Cởi cúc áo ra đi? Áo ướt quá rồi."
"Vâng ạ. Em biết rồi."
Yoo Min cởi hai cúc áo sơ mi. Tae Joon đưa tay vào bên trong.
"Ư!"
"Có nhột cũng cố chịu nhé. Em không được để bị cảm đâu đấy."
Dưới cái cớ lau khô những chỗ ướt, Tae Joon để tay chạm khắp cơ thể Yoo Min. Rồi anh dùng ngón tay lướt nhẹ qua núm vú đang hơi căng cứng của cậu - một cử chỉ đầy chủ ý. Yoo Min giật mình thu vai lại, anh cười toe toét rồi dùng khăn ấn mạnh vào chỗ đó. Sau vài lần chà xát, núm vú của cậu càng trở nên cứng hơn. Do đang mặc áo sơ mi trắng, ngay cả sắc hồng ửng lên cũng hiện rõ mồn một. Bầu ngực căng phồng trông chẳng khác nào trái anh đào chín mọng.
Yoo Min ngượng ngùng cựa quậy, nhưng Tae Joon không có ý định buông tha cậu.
"Yoo Min à, để anh lau thêm chút nữa."
"Em... em nghĩ đủ rồi ạ..."
"Không, vẫn chưa đâu."
"Vậy... chỉ một chút nữa thôi..."
Vành tai Yoo Min đỏ ửng lên, mang cùng sắc hồng với đôi núm vú của cậu. Tae Joon muốn đè cậu xuống và mút lấy bộ ngực ướt đẫm ngay tại chỗ, nhưng trời mưa ngày càng nặng hạt, họ đành phải nhanh chóng di chuyển.
'Xì, tiếc thật.'
Tae Joon lẩm bẩm rồi nắm lấy vô lăng.
Từ phim trường đến biệt thự không xa lắm. Chỉ mất chưa đầy 10 phút đi xuống con đường núi quanh co, là họ đã tiến vào con đường nhựa bằng phẳng. Tòa biệt thự tọa lạc trong một ngôi làng hẻo lánh, tựa lưng vào núi cao và hướng mặt ra hồ nước tĩnh lặng, tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
"Ồ, đây là biệt thự của anh sao? Thật tuyệt vời!"
Yoo Min trầm trồ, vì khung cảnh gợi nhớ đến những lâu đài thời trung cổ. Cỏ dại mọc um tùm ở lối vào khuôn viên cùng cơn mưa đang rơi - càng tô điểm thêm vẻ huyền bí cho tòa nhà cũ kỹ. Cứ như thể cậu vừa bước ra từ cỗ máy thời gian vậy.
Không chỉ sở hữu khuôn viên rộng lớn, biệt thự còn có khu vườn với những tán cây được cắt tỉa gọn gàng. Cả tòa nhà chính lẫn dãy nhà phụ đều được bảo quản hoàn hảo. Bản thân kiến trúc tỏa ra vẻ cổ kính của một công trình trăm tuổi, thế nhưng, nội thất bên lại lại vô cùng tiện nghi và sạch sẽ, khiến người ta liên tưởng đến khu nghỉ dưỡng cao cấp. Trần nhà cao vút, sàn lát đá cẩm thạch, và mọi đồ đạc cùng khung tranh được bày trí khắp nơi - đều đạt tiêu chuẩn của những khách sạn hạng sang.
"Sạch sẽ quá."
"Ừ. Có người đến dọn dẹp định kỳ mà. Chắc cũng có đồ ăn đấy."
"Em chưa từng đến một nơi tốt như thế này bao giờ. Cứ như đang đi du lịch vậy."
"Thì đúng là đang đi du lịch mà. Chỉ có em và anh thôi."
Yoo Min không thể ngừng cười. Vận may bất ngờ đã giúp cậu được nghỉ ngơi riêng cùng với anh. Khi bước vào phòng ăn thông với phòng khách, cậu ngạc nhiên trước hầm rượu cổ kính, nhà kho nhỏ chứa củi, phòng đa năng bí ẩn và nhà bếp kiểu phòng ăn bằng gỗ. Chiếc bàn tròn lớn thường thấy trong tiệc cưới ở khách sạn, bộ dao dĩa bằng bạc và khăn trải bàn tinh tế đều khiến cậu thích thú.
"Yoo Min à, em có đói không?"
"Không ạ. Em ăn nhiều cơm lúc nãy rồi nên giờ vẫn chưa đói."
"Vậy chúng ta uống chút rượu nhé."
"Tuyệt quá ạ!"
Yoo Min nhanh chóng bị chinh phục bởi hương vị rượu. Thường xuyên được thưởng thức một hai ly khi đến nhà Tae Joon, cậu đã dần quen thuộc với nó. Thứ anh mang lên từ hầm rượu là rượu vang sủi tăm màu hồng nhạt với hương thơm ngọt ngào. Những bong bóng li ti khiến nó dễ uống, hương vị về cơ bản khá ngọt.
"Ồ! Ngon quá anh ơi!"
"Nồng độ cồn khá cao đấy. Uống chậm thôi em."
"Nó ngon đến mức cứ như nước ngọt vậy ạ."
"Uống nhanh là say đấy."
"Em biết rồi, em biết rồi mà."
Yoo Min miệng nói vậy, nhưng tay vẫn không ngừng nâng ly. Cơn lạnh do dính mưa dần tan biến, thay vào đó là hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể khi rượu ngấm. Khi men rượu nhanh chóng phát huy tác dụng, má Yoo Min ửng hồng. Không chỉ vậy, xương quai xanh, cổ, đầu ngón tay và ngón chân cậu cũng nhuốm màu hồng duyên dáng.
"À, hay mình đi tắm rồi uống tiếp nhỉ? Em sợ tắm xong sẽ chóng mặt lắm."
"Không sao đâu. Đã có anh ở đây rồi."
"Anh nói gì cơ?"
"Anh bảo anh sẽ tắm cho em."
Tae Joon thì thầm với giọng trầm ấm, rồi tiến lại gần Yoo Min. Cậu lại một lần nữa chìm đắm trong hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ anh. Cậu thả lỏng toàn thân, tựa đầu vào lồng ngực rộng của anh. Bờ ngực vững chãi ấy chẳng khác nào tấm nệm êm ái. Cậu bật cười khúc khích, toàn thân được thư giãn.
"Anh thật sự sẽ tắm cho em ạ?"
"Ừ. Đương nhiên rồi."
"Ừm... Cảm ơn anh nhiều. Em phải báo đáp anh thế nào đây..."
"Dễ thôi mà."
"Hả?"
"Cứ làm như em vẫn thường làm ấy."
Ý anh là sao nhỉ? Trong khi còn đang bối rối, thì cơ thể cậu đã bị bế bổng lên không trung.
"Á! Thả em xuống đi!"
"Em bảo em chóng mặt mà. Cứ ngoan ngoãn ở yên đấy."
Tae Joon dễ dàng bế bổng Yoo Min, những bước chân dứt khoát hướng về phòng tắm, bất chấp sự vùng vẫy của cậu. Sau khi đặt cậu ngồi lên thành bồn, anh vặn vòi nước ấm. Trong âm thanh ầm ào của dòng chảy, từng lớp quần áo trên người Yoo Min dần được cởi bỏ, lẫn trong đó là những âm thanh ướt át hôn nhau. Mỗi lần đôi môi họ chạm nhau rồi tách ra, một sợi tơ bạc mỏng manh lại hình thành rồi tan biến.
"Ưm..."
Dòng nước bọt ngọt ngào mà cậu chưa kịp nuốt hết, lăn dài từ môi xuống cằm. Tae Joon nâng lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, không ngừng trao những nụ hôn thiết tha. Không gian phòng tắm giờ ngập tràn hơi nước ấm áp. Yoo Min khẽ rùng mình khi hít vào, cảm giác như làn khí ẩm ướt đang thấm sâu vào từng tế bào phổi.
"Lạnh à?"
Giọng anh thì thầm đầy âu yếm giữa những nụ hôn lên má.
"Không, em không sao."
Yoo Min lắc đầu. Sau khi hôn lên khóe mắt cậu, Tae Joon bất ngờ nhấc bổng cậu lên.
"Chờ... chờ một chút!"
"Sao thế?"
"Em sợ..."
Là một nhân thú họ mèo, Yoo Min vốn dĩ yêu thích những nơi cao. Dù ý thức được ánh nhìn của người khác nên không thể lắp tháp mèo trong ký túc xá, nhưng tại nhà riêng, cậu vẫn có một chiếc tháp thủ công do chính tay làm. Vào khoảng năm cấp hai, các nhân thú thường tự tạo tổ ấm trong giờ thực hành, với thiết kế đa dạng phản ánh cá tính mỗi người. Yoo Min cũng sở hữu một cái như thế, khắc đầy cảm xúc non nớt của tuổi học trò - nơi cậu thỉnh thoảng biến hình và nghỉ ngơi. Nỗi sợ lúc này không đơn thuần vì được bế lên cao, mà là nỗi ám ảnh về làm tình trong không gian xa lạ, cùng nỗi lo về những điều bất ngờ có thể xảy đến.
"Không sao đâu. Đã có anh ở đây."
Tae Joon trấn an bằng chất giọng dịu dàng hơn. Yoo Min đành bám chặt lấy vai anh. Ngay sau đó, một áp lực mãnh liệt ập đến từ phía dưới khi dương vật to lớn cố lách qua khe hở chật hẹp. Nước mắt Yoo Min trào dâng, không chỉ vì đau đớn, mà còn bởi một cảm giác khoái lạc bí ẩn đang xâm chiếm toàn thân.
"A, a..."
"Đừng kìm nén."
Âm thanh nhầy nhụa lấp đầy căn phòng. Mỗi cú hích hông mạnh mẽ của Tae Joon đều khiến Yoo Min run lên. Tiếng rên rỉ yếu ớt của cậu bị lấn át bởi âm thanh nơi hai cơ thể hòa làm một.
Điều này chẳng làm Tae Joon hài lòng chút nào; anh khao khát được thấy cậu mất kiểm soát, bám víu lấy anh bằng tất cả sức lực. Trong khi Yoo Min chẳng hay biết; cậu đang cố chống chân, tựa mặt vào bức tường gạch để đón nhận anh. Các ngón chân co quắp, phần đùi trong căng cứng. Vì một chân bị nâng lên, toàn bộ trọng lượng dồn lên đầu ngón chân còn lại. Hơn nữa, do phòng tắm khá vang vọng khiến cậu không dám tùy tiện rên rỉ. Dù muốn buông thả, ôm chặt lấy Tae Joon và khóc thét, thì chút lòng tự trọng cuối cùng vẫn ngăn cậu. Giờ đây, Yoo Min chỉ còn biết cố kìm nén tiếng khóc, run rẩy trong im lặng.
"Không được rồi."
"...Ơ?"
Tae Joon bất ngờ rút dương vật ra.
"A!"
Hậu quả là, lưng Yoo Min co rúm lại một cách dữ dội. Khi thứ từng lấp đầy bên trong cơ thể cậu biến mất, Yoo Min cảm thấy một khoảng trống mênh mông đến đau lòng. Tae Joon đỡ lấy cơ thể đang loạng choạng của cậu, từ từ xoay Yoo Min lại để đối diện với mình. Ánh mắt họ chạm nhau trong tích tắc. Yoo Min vô thức hít một hơi thật sâu. Trong đáy mắt Tae Joon lúc này, là một thứ gì đó xa lạ, một sắc thái cậu chưa từng thấy bao giờ.
"Tae Joon...?"
"Bám chặt vào anh."
Nói rồi, Tae Joon bế thốc Yoo Min lên cao. Bị mất điểm tựa đột ngột, cậu hoảng hốt vung vẩy tay. Như thể đã đoán trước phản ứng ấy, anh đẩy cậu vào tường phòng tắm và đâm thẳng vào.
"A...!"
"Haa, thật là tuyệt."
Tae Joon cắn nhẹ vào vành tai cậu, rồi cất tiếng rên trầm thấp. Anh không cho cậu cơ hội trả lời, mà tiếp tục những cú thúc hông mạnh bạo không ngừng nghỉ.
"A, a!"
"Yoo Min... Ha... Go Yoo Min..."
Lúc này, Yoo Min không thể nào kìm nén tiếng rên được nữa. Cảm giác lần này hoàn toàn khác biệt so với khi được đâm từ phía sau. Mỗi nhịp ra vào của dương vật thô to và cứng rắn ấy, khiến từng đầu ngón tay, bờ môi, đến toàn thân cậu đều căng cứng lại.
Nhịp điệu ấy càng lúc càng nhanh, âm thanh nơi tiếp xúc đã chuyển từ "chụt chụt" ướt át sang tiếng "bạch bạch bạch" đều đặn và dồn dập. Yoo Min không chịu nổi khoái cảm dâng trào từ phía dưới, đành ngửa cổ về sau. Theo phản xạ, đôi môi Tae Joon đã đuổi theo làn da cổ cậu. Anh dùng răng cửa lướt nhẹ như đang trêu ngươi, rồi khẽ cắn xuống bằng răng nanh. Một vết hồng nhỏ in trên nền da ửng đỏ. Nhìn thấy dấu vết để lại, anh mỉm cười hài lòng.
Dù bây giờ chỉ có thể dừng lại ở đó, nhưng trong tương lai không xa, anh sẽ thực sự cắn vào cổ Yoo Min. Dĩ nhiên, anh không có ý làm cậu đau. Đó sẽ là một dấu ấn đánh dấu, một lời cảnh báo rõ ràng rằng Yoo Min là của anh, và không một kẻ nào khác được phép tùy tiện đụng vào. Yoo Min, một con người bình thường, sẽ không hiểu hết ý nghĩa của hành vi đánh dấu này. Nhưng với những Nhân thú khác, nó sẽ là một tín hiệu cảnh cáo đủ rõ ràng. Chẳng có gì hiệu quả hơn việc đánh dấu để xua đuổi lũ ruồi bu đáng ghét.
"...Tae Joon?"
Dường như vì mải chìm đắm trong suy nghĩ, nhịp hông của Tae Joon chậm lại. Yoo Min cảm thấy hụt hẫng, vô thức liếm môi rồi ngước nhìn anh. Ngay lập tức, những chuyển động kia trở nên thô bạo hơn bao giờ hết.
"Haa... Thích quá, Tae Joon, Tae Joon-"
"Anh cũng thế."
Lần này, Tae Joon cũng không hề giữ lại chút nào. Cái lỗ nhỏ đang ôm chặt lấy dương vật của anh run rẩy, nhiệt liệt đón chào từng cú thúc xâm nhập. Cứ đâm sâu đến tận giới hạn rồi lại rút ra, anh thoả sức dùng lực nơi hông. Yoo Min rên rỉ siết chặt vòng tay ôm lấy Tae Joon. Những móng tay ngắn cào nhẹ lên lưng anh rồi lại ngừng. Nhịp điệu của anh trở nên lớn hơn và không theo quy tắc nào cả. Yoo Min sắp lên đỉnh, cậu bèn nhắm chặt mắt lại. Những đốm sáng trắng đen nhấp nháy sau mí mắt. Cậu có cảm giác như thân thể này không còn thuộc về mình nữa. Yoo Min thét lên một tiếng khi khoái cảm tột đỉnh ập đến, tựa hồ đang rơi xuống vực sâu từ một nơi thật cao.
Yoo Min siết chặt lấy dương vật của Tae Joon và đạt cực khoái. Sau đó, chuyển động của anh càng trở nên dữ dội hơn bao giờ hết. Cậu gần như ngất đi vì cơn kích thích mãnh liệt ập đến, vì còn chưa kịp tận hưởng dư âm còn vương vấn. Một cảm giác khoái lạc lớn hơn lại tràn ngập cơ thể vừa mới lên đỉnh. Lần này, Yoo Min thậm chí không thốt nên lời, lại một lần nữa xuất tinh. Tinh dịch loãng chảy ra, bị Tae Joon tận dụng như chất bôi trơn để anh tăng tốc độ. Cuối cùng, khi anh xuất vào bên trong, toàn thân Yoo Min đã rũ rượi, kiệt sức.
"Phù..."
Tae Joon cẩn thận rút dương vật ra để tránh đánh thức cậu. Tinh dịch chảy ra từ cái lỗ vẫn chưa kịp khép lại. Cảnh tượng dâm đãng ấy khiến dương vật của Tae Joon lại một lần nữa căng cứng. Nhưng dù là anh, cũng không muốn làm tình với một người đã ngất xỉu. Hơn nữa, họ đã ở trong phòng tắm quá lâu, Yoo Min chắc chắn sẽ rất mệt. Anh tặc lưỡi tiếc nuối, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cậu. Cơ thể cậu lúc này đã thả lỏng, ấm áp và dễ chịu đến lạ.
"Tiếng gì thế... Ưm..."
Giữa đêm khuya, Yoo Min tỉnh giấc vì tiếng thì thầm bên tai. Toàn thân cậu nặng trịch, đôi mắt khó mở nổi, chỉ có đôi tai là còn hoạt động.
"Vâng, tôi đây. Ông Park đã để lại đúng chỗ rồi. Tôi hiểu rồi."
Hình như Tae Joon đang nói chuyện điện thoại với ai đó bên ngoài cửa phòng ngủ. Dù không nghe rõ, nhưng giọng anh khá nghiêm túc. Ngay cả trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Yoo Min vẫn tò mò không biết ai gọi cho anh vào giờ này.
"Ư... Người đau quá..."
Do cuộc làm tình đêm qua quá dữ dội, Yoo Min đau nhức từ thắt lưng trở xuống như vừa bị tra tấn. Cổ họng cũng khô khốc, rát bỏng vì la hét cả đêm. Cậu cố gắng cất tiếng gọi Tae Joon đang ở ngoài cửa.
"Tae Joon..."
Cánh cửa mở ra, bóng dáng anh xuất hiện.
"Em dậy rồi à?"
"Vâng, khát nước quá."
"Anh biết ngay mà. Đợi anh một chút."
Ngay sau đó, Tae Joon mang vào một chiếc khay nhỏ. Bên cạnh cốc sứ đựng nước ấm là một đĩa con đầy những viên thuốc. Chúng có màu đen và tỏa ra mùi thuốc Bắc nồng nặc.
"Đây là gì vậy?"
"Thuốc đấy. Anh chuẩn bị sẵn vì sợ em bị cảm."
"Trông lạ quá... Hình như không phải thuốc thông thường."
"Bác sĩ gia đình nhà anh là một thầy thuốc Đông y. Ông ấy tự tay bào chế loại thuốc phòng bệnh này. Uống trước khi có triệu chứng sẽ rất hiệu quả."
"Vậy ạ. Em cảm ơn anh."
"Uống ngay đi. Nhanh lên nào."
Trái tim Yoo Min chợt ấm áp. Cậu cảm động trước sự quan tâm tinh tế của Tae Joon. Trong khi thứ duy nhất cậu từng cho anh uống chỉ là thuốc hỗ trợ sinh sản, thì anh lại ân cần chuẩn bị cho cậu những viên thuốc quý giá phòng cảm lạnh. Đúng là người đàn ông không thể để vuột mất được. Yoo Min bắt đầu uống từng viên thuốc với nước ấm. Vị đắng ngắt lan tỏa trong miệng.
"Ư, đắng quá."
"Nhưng cứ cố nuốt đi. Nó tốt cho cơ thể mà."
"Em biết rồi."
Tae Joon trìu mến xoa đầu cậu, nhìn cậu uống hết thuốc.
"Giỏi lắm. Em muốn kẹo không?"
"Có ạ."
Tae Joon kéo Yoo Min ngồi lên đùi mình, rồi chụp lấy đôi môi cậu trong một nụ hôn ngọt ngào.
"Sao? Có ngọt không?"
Yoo Min hoàn toàn bị khuất phục trước nụ cười tinh nghịch của anh.
"Vâng... Rất ngọt ạ. Cho em thêm một lần nữa đi."
"Không được. Cái này đắt lắm đấy."
"Sao lại vậy chứ?"
Yoo Min kéo mặt anh lại và chủ động hôn anh. Mới phút trước còn lo lắng về nguy cơ cảm lạnh, thế mà giờ đây, cậu đã cảm thấy cơ thể ấm dần lên và tràn đầy sinh lực. Không biết là nhờ tấm lòng của Tae Joon hay do thuốc thực sự hiệu quả nhỉ? Dù là gì đi nữa cũng không quan trọng. Quan trọng là cơ thể cậu đã khoẻ khoắn hẳn ra.
Và thế là Yoo Min đã uống hai loại thuốc. Một là thuốc bổ do người anh họ xa kê đơn, hai là thuốc do thầy nhà Tae Joon bào chế. Cậu vui vẻ đón nhận, mà không hề hay biết rằng : hai loại thuốc ấy khi kết hợp trong cơ thể sẽ tạo ra hậu quả khôn lường.
"Người em nóng bừng lên rồi này."
Tae Joon vừa xoa mông cậu vừa bóp nhẹ. Yoo Min vòng tay ôm lấy cổ anh như không thể cưỡng lại.
"Không chỉ chỗ đó đâu ạ..."
"Bên trong cũng nóng nữa hả?"
"Em không biết nữa. Anh tự kiểm tra đi."
Yoo Min trượt xuống giường. Cậu cười khúc khích, thấy Tae Joon đè lên người. Cậu cảm thấy vô cùng hưng phấn, còn phần bụng dưới nóng ran. Dù hôm nay cậu vẫn ở thế bị động, nhưng biết đâu đây là một bước lùi để tiến hai bước? Yoo Min nghĩ thầm sẽ chiều anh hết hôm nay và ngày mai sẽ giành lại thế chủ động.
Với suy nghĩ đó, cậu vui vẻ dang rộng đôi chân và rên rỉ nức nở. Dù những cú đẩy của Tae Joon mạnh mẽ hơn bình thường, cậu vẫn tiếp tục rên rỉ, vặn vẹo hông cho đến tận bình minh. Lần đầu tiên, cậu có thể theo kịp nhịp độ của anh trong suốt nhiều lần làm tình mà không hề mệt mỏi. Đến tận 4, 5 giờ sáng, Yoo Min vẫn không kiệt sức, cùng Tae Joon thở hổn hển trong cuộc làm tình mãnh liệt.