Lịch đăng: Tối T3, T5 và T7
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 33
“Nhưng mà... Sa Young vẫn còn thích con. Tình cảm không dễ mà dứt được đâu...”
"Đúng vậy. Hai đứa con cũng yêu nhau khá lâu mà."
“Em cũng hiểu mà, đúng không?”
Seong Yeon Woo khẽ quay sang hỏi Ha Jin. Ha Jin sững lại trước câu hỏi bất ngờ, vô thức nhìn về phía phu nhân Shim. Bà sẽ nhìn cậu như thế nào nhỉ? Cậu đoán là sẽ không hay ho gì. Một đứa xấu xa, cướp người yêu của anh trai, hay là một đứa vô ơn? Nếu Ha Jin trả lời “không” trước câu hỏi đó thì sao? Ánh mắt của phu nhân Shim đang nhìn cậu sẽ méo mó đến mức nào? Ngay cả bây giờ, ánh mắt đó cũng đã không mấy thiện cảm rồi.
“...Vâng.”
Ha Jin miễn cưỡng trả lời. Dù sao thì vai phản diện cũng là của cậu, và có vẻ như họ đều muốn cậu đảm nhận vai đó. Vì Ha Jin có một phần trách nhiệm trong tình cảnh này nên cậu phải chấp nhận mọi trách nhiệm và oán trách.
“Đúng thế, Yeon Woo, con cũng cần thời gian. Khuôn mặt con hóp lại rồi này. Sức khỏe con có ổn không?”
“Vâng, thưa mẹ. Cảm ơn mẹ đã lo lắng. Nhưng con ổn ạ. Trước khi là người yêu, Sa Young là bạn của con, nên bọn con đã hứa sẽ cố gắng.”
“Thằng bé này, thật sâu sắc.”
Phu nhân Shim ấn tượng với vẻ điềm đạm và sự quan tâm của Yeon Woo trong tình huống này, bà dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cậu ta.
“Lát nữa Sa Young cũng sẽ đến, hai đứa có muốn đi ăn trưa cùng không?”
“Ơ... Có được không ạ?”
Lần này, Yeon Woo lại liếc nhìn Ha Jin. Bản thân cậu ta cũng không muốn hỏi ý kiến cậu trong tình huống này, nhưng trước mặt phu nhân Shim, cậu ta lại giả vờ e dè. Ha Jin biết mình không có tư cách để cho phép hay từ chối.
“Sao phải ngại. Chúng ta không phải là người ngoài. Như con nói đấy, sau này vẫn còn gặp nhau nhiều mà.”
Phu nhân Shim đáp thay Ha Jin, nhẹ nhàng trách móc người đối diện vì quá khách sáo. Cùng lúc đó, tài xế của phu nhân Shim đang đợi bên ngoài bước vào, thông báo rằng Kwon Sa Young đã đến. Chẳng mấy chốc, anh ta đã chỉnh trang lại quần áo và bước về phía này. Nhờ đôi chân dài, mỗi bước đi của anh ta đều khiến khoảng cách được rút ngắn nhanh chóng. Sa Young trông còn chuyên nghiệp hơn cả người mẫu. Từ đầu đến chân, không một chi tiết nào là không hoàn hảo.
“Xin lỗi mẹ, con đến muộn một chút vì tắc đường.”
Kwon Sa Young rất lễ phép với phu nhân Shim. Hoàn toàn trái ngược với Kwon Sa Bin, cậu ta luôn miệng gọi “mẹ, mẹ”.
“Anh đến rồi à?”
Người đầu tiên chào đón Sa Young là Seong Yeon Woo. Cử chỉ của cậu ta rất tự nhiên khi đứng cạnh phu nhân Shim và cất lời chào.
“Sao em lại ở đây?”
Nhìn thấy Yeon Woo, Sa Young cũng hơi bất ngờ. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, anh ta lại bình thản chấp nhận tình hình và tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Em đến để may đo trang phục, nghe nói mẹ ở đây nên ghé qua chào một tiếng.”
“Thật sao? Đúng lúc quá nhỉ.”
“Đúng vậy. Mẹ bảo muốn em ăn trưa cùng.”
“Cũng được. Anh đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi.”
“Có phải nhà hàng Pháp gần đây không?”
“Đúng thế.”
“Chỗ đó cũng ổn. Em cũng định đặt chỗ ở đó.”
Thật tự nhiên.
“Sa Young, mẹ đã chọn ra vài bộ trang phục cho con rồi, chỉ cần con chọn lại lần cuối là được.”
“Những bộ mà người quản lý để riêng bên ngoài ạ?”
“Ừ, con xem rồi à?”
“Vâng. Màu đen đẹp hơn màu xanh hải quân. Cứ lấy màu đen đi.”
Yeon Woo đã xem qua trang phục của Sa Young từ trước và đưa ra lời khuyên.
“Dáng của anh Sa Young đẹp nên bộ nào cũng hợp, nhưng màu đen nhìn sang hơn.”
Yeon Woo nói thêm, và thậm chí còn chỉnh cổ áo cho Sa Young như một cặp đôi đang hẹn hò. Mọi hành động của họ đều rất ăn ý và tự nhiên. Những hình ảnh đó đã là cuộc sống hằng ngày của họ. Chỉ mới cách đây không lâu. Ha Jin cũng biết. Những hình ảnh đó chính là vòng quay bình thường của cuộc đời họ.
Ha Jin đứng từ xa nhìn họ, giống như một người ngoài. Cậu cảm thấy xấu hổ khi nhìn lại những gì mình đã cố gắng làm từ sáng. Thật thảm hại. Ha Jin đã dự đoán trước. Cậu đã biết rằng khi bắt đầu mối quan hệ giả tạo này với Kwon Sa Young, mình sẽ nhiều lần cảm thấy thấp kém và nhỏ bé như thế này. Cậu cố gắng dự đoán để giảm thiểu tổn thương, nhưng vết thương không phải là thứ có thể tránh được. Nó sẽ đến bất ngờ.
Ha Jin lặng lẽ lùi lại. Từ khi Yeon Woo xuất hiện, sự nhiệt tình trong cậu đã nguội đi. Đúng lúc đó.
“Còn cậu.”
Một giọng nói hờ hững vang lên. Ban đầu, Ha Jin không nghĩ là Sa Young đang nói với mình nên cậu tiếp tục giả vờ xem trang phục của người mẫu.
“Seong Ha Jin.”
Sau tiếng gọi nhỏ, Ha Jin giật mình rồi quay lại nhìn anh ta.
“...Vâng?”
“Cậu thấy thế nào?”
Ha Jin định hỏi “anh đang nói gì thế”, nhưng rồi cậu dừng lại, cố gắng hiểu ý anh ta. Sa Young đang hỏi ý kiến cậu về trang phục của anh ta.
Ngay lúc đó, Ha Jin nhận ra Sa Young đang đóng vai của mình. Cậu biết đây chỉ là một hợp đồng, một lời hứa, một việc cần làm. Cả hai sẽ diễn thật tốt. Mặc dù biết, nhưng cậu vẫn thấy vui. Ha Jin biết ơn câu hỏi của anh ta. Dẫu có chút thảm hại, cậu cũng chẳng thể làm khác được. Cảm xúc bao giờ cũng chạy nhanh hơn lý trí.
“...Em thấy màu xanh hải quân ạ.”
Ha Jin đã xem trang phục của Sa Young ngay khi anh ta đến. Phu nhân Shim đã kiểm tra trước, Ha Jin cũng đã quan sát kỹ. Vì đó là trang phục của anh ta. Việc này là giả... nhưng đó là bộ đồ Sa Young và cậu sẽ mặc trong lễ đính hôn. Thực ra, trong lòng cậu cũng có chút xúc động. Dù đã cố gắng chấp nhận, cậu vẫn thầm yêu anh ta.
“Cứ lấy bộ đó đi.”
Sa Young chấp nhận ý kiến của Ha Jin ngay lập tức. Một sự im lặng khó tả bao trùm. Ha Jin cảm thấy khuôn mặt luôn rạng rỡ của Seong Yeon Woo trong suốt thời gian qua bỗng méo mó kỳ lạ. Người khác có thể không nhận ra, nhưng cậu thì có.
“Con không cần xem tận mắt à?”
Khi phu nhân Shim hỏi, Kwon Sa Young gật đầu.
“Vâng, không sao ạ. Cậu đã chọn chưa?”
Kwon Sa Young lại hỏi Ha Jin. Ha Jin từ từ lắc đầu. Anh nhìn Ha Jin vẫn đang đứng như một con ma-nơ-canh rồi búng tay về phía người mẫu ở trung tâm.
“Lấy bộ đó đi.”
Đó là một bộ vest trắng, nhưng có pha lụa nên nó ánh lên màu xanh nhạt khi ánh đèn chiếu vào. Thực ra đây cũng là bộ đồ mà Ha Jin đã để ý từ lâu. Tất cả đều giống nhau, nhưng cậu nghĩ nếu Sa Young mặc bộ vest màu xanh hải quân thì bộ này sẽ hợp nhất với cậu.
“Thấy sao.”
Sa Young cứ hỏi ý kiến của cậu. Ha Jin khẽ mỉm cười và gật đầu.
“Vâng. ...Tốt lắm.”
Mọi việc đã được giải quyết nhanh chóng khi anh ta đến. Theo lời của Kwon Sa Young, người quản lý ngay lập tức cho các người mẫu ra ngoài và lắng nghe những yêu cầu chi tiết của anh ta. Đột nhiên, Ha Jin cảm thấy ánh mắt của Seong Yeon Woo đang nhìn mình. Đôi môi mím chặt và ánh mắt lạnh lùng. Ánh mắt đó đang hướng về cậu.
Bầu không khí khó chịu vẫn kéo dài. Ngay cả khi đã đến nhà hàng, Ha Jin vẫn cảm nhận rõ sự căng thẳng quẩn quanh mình. Seong Yeon Woo thì âm thầm oán trách, đôi tình nhân kia vẫn cố giấu giếm, còn cậu chỉ là vị hôn thê giả của Kwon Sa Young.
“Nhân tiện, Yeon Woo, ngày tổ chức buổi hòa nhạc đã được ấn định chưa?”
“Vâng. Con định gửi thư mời đến mẹ.”
Những cuộc trò chuyện bình thường diễn ra. Hầu hết các chủ đề đều xoay quanh Seong Yeon Woo, nhưng Ha Jin cố gắng bình thản chấp nhận bầu không khí đó.
“Chủ tịch sẽ không đi được đâu, ông ấy đang không khỏe. Con đừng buồn nhé.”
“Sao con có thể buồn được ạ. Ngược lại, con đang rất lo cho ông. Dạo này trông ông không được tốt.”
Những lời đó, Ha Jin cảm thấy thật giả tạo. Rõ ràng cậu ta biết rằng ông nội sắp đến ngày mất, vậy mà vẫn nói những lời như thế. Nhưng Ha Jin cũng chẳng có tư cách để nói gì, vì cậu cũng biết mà không làm gì được. Ha Jin thậm chí không muốn nói ra. Cậu chỉ muốn giả vờ như không biết và để ông được làm những gì ông muốn.
“Ông ấy khi khỏe khi bệnh, thất thường lắm, nên vợ chồng ta lo lắng rất nhiều.”
Phu nhân Shim trông khá lo lắng.
“Buổi hòa nhạc sao? Hai tháng nữa à?”
“Vâng. Anh sẽ đến chứ?”
“Tất nhiên rồi. Lâu lắm rồi mới thấy em tổ chức ở Hàn Quốc.”
“Đúng vậy. Em đã nghỉ một thời gian, và dạo gần đây chỉ ở nước ngoài. Em thật sự biết ơn vì anh luôn đến bằng máy bay riêng."
Ha Jin chưa bao giờ được tận mắt thấy Yeon Woo chơi nhạc. Buổi hòa nhạc? Một buổi biểu diễn? Cậu chưa bao giờ được mời đến những nơi như vậy. Ha Jin chợt tưởng tượng ra hình ảnh Seong Yeon Woo được mọi người vỗ tay, nhận bó hoa từ Kwon Sa Young với khuôn mặt hạnh phúc. Dù chỉ là tưởng tượng, nhưng cậu nghĩ rằng hình ảnh thực tế cũng sẽ không khác là bao.
“Tất nhiên phải đến rồi. Anh biết một mình em ở ngoài chắc chắn sẽ vất vả.”
“Mẹ ơi. Sa Young tuy vẻ ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra rất ấm áp đấy ạ.”
“Ta biết mà. Con trai ta rất tốt bụng, chỉ là thỉnh thoảng hơi lạnh lùng thôi.”
Lại thế nữa rồi. Nơi này lại hóa thành không gian của chỉ ba người, chẳng còn chỗ cho sự hiện diện của cậu. Ha Jin vô thức dùng nĩa khuấy nhẹ những món ăn kèm. Cậu vốn không kén ăn, nhưng lại dễ bị nghẹn, và trong bầu không khí này, cậu chắc chắn sẽ bị nghẹn nếu cố ăn.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.