Hẹn cả nhà mình vào 21h tối thứ 4 và Chủ nhật hàng tuần nhaa
Ngay trong ngày đầu tiên bước vào nhà Antonio, tôi đã chú ý đến một điều:
Nơi này được bài trí bằng những món đồ đắt tiền một cách tinh tế.
Dù Antonio sống rất giản dị và vẻ ngoài căn nhà chẳng có gì nổi bật, ông lại sở hữu nhiều vật dụng mà một giáo sĩ hạ cấp như ông thường không có được. Ví dụ như con dao gọt nhỏ bằng bạc hay bảng sáp bằng gỗ mun. Nhìn sơ qua, thiết kế đơn giản khiến chúng trông khá bình thường, nhưng chất liệu cùng độ tinh xảo trong chế tác lại tiết lộ giá trị thực sự của chúng.
Đây hẳn là quà từ ai đó rất quý mến ông, có lẽ còn năn nỉ ông nhận lấy. Những món đồ này đều thiết thực, được chọn kỹ lưỡng để phù hợp với lối sống tối giản của ông, đồng thời vẫn ngầm thể hiện sự quý giá.
Không biết ai đã tặng những món đồ đó. Con gái ông ư? Anh chị em? Hay là một người học trò cũ?
Dù là ai, có một điều chắc chắn: Antonio có những mối quan hệ giá trị. Mà trong thế giới trung cổ này, quan hệ chính là tất cả. Gây được ấn tượng tốt là điều tối quan trọng.
Vậy nên, ngay từ khi bắt đầu học viết, tôi đã chủ động phụ giúp việc nhà. Tôi quét nhà, chẻ củi nhóm lò, đảm bảo luôn có sẵn nước, thậm chí còn giặt cả đồ. Antonio cứ khăng khăng bảo không cần, nhưng tôi vẫn kiên quyết làm.
“Nếu người ta sẵn sàng bỏ tiền ra để học đan rổ, thì sao cháu lại không đáp lại công dạy chữ của bác bằng việc giúp đỡ? Cháu không muốn trở thành kẻ chỉ biết nhận mà không biết cho đi.”
“Fabio,” Ông nói, “Ta dạy không phải vì mong được trả ơn. Làm sao ta có thể trông đợi lợi ích cá nhân từ việc truyền dạy lời Chúa cơ chứ?”
“Vậy thì bác cứ xem như đó là cách cháu đền đáp thời gian của bác đi. Như vậy, cả hai bên đều không mang ơn ai cả, đúng không ạ?”
Ông ấy không thể phản bác lại sự cương quyết của tôi.
“Nếu một lúc nào đó cậu thấy mệt hay quá sức, cứ dừng lại bất cứ lúc nào,” ông dặn, nhấn mạnh rằng ông không bao giờ muốn mấy việc vặt cản trở việc học hành của tôi.
Nhưng chuyện đó chưa từng xảy ra.
Tôi không thể để việc nhà ảnh hưởng đến việc học.
Tôi luôn cố gắng học xong thật nhanh để còn giúp đỡ những việc trong nhà. Những nỗ lực chân thành của tôi đã tiến triển rất suôn sẻ.
Ông thậm chí còn nói tôi có thể mượn bất cứ cuốn sách nào.
Trong thời đại chưa có máy in, sách là thứ vô cùng quý giá. Một cuốn làm bằng da thuộc còn đắt hơn năm con bò, còn sách viết trên giấy cũng đáng giá ngang một con.
Giữa lúc quan hệ thầy trò ngày càng thân thiết, rất có thể ông sẽ viết cho tôi một bức thư giới thiệu, thậm chí là giúp tôi chi trả phí đi đường.
Giáng Sinh còn ba tháng nữa, nhưng tôi đã bắt đầu khéo léo gợi ý. Không phải vì tôi thật sự muốn xin gì cụ thể.
Việc thể hiện mong muốn một cách quá lộ liễu sẽ làm mất giá trị của mọi nỗ lực.
Chỉ cần tôi thốt ra lời đề nghị xin thư giới thiệu hay hỗ trợ tài chính, tất cả cố gắng của tôi sẽ lập tức bị xem như hành động vụ lợi. Dù có người sẽ đánh giá cao sự thẳng thắn và tính thực tế, nhưng Antonio không nằm trong số đó.
Điều then chốt là phải toát ra vẻ mãn nguyện, khiến ông ấy tự nguyện muốn dang tay giúp đỡ.
Đó chính là tinh thần cốt lõi của chiến lược “Không để tay không ra về.”
Giấu kín khao khát của bản thân, đồng thời khéo léo phô bày những gì mình đã làm được. Ví dụ như mang thêm củi về nhà và buông một câu nhẹ nhàng:
“Chuẩn bị sớm cho mùa đông thì vẫn hơn, đúng không ạ?”
Ngước mắt nhìn bầu trời đêm đầy sao, tiện thể hỏi về cách định hướng bằng tinh tú khi băng qua những vùng đất xung quanh.
Học hành thì phải tỏ ra hăng hái, tham vọng, như thể chẳng thể chờ được để tiến xa hơn.
Nếu Antonio có thắc mắc hay dò hỏi điều gì, thì cứ đáp trả bằng vài câu nửa úp nửa mở.
Và khi những ẩn ý dần lên đến cao trào, báo hiệu một cuộc chia tay không xa…
“Fabio, ta nghe nói cậu vẫn chưa chuẩn bị hạt giống cho mùa đông. Một người chăm chỉ như cậu sao lại quên điều quan trọng thế? Cậu định rời đi sớm phải không?” Antonio hỏi, đôi mắt xám bạc chăm chú dò xét.
Một câu hỏi trực diện, không vòng vo!
Không còn đường để lảng tránh trong tình huống này.
“Vâng, thưa bác Antonio.”
Tôi vốn không định để lộ sớm như vậy, nhưng xem ra ông đã nhìn thấu từ lâu. Tôi đành mỉm cười gượng gạo, thừa nhận:
“Cháu định sẽ rời đi trước khi mùa đông kết thúc.”
Lo âu phủ mờ ánh mắt của ông khi nghe điều đó.
“…Ngay cả thương nhân cũng tránh vượt núi vào mùa đông. Chẳng phải đợi đến mùa hè sẽ an toàn hơn sao?”
“Vậy thì cháu sẽ đi cùng đoàn lữ hành cuối cùng trước khi mùa đông đến.”
Antonio lặng lẽ quan sát tôi, ánh nhìn ông sâu thẳm, phản chiếu sự từng trải của một đời người.
Tôi đáp lại ánh mắt ấy, bằng cái nhìn kiên định không gì lay chuyển.
Ông khẽ thở dài, rồi hỏi:
“Tại sao lại phải là mùa đông này?”
Vì đó là lúc trò chơi bắt đầu.
Nhưng tôi đâu thể trả lời như thế được.
Trong những tình huống thế này, cách nói bóng gió kiểu thời trung cổ luôn là lựa chọn an toàn.
“… Cháu đã mơ một giấc mơ,” tôi khẽ nói. “Vào một ngày đông giá rét, cháu nghe thấy tiếng chuông ngân vang từ một Đại giáo đường xa lạ. Âm thanh ấy khiến con trào dâng một cảm giác biết ơn sâu sắc, và cháu đã nghĩ, ‘Thật may là mình đến được đây trước khi mùa đông tới.’ Đó là một giấc mơ mà cháu thấy… phải theo đuổi cho bằng được.”
Ở thời hiện đại, lý do như vậy nghe có vẻ xa vời, nhưng trong thế giới trung cổ khắc nghiệt này, nó lại mang một sức hấp dẫn lạ thường.
“Một giấc mơ sao? Kể cho ta nghe thêm đi.”
“Cũng không có gì nhiều để kể đâu ạ. Cháu chỉ nhớ là mình đang ngẩng nhìn một tháp chuông cao sừng sững trong tuyết. Âm thanh ngân vang từ chiếc chuông ấy đẹp đến mức làm cháu suýt khóc. Chỉ vậy thôi.”
Chỉ cần hé lộ vừa đủ để gợi sự tò mò, nhưng không quá nhiều để bị hiểu lầm thành một thị kiến tiên tri.
Chỉ là một cảm giác mơ hồ. Linh tính mách bảo rằng đây là con đường đúng đắn.
Mập mờ vừa đủ để khiến người nghe băn khoăn: liệu đó có thật là thông điệp từ thần linh, hay chỉ là một giấc mơ viển vông vô nghĩa.
“…Ta hiểu rồi.”
Antonio không cố thuyết phục tôi thêm nữa.
Bởi lẽ, không ai có thể dùng lý lẽ để phản bác lại một giấc mơ.
“Vậy thì hứa với ta một điều,” ông nói, giọng đầy lo lắng. “Nếu cậu đột ngột quyết định rời đi, ít nhất hãy đến chào ta lần cuối.”
Nghe ông nói vậy, trong lòng tôi như vang lên một tiếng reo hò.
Nhiệm vụ hoàn thành!
Giờ thì, khả năng cao là Antonio sẽ âm thầm chuẩn bị một gói hành trang thiết yếu dành cho học trò của mình, đề phòng cậu đột ngột rời đi trước khi mùa đông ập đến.
Như vậy, ngay cả khi kỹ năng [???] bị kích hoạt khiến tôi phải chạy trốn giữa đêm khuya, tôi vẫn sẽ có những vật dụng tối thiểu cần thiết để sống sót.
“Sao cháu có thể bỏ đi mà không nói lời tạm biệt được chứ? Cháu hứa, nhất định sẽ đến gặp bác.”
Làm sao tôi có thể chuồn êm mà chưa kịp nhận phần thưởng cho công cuộc lấy lòng ông ấy cơ chứ?
Tất nhiên, tôi chỉ định đến chào tạm biệt, không hề mong đợi ông ấy sẽ dúi cho gì cả. Nếu ông có tặng, tôi sẽ từ chối vài lần cho đúng điệu trước khi “miễn cưỡng” nhận lấy.
Không biết trong bộ ⟨Ân Huệ của Bậc Thầy⟩ của Antonio có những món gì nhỉ?
Vài đồng vàng? Một đôi ủng mùa đông chắc chắn? Hay một tấm chăn len ấm áp?
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy ấm cả lòng.
Nhưng mà, nghĩ lại thì, một bức thư giới thiệu đơn giản, xác nhận thân phận của tôi là đủ rồi.
Nếu trót mơ mộng quá đà rồi lỡ để lộ ra tí xíu thất vọng thì bao nhiêu công sức dày công vun đắp cũng đổ sông đổ biển hết.
Tôi đã cố gắng hết sức để gạt bỏ mọi tham vọng trong lòng.
Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tuyệt đối không được thất vọng, nghe chưa!
⋆⁺₊⋆ ☾⋆⁺₊⋆
Tuy nhiên, có lẽ vì nghĩ tôi là người lần đầu bước chân vào chốn đô hội, Antonio đã chuẩn bị một món quà còn vượt xa mọi điều tôi tưởng tượng.
“Fabio, một vị giáo sĩ từ Đại giáo đường đang trên đường đến đây.”
“…Dạ, sao cơ ạ?”
“Ta đã nhờ ông ấy hộ tống cậu đến Đại giáo đường.”
“Cháu á?”
Tôi chớp mắt liên tục, hoàn toàn sững sờ.
Lần này không phải giả vờ. Tôi thực sự sững sờ 100%.
“Nhưng vì sao chứ? Cháu chỉ là…”
“Cậu là người đặc biệt, Fabio. Chẳng phải ta vẫn luôn nói thế sao?”
“Cháu cảm ơn vì bác nói vậy, nhưng cháu không chắc các giáo sĩ ở Đại giáo đường có thể nhìn nhận cháu như bác…”
“Nếu họ không mù mờ thì họ sẽ thấy.”
Có lẽ là vì nguồn gốc của tôi đến từ thế giới khác kia rồi.
Tôi bắt đầu lo lắng, cảm giác Antonio đang ngày càng thiên vị tôi.
“Vậy họ sẽ đến khi nào ạ? Dù chẳng đáng là bao, nhưng nếu họ từ nơi xa tới thì cháu cũng nên chuẩn bị chút gì đó…”
“Họ sẽ đến trong ba ngày nữa.”
Ba ngày?
Với điều kiện giao thông thiếu thốn như ở đây, dù có cưỡi ngựa thì từ kinh đô tới đây cũng mất ít nhất hai tuần cơ mà.
Nếu một vị khách quan trọng như vậy sắp đến thăm, chẳng phải lẽ ra tôi nên được báo trước từ lâu rồi sao? Sao lại gấp gáp thế này?
“Vậy thì cháu gặp chút rắc rối rồi. Mấy thương nhân sẽ tới trong 5 ngày nữa…”
Tôi còn chưa chuẩn bị gì đâu, đừng nói đến chuyện mua sắm mấy món thiết yếu cho chuyến đi.
Thấy tôi lúng túng, Antonio trấn an:
“Những thứ cậu cần sẽ có sẵn ở đó. Chỉ cần chăm sóc bản thân cho tốt là được.”
Chỉ vậy thôi sao?
Dù ông ấy có quý mến tôi đến đâu đi nữa thì chẳng phải cũng hơi quá mức rồi sao?
Sự hoài nghi bắt đầu len lỏi trong đầu.
Chỉ vì một lao động phổ thông như tôi, mà lại cất công cử người đến tận vùng hẻo lánh này ư…?
Trừ khi những người trong giáo phái Trật tự suy nghĩ khác với cư dân thông thường của thế giới này, chắc chắn phải có một lý do thuyết phục nào đó.
Chẳng lẽ ông ấy đã tiến cử tôi như một ứng viên tiềm năng cho chức linh mục?
Chứ đâu thể nào họ chịu bỏ công sức như vậy chỉ vì một lao động tầm thường đâu.
Nhưng mà thần lực của tôi cũng có ra gì cho cam…
“…Fabio, cậu có đoán được tại sao ta lại chỉ nói chuyện này với cậu vào lúc này không?”
Tôi suy nghĩ về câu hỏi của ông ấy.
“Nếu bác nói sớm hơn, có khi cháu sẽ quá khích mà lơ là việc học?”
“Không phải lý do đó.”
“Vậy… để ngăn cháu chuẩn bị quà tặng bác trước à?”
“Cậu còn nghĩ đến chuyện đó sao?”
Nếu không phải vì những lý do đó, thì là gì?
Tôi tò mò, nhưng Antonio chỉ nở một nụ cười bí hiểm, không nói thêm lời nào.
Ờ thì, chắc cũng chẳng có lý do đặc biệt gì đâu.
Tôi không nghĩ ngợi thêm.
Tôi chưa từng nghi ngờ ý định của ông ấy.
Nếu ông thật sự muốn khiến tôi bất ngờ, vậy thì cứ chờ đến lúc họ xuất hiện rồi hẵng nói cũng được mà.
Nhưng nếu họ nghĩ tôi đủ tiêu chuẩn làm linh mục, lỡ lúc phát hiện tôi chẳng có tí thần lực nào, chẳng phải sẽ khó xử lắm sao?
Cửa sổ trạng thái của tôi không hiển thị giá trị cụ thể cho đức tin, nhưng tôi linh cảm nó đang chạm đáy rồi.
Có mức đức tin cao có thể khiến một người trở nên cuồng tín, nhưng cuồng tín không có nghĩa là đức tin tự động tăng theo.
Đức tin có thể biến thành sự cuồng tín… cũng cùng một kiểu thôi.
Những người sở hữu đức tin cao sẽ chịu ảnh hưởng sâu sắc từ thần linh. Họ có thể nghe được tiếng nói của Chúa trong các nghi lễ thiêng liêng, thấu hiểu ý ngài, thậm chí còn có thể dẫn truyền thần lực như thể đó là sức mạnh của chính họ.
Thế nên, việc đức tin cao thường đi kèm với thần lực mạnh mẽ cũng chẳng có gì lạ.
Ngược lại, một người như tôi, mang thuộc tính “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn”, thì chắc chắn sẽ ngược lại— tức là thần lực rất thấp.
Mà thật ra, ngay cả thần lực của Antonio cũng thấp, vẫn chỉ ở mức sơ cấp.
Vậy nên, cho dù tôi có thiếu thần lực đi chăng nữa, chắc ông ấy cũng sẽ không quá thất vọng đâu.
Tôi đâu có nói là mình muốn làm linh mục.
Làm linh mục có khi lại càng dễ đụng mặt Athanas, nam chính của game.
Xét cho cùng, tôi vẫn thấy làm một mình thì hơn.
Chỉ mong họ đừng đá tôi khỏi chuyến đi chỉ vì tôi không phải kiểu “nguyên liệu làm linh mục”.
Khi đoàn người tới, tôi chỉ cần chịu chút xíu xấu hổ là xong.
Tôi đã nghĩ đầy chủ quan như vậy...
Cho đến tối hôm đó, khi tôi chạm mặt một kỵ sĩ của giáo phái Trật tự ngay tại cổng làng.
⋆⁺₊⋆ ☾⋆⁺₊⋆
Nói ba ngày nữa mới đến mà?
Vị kỵ sĩ ấy, mặt che kín sau mũ giáp, khoác áo choàng có thêu huy hiệu của Giáo đoàn Kỷ luật bên ngoài bộ giáp sắt. Không đời nào lại có một kỵ sĩ khác đi ngang qua ngôi làng hẻo lánh này trong lúc làm nhiệm vụ riêng đâu.
Hơn nữa, tại sao anh ta lại đến một mình, không đi cùng đoàn?
Toàn bộ tình huống này có gì đó sai sai, nhưng rồi tôi nhanh chóng nghĩ ra một lý do hợp lý.
Có thể kỵ sĩ này là một trong những học trò của Antonio.
Nếu anh ta có việc riêng cần bàn với Antonio, đến sớm cũng không có gì lạ. Khi nhóm chính đến sau ba ngày nữa, có lẽ họ chỉ chào hỏi xã giao rồi đi ngay.
Thành viên của giáo phái Trật tự có một quy tắc nghiêm ngặt: bất cứ khi nào có từ hai thành viên trở lên, họ bắt buộc phải ăn nghỉ tại một nhà nguyện. Ở những ngôi làng hẻo lánh không có nhà nguyện, họ không được phép nán lại lâu.
Có lẽ quy tắc đó xuất phát từ giả định rằng những nơi không có nhà nguyện thường thiếu thốn tài nguyên, không đủ điều kiện tiếp đón đoàn người.
‘Con ngựa kia to thật đấy.’
[Đó là một con chiến mã, lông đen tuyền, trên trán có một vệt trắng.]
‘Ừ, tao thấy rồi.’
[Nó chắc phải ăn gấp đôi ngựa thường, xét theo kích cỡ thế kia.]
‘… Sao mày biết được? Mày có trực giác của nông dân à?’
[Không chỉ thông minh, nó còn dậm chân đòi ăn thêm nếu chưa no. Nếu ở lại thêm một ngày, chỗ cỏ khô chắc bị nó xử sạch.]
‘Khoan đã, chẳng lẽ Fabio từng thấy con ngựa này rồi?’
Tôi chợt nhớ tới một đoạn tường thuật mà tôi từng đọc, một hiệp sĩ cưỡi con ngựa như thế trong đoàn rước chuông thánh hiến.
Dù là cùng một con ngựa hay chỉ là ký ức đang đánh lừa tôi, khả năng cao là nó chính là con ngựa đó.
Nếu đúng là cùng một kỵ sĩ, liệu anh ta đến đây chỉ để gặp Antonio?
Bất kỳ ai chịu lặn lội đến tận nơi hẻo lánh này chỉ vì Antonio, người chỉ là một người kéo chuông, chắc chắn không thể là mối quan hệ xã giao bình thường.
Có lẽ chính kỵ sĩ này là người đã gửi mấy món quà kia?
Sẽ dễ ghi điểm hơn nếu tôi nhớ được gì đó về anh ta…
Mà lỡ mở lời bằng câu "Ngài từng đến đây rồi phải không?" mà sai thì quê lắm.
Vấn đề là “Fabio” chẳng đưa ra bình luận gì về hiệp sĩ đó, nên tôi đành phải tự thân vận động.
Vô dụng thật đấy.
‘Mình nên chuẩn bị ít thức ăn cho ngựa thì hơn.’
Vừa nghĩ thế xong, hiệp sĩ kia đã xuống ngựa và tiến lại gần.
“Cậu là Fabio à?”
Một giọng nam trầm vang lên từ trong chiếc mũ giáp, nghe chừng là người trong độ tuổi ba mươi hoặc bốn mươi.
Giọng hay ghê. Nhưng chẳng quen gì cả, chắc không phải nhân vật nào trong 'Kẻ diệt dị giáo’ rồi…
‘Chẳng lẽ là nhân vật có tên riêng trong game?’
Tôi cũng muốn ngắm kỹ trang bị của anh ta, nhưng mà nhìn chằm chằm thì kém duyên quá, đành cúi xuống cho lịch sự.
“Vâng, là tôi.”
“Tôi đã nghe về cậu. Người ta nói cậu nhận được một phước lành đặc biệt.”
“Không có đâu. Chắc là bác Antonio đã hơi phóng đại thôi. Tôi chỉ là một nông nô bình thường.”
Dù Antonio có nói gì về tôi đi nữa…
Kỳ vọng càng cao thì thất vọng càng lớn, nên tôi cúi đầu thật sâu.
“Ngẩng đầu lên đi.”
Biết đâu khi anh ta nhấc tấm che mặt lên, tôi sẽ nhận ra được.
Khi ngẩng lên, tôi thoáng thấy một tia sáng lóe lên từ sau tấm mặt nạ của anh.
'Mình vừa thấy một tia sáng xanh lướt qua sao?’
[HỆ THỐNG: Thuộc tính “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn” đã vô hiệu hóa trạng thái bất lợi “Thôi miên.”]
…Cái gì cơ?