Play a god game, become a god. God damn! - Chương 19

Hẹn cả nhà mình vào 21h tối thứ 4 và Chủ nhật hàng tuần nhaa

Dù sao thì, thuộc tính này về cơ bản đã ăn sâu vào người tôi rồi; có cố đến mấy cũng không gỡ ra được đâu.


Chẳng lẽ tôi phải xem nó như một dấu ấn thánh khắc lên linh hồn mình hay gì?


Thành thật mà nói, nó giống lời nguyền hơn là phước lành.


Nghĩ lại mà tức thật. Nếu không phải vì cái thuộc tính chết tiệt từ Hapenesus kia thì tôi đâu có phải dính vào cái vụ điều tra từ đại tư tế chứ.


“…Vậy bây giờ chúng ta sẽ gặp ai?” Tôi hỏi Casimir.


Thật ra, giáo sĩ của giáo phái Trật tự chia thành hai nhóm khác nhau: một là những người chỉ phụng sự riêng Roklem, hai là những người phụng sự cả Roklem và một trong những vị thần cấp dưới của Ngài.


Những người tụng kinh hay gác chuông cũng thuộc hàng giáo sĩ, nhưng linh mục thì ở đẳng cấp hoàn toàn khác. Họ có thể trực tiếp kết nối với quyền năng của vị thần mình thờ, nên địa vị cũng cao hơn hẳn.


Chênh lệch chi phí đơn vị vào khoảng ba mươi lần.


Từ hàng linh mục trở lên, họ có thể cử hành lễ rửa tội, và lời cầu nguyện của họ sẽ được gửi thẳng đến vị thần mà họ phụng sự.


Nói đơn giản thì, giết một người gác chuông nếu không ai thấy thì vẫn lọt được. Nhưng động vào linh mục thì chẳng khác gì tự rước họa vào thân. Nếu không hạ gục họ trước khi họ kịp cầu nguyện, đám thẩm giáo sẽ kéo đến từ bốn phương tám hướng…


Ối, lại lỡ suy nghĩ theo kiểu game thủ rồi.


Dù sao thì, trên hàng linh mục là giám mục và tổng giám mục. Mà một khi đã lên tới tổng giám mục thì coi như đã bước chân vào hàng ngũ giáo chủ cấp cao.


Giờ thì, có thể bạn sẽ nghĩ Giáo hoàng, Hồng y và Thượng phụ là cấp kế tiếp, nhưng thực ra đó là những chức vụ đặc biệt mà tổng giám mục có thể được thăng lên.


Nếu nói theo thuật ngữ công ty thì, giám mục giống như quản lý cấp trung, tổng giám mục là trưởng bộ phận, còn Giáo hoàng, Hồng y và Thượng phụ thì thuộc hàng lãnh đạo cấp cao — kiểu như trưởng nhóm, trưởng ban và sếp tổng ở trụ sở chính, đại loại thế.


Với những người chỉ phụng sự riêng Roklem, Giáo hoàng là linh mục có địa vị cao nhất. Nhưng với những người phụng sự cả Roklem và một vị cấp dưới của Ngài, thì tổng giám mục mới là người nắm giữ ngôi vị cao nhất.


Hãy tưởng tượng tổng giám mục giống như CEO của một công ty con.


Tất nhiên, nếu một vị thần cấp dưới chỉ có lèo tèo vài linh mục thì việc lập ra chức tổng giám mục đúng là quá đà. Kiểu như một công ty khởi nghiệp bé tí với chỉ năm nhân viên, trong đó có cả giám đốc, lại còn lập cả trụ sở chính – nghe chẳng hợp lý chút nào.


Thay vào đó, những thần cấp dưới này sẽ có “Sứ đồ”, một cấp bậc dành riêng cho người đại diện trực tiếp do chính vị thần chọn. Danh tiếng của một Sứ đồ sẽ phụ thuộc vào việc họ phụng sự vị thần nào.


Nó cũng tương tự như việc một CEO của tập đoàn 30.000 người và một ông chủ nhỏ tự tay làm mọi việc đều là CEO cả.


Nhìn chung, người ta tin rằng từ cấp tổng giám mục trở lên mới có sự kết nối trực tiếp với vị thần mình thờ.


Và để chịu nổi gánh nặng khi vị thần dùng cơ thể như một chiếc camera an ninh cá nhân để do thám Vực Tối, thì tối thiểu phải ở cấp tổng giám mục mới kham nổi.


Trong tình huống khẩn cấp, vị thần có thể lập tức nhìn qua đôi mắt của linh mục mình, nhưng nếu việc này kéo dài, linh mục sẽ gục ngã vì quá tải, dẫn đến vỡ nhãn cầu và mất máu nghiêm trọng.


Riêng tổng giám mục thì chịu đựng được lâu hơn một chút.


Sức mạnh thực sự của họ bộc lộ khi tuyên bố thánh địa, cho phép thần linh can thiệp trực tiếp, biến họ thành tên lửa dẫn đường chính xác. Lúc đó họ có thể tung ra [Thần Phạt], tiêu diệt gọn những đơn vị mạnh mẽ đến mức bình thường phải cần tới hàng chục thánh kỵ sĩ mới hạ nổi.


Tuy nhiên, tuyên bố thánh địa là chuyện lớn, đòi hỏi một sự hy sinh không nhỏ, nên chẳng ai dại dùng nó chỉ để điều tra một gã xuất thân nông nô. Chỉ cần liếc nhanh qua mắt của tín đồ là đủ để xác minh lý lịch rồi.


Dù vị linh mục mà tôi sắp gặp không phải tổng giám mục, thì nếu họ không thể xác nhận được thuộc tính của tôi, họ sẽ phải đưa vụ này lên cho tổng giám mục xử lý tiếp.


“Biết trước là ai chẳng phải chỉ khiến cậu thêm lo lắng sao? Cậu vẫn muốn biết à?”


Trước câu hỏi của Casimir, tôi gật đầu.


Nếu chỉ huy kỵ sĩ đã đích thân nhắc đến, thì chắc chắn đây là một nhân vật quan trọng, thậm chí có thể là tầm cỡ tổng giám mục.


“Vậy thì, cậu nên chuẩn bị tinh thần kỹ hơn nữa.” Casimir khuyên. “Gặp người này mà không chuẩn bị trước có thể sẽ là cú sốc lớn, khiến cậu trở tay không kịp.”


Cô ấy tin rằng đây là cách tốt nhất: “Người mà cậu sắp gặp chính là Thánh Nữ.”


…Thánh Nữ?


Tôi khựng lại, sững người trong giây lát.


“Thánh Nữ…?”


Chẳng lẽ là Thánh Nữ Adelaide?


Chúng tôi sắp gặp cô ấy ngay bây giờ sao?


Một luồng phấn khích dâng lên trước khi tôi kịp trấn tĩnh lại.


Không, khoan. Giờ này thì chắc chắn không thể là Adelaide được.


Trong game [Kẻ diệt dị giáo], giáo phái lúc ấy gần như tan rã, và Thánh Nữ đời đầu đã bị hiến tế từ lâu.


Đó cũng là lúc Thánh Nữ Xám Adelaide xuất hiện như một nhân vật then chốt. Cô bị ép buộc phải nhận vai trò này trong tình thế gấp gáp vì người kế vị còn quá nhỏ tuổi.


Một trong những biểu tượng của Roklem là mái tóc trắng tinh khiết. Khi một người phụ nữ được chọn làm Thánh Nữ, tức Sứ đồ của Roklem, mái tóc cô sẽ lập tức biến thành trắng xóa như tuyết. Tuy nhiên, Adelaide, một thiếu nữ còn chưa thể tiếp nhận trọn vẹn quyền năng khổng lồ vừa được ban, chỉ thấy một nửa mái tóc đen của mình hóa trắng. Chính vì thế, cô bị gán cho danh hiệu đầy miệt thị là ‘Thánh Nữ Xám’.


Giáo phái Trật tự đúng là có cách đặt biệt danh tàn nhẫn với những người đã hy sinh tất cả vì lý tưởng…


Thế nhưng, bất cứ ai từng chơi [Kẻ diệt dị giáo] đều khó mà không có chút cảm tình với Thánh Nữ nửa mùa Adelaide. Một cô gái mới 16 tuổi, sẵn sàng đánh đổi cả tuổi thọ của mình để cứu thế giới, nghe mà không thấy xúc động mới là lạ.


Mà nếu bây giờ là tám năm trước sự kiện trong [Kẻ diệt dị giáo], thì Adelaide chắc mới chỉ khoảng tám tuổi thôi.


Nghĩ đến kết cục bi thảm của Adelaide trong [Kẻ diệt dị giáo] vẫn khiến tôi nghẹn lại. Tôi nhớ mình từng khóc như mưa rồi chửi lũ khốn làm game, chỉ mong chúng tha cho cô ấy…


… Dù trong 15 người kia ai trở thành ‘Người kết thúc’ cuối cùng thì Vực Tối cũng sẽ rơi vào hỗn loạn tuyệt đối.


Nếu Thánh Nữ hiện tại không trụ được bao lâu nữa, thì Adelaide rồi sẽ lại phải đánh đổi tuổi thọ của mình thêm một lần nữa để cứu thế giới này.


Bởi vì Adelaide vốn là một người như thế.


… Mà nghĩ lại thì, lý do tôi bắt đầu chơi [Phần kết] ngay từ đầu là vì nó lấy bối cảnh cùng vũ trụ với [Kẻ diệt dị giáo]. Tôi đã ôm cái hy vọng ngốc nghếch rằng biết đâu, biết đâu thôi, mình có thể thay đổi số phận của Adelaide...


Nếu tôi chưa từng chơi game, thì giờ đâu có kẹt trong cái mớ hỗn độn này.


Nghĩ đến đó, tâm trạng tôi tụt dốc không phanh.


Vậy ai mới là người thảm hơn đây? Tôi, tên (cựu) nông nô rách nát có thể bị chém đầu bất cứ lúc nào? Hay Adelaide, người vẫn còn ít nhất tám năm nữa để sống?


Không cần bàn cãi. Thảm nhất chắc chắn là tôi rồi.


Hơn nữa, tôi sắp sửa gặp một Thánh nữ xịn sò chính hiệu, chứ không phải kiểu nửa nạc nửa mỡ như…


Thánh nữ Xám tuy chưa hoàn chỉnh, nhưng sức mạnh thì bá đạo đến mức chẳng ai dám gọi là “chưa hoàn thiện”. Mỗi lần sử dụng quyền năng là ho ra máu, nhìn mà xót hết cả ruột.


Vậy thì một Thánh nữ toàn vẹn sẽ mạnh đến mức nào?


Thứ hạng còn cao hơn cả Giáo hoàng, Thánh nữ là người gần với Thần nhất trong số tất cả các Sứ đồ phục vụ Roklem và các vị thần cấp dưới.


Nếu tôi lỡ làm hỏng chuyện, có khi bị nện cho một đòn [Thần Phạt] ngay từ ánh nhìn đầu tiên cũng nên.


“Nhìn cậu kìa, mặt đần ra rồi. Lo đến thế sao?”


Tôi sắp phải đối mặt với người có thể là đao phủ của mình đấy, tất nhiên là hồi hộp rồi.


“Thánh nữ cũng là con người mà, không cần phải quá lo lắng đâu.”


Ừ thì… nhưng sau lưng cái “con người” đó là cả một vị thần cơ mà.


“… Chân bắt đầu bủn rủn rồi à? Có cần tôi cõng không?”


“Không, không cần đâu, tôi tự đi được.”


Phải rồi, tôi sắp được gặp một Thánh nữ sống thật sự ngoài đời.


Và nếu cốt truyện game nói đúng, thì Thánh nữ nào cũng đều sở hữu vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.


Không biết cô ấy sẽ xinh đến mức nào nhỉ?


Nghĩ lại thì, được chính Thánh nữ phán xét có khi lại là cơ hội vàng của tôi cũng nên. Không phải là kiểu được thưởng hay gì, nhưng kỹ năng đặc biệt của cô ấy lại đúng là thứ tôi đang rất cần lúc này.


Thánh nữ sở hữu [Thiên nhãn Phán xét]. Cô ấy sẽ thấy rằng tôi chẳng phạm phải tội lỗi gì cả.


Roklem, Thần của Trật tự và Phán xét, ban cho Thánh nữ quyền năng để trở thành quan tòa, bồi thẩm đoàn và đao phủ. Khi xét xử dị giáo, mức độ tội lỗi sẽ quyết định mức độ trừng phạt. Nếu là tội vô ý, kẻ xấu số đó sẽ được chết nhanh, không phải chịu tra tấn gì cả.


Thánh nữ Xám từng nhiều lần hy sinh tuổi thọ của chính mình để thi triển [Thần phạt], chỉ để các dị hình do Ngoại thần tạo ra được chết mà không chịu đau đớn…


Tất nhiên, giáo sĩ của giáo phái không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giải thoát những dị hình kia khỏi nỗi khổ của chúng. Sự tồn tại của bọn chúng, bị vặn vẹo bởi quyền năng của một Ngoại thần, làm đảo lộn trật tự tự nhiên và tích tụ tội lỗi. Kết liễu chúng một cách nhân đạo, trước khi chúng lạc lối xa hơn khỏi [Cảnh giới Trật tự] — một kiểu thiên đường dành cho tín đồ trung thành của Roklem — thật ra chính là điều tử tế nhất mà giáo sĩ có thể làm.


Đúng là một thế giới điên rồ và méo mó đến đáng sợ…


Dù sao thì, một khi Thánh nữ xác nhận tôi vô tội, có lẽ cô ấy sẽ thấy áy náy và ban cho tôi một cú [Thần phạt] nhanh gọn, không đau đớn.


Nói mới nhớ, nếu tôi chết bây giờ thì liệu tôi có được lên Cảnh giới Trật tự không nhỉ?


Chết thì vẫn đáng sợ đấy, nhưng ý nghĩ phải trải qua vĩnh hằng ở một nơi nhạt nhẽo như cháo trắng không muối thì cũng chẳng hấp dẫn gì cho cam.


Với đủ thứ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, tôi nhận ra mình đã đứng trước một cánh cửa đồ sộ, chính là cái cửa xuất hiện trong đoạn cinematic mở đầu game.


Tôi liếc nhìn lại bộ đồ mình đang mặc.


Tuyệt thật, trông hệt như một thằng nông dân rách rưới.


Đã thế, tôi mới đặt chân đến Đại giáo đường chưa được một ngày, vậy mà giờ người đầy mồ hôi nhễ nhại, dơ dáy, lôi thôi.


Bình thường, cứ đến đoạn cinematic là tôi phải thay đồ cho chuẩn vibe game, còn tranh thủ chụp ảnh màn hình cho đẹp.


Chắc tôi sẽ gặp tạo hóa trong bộ đồ xơ xác này thôi.


Dù có chà rửa cỡ nào đi nữa, cái áo chẽn rách tươm, quần sờn gối, và đôi giày da tạm bợ này cũng chẳng thể nào coi là ra hồn được.


Gặp Thánh nữ trong bộ dạng thế này sao…?


Mà biết đâu, trông thảm hại thế này lại gợi được chút thương cảm thì sao.


Hay thật, tôi sắp đi chầu ông bà tới nơi mà chưa kịp nâng cấp nổi cái tủ đồ lấy một lần.


Tim tôi đập thình thịch khi chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp tới, đầu óc thì cứ bay xa với một mớ suy nghĩ rối tung.


Kétttttt…


Bàn tay vững vàng của Casimir nắm lấy cánh cửa nặng nề, với dáng vẻ điềm tĩnh, cô ấy nhẹ nhàng đẩy nó mở ra. Bản lề rên lên khàn khàn, nhưng âm thanh ấy nhanh chóng bị những bức tường dày, trang trí cầu kỳ nuốt trọn, để lộ căn phòng phía sau.


Bên trong là một khung cảnh như bước ra từ đoạn mở đầu cinematic. Hai bóng người đứng giữa căn phòng, đắm mình trong thứ ánh sáng trắng dịu dàng và thanh khiết như phát ra từ chính cơ thể họ. Không khí nặng trĩu một luồng năng lượng thiêng liêng, khiến cả gian phòng phủ đầy vẻ trang nghiêm và thành kính.


Bên trái là một người với mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, phần đuôi tóc ôm sát theo đường viền hàm một cách duyên dáng. Kiểu tóc hiện đại ấy ôm lấy khuôn mặt, tô điểm lên vẻ đẹp phi phàm và có phần siêu thực.


Bên phải là một người khác, nổi bật với mái tóc dài óng ả, buộc hờ và buông xõa như thác lụa đổ xuống tận thắt lưng. Mái tóc ấy khẽ lay động như có gió vô hình lướt qua, càng khiến dáng vẻ thêm phần nhẹ nhàng, thanh thoát.


Xem ra nhan sắc truyền kỳ của Thánh nữ vẫn còn là một bí ẩn chưa thể hé lộ.


Tốt hơn là nên để trí tưởng tượng bay xa hơn là phải thất vọng vì cô ấy không phải gu của tôi, đúng không?


Cái đẹp nằm trong mắt kẻ si tình, hoặc trong trường hợp này, là nằm ẩn sau lớp trang phục lộng lẫy.


Nếu một trong hai người kia là Thánh nữ, thì người còn lại là ai? Một Sứ đồ chăng?


May mắn thay, tôi không phải ngồi đó đoán mò quá lâu.


Bởi vì người tóc dài ấy là đàn ông.


“Anh là Fabio?” Người tóc ngắn bước lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề đang bao trùm căn phòng.


“Vâng, thật vinh hạnh được gặp người, Thánh nữ!”


Thánh nữ khựng lại một lúc, khiến tôi như bị treo lơ lửng giữa không trung.


…Gì vậy?


Chẳng lẽ cô ấy đang dùng [Thiên nhãn Phán xét] lên tôi rồi?


Cảm nhận được áp lực đè nặng, mồ hôi tôi túa ra như tắm, trong khi Thánh nữ, trông như bị đứng hình vì lag nhẹ, cuối cùng cũng “tải lại” xong và lên tiếng:


“… Sao trông anh sợ thế?”


“Nếu anh vô tội thì chẳng việc gì phải sợ phán xét.” Cô ấy nói thêm, giọng nhẹ nhàng như đang nhắc nhở.


Tự dưng tôi lại thấy hơi oan ức.


Ý tôi là, bình thường thôi mà, ai mà chẳng run khi bị gọi lên đồn, kể cả có không làm gì sai đi nữa!


“Là vì tôi bị nói là người ngoài vòng Trật tự.” Tôi giải thích.


“Nhưng chuyện đó đâu phải do anh lựa chọn? Chẳng lẽ anh nghĩ Roklem sẽ phán xét thiếu công bằng sao?”


Gì vậy trời?


Sao họ không hiểu nổi là sợ hãi đâu có nghĩa là không tin vào thần thánh?


Đây là cái kiểu tư duy của cuồng tín à?


Phải như vậy mới được chọn làm Thánh Nữ hả?


… Thôi, dẹp. Nghĩ kiểu này nữa là toang. Cô ấy có thể phát hiện lời nói dối, lỡ đâu bắt được cả mấy ý nghĩ hỗn láo trong đầu tôi thì xong đời luôn.


"Tôi biết ngài Roklem luôn công bằng, nhưng tôi vẫn không thể ngăn mình sợ bị trừng phạt."


"Không cần phải căng thẳng đến thế đâu." Giọng cô ấy dịu dàng, trấn an.


Rồi cô ra hiệu cho vị Sứ đồ đứng sau lưng mình. Người đó bước lên, đưa tay chạm nhẹ vào trán tôi.


‘Gì vậy trời, anh ta tính làm cái gì đấy?’


[HỆ THỐNG: Thuộc tính “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn” đã vô hiệu hóa hiệu ứng trạng thái “Phước lành an ủi.”]


Tôi thầm chửi rủa ngay khi thấy thông báo hệ thống, rồi lại thấy mình hơi ngốc khi đọc kỹ lại.


Tưởng đâu anh ta đang cố thôi miên tôi hay gì cơ.


Hóa ra, anh ta chỉ đang cố trấn an tôi bằng một phước lành. Phản ứng theo bản năng của tôi là do cú lừa lần trước của tên dị giáo chết tiệt Nasir; mà thuộc tính khiến tôi kháng cả hiệu ứng có lợi thì cũng chẳng giúp ích gì. Dù vậy, biết rằng họ vẫn chưa xem tôi là kẻ hoàn toàn hết thuốc chữa thì cũng hơi yên tâm phần nào.


Vị Sứ đồ có vẻ hơi bối rối khi phước lành của mình không có tác dụng.


“Dù sao thì cũng cảm ơn.” Tôi nói, cố tỏ ra lịch sự.


“Không có gì. Dù phước lành của tôi không hiệu nghiệm thì cũng chẳng cần cảm ơn…”


“Tôi thật lòng trân trọng tấm lòng đó.” Tôi đáp, không muốn bị xem là kẻ vô ơn.


Vãi thật, toi rồi. Ngay cả sức mạnh cấp Sứ đồ mà còn không tác dụng với tôi.


Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.


Thôi thì, ai rồi cũng đến lúc phải đi. Chỉ là có người rời sân khấu sớm hơn một chút mà thôi…


“…Có vẻ như chúng ta còn nhiều chuyện cần bàn.” Thánh Nữ nói, khẽ đưa tay mời tôi ngồi xuống bộ bàn trà nhỏ bên cạnh.


Tôi ngồi xuống chiếc ghế gần nhất, Thánh Nữ ngồi đối diện, còn Sứ đồ ở bên phải tôi, Casimir ở bên trái.


Đông vui ghê. Cảm giác hơi bí bách rồi đấy.


“Chúng ta bắt đầu bằng phần giới thiệu đi?” Thánh Nữ gợi ý.


Cảm giác này y như buổi gặp mặt đầu tiên của một nhóm làm bài tập ngẫu nhiên vậy.


“Vâng, tôi là Fabio…” Tôi bắt đầu nói.


“Đó có thực sự là tên của anh không?” Cô ấy ngắt lời tôi, giọng lạnh đi thấy rõ.


“Ờm, vâng?”


“Tôi đang hỏi, Fabio có phải tên thật của anh không?”


Khoan, ý cô là sao?


Tôi bắt đầu hoang mang thật sự. Có gì sai trong bảng trạng thái của tôi à? Cô ấy cảm nhận được linh hồn tôi… khác biệt sao? Còn cái tên nào khác mà cô ấy có thể đang ám chỉ tên người dùng của tôi? Tên thật ngoài đời?


Tôi biết phải nói gì bây giờ?


[Fabio! Đó là tên của tôi!]


[Biết không, Fabio là cái tên gắn liền với nông nghiệp và mùa màng, đúng như những gì cha tôi luôn nói. Thật đấy, còn cái tên nào hợp với tôi hơn chứ? Tôi mong muốn trở thành nông dân giỏi nhất!]


Cái quái gì vậy trời…?


Tôi sững người khi mấy ô thoại hệ thống bất ngờ hiện lên, phá tan mọi bầu không khí căng thẳng vừa tích tụ.


“…Từ lúc sinh ra tôi đã được gọi là Fabio.” Tôi trả lời, cố giữ giọng thật bình thản: “Liệu tôi còn có thể mang cái tên nào khác được nữa?”


Về mặt kỹ thuật thì tôi đâu có nói dối.


Từ khi đặt chân đến Vực Tối, tôi đã được gọi là Fabio, và thân xác này cũng đã mang tên đó từ lúc được rửa tội.


Chỉ mong Thánh Nữ không nhìn ra cú né đòn khéo léo ấy. Vẻ mặt của cô thật khó hiểu ẩn sau lớp mặt nạ ấy.


“… Tôi hỏi vậy vì có những ác ma lập khế ước, đánh cắp tên rửa tội rồi ban cho nạn nhân một cái tên mới” Cô ấy giải thích. “Nếu anh không biết gì về chuyện đó thì thế là đủ rồi.”


Cái mặt nạ kia đúng là khiến người ta không tài nào đoán nổi sắc mặt của cô ấy. Có lẽ đó cũng là lý do nó được dùng trong các buổi thẩm vấn.


“Giờ đến lượt tôi giới thiệu. Tôi tên là Ada.”


Không phải Thánh Nữ, mà chỉ là Ada.


Cách cô ấy giới thiệu quá đỗi bình thản khiến tôi bị hẫng mất vài nhịp, bao nhiêu dòng suy nghĩ trước đó cũng bay sạch.


Ai lại có thể thực sự tên như vậy chứ?!*


*Ada trong tiếng lóng của Hàn chỉ mấy người chưa từng sếch (ФωФ)



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo