Projection - Chương 29 - Hết phần 1

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 29

Nếu ai đó hỏi vì sao anh lại nghĩ như vậy, Cheon Se Joo có thể đưa ra cả tá lý do để giải thích. Nhưng Shin Gyo Yeon chỉ hỏi anh đúng một câu duy nhất. Anh ta muốn biết anh tin vào phán đoán của mình đến mức nào. Người đàn ông mà Cheon Se Joo hết lòng phụng sự, dù có là một tên tâm thần biến thái thì vẫn luôn dành cho đám thuộc hạ dưới trướng sự tin tưởng và quý trọng vô bờ bến. Chính vì thế, anh có thể thoải mái bày tỏ suy nghĩ của mình mà không chút e dè.

“Tôi chắc chắn khoảng 90%.”

Nghe anh đáp vậy, Shin Gyo Yeon khẽ bật cười, ngước mắt lên nhìn anh. Đôi mắt trắng dã đầy vẻ rợn người nhìn thẳng vào Cheon Se Joo. Anh ta khoanh tay trước ngực, chậm rãi hỏi:

“Vậy 10% còn lại là gì?”

“Tôi đoán Dal Ma đã định tuồn hàng ra ngoài, nhưng không thành công, nên đã đổ hết tội lên đầu tên đàn em giao hàng.”

Nhưng giả thuyết này vẫn còn tồn tại khá nhiều lỗ hổng. Ngay cả khi Cheon Se Joo không nói rõ ra, Shin Gyo Yeon vẫn có thể dễ dàng nhận ra điều đó. Anh ta khẽ nghiêng đầu, nói với Cheon Se Joo:

“Chẳng có lý do gì để hắn làm vậy cả.”

“Vâng. Vậy nên tôi mới nói là chỉ 9%.”

Vẫn còn 1% khả năng khác, dù xác suất xảy ra là vô cùng thấp. Shin Gyo Yeon tỏ ra khá hứng thú, nhếch mép cười khẩy, khẽ nhấc cằm, ý bảo anh cứ việc giải thích tiếp. Cheon Se Joo liền đưa ra giả thuyết cuối cùng của mình:

“Tôi nghi ngờ có một trong số các cán bộ cấp cao của tổ chức đã nhúng tay vào vụ này.”

“Nếu không phải bị điên thì…”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Nếu “cấp trên” mà tên đàn em giao hàng kia nhắc đến là một trong số các cán bộ của tổ chức, thì thái độ của hắn ta cũng có thể lý giải được. Chắc chắn là do bị cán bộ ra lệnh, nên hắn mới phải giữ kín miệng đến cùng như vậy. Nhưng trong số các cán bộ cấp cao của tổ chức, tuyệt đối không có ai lại dại dột đến mức dám công khai đối đầu với Shin Gyo Yeon bằng cái kiểu nửa vời như thế này. Những kẻ từng dám lên tiếng bất mãn với chủ tịch Shin Kyung Joo về việc bổ nhiệm người kế vị đều đã chẳng còn trên đời này nữa rồi.

Máu tanh đã đổ xuống chưa đầy hai năm, chẳng có tên gan to mật lớn nào lại dám giở trò ngay trước mắt anh ta sau khi đã chứng kiến cái kết bi thảm đó. Hơn nữa, giờ đây Shin Gyo Yeon đã ngồi vững trên ngai vàng quyền lực, cho dù có bất cứ kẻ nào dám giở trò quỷ quái, anh ta cũng chẳng hề nao núng. Vậy nên, nếu không phải bị điên, thì chẳng có lý do gì để chuyện đó có thể xảy ra cả.

“Tôi có thấy giám đốc Han Jong Hyun xuất hiện ở gần khu vực tìm thấy hàng, nhưng tôi không cho rằng vụ việc này có liên quan đến ông ta.”

Cheon Se Joo nói thêm, giọng điệu vô cùng quả quyết. Nghe vậy, Shin Gyo Yeon nhướng mày, khẽ cười khẩy. Vẻ mặt anh ta vẫn chẳng hề bận tâm đến Han Jong Hyun. Anh ta trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi khẽ gật đầu:

“Cậu vất vả rồi.”

Nói xong đúng một câu đó, anh ta liền quay mặt về phía màn hình máy tính, không nói thêm bất cứ điều gì nữa. Ý anh ta là vụ việc này đến đây là kết thúc, không cần điều tra thêm nữa. Xem ra, anh đã tin vào cái xác suất 90% mà Cheon Se Joo đưa ra. Cheon Se Joo lặng lẽ cúi đầu chào, rồi lùi ra khỏi thư phòng. Cạch, khép cửa phòng lại, anh khẽ thở dài một tiếng rồi bước đi.

Càng rời xa cái không gian ngột ngạt đó, anh càng cảm thấy dễ thở hơn. Đã gặp gỡ và làm việc với cái gã đàn ông đó suốt 5 năm trời, nhưng mỗi lần đối diện với anh ta, anh vẫn luôn cảm thấy vô cùng khó chịu. Cheon Se Joo vò mái tóc rối bù, đóng sầm cửa căn hộ 4300 lại rồi bước đến chỗ thang máy đang đợi sẵn ở đó, quay trở về tầng 41.

Nhưng khi cửa thang máy vừa mở ra, thứ chờ đợi anh ở đó vẫn là hình ảnh quen thuộc: Se Jin đang ngồi xổm bên cạnh cửa chính, vẻ mặt ủ rũ như đưa đám. Vừa nhìn thấy bộ dạng đáng thương đó của cậu, Cheon Se Joo đã nhăn tít cả mày, vẻ mặt càng thêm phần cau có.

Sao cứ thích ngồi lì ở cái xó đó thế không biết? Cơn bực bội lại trào dâng trong lòng anh.

“Làm cái trò gì đấy. Bảo vào nhà đợi cơ mà.”

Nghe giọng nói lạnh lùng của anh, Se Jin vội đứng bật dậy, lí nhí đáp lời:

“Tôi không biết mật khẩu.”

“Thẻ từ đâu? Không mang theo hả?”

Anh đã dặn cậu dùng thẻ từ ở hộp đựng giày ngoài cửa ra vào rồi cơ mà, xem ra là cậu lại quên béng mất rồi. Mà thôi cũng phải, từ trước đến giờ cậu đi đâu cũng có anh kè kè bên cạnh. Còn ở trường thì cậu chỉ giả bộ đến trường cho có lệ, suốt ngày chỉ biết trốn chui trốn lủi trong nhà. Vì vậy, chuyện cậu không biết thẻ từ để ở đâu cũng chẳng có gì lạ. Cheon Se Joo khẽ thở dài, vươn tay ấn mật khẩu.

“2580*. Nhớ lấy.”

*Chú thích: Ý chỉ hành động cùng nhau lao vào con đường diệt vong, liều lĩnh xông vào đối phương với ý định cùng chết hoặc chấp nhận cái chết chung

Mật khẩu dễ nhớ đến mức chỉ cần ấn các phím theo đường thẳng là xong. Se Jin nhìn Cheon Se Joo bằng ánh mắt như muốn nói “Chú đúng là đồ cẩu thả, vô trách nhiệm”, rồi khẽ gật đầu. “Nhớ rồi.” Nghe cậu lí nhí đáp lời, Cheon Se Joo lạnh lùng buông một câu, rồi bước vào nhà trước.

“Cũng không đến nỗi ngu ngốc lắm.”

“……”

Khuôn mặt xinh xắn thoáng hiện lên vẻ khó chịu hằn học qua cánh cửa kính ngăn phòng khách và hành lang. Nhìn thấy phản ứng sinh động của Se Jin, cơn bực dọc trong lòng Cheon Se Joo cũng vơi đi phần nào. Anh bước thẳng vào phòng khách, chỉ tay về phía ghế sofa, ý bảo Se Jin cứ tự nhiên ngồi xuống. Có vẻ như anh vẫn cần phải nói cho ra nhẽ với cậu chuyện ban nãy mới được.

Thấy cậu vẫn còn bĩu môi hờn dỗi, lầm lì ngồi xuống ghế, Cheon Se Joo mới móc bao thuốc trong túi áo ra. Nhìn thấy chiếc gạt tàn thuốc đã được dọn dẹp sạch sẽ, anh khẽ nhíu mày. Rồi anh cũng châm thuốc và rít một hơi dài. Sau khi tạm thời sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, Cheon Se Joo mới quay sang hỏi Se Jin câu hỏi mà anh vẫn luôn canh cánh trong lòng:

“Ở trường nhóc học hành thế nào? Đứng thứ mấy lớp?”

“…Thứ 21.”

Nghe câu trả lời bất ngờ đó, Cheon Se Joo nhướn mày kinh ngạc. Khóe mắt anh hơi nhếch lên, đôi đồng tử ánh lên vẻ khác lạ. Trốn học như cơm bữa mà vẫn đứng thứ 21 á? Thằng nhóc này cũng thông minh hơn mình tưởng đấy chứ? Trong thoáng chốc, Cheon Se Joo đã nghĩ như vậy, nhưng rồi anh nhận ra có gì đó không ổn khi thấy Se Jin lảng tránh ánh mắt anh. Cậu cố tình quay mặt đi.

“Ý nhóc là thứ 21 toàn trường đấy hả?”

“……”

Câu hỏi mang ý xác nhận của anh không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Cheon Se Joo nhăn mặt, trong lòng thoáng dấy lên một linh cảm chẳng lành. Không lẽ, nếu là thứ hạng trong lớp, thì ít nhất cũng phải là nửa trên chứ? Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của anh khi còn là học sinh cấp ba, thời mà mỗi lớp thường có khoảng 41 học sinh. Không hề hay biết điều đó, Cheon Se Joo hỏi lại:

“Lớp của nhóc có bao nhiêu người?”

Ít nhất thì cũng phải tầm 30 người trở lên mới được. Nếu thế thì ít nhất cũng còn chấp nhận được. Vừa thong thả rít một hơi thuốc, anh vừa hỏi, và rồi một giọng nói lí nhí, ấp úng đáp lại:

“Hai mươi mốt người.”

Cheon Se Joo hoàn toàn câm lặng, chẳng biết phải nói gì hơn.

Hết phần 1.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo