Projection - Chương 51

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 51

Dù từ đó đến giờ, Han Jong Hyun vẫn chẳng được giao cho việc gì. Gã bắt đầu chán ngán cuộc sống ăn không ngồi rồi nên trong lòng rục rịch muốn làm một cái gì đó. Trong một nỗ lực thể hiện bản thân, gã đã đến Shin Sa Capital và giở giọng kẻ cả với Choi Dong Gil, người đáng tuổi chú bác của gã. Nhưng Choi Dong Gil chỉ dạ dạ vâng vâng ngoài miệng còn trong lòng thực chất chẳng coi gã ra gì khiến Han Jong Hyun, người mang danh “giám đốc” vừa bực bội vừa mất mặt.

Đúng lúc đó, gã gặp Cheon Se Joo, người được xem là cánh tay phải của Shin Gyo Yeon. Nhìn thấy vị thế của Cheon Se Joo, Han Jong Hyun trào dâng nỗi tủi thân. Tất cả bùng nổ.

Nghe cái tràng giang đại hải vô bổ kia, trong lòng Cheon Se Joo không ngừng thầm rủa gã là đồ ngu xuẩn. Mang tiếng giám đốc mà để phí phạm cả năm năm cuộc đời. Lẽ ra giờ này gã phải nghĩ cách vực dậy chứ đằng này lại chỉ biết say sưa lảm nhảm, thật đúng là đồ vô tích sự.

“Vậy nên… mẹ kiếp, mày… lúc nào cũng chỉ biết nhìn đểu, nhìn đểu tao…”

Vừa lẩm bẩm, Han Jong Hyun vừa lục lọi túi áo khoác vứt bên cạnh. Cheon Se Joo mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào gã, đến khi thấy gã lôi ra một gói bột trắng nghi là ma túy, anh mới im lặng nhíu mày.

Anh bắt đầu phân vân rằng có nên ngăn cản Han Jong Hyun hay không. Nếu can ngăn gã say rượu, lỡ gã nổi cơn điên lên quậy phá, nhân viên chạy đến xem náo nhiệt thì càng thêm phiền phức. Nhưng nếu cứ mặc kệ thì đây cũng không phải là nơi thích hợp để dùng ma túy. Tuy nhiên, sự lưỡng lự của Cheon Se Joo cũng không kéo dài lâu. Han Jong Hyun vừa sụt sịt mũi định hít ma túy, nhưng chưa kịp hít thì đã gục đầu xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.

“Đệt, mẹ kiếp…”

Cheon Se Joo cạn lời, nhìn cái bộ dạng kia mà chửi thầm. Haizz, anh thở dài, đưa tay vò rối mái tóc của mình rồi từ tốn vuốt ngược lại để chỉnh trang. Sau đó, anh châm một điếu thuốc. Ngay cả khi anh đã thong thả hút hết điếu thuốc, Han Jong Hyun vẫn chưa tỉnh lại. Cuối cùng, Cheon Se Joo nhận ra rằng mình không còn cách nào khác ngoài việc phải thu dọn bãi chiến trường này. Anh đứng dậy, vẻ mặt tràn ngập sự chán ghét.

“Giám đốc Han.”

Anh mất kiên nhẫn vỗ mạnh vào má gã nhưng Han Jong Hyun vẫn bất động. Cheon Se Joo vòng tay qua eo gã rồi nhấc bổng Han Jong Hyun lên và đặt gã nằm xuống sàn nhà. Sau đó, anh lấy khăn tay và cẩn thận lau sạch đám bột trắng vương vãi trên bàn. Xong xuôi thì anh mới bấm chuông gọi nhân viên. Anh đưa tiền boa và nhờ nhân viên gọi giúp một chiếc taxi vì “người đi cùng say quá”. Nhân viên cúi đầu cảm ơn rối rít và hứa sẽ báo lại ngay khi taxi đến. Cheon Se Joo định tống khứ Han Jong Hyun về thẳng hộp đêm, nơi được xem là “căn cứ địa” của gã. Còn xe của Han Jong Hyun thì anh chẳng hơi đâu mà bận tâm.

Trong lúc chờ taxi, anh nhấp một ngụm trà đã nguội ngắt. Ánh mắt lãnh đạm khẽ lướt qua gương mặt say ngủ của gã bợm rượu. Han Jong Hyun thì đúng là đáng thương hại, nhưng thú thật, khi nghe câu chuyện của gã, Cheon Se Joo cũng không khỏi hoài nghi.

Gia thế Han Jong Hyun dù khá giả, với cơ ngơi là một doanh nghiệp tầm trung nhưng cũng không đến mức có thể giúp ích gì nhiều cho tổ chức. Bản thân Han Jong Hyun cũng là một kẻ vô dụng, chẳng có đóng góp gì đáng kể cho tổ chức.

Vậy mà một kẻ chỉ biết vênh váo cái danh “giám đốc”, đi đến đâu cũng chỉ gây thêm phiền toái, rốt cuộc vì sao Shin Gyo Yeon vẫn giữ gã ở cái vị trí đó? Hơn nữa, Shin Gyo Yeon vốn không ưa gì những kẻ bất tài. Anh ta không có lý do gì để dung túng cho một kẻ vô dụng điển hình như Han Jong Hyun cả.

Từ lâu, Cheon Se Joo đã luôn nghi ngờ về thân phận giám đốc của Han Jong Hyun. Nghe gã kể lể xong, anh lại càng thêm tò mò. Cheon Se Joo nghĩ bụng, có lẽ anh nên hỏi Chae Beom Jun một phen về chuyện này mới được.

“Taxi đến rồi ạ.”

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa cùng giọng nói của nhân viên vọng vào. “Tôi ra ngay đây”, Cheon Se Joo khẽ đáp lời rồi lay Han Jong Hyun dậy. “Giám đốc Han, giám đốc Han, cái tên khốn kiếp này”, anh gọi đến khản cả cổ nhưng Han Jong Hyun vẫn không hề nhúc nhích. Tửu lượng kém đến thế thì nên uống bia cho rồi, bày đặt uống sake làm gì. Cheon Se Joo thầm rủa trong lòng, cuối cùng đành phải vác Han Jong Hyun lên vai.

“Ôi, để tôi dìu giám đốc cho ạ!”

“Không cần đâu, tôi tự lo được.”

Đang lúc Cheon Se Joo vác Han Jong Hyun ra khỏi nhà hàng, nhân viên thấy vậy hốt hoảng chạy tới giúp nhưng anh đã khoát tay từ chối. Giờ nghỉ trưa đã đủ bực mình rồi, anh không muốn làm phiền đến nhân viên nữa. May mắn là Han Jong Hyun không nặng như anh tưởng tượng. Thân hình gã nhẹ tênh, chẳng có chút cơ bắp nào, cứ như một con búp bê giấy lỏng lẻo. Cheon Se Joo một tay đỡ lấy mông gã và bước ra khỏi tòa nhà.

“Ư… ư…”

Nếu Han Jong Hyun không tỉnh dậy nửa vời giữa chừng thì có lẽ mọi chuyện đã không đến mức tồi tệ đến vậy. Dù sao, nhờ đi theo Han Jong Hyun mà anh cũng đã phát hiện ra Se Jin nói dối mình và lén lút đi làm thêm. Nhưng khi xuống cầu thang, do bị xóc, Han Jong Hyun bỗng tỉnh giấc được phân nửa. Ngựa quen đường cũ, gã lại giở trò sàm sỡ Cheon Se Joo.

“Của cậu… haizzz, hơi bé…”

“Á đù, cái thằng chó chết này, đúng là…”

“Không sao đâu, anh đây thích… loại nhỏ…”

Lời thì thầm bên tai cùng bàn tay bóp chặt dương vật anh, tuyệt đối không giống như hành động của một kẻ say rượu. Cheon Se Joo nghiến răng chửi thề trong lòng. Anh cố gắng kìm nén ý muốn ném thẳng gã xuống đất và bước tiếp. Chẳng mấy chốc, anh đã nhét Han Jong Hyun vào ghế sau taxi trong khi gã vẫn còn mơ màng chưa mở mắt ra, miệng thì cười hềnh hệch.

“Ôi trời, say bí tỉ rồi. Cậu muốn đi đâu?”

Bác tài xế taxi liếc nhìn Cheon Se Joo, ánh mắt dò xét như muốn hỏi sao người trẻ tuổi mà lại bê tha thế này. Cheon Se Joo hít sâu một hơi để kìm nén cơn giận, rồi đọc địa chỉ hộp đêm ở Cheongdamdong cho tài xế. Sau khi taxi lăn bánh, anh lập tức quay lại bãi đậu xe. Trên đường đi, anh đã suýt chút nữa không kìm được lòng mà phá tan tành chiếc xe của Han Jong Hyun. Nhưng cuối cùng anh lại cố nhẫn nhịn. Nếu làm vậy ở đây thì nhân viên giữ xe sẽ phải chịu trận thay. Vì vậy, anh đành phải nín nhịn.

Ra khỏi bãi đậu xe, Cheon Se Joo đậu xe ở một con hẻm gần nhà hàng. Anh nhăn nhó mặt mày thở dài, rồi lấy điện thoại ra. Tên bợm rượu đã tống khứ xong, giờ là lúc giải quyết nốt vấn đề còn lại. Anh nhắn tin cho Se Jin.

[Anh có việc ở lại văn phòng muộn. Nhóc tan làm lúc mấy giờ thế? Giờ đó anh đến đón.]

17:29

Cún con

[10 giờ. Chú ở lại đến tối luôn sao?]

17:43

Mãi hơn mười phút sau, Se Jin mới trả lời. Thấy giờ về khác thường, có lẽ hôm nay cậu phải làm thay ca cho ai đó. Ca làm của cậu có vẻ kết thúc vào lúc 10 giờ. Cái tên nói dối kia chắc chắn không muốn phải đi tàu điện ngầm về nhà rồi. Cheon Se Joo cười khẩy, nhắn tin trả lời cậu.

[Ừ. 10 giờ nhắn địa chỉ cho tôi, tôi đến đón.]

17:45

Cún con

[Vâng ạ, tí gặp chú sau.]

17:47

[Không phải “tí gặp” mà là “lát gặp”]

17:47

Cún con

[ㅡㅡ]

17:48

Cheon Se Joo tựa lưng, ngả người ra sau ghế lái. Bóng tối đã bao trùm con hẻm, ánh đèn đường lấp lánh chập chờn hắt vào khiến dòng suy nghĩ của anh lại bắt đầu trỗi dậy sau khi bị gián đoạn bởi cuộc gặp gỡ với Han Jong Hyun.

Vô vàn cảm xúc rối bời trong lòng anh tựa như một cuộn chỉ rối ren. Đã quá lâu rồi anh không tự vấn lòng mình, đến nỗi anh cũng không thể chắc chắn mình đang cảm thấy gì. Nhưng điều duy nhất anh có thể khẳng định, cảm xúc bao trùm lên cuộn chỉ rối ren kia chính là sự hờn tủi. Ngay lúc này, Cheon Se Joo cảm thấy tủi thân vì Se Jin đã lén lút đi làm thêm mà không hề hé răng với anh một lời.

Sao lại phải tủi thân chứ? Tại mình cấm đoán cậu làm thêm, nên cậu giấu giếm cũng là điều dễ hiểu thôi mà. Cheon Se Joo tự thấy mình thật nực cười, cố gắng tự nhủ như vậy. Nhưng trái tim anh vẫn cứ rối bời, không hề có ý định dịu lại.

Lý do rất rõ ràng. Vào tháng 12 năm ngoái, khi giải quyết vụ bạo lực của Se Jin, anh đã ngỡ rằng mình đã bước chân vào thế giới riêng của cậu, đã tiến thêm một bước vào ranh giới cậu tự dựng lên. Nhưng giờ đây, khi phát hiện ra sự thật này, anh chợt nhận ra, hóa ra tất cả những gì anh từng cho là sự thân thiết giữa anh và Se Jin, có lẽ chỉ là ảo tưởng của riêng anh mà thôi.

So với lần đầu gặp mặt, Se Jin đã cởi mở với anh hơn rất nhiều. Điều đó là không thể phủ nhận. Cả hai đôi khi vẫn cáu kỉnh với nhau nhưng đó chẳng phải là minh chứng cho thấy họ đã đủ thoải mái với nhau rồi hay sao? Cheon Se Joo đã hoàn toàn không còn cảm thấy gượng gạo khi đối diện với Se Jin. Anh cứ ngỡ Kwon Se Jin cũng nghĩ như vậy…

Hay là chỉ có mình anh ảo tưởng? Chỉ có mình anh ngộ nhận rằng mình và Kwon Se Jin đã trở nên thân thiết? Anh không còn là một đứa trẻ lên ba nữa, nhưng những suy nghĩ trẻ con như vậy cứ bám riết lấy tâm trí anh. Cheon Se Joo thấy mình thật nực cười. Anh bật ra một tiếng cười khan đầy chua chát.

Dù sao đi nữa, nếu chỉ một chuyện nhỏ nhặt như vậy thôi cũng khiến anh cảm thấy tủi thân thì có lẽ kết luận chỉ có một. Anh trân trọng Se Jin hơn những gì anh vẫn tưởng. Có lẽ chưa đến mức như lời Shin Gyo Yeon nói, rằng cậu đã trở thành điểm yếu của anh, nhưng theo thời gian, khả năng đó hoàn toàn có thể xảy ra.

Rốt cuộc anh muốn gì ở cậu chứ…? Cheon Se Joo thở dài, lòng nặng trĩu.

Đến khi anh xuống xe, bước ra khỏi con hẻm thì đã hơn chín giờ rưỡi tối. Lúc này, khách khứa đã vãn đi, nhân viên cũng đang tất bật dọn dẹp và chuẩn bị đóng cửa. Cheon Se Joo lợi dụng lúc mọi người lơ là, lẻn đến cửa sau nhà hàng, nơi có lối đi dành cho nhân viên. Anh nấp vào bóng tối gần nhà kho, nơi chất đầy tủ lạnh cỡ lớn và xẻng xúc tuyết.

Khoảng 9 giờ 50 phút, Se Jin nhắn tin cho anh và hẹn gặp ở ga tàu điện ngầm gần đó vào lúc 10 giờ 15 phút. Anh nhắn lại “Ừ” rồi kiên nhẫn chờ đợi. Chẳng mấy chốc, từng tốp nhân viên tan làm bắt đầu ùa ra. Vô số người lướt qua anh, mãi đến hơn 10 giờ, Cheon Se Joo mới nghe thấy giọng nói quen thuộc của Se Jin.

“Se Jin à, em không sao chứ? Bị mắng nhiều lắm hả? Quản lý sao lại làm vậy?”

“Tại có khách sàm sỡ em, em bảo người ta đừng có đụng vào mông em nên bị mắng đó ạ.”

“Hả? Trời đất ơi, kệ đi em. Mấy kiểu người đó đầy ra ấy mà. Cứ như người lớn tuổi hay trêu trẻ con đấy, thấy cưng thì xoa đầu các kiểu thôi. Nhưng mà mình ráng nhịn một tí nha. Lỡ mà cãi cọ là thể nào cũng bị gọi lên phòng ông chủ, mệt mỏi lắm đó.”

“Dạ.”

Nghe cuộc trò chuyện của Se Jin và cô gái kia, Cheon Se Joo cười nhạt, trong lòng trào dâng một cảm xúc chua xót khó tả. Đã phải nói dối anh để đi làm thêm, vậy mà công việc lại chẳng tử tế gì,. Cậu phải chịu đựng những chuyện thế này, lòng anh thật sự rất khó chịu. Nấp mình trong bóng tối, Cheon Se Joo nuốt ngược nỗi xót xa vào lòng, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

“Mà này Se Jin, tối nay em có được nhiều tiền boa không? Thấy chưa, em cứ làm phục vụ bàn sướng hơn nhiều mà?”

“Em biết rồi ạ. Nhưng mà quản lý bảo hôm nay em chỉ làm giúp ca thôi chứ đúng ra người chưa đủ tuổi như em là không được làm đó chị.”

“Ôi, thiệt hả? Uổng vậy trời… Nhưng mà cũng sắp đủ tuổi rồi còn gì? Chắc sang năm một cái là em làm phục vụ được ngay ấy mà. Đến lúc đó chịu khó làm tầm hai tháng thôi là dư sức kiếm đủ tiền đặt cọc thuê phòng trọ rồi đó.”

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo