Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 97
Tháng mười một, khi mùa đông chớm đến, những cơn gió bắc lạnh buốt bắt đầu thổi và mang theo cái rét cắt da cắt thịt. Mùa của những cơn gió rít gào đã về.
Cheon Se Joo đội chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống, mặc chiếc áo phao đen dày cộm và ngồi trong chiếc xe van cũ kỹ không có hệ thống sưởi. Anh nhâm nhi ly cà phê nóng. Hơi nước trắng xóa bốc lên nghi ngút từ khe hở nhỏ trên nắp ly giấy anh hé ra. Mùi thơm nồng nàn, đắng dịu lan tỏa. Bên cạnh anh, Hae Woong đang vừa nhai bánh quy vừa ngáp dài một tiếng rồi vươn vai uể oải.
“Á… chán chết đi được.”
Nghe tiếng lẩm bẩm như độc thoại của Hae Woong, Cheon Se Joo khẽ bật cười. Anh quay sang nhìn cậu ta. Hae Woong rõ ràng là thiếu ngủ, khuôn mặt cậu ta sưng húp như bánh bao. Thấy vậy, Cheon Se Joo dùng cằm hất về phía sau xe.
“Để tao canh cho, mày ngủ một lát đi.”
“Không được… mặt mày tươi tỉnh thế này, anh Sun Hyuk lại mắng em tội ngủ quên mất.”
“Vậy trước khi xuống xe tao đấm cho mày một cái. Thế thì ai mà biết mày ngủ.”
Nghe Hae Woong càu nhàu, Cheon Se Joo thong thả đáp lại. Hae Woong nghe xong liền cười ha hả một mình. Nhưng khi nhận ra Cheon Se Joo không hề cười theo, cậu ta chớp mắt nhìn anh vẻ dò xét.
“Anh đùa đúng không…?”
“Ai biết.”
“……..”
Một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua đôi môi mỏng của Cheon Se Joo. Hae Woong ngơ ngác nhìn anh, rồi vội vàng xích mông sang phía đối diện, dùng cả hai tay vỗ mạnh vào má.
“Phải tỉnh táo mới được…”
Có vẻ như cậu ta đã thành công trong việc xua tan cơn buồn ngủ. Nghe tiếng lẩm bẩm của Hae Woong, Cheon Se Joo khẽ cười rồi quay người lại.
Ở hàng ghế sau chiếc xe van họ đang ngồi, có vài chiếc màn hình được lắp đặt. Họ đang theo dõi một phòng trà do Kang Jun Myeon, giám đốc của DG Construction, trụ sở chính của tập đoàn DG, điều hành. Người chủ của sòng bạc mà Kang Jun Myeon thường xuyên lui tới ở Hồng Kông được biết đến là Jason Lee, đối thủ của Liu Yuan, một thành viên của hội Tam Hoàng có quan hệ mật thiết với DG. Nếu Kang Jun Myeon bí mật bắt tay với Jason Lee thì hậu quả sẽ lan rộng đến DG, và Shin Gyo Yeon không thể khoanh tay đứng nhìn. Bởi lẽ DG đang cùng với Liu Yuan triển khai một dự án xây dựng khu nghỉ dưỡng kết hợp sòng bạc khổng lồ ở Hồng Kông với số vốn đầu tư khổng lồ đang được rót vào.
Đã một thời gian khá lâu kể từ khi Shin Gyo Yeon ra lệnh cho họ giám sát giám đốc Kang. Trốn trong những nơi ẩm thấp, âm thầm theo dõi Kang Jun Myeon suốt mấy tháng trời khiến Cheon Se Joo và những thành viên trong đội đều cảm thấy vô cùng chán nản.
“Cheol Joo bảo mấy giờ gọi cậu ta dậy nhỉ?”
Ở hàng ghế sau xe van, giữa mớ dây điện loằng ngoằng của những chiếc màn hình, Yoon Cheol Joo đang nằm cuộn tròn trong chiếc túi ngủ như một con nhộng. Cheon Se Joo, Moon Sun Hyuk, Gu Hae Woong và Seo Jin Young còn được thay phiên nhau trực. Nhưng Yoon Cheol Joo, một hacker, đã gần một tháng trời không rời khỏi chiếc xe này, ngoại trừ những lúc ghé qua nhà tắm công cộng gần đó cho xong chuyện. Cheon Se Joo nhăn mặt. Anh cảm thấy dường như có mùi hơi khó chịu tỏa ra từ người cậu ta nên liền kéo tấm rèm ngăn cách giữa ghế lái và hàng ghế sau lại.
Dù sao thì camera đã được lắp đặt và cài đặt chương trình nhận diện khuôn mặt nên khi có người xuất hiện, hệ thống sẽ tự động kiểm tra, không cần thiết phải giám sát liên tục. Nếu có thành viên nào thuộc tổ chức của Jason Lee đã được đăng ký trong cơ sở dữ liệu hoặc bất kỳ người lạ nào xuất hiện, chuông báo động sẽ reo lên, lúc đó kiểm tra cũng chưa muộn.
“Hình như cậu ta bảo năm giờ gọi dậy thì phải. Còn khoảng ba mươi phút nữa… Cái gì? Không, anh… Trưởng phòng, bây giờ là hai giờ đúng không? Không thể nào… Cảm giác như mười hai tiếng đã trôi qua rồi, mà mới có hai tiếng kể từ lúc đổi ca thôi á? Kinh khủng thật.”
Hae Woong nhìn đồng hồ, đột nhiên thở dài thườn thượt rồi ôm đầu. Việc cậu ta chán ghét cảnh chờ đợi không phải là chuyện ngày một ngày hai nên Cheon Se Joo cũng chẳng buồn đáp lời. Anh chỉ lẳng lặng lấy chiếc điện thoại đang để chế độ im lặng ra kiểm tra khi nghe Hae Woong nói đến hai giờ. Một tin nhắn từ Se Jin đã đến từ nửa tiếng trước.
Đồ ngốc
[Cái này tôi không biết.]
[Ảnh]
13:23
Vấn đề trong bức ảnh Se Jin gửi là kiến thức toán lớp 10. Chỉ còn hai tuần nữa là đến kỳ thi đại học nhưng có vẻ như môn toán cậu yếu đến mức 5 điểm cũng khó mà đạt được. Dù có may mắn đoán mò trúng hết thì may ra cũng chỉ được mức 6 điểm. Cheon Se Joo thở dài ngao ngán, rồi lấy ra quyển vở và cây bút lộn xộn trong hộp đựng đồ ở ghế phụ. Anh nhanh chóng chép lại câu hỏi Se Jin gửi, rồi viết ngay lời giải xuống phía dưới.
“Ồ, phương trình đường thẳng.”
“Mày giải được bài này à?”
Hae Woong liếc nhìn quyển vở bên cạnh, ra vẻ hiểu biết. Nghe Cheon Se Joo hỏi, Hae Woong trợn mắt vẻ khó tin như thể đang hỏi một câu ngớ ngẩn.
“Trưởng phòng, nhìn em thế này thôi chứ em tốt nghiệp trường cảnh sát đấy nhé! Mấy bài này nhằm nhò gì. Trường cảnh sát không phải là nơi dễ vào đâu!”
“Ừ, tao biết. Chỉ hỏi thử thôi.”
Dù đã bỏ học giữa chừng nhưng Hae Woong vẫn luôn tự hào vô cùng về việc mình từng là sinh viên trường cảnh sát. Cậu ta lầm bầm khó chịu một lúc, có lẽ cảm thấy trường cảnh sát bị coi thường. Rồi cậu ta thấy Cheon Se Joo chụp ảnh lời giải gửi kèm tin nhắn thì hỏi.
“Thằng nhóc đó giờ học toán lớp 10 rồi á? Mấy tháng trước hình như nó còn học toán cấp hai mà?”
“Ừ. Giỏi ghê không?”
Nghe Hae Woong nói, Cheon Se Joo khẽ mỉm cười đáp lại. Đúng là như vậy. Se Jin, cậu nhóc ngày nào còn loay hoay với toán trung học, giờ đã có những tiến bộ đáng kể. Anh gửi ảnh lời giải cho Se Jin, rồi tựa lưng vào ghế giải thích.
“Thằng bé căn bản hơi yếu, nhưng được cái tiếp thu… cũng không đến nỗi quá tệ.”
Hae Woong nghe vậy liền đưa tay lên che miệng cười khúc khích. Thấy Cheon Se Joo nhìn mình, cậu ta cố nén tiếng cười, rồi huých vai anh, nháy mắt tinh nghịch.
“Trưởng phòng đúng là y như ông bố cuồng con.”
“…Bố cái gì chứ.”
“Thỉnh thoảng em thấy anh chẳng khác nào người đang nuôi trẻ con ấy.”
Cheon Se Joo nhíu mày cười. Anh thừa nhận đôi khi cũng có cảm giác như đang chăm sóc một đứa trẻ, nhưng bị ví như bố thì thật là chuyện vớ vẩn.
Sau một thoáng trò chuyện, không gian trong xe lại chìm vào sự im lặng ngột ngạt. Cứ hai ngày một lần họ lại phải ở bên nhau một khoảng thời gian dài, thành ra chẳng còn gì để nói nữa. Hae Woong có vẻ muốn lôi kéo anh chơi game cùng mình, nhưng Cheon Se Joo vốn chẳng hứng thú với mấy trò giải trí nên lờ đi. Cuối cùng, sau khoảng một tiếng đồng hồ, họ nói chuyện phiếm về phim ảnh và cuộc sống trong tổ chức được năm phút, rồi lại chọn cách im lặng.
Thời gian cứ thế trôi đi vô vị. Hơn bốn giờ chiều, Cheon Se Joo lại lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Se Jin.
[Đang trên đường đến bệnh viện à?]
16:12
Đồ ngốc
[Ừm. Lát nữa chú đến đón tôi nhé? Mà nếu mệt thì chú cứ về nhà nghỉ ngơi đi.]
16:22
[Khoảng sáu giờ tôi đến. Hôm nay có kết quả đúng không?]
16:25
Đồ ngốc
[Ừm, năm giờ bác sĩ đến khám.]
16:26
[Nghe nói chị ấy tiên lượng hóa trị tốt nên đừng lo lắng quá.]
16:31
Đồ ngốc
[Tôi biết rồi. Lát nữa gặp chú.]
16:32
Đáng tiếc thay, Kim Hyun Kyung đã không thể phẫu thuật vào tháng mười. Dù kích thước khối u đã giảm nhưng kết quả xét nghiệm máu cho thấy chỉ số kháng nguyên ung thư vẫn tăng nhẹ. Tuy nhiên, chụp CT và PET không phát hiện vấn đề lớn, bác sĩ nói có thể do chỉ số viêm dạ dày tăng cao nên quyết định điều trị viêm dạ dày và hóa trị thêm một đợt rồi mới xem xét lại kết quả. Hôm nay là ngày tái khám sau một tháng.
Cheon Se Joo gửi tin nhắn dặn lát nữa gọi điện cho Se Jin rồi cất điện thoại. Sắp năm giờ rồi. Khi Yoon Cheol Joo tỉnh lại và Seo Jin Young thay ca cho Hae Woong, anh sẽ có chút thời gian nghỉ ngơi. Lúc đó anh định gọi cho Se Jin. Cheon Se Joo bảo Hae Woong dọn dẹp mấy gói bánh kẹo vứt bừa bộn rồi lấy điếu thuốc ra châm.
Chiếc xe của họ đang đậu cách khu vực có mấy quán bar đèn mờ ở Gang Jun Myeon một dãy nhà. Nơi này không phải là chỗ đàn em của Gang Jun Myeon thường lui tới nhưng cẩn thận thì vẫn hơn nên Cheon Se Joo không xuống xe mà chỉ hạ chút cửa kính.
Anh đang hút thuốc thì thấy bóng người từ xa đi ra từ con hẻm. Dáng người cao ráo, thanh mảnh, người đàn ông mặc bộ vest chỉn chu khoác thêm chiếc áo choàng ngoài không chê vào đâu được. Chậm rãi rít một hơi thuốc, Cheon Se Joo nheo mắt nhìn người đó. Gương mặt càng lúc càng rõ, có vẻ quen thuộc. Và khi nhận ra người đàn ông xuất hiện ở đầu hẻm chính là Han Jong Hyun, Cheon Se Joo khẽ cau mày, dập tắt điếu thuốc.
“Hae Woong.”
“Vâng ạ?”
“Hình như gần đây có mấy cái ‘hang thỏ’ hoặc câu lạc bộ đèn mờ nhỉ.”
“Nhiều lắm anh. Khu này dân chơi thuốc phiện đầy rẫy.”
“Vậy à?”
Nghe Cheon Se Joo thờ ơ đáp lại, Hae Woong nghiêng đầu vẻ khó hiểu. Rồi khi thấy Han Jong Hyun đang tiến về phía xe, cậu ta bực bội lên tiếng.
“Haizz, cái gã giám đốc chết tiệt này đúng là không chừa chỗ nào không đặt chân tới.”
Hae Woong từng bị Han Jong Hyun tát một cái đau điếng vì dám cãi lời nên cậu ta ghét gã ra mặt. Hôm đó, cậu ta còn làm ầm ĩ đòi đánh Han Jong Hyun, cuối cùng bị Moon Sun Hyuk mắng cho một trận nên thân. Hae Woong lườm Han Jong Hyun với vẻ mặt khó chịu, rồi cất giọng khinh bỉ.
“Không hiểu nổi cái loại người gì nữa.”
“Ai mà biết được.”
Ngày gặp Han Jong Hyun ở Ihwagak, trên đường về nhà, Cheon Se Joo đã nghe được lời dặn dò của Chae Beom Jun. Kể từ đó, anh thỉnh thoảng vẫn nghĩ về gã. Nhưng trái với lo lắng của Chae Beom Jun, người đã khuyên anh đừng thân thiết với Han Jong Hyun, Cheon Se Joo và gã vốn chẳng có mối quan hệ gì đặc biệt, nên những suy nghĩ về thân phận của Han Jong Hyun thường kết thúc bằng câu độc thoại “Kệ xác hắn”. Anh và gã chỉ chạm mặt và nói chuyện vài câu một cách tình cờ, đến số điện thoại của nhau cũng không biết.
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.