Projection - Chương 99

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 99

 

Đây là việc trái với ý của Shin Gyo Yeon. Cheon Se Joo không thể giải thích cặn kẽ với Han Jong Hyun nên anh lờ đi câu hỏi của gã và đưa điện thoại ra. Trước thái độ áp bức của Cheon Se Joo, Han Jong Hyun căng thẳng mở khóa điện thoại. Cheon Se Joo lập tức lục tìm hộp thư đến.

Vào mục tin nhắn thanh toán thẻ, tìm kiếm tên nhà hàng họ đã đến, có rất nhiều kết quả hiện ra. Có vẻ như lời gã nói thường xuyên đến đó không phải là giả, bằng chứng là dấu vết gã vừa ghé qua vào ngày hôm qua vẫn còn. Cheon Se Joo thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, khi anh yêu cầu hắn chứng minh việc đã tổ chức tiệc mừng thọ cho bố ở Ihwagak, Han Jong Hyun ngập ngừng rồi mở album ảnh.

Lướt qua vài tấm ảnh chú chó lông trắng to lớn và mấy bức ảnh tự sướng khỏa thân, cuối cùng cũng thấy bức ảnh chụp bữa tiệc ở phòng tiệc lớn nhất của Ihwagak. Đó là bức ảnh gia đình chụp cùng một ông lão mặc hanbok ở vị trí trung tâm. Trong ảnh có cả Han Jong Hyun, đứa trẻ và người mẹ anh đã thấy hôm đó. Cheon Se Joo xác nhận bức ảnh được chụp vào ngày anh gặp Seok Yun Hyung rồi trả lại điện thoại cho gã.

Trùng hợp, tất cả những cuộc gặp gỡ đều là những sự trùng hợp đến kỳ lạ. Han Jong Hyun vô tội. Cheon Se Joo cảm thấy những dây thần kinh căng thẳng của mình giãn ra, anh lùi lại một bước khỏi gã. Rồi anh dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua bộ dạng của Han Jong Hyun đang đứng trước mặt mình.

“Anh dùng heroin à?”

Bộ dạng gã tưởng chừng chỉnh tề, nhưng nhìn gần lại thì thật tệ hại. Cúc áo sơ mi trên cùng bung ra, cà vạt thắt hờ hững, quần áo bốc mùi khó chịu. Trước câu hỏi khẳng định gã là một kẻ nghiện ngập, Han Jong Hyun không thể đáp lời. Gã chỉ lảng tránh ánh mắt anh, run rẩy đưa tay vuốt tóc.

“Cái gì… rốt cuộc là sao vậy…”

Han Jong Hyun thở dài như trút được gánh nặng, gã liếc nhìn Cheon Se Joo. Anh chặn lời gã trước khi gã kịp mở miệng nói chuyện với anh như mọi khi. Không còn thời gian. Những cuộc gặp gỡ bí mật càng ngắn càng tốt.

“Giữa giám đốc và tôi, chưa từng gặp nhau ở đây.”

Nghe anh đột ngột nói vậy, Han Jong Hyun nhướn mày hỏi lại.

“Cái gì?”

Thay vì giải thích thêm với gã, Cheon Se Joo kéo sụp mũ xuống, chuẩn bị rời khỏi con hẻm. Anh nhìn chằm chằm vào Han Jong Hyun. Cần thêm chút thời gian để xác minh, nhưng trước mắt anh nghiêng về phía gã không phải là kẻ phản bội. Dù không thân thiết gì nhưng vì chút lòng thương hại, anh không muốn Han Jong Hyun phải chịu bất kỳ tổn hại nào dưới tay anh chỉ vì một sự hiểu lầm vô cớ. Cheon Se Joo nhanh chóng cảnh cáo gã.

“Về nhà đi. Đừng lảng vảng quanh đây nữa.”

“Này. Cái gì…”

“Tôi đã cảnh cáo anh rồi. Hãy nghĩ kỹ xem có gì ở con hẻm này. Anh cũng không đến nỗi ngu ngốc đâu nhỉ.”

Trước giọng điệu lạnh lùng của anh, Han Jong Hyun nhăn mặt im lặng. Bỏ mặc gã, Cheon Se Joo lập tức bước ra khỏi con hẻm. Anh nghe thấy tiếng gọi mình từ phía sau, nhưng anh vờ như không nghe thấy, nhanh chân rời khỏi đó.

“Đừng thân thiết với Han Jong Hyun.” Lời Chae Beom Jun dặn dò lại vang lên trong đầu anh, nhưng đã quá muộn. Anh không thể làm ngơ trước lòng thương hại mù quáng dành cho gã.

Rời khỏi con hẻm mà không để ai thấy mặt, Cheon Se Joo lập tức ra đường lớn, lấy điện thoại ra. Đã muộn hơn rất nhiều so với giờ hẹn đến bệnh viện, anh hy vọng có tin nhắn nào đó từ Se Jin.

Vừa cầm điện thoại lên thì có cuộc gọi đến từ cậu. 7 giờ tối, Cheon Se Joo liếc nhìn thời gian, rồi hít một hơi sâu khi thấy con số hàng chục tin nhắn chưa đọc hiện trên thanh trạng thái. Anh lập tức bấm nút nghe, đưa loa điện thoại lên tai.

“Se Jin à.”

— …….

Không có tiếng trả lời. Cheon Se Joo vừa ghé sát chiếc điện thoại chỉ vọng lại tiếng thở khẽ vào tai vừa bước nhanh hơn. Anh đã đỗ xe ở một nơi cách đó khoảng mười phút đi bộ, anh vừa đi vừa gọi lại tên Se Jin.

“Kwon Se Jin.”

— Sao… sao chú không đến…?

Tiếng nức nở xen lẫn oán trách khiến tim anh thắt lại. Nghe thấy giọng nói đó, Cheon Se Joo không chút do dự bắt đầu chạy. Vừa chạy về phía đích đến, anh vừa lắng nghe giọng Se Jin và hỏi.

“Sao vậy? Nhóc ở đâu? Bệnh viện à?”

— …….

Gió lạnh tạt vào mặt anh. Cheon Se Joo kéo sụp mũ, không ngừng chạy. “Se Jin à, Kwon Se Jin, đừng khóc. Đừng khóc, đợi tôi một chút thôi. Xin lỗi nhóc, tôi có việc.” Anh dỗ dành Se Jin bằng giọng nói dịu dàng. Anh cuối cùng cũng lên được xe của mình.

Hơi thở gấp gáp, cổ họng rát buốt vì hít phải gió lạnh mùa đông, nhưng Cheon Se Joo vứt con dao bấm giấu trong người sang ghế phụ rồi lập tức khởi động xe. Trong suốt thời gian đó, điện thoại vẫn không ngắt, nhưng Se Jin không trả lời. Tuy nhiên, qua những tiếng nấc nghẹn ngào thỉnh thoảng vọng lại, Cheon Se Joo linh cảm rằng cậu đang khóc.

Hình ảnh Se Jin khóc thầm hiện lên trong đầu anh. Đôi mắt đỏ hoe, cắn chặt môi, những giọt nước mắt tủi hờn lăn dài trên má. Lồng ngực anh đau nhói. Ruột gan anh như lửa đốt. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với Kim Hyun Kyung. Điều anh không hề mong muốn cuối cùng cũng đã đến. Cheon Se Joo cố gắng làm ra vẻ giọng điệu lạc quan để dỗ dành cậu.

“Tôi đến ngay đây. Tôi lên xe rồi. Đừng khóc, đợi tôi. Biết chưa?”

— Vâng…

“Tắt máy đây. Tôi thật sự sắp đến rồi.”

Nghe Se Jin đáp “Vâng”, Cheon Se Joo cúp điện thoại.

Khi chỉ còn lại một mình trong im lặng, cơn giận dữ từ từ sôi lên trong lòng anh. Anh đã biết từ lâu rằng tỷ lệ sống sót của bệnh ung thư tuyến tụy rất thấp. Nhưng khi nó thực sự ập đến, anh hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao một người vô tội và lương thiện như vậy lại phải chịu đựng đau khổ. Ngoài kia đầy rẫy những kẻ đáng chết…

“Sao lại là…”

Khẽ chửi thề, anh bất lực gục đầu vào vô lăng. Một thứ gì đó nghẹn ứ trào dâng, như muốn tuôn ra thành dòng máu nóng. Cheon Se Joo khó khăn hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn giận dữ.

Vốn dĩ thế giới này đầy rẫy những điều khó hiểu. Cuộc đời anh đã từng có khúc mắc nào dễ hiểu đâu. Anh thở dài một tiếng đầy bất lực, khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra. Se Jin đang đợi anh. Anh không có thời gian để thế này. Cheon Se Joo lại đạp ga.

Đang giờ tan tầm, nhưng may mắn thay, phòng trà của Kang Jun Myeon không xa bệnh viện lắm. Chưa đầy ba mươi phút sau, anh đã đến bãi đậu xe dưới tầng hầm. Anh vội vàng nhét con dao bấm vào hộp đựng đồ rồi xuống xe. Bước vào chiếc thang máy trống rỗng, anh khẽ cắn môi khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cánh cửa sáng bóng.

Khi ẩn náu, Cheon Se Joo thường mặc toàn đồ đen từ mũ, áo khoác, quần đến giày. Để nếu chẳng may làm ai bị thương đến chảy máu, vết máu cũng khó bị phát hiện. Bình thường anh sẽ không để ý đến trang phục của mình, nhưng hôm nay anh lại thấy ghét nó đến lạ.

Hình ảnh thi thể người đàn ông đã chết dưới tay anh vài ngày trước và mùi máu tanh tưởi lại hiện ra trước mắt. Tiếng khóc của Se Jin chồng lên trên khiến anh cảm thấy mình trong bộ đồ đen thật đáng ghê tởm. Cứ như anh là kẻ mang đến cái chết vậy.

Đột nhiên mặt mày cau có, Cheon Se Joo vừa đến sảnh tầng một nối liền với trung tâm ung bướu liền cởi phăng áo khoác và mũ ném vào thùng rác gần nhất. Bên trong anh mặc chiếc áo phông trắng cộc tay, dù không hợp mùa nhưng ít ra còn hơn là bộ dạng như đi đám tang. Anh cứ thế, trong bộ quần áo trái mùa, hướng về phía khu bệnh.

Anh bước vào thang máy để lên lại trung tâm ung bướu, và cuối cùng cũng đến tầng cần đến. Hình bóng đau khổ hiện ra ở cuối hành lang, trước phòng bệnh của Kim Hyun Kyung, khiến Cheon Se Joo khựng lại.

Se Jin khom người ngồi trên chiếc ghế trước phòng bệnh, khuỷu tay cậu chống lên đầu gối. Khuôn mặt cậu úp xuống, mái tóc rủ xuống che khuất không thấy biểu lộ cảm xúc gì. Chỉ thấy giữa hai chân cậu, trên nền gạch bóng loáng của bệnh viện, những giọt nước mắt rơi xuống thành vũng nhỏ.

Người khóc là Se Jin, nhưng lòng anh lại đau như cắt. Cheon Se Joo nuốt nghẹn thứ gì đó đang trào lên, bước về phía Se Jin và gọi tên cậu.

“…Kwon Se Jin.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Se Jin chậm rãi ngẩng đầu lên.

Hai má cậu ướt đẫm nước mắt. Vùng mắt sưng mọng đỏ ửng như sắp rách da, đôi môi bị cắn chặt để kìm nén tiếng khóc hằn rõ vết răng. Mái tóc rối bời ướt đẫm mồ hôi. Se Jin ngước nhìn Cheon Se Joo đang tiến lại gần với khuôn mặt nóng hổi.

“……..”

Đôi môi cậu mấp máy như muốn nói điều gì. Rồi cậu nhìn vào đôi mắt ấm áp của Cheon Se Joo, đôi mắt thấu hiểu nỗi đau khổ của cậu mà không cần bất kỳ lời nào, và nước mắt lại tuôn rơi. Những vệt nước mắt dài chảy xuống gò má. Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đó.

“…Không sao đâu.”

Giọng nói trầm thấp vang lên trong hành lang. Cheon Se Joo quỳ xuống ôm Se Jin vào lòng. Cơ thể cậu từ bao giờ đã lớn hơn anh. Cậu ngoan ngoãn nép vào vòng tay anh không chút kháng cự. Se Jin vùi mặt vào ngực Cheon Se Joo như một đứa trẻ không biết đến kích thước cơ thể mình, khóc nức nở.

Chỉ số viêm tăng cao không phải là dấu hiệu của viêm dạ dày mà là điềm báo của sự di căn.

Sự xâm lấn mạch máu đã tiến triển rất nhiều, tế bào ung thư đã lan rộng ra khắp cơ thể, bao gồm cả gan và phúc mạc. Đến mức này, có lẽ sự di căn đã bắt đầu âm thầm từ khi bà mới được chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Những khối u có kích thước nhỏ hơn một mức nhất định thì không thể phát hiện bằng bất kỳ phương pháp nào, đó là điều không thể tránh khỏi.

Còn tiếp.

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo