Quán cà phê Zombie: Đến gặp tôi vào lúc 19:21 - Chương 1.7

Chủ Nhật hàng tuần

Bây giờ là 20:01.

 

Tôi chỉ vừa mới kiểm tra được một chiếc điện thoại, và không còn thời gian để thử thêm gì khác. Có nên quay lại văn phòng bất động sản lần nữa không? Có lẽ bám sát các nhân vật chính là cách duy nhất để tìm ra chút manh mối dù là nhỏ nhất.

 

Nhân tiện, tôi nhớ ra nhân viên bất động sản từng nói cửa cuốn chỉ có thể hạ xuống từ bên ngoài. Điều đó dường như ám chỉ rằng mỗi cửa hàng đều có nút bấm riêng điều khiển cửa cuốn. Tuy nhiên, càng nghĩ tôi càng thấy có khả năng ai đó đã hạ toàn bộ cửa của tòa nhà cùng một lúc. Rõ ràng là người đó có chủ ý, mục đích gì đó đằng sau.

 

…Trước mắt, tôi nghĩ mình nên tìm văn phòng quản lý hoặc phòng máy nào đó trong tòa nhà thay vì quay lại văn phòng bất động sản. Tôi vừa nhấp ngụm cà phê cuối cùng, vừa nghĩ xem nên kiểm tra thứ gì trước. Ngay lúc đó, con số trên đồng hồ điện thoại tôi chuyển từ 3 sang 4, và ý thức của tôi biến mất. Cảm giác như có ai đó túm lấy tóc tôi rồi kéo xuống đất, và khi tỉnh lại tôi đã quay lại quán cà phê.

 

Dù có một sự việc kỳ diệu vừa xảy ra tôi cũng chẳng thấy vui chút nào, cốc latte ấm nóng lại đầy tràn ngay sau khi tôi vừa uống xong. Tôi lấy điện thoại kiểm tra thời gian, thở ra một hơi nhẹ. 19:21. Một con số thật khó chịu.

 

Mặt khác, tôi cũng nghĩ về những khoảnh khắc trong đời khi bản thân tràn đầy khát vọng sống mãnh liệt đến vậy. Bởi vì tôi cảm thấy, so với một người từng đánh vứt bỏ mạng sống, tôi dường như đang giữ một quyết tâm mãnh liệt để vượt qua tình cảnh hiện tại. Dù phải chết thêm lần nữa hay sống một cuộc đời mới thì ưu tiên hàng đầu vẫn là thoát khỏi nơi này, thoát khỏi thời điểm này. Bây giờ tôi không thể nghĩ đến điều gì khác.

 

Gạt những suy nghĩ phức tạp sang một bên, tôi nhìn về phía cửa sau định rời khỏi quán cà phê. Ngay khi sắp làm vậy, điện thoại trong tay rung lên khiến tôi giật mình. Tôi bật màn hình lên, nhìn thấy có một tin nhắn được gửi đến.

 

[Xin chào?] - 19:21

 

Chỉ với một lời chào bình thường “Xin chào”, nhưng sự bình tĩnh mà tôi gắng giữ vững từ nãy giờ lập tức tan vỡ. Chẳng lẽ có thể liên lạc được trong vòng lặp này sao? Nhưng rồi, như thể chế giễu suy nghĩ của tôi, một giọng nói mệt mỏi lại vang lên nói rằng điện thoại không có tín hiệu. Tất nhiên, tôi đã thử gọi lại số đó, nhưng không có âm báo. Hơn nữa, thời gian tin nhắn được gửi là 19:21. Đó chính là thời điểm mỗi lần tôi tỉnh dậy trong cái thế giới chết tiệt này.

 

[Ai đấy?]


Tôi nhanh chóng gửi lại một tin nhắn, nhưng màn hình chỉ hiện thông báo lỗi kết nối, không thể gửi được. Tôi đang trong tình huống phải chọn giữa việc vào nhà vệ sinh hoặc chạy ra cửa sau, nhưng tôi chẳng thể nhúc nhích. Chỉ một lời chào ngắn ngủi “Xin chào”, tôi đã thấy một tia hy vọng có thể thoát khỏi tình cảnh khó chịu này. Ai đó đang cố gắng can thiệp vào tình cảnh hiện tại. Và họ đang làm điều đó qua một tin nhắn, bằng một chiếc điện thoại không có tín hiệu. Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, và rồi tin nhắn thứ hai đến.

 

[Tôi có nên cho cậu một gợi ý không nhỉ?] - 19:22


[Hãy nhớ đến mục đích của tác phẩm đó.] - 19:22

 

…Gợi ý sao? Gợi ý này để làm gì? Một manh mối để thoát khỏi tình huống rối rắm này? Tiện thể thì “mục đích đằng sau tác phẩm đó” là sao? Tôi chẳng hiểu gì cả. Không thể ngăn đầu óc mình đang dần rối tung lên, tôi cứ thế bấm gọi liên tục. Xung quanh bỗng trở nên im lặng một cách kỳ lạ. Theo bản năng cảm nhận được nỗi sợ, tôi ngẩng đầu lên và trông thấy ánh mắt hoảng loạn của mọi người đang hướng về phía mình. 

 

Khi cảm giác nguy hiểm ập đến, tôi bị ai đó vồ tới, đè xuống. Đứng đực ra một cách ngu ngốc, tôi đã trở thành mục tiêu thứ hai của con zombie tàn nhẫn thích ăn thịt. Tôi cố hết sức đẩy khuôn mặt zombie đang lao vào mình nhưng chẳng có ích gì. Người phụ nữ đó không hề do dự cắn mạnh vào ngón tay tôi. Cảm giác răng chạm vào xương khiến tôi lạnh cả sống lưng.

 

Khốn kiếp, tôi thật sự quá chán ngán với chuyện này rồi. Không có thời gian để suy nghĩ, khi tình huống căng thẳng xảy ra, cái kết không thể tránh là bị xé xác như mọi lần, cùng sự phi lý đáng nguyền rủa đã ép tôi sống lại chu kỳ vô nghĩa này, tất cả đang đẩy tôi đến giới hạn. Trong khoảnh khắc đó, cơn bực bội dồn nén đã lấn át cả nỗi sợ. Tôi chộp lấy chiếc cốc nóng trên bàn bằng tay phải vẫn còn nguyên vẹn và ném thẳng vào đầu con zombie.

 

Tôi thấy có chút sảng khóa, nhưng tất nhiên, chẳng gây được tổn thương gì đáng kể cho nó. Người phụ nữ khởi nguồn của mọi tai ương này vẫn trông như không hề hấn gì, khác hẳn với những người sau đó sẽ biến thành zombie. Cô ta mặc một bộ vest màu mơ thanh lịch, trang điểm kỹ lưỡng cùng với mái tóc được chải chuốt gọn gàng.

 

Kỳ lạ thay, dù khuôn mặt cô ta khá đẹp nhưng lại khiến người ta cảm thấy kinh tởm. Cũng đúng thôi, cả khuôn mặt cô ta đầy máu, nếu không thấy ghê mới là lạ. Khi tôi nghĩ vậy, lần này cô ta cắn vào vai tôi khiến tôi ngã ngửa ra sau. Tất nhiên, chẳng có ai đứng ra giúp tôi cả.

 

Tôi hét lên những lời vô nghĩa, cầu xin được tha, và dùng chiếc cốc vẫn còn trong tay đập vào sau đầu người phụ nữ đang cắn chặt lấy vai mình. Tôi không cam tâm bị biến thành con mồi mà chẳng hề kháng cự, như một con sâu bị giẫm bẹp.

 

“…Khốn kiếp, chết đi! Chết đi. Aaa, đau quá… Khụ.”


Số lần tôi đập vào đầu con zombie càng nhiều, sức lực trong tay tôi càng rút cạn. Đến khi trọng lượng của chiếc cốc cũng khiến tôi mệt mỏi, tôi nghĩ: lần tới mình nên lấy thứ gì đó có thể dùng làm vũ khí trước đã…Haa, haa, hơi thở ngắt quãng run rẩy, cả thế giới trước mắt nhuộm một màu đỏ.

 

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, việc đầu tiên là kiểm tra điện thoại, nhưng dù có chờ bao lâu đi nữa, lần này cũng chẳng có tin nhắn nào.

 

[Xin chào?]


[Tôi có nên cho cậu một gợi ý không?]


[Hãy nhớ đến mục đích của tác phẩm đó.] 

 

Tôi bình tĩnh nhớ lại những tin nhắn vừa nhận, cảm thấy có chút hy vọng. Dù lời lẽ có vẻ không thân thiện, tôi vẫn cảm thấy tình hình đã được cải thiện đáng kể. Tôi không thể xác định ai là người đã gửi những tin nhắn kỳ lạ đó, nhưng có một điều chắc chắn: họ đã gửi chúng với mục đích và ý định nào đó.

 

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghĩ rằng việc mình bị ném vào thế giới điên rồ này không phải là vô nghĩa. Dù kết cục là hạnh phúc hay bi kịch, điều đó nghĩa mọi thứ sẽ kết thúc khi mục đích đã được hoàn thành.

 

Vừa tiếp tục suy nghĩ, tôi vừa nhìn chằm chằm người phụ nữ đang phun máu với ánh mắt cảnh giác. Tôi không muốn bị bất ngờ như lần trước, lại chết thêm lần nữa. Ký ức kinh hoàng về việc bị ăn thịt ngay khi bước qua hành lang sau lần thiết lập lại, vì vậy lần này tôi kiên nhẫn chờ đợi lâu hơn. Và khi thấy người phụ nữ cắn vào cổ của nhân viên làm thêm, tôi lao về phía cửa sau như một kẻ điên. Kết quả là đã thành công. Thoát khỏi quán cà phê một cách dễ dàng khiến tất cả những cái chết tôi từng trải qua trước đó trở nên vô nghĩa.

 

À thì, ở vòng lặp trước, tôi thậm chí còn trượt ngã trước mặt con zombie, rồi bị cắn và phải chống trả bằng chiếc cốc. Miễn là chọn đúng thời điểm thì không gì là không thể. Nói cách khác, tất cả những cái chết tôi từng trải qua đều chưa phải là cái chết thực sự. Dù sự nhanh nhẹn và sức mạnh không tăng lên, nhưng ít nhất, lòng can đảm của tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều.

 

Bình luận
Andrea
AndreaChương 1.7
Đoán xem top là anh nèo :)))
Trả lời·Xem 2 câu trả lời·6 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo