Chủ Nhật hàng tuần
"Cậu làm gì đấy?"
"Tôi đang sợ chết khiếp đây, tim như sắp nổ tung rồi. Có lẽ tôi phải nắm tay anh mới chịu được."
“...”
"Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dành những giây phút cuối đời với một kẻ bám đuôi chết tiệt... Mẹ nó thật chứ."
Giờ đây, những ngón tay của một cậu nhóc hai mươi tuổi run lên dữ dội. Có lẽ là bởi vì bên cạnh có người còn sợ hãi hơn mình nên tôi cảm thấy tương đối bình tĩnh. Trong khi Yoo Min-ho cảm thấy mọi chuyện đều mới mẻ, thì trái ngược, tôi đã nhớ rõ từng khoảnh khắc, từng cái chết của mình. Chắc vậy nên tôi giữ được chút tỉnh táo mà Yoo Min-ho không có.
Có cách nào thoát khỏi đây không? Tôi nghĩ ngợi trong sự lo lắng, nhưng không thể tìm ra được gì. Cảm nhận được bức tường kính sau lưng đang rung lên dữ dội, các vết nứt bắt đầu lan ra. Lối vào đã bị chặn lại bởi cửa cuốn, nếu bức tường kính này vỡ thì cả hai chúng tôi sẽ không thể thoát khỏi cái chết đang cận kề.
"Nghe kỹ đây, Yoo Min-ho."
"Gì cơ? Sao anh cứ-"
"Tấm kính này sẽ không trụ được lâu đâu. Khi nó vỡ, chúng ta sẽ trở thành bữa tiệc cho lũ zombie."
"Ai mà chẳng biết?"
"Chúng ta sẽ đẩy kệ sách ra và mở cửa."
"...Anh điên à?"
Yoo Min-ho mở to mắt nhìn tôi. Trong thoáng chốc, tôi nghĩ rằng cậu có một khuôn mặt đẹp đến độ bất kỳ ai cũng phải rung động, nhưng bây giờ không phải lúc để tán thưởng nhan sắc của người khác.
"Nếu cứ ở lại đây sẽ thì chẳng thể làm gì và cả hai cùng chết. Chúng ta sẽ dùng kệ sách làm lá chắn, mở cửa, rồi di chuyển ra hành lang. Khi tôi ra hiệu, cậu sẽ bỏ kệ sách lại và chạy về phía hành lang đối diện."
“...”
"Dĩ nhiên là kế hoạch này có thể thất bại. Thật lòng mà nói... khả năng cao là thất bại. Nhưng còn hơn là cứ ngồi đây chờ kính vỡ, đúng không?"
Nghe tôi nói xong, mặt Yoo Min-ho trắng bệch. Cậu chỉ biết nhìn tôi trân trân, không rõ là đồng ý hay phản đối. Tất nhiên, tôi hiểu phản ứng đó là gì. Hành lang đã đầy chật gần hai mươi con zombie, mà mở cửa bây giờ chẳng khác nào tự sát. Không ai lại dễ dàng đồng ý với chuyện mở cửa khi chưa suy nghĩ kỹ càng. Nhưng chẳng còn thời gian để đắn đo nữa. Nếu do dự thêm vài giây sẽ chẳng còn cơ hội để hành động kể cả kế hoạch ngu ngốc này.
"Nếu cậu không làm được thì tôi sẽ làm một mình. Khi tôi mở cửa, hãy đứng sau lưng tôi và tranh thủ lúc tôi bị xé xác mà chạy. Tôi sẽ không trách cậu đâu, vì cậu từng cứu mạng tôi rồi."
Nói xong, tôi lập tức đứng dậy và nắm lấy kệ sách đang chặn lối cửa sau. Đúng lúc ấy, rầm một tiếng, bức tường kính vỡ tung, lũ zombie tràn vào. Tôi đứng sững người, kéo Yoo Min-ho ra phía sau mình, rồi nhanh chóng vặn chìa khóa trên cánh cửa. Nhưng khi đẩy cánh cửa kính ra ngoài tìm lối thoát, tôi nhận ra mình đã tính toán sai.
...Dù có đẩy thế nào, cánh cửa cũng không nhúc nhích. Ngược lại, bọn zombie bên ngoài bắt đầu đẩy ngược lại, khiến cánh cửa dần bị ép vào bên trong khu vực chúng tôi đang đứng. Tấm kính vỡ đã để lũ zombie tràn vào, lối đi như sắp bị phá tung. Theo bản năng, tôi đổi hướng, kéo cửa vào phía trong và giấu cả hai đứa vào khoảng trống giữa cửa và tường.
"...Haa, haa."
"...Điên rồi, tôi sắp điên rồi."
Cánh cửa kính giờ đây là tấm khiên duy nhất giữ bọn zombie ở ngoài, nhưng chẳng thể trụ được lâu nữa. Sự tuyệt vọng dần lan khắp cơ thể tôi, cùng với nhận thức rằng cái chết chỉ còn là vấn đề thời gian. Khi thấy lũ zombie gầm gừ đập vào cánh cửa kính ngay trước mặt, tôi thậm chí còn nghĩ rằng chết nhanh có khi tinh thần lại đỡ đau đớn hơn. Ngay lúc đó, Yoo Min-ho vẫn im lặng bấy lâu bỗng lên tiếng.
"Tránh ra. Anh yếu quá, chịu không nổi đâu."
"Cậu định làm gì?"
"Bỏ tay khỏi tay nắm cửa đi."
"Nhưng nếu tôi buông ra bây giờ, bọn chúng sẽ xông vào ngay đấy."
"Cứ buông đi. Tôi sẽ đá tung cánh cửa và hất ngã hết lũ khốn nạn đang chắn phía trước, rồi chúng ta sẽ chạy thoát."
"Có được không?"
"Chưa thử thì sao biết?"
Tôi không nghĩ ra được cách nào khác. Có nghĩa là tôi chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc làm theo lời Yoo Min-ho.
"Được rồi. Làm gì với cửa thì làm đi, đá hay đập vỡ nó cũng được. Làm nhanh lên. Nếu cứ chần chừ, chúng ta sẽ chết mà chẳng làm được gì."
Tôi hét lên trong lúc đá vào mấy con zombie đang cố chui qua khe giữa cửa kính và bức tường. Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Yoo Min-ho ở phía sau lưng mình. Không biết chúng tôi có thể giữ được hơi ấm này bao lâu nữa? Nhiệt độ của một người khác lan sang da thịt khiến tôi thấy thực tại rõ ràng hơn, và đầu óc trở nên mơ hồ.
Ngay lúc đó, Yoo Min-ho hét lớn một tiếng rồi đá mạnh vào cửa kính. Nhưng cánh cửa chỉ vỡ một phần rồi bật ngược trở lại vì đập trúng xác mấy con thây ma đã ngã. Cậu lại đá thêm lần nữa, khiến lũ zombie phía trước cửa ngã nhào, nhưng khi cửa mở ra, những con khác lại tràn vào qua khe hở, khiến tình hình trở nên hoàn toàn hỗn loạn. Hai người chúng tôi có thể đối đầu với hơn hai mươi con zombie ư, đúng là hoang đường maf. Nhưng kỹ nghĩ lại, có lẽ không cần cả hai phải chết. Nếu chỉ mình tôi chết, thì thời gian sẽ lại quay về lúc ban đầu. Nghĩ vậy, tôi chọn phương án hợp lý nhất lúc đó. Dù gì tôi cũng sẽ chết, nên thà chết trước còn hơn là chứng kiến ai đó bị xé xác ngay trước mắt mình. Chuẩn bị lao mình vào giữa đám zombie đang vây quanh, thì Yoo Min-ho bất ngờ đẩy tôi ra rồi nhảy về phía trước.
Với hai tay dang rộng, cậu chắn lũ zombie lại và hét lên: "Chạy trước đi!"
"...Gì cơ?"
"Bây giờ anh chạy trước đi!"
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tại sao cậu lại mạo hiểm bản thân để cứu tôi? Tại sao lại làm đến mức này?
"...Không, tại sao cậu lại..."
Ngay lúc đó, lũ zombie lao vào cắn xé vai, tay và cổ Yoo Min-ho. Máu bắn tung tóe, nhuộm đẫm cả người cậu. Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được một nỗi tuyệt vọng dữ dội, như thể có gì đó trong tôi đã hoàn toàn sụp đổ.
"Tôi không cầm cự được nữa... Khốn kiếp, lũ khốn. Chúng mày tưởng đang ăn sơn hào hải vị chắc... Aah, chạy mau!"
Tôi nghe thấy tiếng hét tuyệt vọng của Yoo Min-ho, và như thể bị ma nhập, tôi lao ra khỏi văn phòng bất động sản. Ngay cả khi bị ăn sống, cậu vẫn đóng trọn vai con mồi tới tận phút cuối cùng. Nghĩ về người đã nắm tay tôi vì sợ hãi lại, nhớ đến hơi ấm từ cơ thể cậu, khiến tim tôi trở nên lạnh buốt.
Tôi không thể nghĩ được gì khác, bước đi như người mất hồn, hướng về cửa hàng tiện lợi.
Tôi không thể chịu nổi cảnh cậu hy sinh rồi bị xé xác ngay trước mắt mình. Tôi bước chậm dần rồi cuối cùng dừng hẳn giữa hành lang.
Lý trí thì bảo nên quay về cửa hàng tiện lợi và nhập bọn với Do Ji-hyuk. Nhưng dù biết vậy, tôi vẫn không thể nhấc chân lên nổi. Cảm giác Yoo Min-ho đã chết vì tôi khiến lòng tôi nghẹn lại. Một nỗi bất an, tuyệt vọng, và bất lực khó diễn tả trào lên như thủy triều. Có gì đó rất kỳ lạ đang dâng lên trong lòng tôi.
Cuối cùng, tôi vẫn quyết định quay đầu, chạy về hướng Yoo Min-ho. Dù cảm giác như đang lao vào chỗ chết, tôi vẫn không thể dừng lại. Đây cũng là ảnh hưởng của “Lee Chae-eun” nguyên tác sao? Tôi không rõ nữa.
Tôi nhìn thấy Yoo Min-ho đang nằm gục trên sàn, bất động bên kia ô kính vỡ. Cậu không còn chớp mắt, có vẻ như sắp ngất đi. Tôi muốn hỏi vì sao cậu lại cứu tôi, nhưng cậu đã chẳng thể trả lời nữa. Dù có quay ngược thời gian, cậu cũng sẽ không nhớ chuyện vừa xảy ra. Trong cơn bối rối, tôi chỉ biết trân trân nhìn vào khuôn mặt tái nhợt đẫm máu của Yoo Min-ho.
…Và đúng khoảnh khắc hơi thở cuối cùng của cậu tan biến, tôi được đưa trở lại 19:21. Tôi thì chưa chết, cũng chưa hết thời gian. Bằng cách nào đó, cái chết của Yoo Min-ho đã liên kết với với vòng lặp vô tận này.
Rốt cuộc, từng chút một, bức màn bí ẩn cũng đã bắt đầu hé mở.