Rabbit Trap - Chương 19: Pheromone - Pheromone

Chương 19: Pheromone

Mỗi lần Woo Hyun cử động, chiếc áo sơ mi đen để ngỏ nút tận xuống dưới xương ức lại để lộ những đường cơ bắp săn chắc, như được ghép lại từ những mảnh ghép hoàn hảo. Tóc ướt đẫm, đôi mắt khép hờ đầy lười biếng, Woo Hyun nằm đó, toát lên một vẻ quyến rũ chết người, mê hoặc đến mức gần như… quá đà. Ai nhìn vào cũng khó lòng cưỡng lại sức hút ấy.

Hôm nay là ngày chụp hình quảng cáo cho Woo Hyun. Không phải bất kỳ chiến dịch nào, mà là cho Pheromone – thương hiệu nước hoa danh giá toàn cầu. Pheromone, đúng như cái tên, luôn gắn liền với hình ảnh gợi cảm, đầy cám dỗ và nguy hiểm. Những từ như “gợi cảm”, “cám dỗ” hay “chết người” vốn chẳng phải phong cách thường thấy của Woo Hyun. Vậy mà, nhờ màn lột xác đầy táo bạo trong My Harry, anh không chỉ được chọn làm đại sứ toàn cầu mà còn trở thành nàng thơ của thương hiệu này. Nghĩ mà xem, tất cả chỉ mới bắt đầu từ vài đoạn trailer ngắn ngủi!

“Thật ra, tôi từng lo không biết anh Woo Hyun có hợp với hình ảnh sản phẩm của chúng tôi không,” một giọng nữ vang lên bên cạnh Gyeol, nhẹ nhàng mà tự nhiên. Người phụ nữ tự giới thiệu là Lee Joo-hyun, trưởng phòng của Pheromone Korea, cũng là người có vai vế cao nhất trong đoàn ekip từ trụ sở chính đến đây. Suốt buổi chụp, cô ấy luôn nở nụ cười mãn nguyện, như thể mọi thứ đang vượt xa mong đợi. “Nhưng nhìn anh ấy thế này, tôi thấy mình lo hão rồi.”

Woo Hyun, với tư thế hông khẽ nhấc lên khỏi mặt phẳng, ánh mắt sắc lạnh quét qua ống kính. Trời ơi, Woo Hyun, tuyệt quá! Cứ thế này đi, hoàn hảo! Giữ ánh mắt đó, kéo dài thêm chút nữa! Ôi, điên mất thôi! Nhiếp ảnh gia gần như phát cuồng, liên tục bấm máy. Mỗi lần màn hình lớn hiện lên hình ảnh của Woo Hyun, cả ekip như bị hút hồn, không ai rời mắt nổi.

“…Cảm ơn cô.”

Gyeol đáp, cố nuốt lại câu Tôi cũng vậy suýt thốt ra. Cậu chỉ biết gật đầu cảm ơn, trong khi trái tim khẽ rung lên. Chẳng ai nói toẹt ra, nhưng concept của buổi chụp hôm nay chính là thế: sex appeal. Từ trang phục, kiểu tóc, makeup cho đến góc máy, tất cả đều toát lên điều đó. Với Pheromone, sex appeal là yếu tố không thể thiếu, là linh hồn của mọi chiến dịch.

Đây là lần đầu tiên Woo Hyun thử sức với concept này, nhưng anh chẳng hề lúng túng. Ngược lại, dường như anh còn tự nhiên hơn cả những buổi chụp trước. Bàn tay to lớn, gân guốc của Woo Hyun nắm chai nước hoa, chậm rãi trượt xuống gần hông. Gyeol không dám nhìn thêm vào màn hình nữa, vội vàng quay đi. Không hiểu sao, khoảnh khắc ấy khiến cậu tưởng tượng bàn tay anh đang nắm thứ gì đó… không phải chai nước hoa. Một hình ảnh táo bạo lướt qua đầu, khiến Gyeol khẽ lắc đầu để xua tan.

“Hự.”

May thay, có vẻ cậu không phải người duy nhất bị cuốn theo. Những âm thanh kỳ lạ – không rõ là nín thở hay hít vào – vang lên khắp studio như một bản hợp xướng ngượng ngùng. Ngay cả nhiếp ảnh gia cũng khựng lại, ngón tay bấm máy chậm đi một nhịp.

“Giờ nằm nghiêng thử nhé?”

Giữa lằn ranh hỗn loạn ấy, Woo Hyun vẫn bình thản như không. Anh chỉ nhẹ nhàng hỏi, rồi thong thả đổi tư thế. Người đàn ông trước mặt không còn là diễn viên Woo Hyun nữa. Đó là Woo Hyun – một Alpha vượt trội, mang thứ pheromone mạnh mẽ đến mức khiến cả Beta cũng phải xiêu lòng. Vậy nên, việc Gyeol – một Omega nhạy cảm – bị anh thu hút, thậm chí yêu anh, có lẽ là điều chẳng thể tránh khỏi. Gyeol tự an ủi mình như thế, trong khi vành tai nóng bừng như lửa.

“Xong rồi! Cảm ơn mọi người!”

Nhờ khả năng nhập vai xuất thần của Woo Hyun, buổi chụp kết thúc sớm hơn dự kiến. Suốt quá trình, nhiếp ảnh gia chỉ lặp đi lặp lại hai câu: “Tuyệt vời!”“Điên rồ!”. Tất nhiên, những người có mặt đều đồng tình, chỉ là họ không nói ra. Đội ngũ từ trụ sở chính, vốn bận rộn xuýt xoa, thậm chí còn tiễn Woo Hyun ra tận cửa studio. Họ cười rạng rỡ, khẳng định buổi chụp này sẽ là cột mốc lịch sử của Pheromone, không chút giả tạo.

“Tất cả là nhờ nhiếp ảnh gia đã chụp quá tốt.”

Woo Hyun khiêm tốn đẩy công lao về phía người khác. Trời ơi. Đội ngũ trụ sở chỉ biết nuốt lời thán phục vào lòng. Ánh mắt họ nhìn anh ánh lên sự cảm động. Cẩn thận trên đường về nhé. Woo Hyun mỉm cười, cúi đầu chào, vẫn giữ phong thái lịch thiệp đến phút cuối.

“Hyung, vất vả rồi.”

Lên xe, Gyeol thắt dây an toàn, quay sang nói. Bình thường, Woo Hyun sẽ đáp lại kiểu “Em cũng vất vả rồi, Gyeol”. Nhưng lần này, anh im lặng. Gyeol vừa định ngoảnh lại thì một chiếc túi mua sắm bất ngờ xuất hiện ngay cạnh mặt. Giật mình, cậu vội quay sang. Logo quen thuộc của Pheromone đập vào mắt – chính là thương hiệu Woo Hyun vừa chụp quảng cáo.

“Gyeol, em cũng vất vả rồi. Còn đây là quà anh tặng em.”

“…Quà ạ?”

Sinh nhật còn lâu mới tới, tự dưng tặng quà gì chứ? Dù nghĩ vậy, Gyeol vẫn ngoan ngoãn nhận chiếc túi. Woo Hyun khẽ lắc lắc nó, như giục cậu mau cầm lấy.

“Ừ. Quà kỷ niệm vì anh được chọn làm đại sứ toàn cầu và nàng thơ của Pheromone. Anh mới đổi sang dùng nước hoa của họ, thấy mùi này hợp lắm. Anh mua cho em một chai giống của anh đấy.”

Thử ngửi xem, thấy thế nào? Nghe Woo Hyun nói, Gyeol lặng lẽ mở túi, lấy ra chiếc hộp được gói tỉ mỉ. Bình thường, cậu chẳng dùng nước hoa. Nhưng đây là món quà Woo Hyun tặng để kỷ niệm cột mốc lớn, làm sao cậu nỡ từ chối? Bên trong hộp là một lọ thủy tinh ánh tím đậm, sang trọng. Gyeol xắn tay áo, xịt một chút lên cổ tay. Dù không quen dùng, cậu vẫn biết phải xịt ở đâu. Đưa cổ tay lên mũi, cậu hít sâu. Một mùi hương trầm ấm, nồng nàn lan tỏa, không hề gắt. Càng về sau, hương thơm dịu dần, phảng phất chút ngọt ngào mơ hồ.

“Thế nào?”

Woo Hyun, từ ghế sau, chăm chú quan sát Gyeol, cất tiếng hỏi.

“Thích mùi này không?”

Giọng anh mang theo chút chờ mong, như thể đang hồi hộp chờ phản hồi. Gyeol quay sang, gật đầu thật mạnh, ánh mắt sáng rực. Không phải vì muốn làm anh vui – cậu thật sự thích.

“Dạ, thích lắm ạ! Còn hơn cả em tưởng nữa. Cảm ơn hyung, em sẽ dùng cẩn thận.”

Nghe vậy, đôi mắt Woo Hyun cong lên, nụ cười rạng rỡ đến mức gần như không thấy đồng tử. Nhưng lọ nước hoa anh tặng Gyeol không chỉ là một món quà bình thường. Đó là lọ nước hoa có hương thơm gần nhất với pheromone của chính anh.

Gyeol vẫn chưa quen kiểm soát pheromone của mình. Woo Hyun đã nhận ra điều đó từ lâu, thậm chí còn âm thầm đưa cậu đến bệnh viện. Với tính cách của Gyeol, chắc chắn cậu đang siêng năng uống thuốc ức chế, có lẽ lén lút ở đâu đó. Nhưng Woo Hyun vẫn lo lắng. Giới này đầy rẫy Alpha và Omega, đủ loại. Lỡ đâu có ai nhạy bén như anh, ngửi thấy mùi ngọt ngào thoang thoảng từ Gyeol, rồi phát hiện ra cậu là một Omega. Chỉ nghĩ thôi, Woo Hyun đã thấy khó chịu đến mức muốn lật tung mọi thứ. Việc Gyeol là Omega, càng ít người biết càng tốt. Nhỡ đâu có kẻ nào để ý cậu, anh sẽ phát điên mất.

Vậy thì cứ để pheromone của mình bao bọc lấy cậu ấy.

Ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu Woo Hyun. Gyeol là một Omega nhạy cảm, pheromone của cậu dễ bị át bởi pheromone của một Alpha mạnh mẽ như anh. Chắc chắn là vậy.

Beta không có pheromone – đó là chân lý bất biến. Nhưng họ có thể mang pheromone của người khác. Và vì không có pheromone riêng, việc “nhuộm” mùi lên một Beta còn dễ hơn. Như việc vẽ màu lên một tờ giấy trắng bao giờ cũng đơn giản hơn một tờ giấy đầy màu sắc.

Vậy nên, nếu ai đó ngửi thấy pheromone Alpha từ Gyeol, họ sẽ chỉ nghĩ cậu bị ảnh hưởng từ Woo Hyun – người ở bên cậu thường xuyên. Chẳng ai dám nghĩ xa hơn, rằng Gyeol là một Omega, và Woo Hyun cố tình “đánh dấu” cậu để che giấu sự thật. Không đời nào.

Chỉ cần Gyeol không nhận ra…

Vấn đề là phải khiến Gyeol không nhận ra đó là pheromone của anh. Và rồi, anh nghĩ đến nước hoa.

Từ đó, Woo Hyun bắt đầu tìm kiếm một mùi hương giống hệt pheromone của mình. Cuối cùng, anh tìm ra Eleven của Pheromone – lọ nước hoa được chế tác đặc biệt nhân dịp kỷ niệm 11 năm của hãng, do chính nhà chế tác hàng đầu thực hiện. Thật trùng hợp, hay nói đúng hơn, thật định mệnh. Ngay trước thềm buổi chụp hình cho Pheromone, anh tìm được lọ nước hoa hoàn hảo.

Woo Hyun chưa bao giờ tin vào mấy thứ sến sẩm như định mệnh. Nhưng kể từ khi Gyeol bộc lộ bản chất Omega, anh bắt đầu nghĩ khác. Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, anh và Gyeol đã được định sẵn để gắn bó, để thuộc về nhau từ khi sinh ra. Dù có phải định mệnh hay không, anh cũng chẳng quan tâm lắm. Mọi thứ đang diễn ra đúng như anh muốn, và thế là đủ.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo