“Nhưng sao bầu không khí lại như thế này? Còn Qingmin đâu? Anh phải chúc anh ta sinh nhật vui vẻ nữa.”
Fei, nhìn xung quanh và nháy mắt chào mọi người mỗi khi họ chạm mắt, dường như đã nhận thấy điều gì đó kỳ lạ mặc dù bầu không khí dường như đã trở lại bình thường nên cậu ấy hướng đôi mắt tròn xoe về phía Xiaoqun và hỏi. Xiaoqun chỉ mím môi và nhún vai.
“Anh ấy có chút xích mích với chú út.”
“Chú út? Chú Shinru á?”
Đã xảy ra chuyện gì thế? Fei hỏi, đôi mắt lấp lánh và mỉm cười như đang vui vẻ. Xiaoqun mở miệng định nói, nhưng lại dừng lại một lát. Khi thực sự cố gắng kể câu chuyện ra, cô trông có vẻ khó chịu.
“Nó cứ xảy ra như vậy thôi. Dù sao thì mọi người cũng sẽ bàn tán về nó sau nên anh cứ dỏng tai lên mà nghe a.”
Như thể tò mò hơn về câu chuyện mà chính mình đã kết thúc chỉ bằng cách vẫy tay, Fei vừa nhìn xung quanh vừa tiếp tục đưa thức ăn vào miệng.
“Chú của chúng ta ở đâu ở đó nhỉ? Ưm. Vừa chạm mắt với chú ấy rồi.”
Fei vừa vẫy tay vừa chuyển động miệng đầy thức ăn. Ling Shinru, người đang nhìn về phía này, có vẻ cau mày với cậu ấy, nhưng lại như gật đầu chào rồi quay đầu đi gần như khinh thường.
Fei hạ tay xuống và nhún vai mà không hề có chút gì xấu hổ.
“Có vẻ như tâm trạng chú của chúng ta cũng đang không tốt. Có gì to tát đâu mà. Đâu có ai quan tâm đến Qingmin đâu.”
Ý là tâm trạng Ling Shinru tồi tệ như vậy chỉ vì cãi vã với Qingmin à? Fei liên tục gật đầu, ăn xong đồ ăn trên tay liền chạy lại bàn bốc thứ này nắm thứ kia.
Trong khi đó, Yuri liếc nhìn và bắt gặp Ling Shinru đang nhìn về hướng này. Khi anh chỉ im lặng nhìn cậu ta mà không có bất kỳ phản ứng nào, Ling Shinru quay đi khỏi ánh mắt lạnh nhạt của anh và quay lại nói chuyện với người bên cạnh như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Chú Yuri thế nào rồi? Khỏe cả chứ?”
Anh quay đầu về phía Fei, người đang đặt câu hỏi trong khi điên cuồng ngậm một chiếc bánh quy, và Yuri trả lời: “Tốt cả.”
“Còn cậu thì sao. Tôi nghe nói cậu đang bắt đầu học việc gì đó. Ổn cả chứ?”
Ngay khi Yuri vừa dứt lời, Fei, người cau mày trước câu hỏi của anh, buông tay đang cầm bánh quy xuống như thể đã chán ăn.
“À— Sắp chết rồi đây, chú ạ. Làm ơn ngăn cha tôi lại đi. Học cái này, học cái kia trong một tháng và làm được điều mà người khác phải mất 10 năm mới học được. Họ đang muốn làm vắt kiệt cháu và nếu cứ như vậy, cháu sẽ chết”.
‘Hôm nay cũng vậy, cả ngày không thể ăn uống thoải mái vì quá bận không có đủ thời gian để ăn,’ cậu ấy vừa nói vừa càu nhàu khi nhét chiếc bánh quy vào miệng lần nữa.
Yuri cười khúc khích, nghĩ rằng Ling Tangyun quá tham lam với đứa con trai duy nhất của mình nên đã ép cậu phải học thật nhanh.
“Ở tuổi của cậu, dù có cố cũng không chết được. Có nhất thiết phải than mình sẽ chết không?”
“Có cố cũng không chết á, nhưng hồi tôi còn đi học, có một anh chàng học đến chết và mất trí……”
“Chú có biết cháu đã sút bao nhiêu cân chỉ trong một hoặc hai tháng không?” Fei, người đang phàn nàn, giả vờ khóc và ôm Yuri và Xiaoqun cùng một lúc.
“Aaaa! Áo của em! Anh lau bàn tay đầy dầu của mình vào đâu thế?”
Xiaoqun bất ngờ nhăn mặt và dùng nắm đấm đánh vào má Fei rồi thoát khỏi vòng tay của cậu ấy. Cô bồn chồn chạy đi đâu đó và hét lên “Gương, gương”. Fei, người đang ôm em gái để được an ủi nhưng bất ngờ bị nó dùng nắm đấm, nhắm mắt lại và nhìn Yuri với vẻ mặt đáng thương.
“Chú… … .”
“Có muốn lau nó lên bộ comple của tôi không?”
Yuri lấy trong túi ra một chiếc khăn tay và quấn gọn gàng quanh tay Fei. “Cảm ơn, nhưng cháu thấy hơi buồn,” Fei lẩm bẩm, xoa tay vào chiếc khăn tay. Yuri cười nhẹ và hào phóng nói: “Cậu có thể trả lại mà không cần giặt.” Lòng anh đã thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Có lẽ bởi vì đã nhìn họ từ khi còn nhỏ đến lớn, nên anh cảm thấy rất vui khi coi hai anh em, giờ đây giống như đứa cháu gái và cháu trai thực sự của mình. Dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, anh vẫn thương cảm những người ít bị thời gian vấy bẩn hơn mình. Trong một thời gian dài, đây là những điều duy nhất mà anh ghen tị với Ling Tangyun.
… … Tuy nhiên, ngay cả cảm giác nhẹ nhàng hơn đó cũng không cải thiện quá một mức nhất định. Đó là vì cái nhìn nhức nhối đã đâm vào má anh từ nãy. Tâm trạng Ling Shinru dường như đã thay đổi hoàn toàn. Ánh mắt vốn chỉ thỉnh thoảng liếc về hướng này trong khi thản nhiên trò chuyện với những người xung quanh cuối cùng lại trở nên dai dẳng và trắng trợn xuyên thẳng vào mặt anh. Khi Yuri quay đầu về phía đó, rất có thể mắt hai người sẽ chạm nhau.
Càng nghĩ anh càng ghen tị, ánh mắt càng nhức nhối.
“Nhưng không biết có phải do tâm trạng không, mà là từ lúc trước……”
Trừ khi Fei là một kẻ ngốc, có vẻ như cậu ấy đã không thể nhận ra ánh mắt đó. Cậu từ từ quay lưng lại và mỉm cười cay đắng, chặn Yuri khỏi tầm nhìn của Ling Shinru.
“Có vẻ như chú út đang nhìn chằm chằm vào cháu nè. Cháu đã làm gì sai hay chú ấy có vấn đề gì với chú Yuri?
“Nếu cậu không tự mình đoán ra được lý do thì chắc chắn có vấn đề với tôi rồi.”
“Thật vậy à? À, may rồi— Không, khi sống cùng nhau mà bầu không khí không thoải mái thì sẽ tệ hơn rồi. Chú út không phải là người xấu, nhưng khi khó chịu, chú ấy có thể hơi khó tính. Chú có ổn không, chú Yuri?”
“Ổn thôi mà.”
Bằng cách nào đó anh đã có thể hòa hợp được với Ling Shinru vào thời điểm mà mọi chuyện còn u ám và nặng nề hơn bây giờ rất nhiều. Bây giờ dù cậu ta có phàn nàn và khó chịu bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chẳng là gì so với hồi đó. Vậy là được rồi.
Yuri lắc đầu khẳng định và nói không sao cả.
Chú ấy đã tự mình tưởng tượng ra cái gì à? Fei có vẻ cảm thấy tiếc nuối khi nhìn xuống Yuri. Với cảm xúc thật hiện rõ trên khuôn mặt, cậu ấy nhìn Yuri với vẻ mặt buồn bã và thở dài. Sau đó lau tay bằng khăn tay và đặt nó lên đầu Yuri.
“Cố lên. Mặc dù cháu thích chú út nhưng chú biết đấy, cháu vẫn đứng về phía chú Yuri, chú biết chứ?”
Fei khá nghiêm túc nói trong khi dùng bàn tay thô ráp xoa đầu Yuri, không biết là đang làm rối tóc anh hay đang vuốt ve. Và ngay khi nghe những lời đó, Yuri bật cười khe khẽ.
“Cậu và Xiaoqun thực sự là anh em ruột.”
Khi cậu ấy nói vậy, anh bật cười.
“Xiaoqun? Xiaoqun làm sao cơ?” Bối rối hỏi, người anh trai vẫn tiếp tục xoa đầu Yuri, chớp mắt tò mò. Vì tóc quá rối nên Yuri đưa tay vuốt tóc ra sau.
Chính lúc đó.
“Chúng ta hãy quay trở lại đi. Tôi mệt rồi.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau Fei.
Dừng lại, Fei hạ tay xuống và nhìn về phía sau. Ở đó, Ling Shinru, người không biết đã đến từ khi nào, đang đứng đó, nhìn về hướng này.
“Ồ, chú út. Chú sắp đi chưa? Này, cháu vừa tới đây.”
Fei vui vẻ nói, nhưng ánh mắt của Ling Shinru nhìn lại lạnh lùng.
“Có vẻ như Xiaoqun cũng ở đây. Hãy chơi đùa cùng nhau một tí.”
“Này, những con chó cậu bắt gặp và người chú trước mặt cậu, đôi khi có giống nhau không?”
Ngay cả khi nói vậy, Fei cũng không có ý định bắt một người nói mình mệt ở lại, nên đã gấp chiếc khăn tay dính dầu mỡ lại gọn gàng và đưa cho Yuri. Ling Shinru, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Yuri gật đầu và nhét chiếc khăn tay vào túi, đột nhiên dùng cằm chỉ vào hai người và buột miệng: “Cho dù thỉnh thoảng có thấy, anh vẫn có vẻ thân thiết với người thỉnh thoảng mới tái ngộ như đã gặp nhau. Hằng ngày.”
“Thế sao?” Fei bối rối trả lời, nhìn theo cử chỉ cằm của Shinru, nhìn Yuri rồi chớp mắt. Sau đó cậu ấy nói, À ha, và mỉm cười rạng rỡ.
“Chà, hồi ở Châu Âu vào mùa hè, cháu ở nhà chú Yuri và hàng ngày đều nhìn thấy nhau, nên bây giờ đã quen thuộc như thể đã gặp nhau hàng ngày.”
Ling Shinru, người trước đó đã nhìn họ mà không có biểu cảm gì, khịt mũi và nhếch khóe miệng như thể có điều gì đó làm phiền cậu.
“Chắc hẳn sẽ rất cô đơn khi đi du lịch và ở với một ông chú thay vì đi chơi với người yêu.”
“A ha ha, không thể nào. Chú Yuri rất tốt. Đối xử với cháu còn tốt hơn người yêu”.
Fei vẫy tay và khen ngợi Yuri, nhưng vẻ mặt Ling Shinru không hề dịu đi mà nói với Yuri: ‘Anh thật là một người tốt.’ Không, ngược lại, quai hàm của cậu ta đã nghiến chặt lại. Không có bất kỳ biểu hiện nào, dường như thậm chí còn tệ hơn trước.
Khoảnh khắc tiếp theo, biểu cảm cuối cùng đã trở lại trên khuôn mặt của Ling Shinru khi cậu ta hỏi, “Thật sao?” Cậu ta mỉm cười, nheo mắt lại.
“Anh có tử tế với tôi không? Anh đang giận tôi kìa.”
Ling Shinru mỉm cười như thể hơi quá và liếc nhìn Yuri, nhưng ánh mắt không hề cười. Đôi mắt đen tuyền nheo lại và chớp chớp. Nhìn Yuri với tâm trạng thù địch, anh đoán được tại sao cậu ta lại có tâm trạng không tốt. Giống như khi cậu ta quay đi vì bị xúc phạm, anh đã không quay đi.
Fei liếc nhìn Yuri, người vẫn im lặng mà không kiếm cớ, gãi đầu xấu hổ và cười.
“Không thể nào… …, Chú út của tôi có làm gì sai không? Chú Yuri không thường nổi giận. Khi ở nhà chú Yuri, cháu đã làm rất nhiều điều mà không thể chịu đựng được khi nói với người khác, nhưng chưa bao giờ thấy chú ấy tức giận.”
Không có thời gian để Yuri cảm thấy biết ơn Fei vì đã nói đỡ cho mình. Ling Shinru nhìn Fei với một nụ cười mà như không cười. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, ngay cả nụ cười đó cũng dần tắt đi, cuối cùng trên mặt không còn biểu cảm gì.
“Có vẻ như chúng ta thực sự biết rõ về nhau. Nhân tiện, Fei, gần đây có nhận được công việc làm người phát ngôn cho Yuri Gable mà tôi không biết không?”
Ling Shinru thì thầm với Fei với khuôn mặt vô cảm, không một nụ cười nhưng với giọng nói nhẹ nhàng đến bất ngờ. Nụ cười biến mất trên khuôn mặt Fei trong giây lát khi cậu nhận ra những lời đó là sự mỉa mai. Fei dường như đang cân nhắc xem có nên trả lời hay không, nhưng lại tự hỏi Yuri có gặp rắc rối nếu mình nói điều gì đó không. Cậu liếc nhìn Yuri.
Yuri chỉ im lặng và nhìn Ling Shinru mà không nói một lời. Ling Shinru, người đã rời mắt khỏi Fei và đang quay sang Yuri, chăm chú nhìn anh trong vài giây.
Không cười hay tức giận Yuri, bình tĩnh đối mặt với Ling Shinru, rồi lặng lẽ thở ra một hơi dài. Vào lúc đó, vẻ mặt của Ling Shinru dứt khoát đanh lại. Cậu ta mở miệng như định nói điều gì đó, nhưng dừng lại giữa chừng, kinh khủng trừng mắt nhìn Yuri, rồi cuối cùng ngậm miệng lại và thở dài cay đắng. Đôi mắt nhắm lại và những ngón tay chà xát chúng thật mạnh.
“Bởi vì đi thôi. Tôi thực sự mệt rồi.”
Khi Ling Shinru nói với giọng mệt nhọc và khó chịu, Yuri ngoan ngoãn gật đầu. Anh đặt chiếc ly đang cầm trên bệ đá bên cạnh xuống và nhìn lại Fei đang đứng cạnh mình.
“Bây giờ tôi phải đi rồi. Chúc cậu có một thời gian vui vẻ. Hãy gửi lời chào của tôi đến Xiaoqun nhé.”
“Ưm… …, vậy à. Đã muộn rồi, nên hãy đi cẩn thận nhé.”
Fei lần lượt liếc nhìn Ling Shinru và Yuri, nhưng không nói gì nữa mà chỉ mỉm cười và chào họ với vẻ mặt buồn bã. Fei vẫy tay nói: “Gặp lại sau, chú út,” nhưng Ling Shinru không đáp lại mà đi về phía bãi đậu xe trước. Yuri đi theo phía sau, nhẹ nhàng gật đầu chào.
Ling Shinru nhanh chóng rời khỏi hành lang sau khi chỉ nói lời chào ngắn gọn với những người đi ngang qua và bước về phía trước mà không thèm nhìn lại. Yuri không nói gì khi đi theo cách cậu ta khoảng hai bước, người đang bước đi với tốc độ nhanh như thể đang tức giận.
Cho đến khi họ đến bãi đậu xe, Yuri ngồi ở ghế lái và Ling Shinru ngồi ở ghế phụ cạnh anh, họ không nói một lời hay chạm mắt. Không, Yuri đi phía sau và nhìn cậu ta, nhưng Ling Shinru không quay lại. Anh nổ máy và ngồi sau tay lái, cho đến khi nhìn thấy Ling Shinru, người đang ngồi ở ghế phụ và nhìn thẳng về phía trước mà không cử động, thì Yuri quay lại và nói nhỏ: “Thắt dây an toàn vào.”
Tuy nhiên, sau khi nhìn Ling Shinru một lúc, người chỉ nhìn chằm chằm về phía trước mà không thèm nghe, Yuri đích thân cúi xuống và thắt dây an toàn. Và anh khởi động xe mà không nói một lời.
Sau đó, trong xe suốt chặng đường trở về đều yên lặng.
Cho đến khi họ đến biệt thự và xe dừng lại, Ling Shinru chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ và không cử động. Yuri cũng im lặng lái xe, chỉ thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu chứ không nhìn Ling Shinru hay nói chuyện với cậu ta.
Anh nghĩ bụng mình đang quặn lại. Nhưng đồng thời, cũng tự hỏi liệu cậu ta có đỡ hơn so với trước đây không, khi không thể kiềm chế bản thân mỗi khi buồn bã, thậm chí sắc mặt tái nhợt và nổi giận. … … Tuy nhiên, bây giờ anh cảm thấy cậu ta không thoải mái hơn chút nào so với khi trút giận ra ngoài bằng cách la hét dữ dội. Yuri không phải loại người bồn chồn trước sự im lặng này, nhưng trái tim cũng không khác gì người khác.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cậu ta buồn bã như thế này nên không biết chuyện này sẽ kéo dài bao lâu.
Hy vọng nó không mất nhiều thời gian, Yuri nghĩ, trong khi đã đậu xe trong bãi đậu xe của biệt thự và tắt máy, nhìn Ling Shinru qua gương chiếu hậu. Dù không ngủ nhưng cậu vẫn bất động, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ.
“… … Đến nơi rồi.”
Nghĩ rằng có lẽ cậu ta thậm chí còn không nhận ra mình đang chìm đắm trong suy nghĩ, Yuri lặng lẽ nói.
Có vẻ như đã nghe thấy những lời của Yuri, Ling Shinru hơi nghiêng đầu, nhưng vẫn không cử động. Yuri nhìn cậu ta một lúc, đưa tay tháo dây an toàn cho cậu rồi im lặng chờ đợi. Anh có thể chờ đợi. Yuri lặng lẽ tựa đầu vào ghế. Và chờ đợi tâm trạng của người kia trở nên khá hơn hoặc những suy nghĩ đang tán loạn hội tụ lại.
Nhưng sự chờ đợi không kéo dài lâu.
Anh cảm thấy Ling Shinru, người đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ tối, liếc nhìn tấm kính.
“Anh có giận không?”
Những lời phát ra từ đâu đó là điều mà Yuri không ngờ tới. Nếu cậu ta vừa nói mình đang tức giận thì dù chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng và hờn dỗi đó mà không cần phải nhìn thì anh cũng có thể hiểu được, nhưng cậu ta đang hỏi Yuri bằng giọng khó chịu đó. Mình có giận không à?
Yuri, người đang dựa vào ghế, ngồi thẳng dậy và nhìn đối phương. Cậu ta đang nhìn thẳng vào Yuri, như thể đang trừng mắt.
“……..”
Yuri không nói gì.
Đó là điều anh không mong đợi được nghe vào lúc này, nhưng nếu nói đến chuyện nổi giận thì anh không hề giận.
Không, vấn đề không phải là có tức giận hay không, mà là vấn đề anh có tán thành hành vi của Ling Shinru tại hành lang lúc nãy hay không. Và Yuri vẫn nghĩ điều đó là sai. Suy nghĩ đó có lẽ sẽ không thay đổi.
“Trước đó thực sự tôi chỉ nói chuyện với người phụ nữ đó. Cô ta nói nếu tôi không tới gần cô ta dễ dàng như vậy thì cô ta đã không bám lấy tôi dai dẳng như vậy”.
Ling Shinru quay về phía Yuri. Những lời ném lại vào anh như thể cậu ta đang bị đối xử bất công khi anh có vẻ như đang giận dữ.
Ling Shinru đối mặt với Yuri, người đang im lặng không đáp lại, ngậm chặt miệng lại như thể sắp rơi nước mắt. Chẳng mấy chốc cái miệng vặn vẹo và trở nên méo mó.
“──Đúng vậy. Tôi làm vậy vì nụ cười của cô ta và khuôn mặt của Tae-hyung có cảm giác giống nhau.”
Một cơn bộc phát giận dữ trầm thấp dường như trào ra từ tận đáy ngực.
“Vậy nên dù cô ta có người yêu hay không thì cuối cùng dù tôi biết cô ta khác Tae-hyung thì tôi cũng đã tiến tới bắt chuyện. Tôi cố tình thì thầm những lời dễ nghe với cô ta và khiến cô ta cười như vậy. ──Nhưng ngay từ đầu người phụ nữ đó, cô ta đã nhìn tôi chằm chằm, ngay cả trước khi tôi làm điều đó. Cô ta đang nhìn tôi với ánh mắt khao khát tôi tới nói chuyện với cô ta. Mỗi lần chúng tôi chạm mắt, cô ta đều cười rất tươi và khi tôi bắt đầu tiếp chuyện với cô ta, cô ta không biết nhiều về tôi và chỉ hùa theo tôi vì cô ta thích thế ”.
Những lời cậu ta tuôn ra trong cơn tức giận là những lời bào chữa và tự vệ tầm thường. Và chính cậu ta cũng biết điều này. Chính vì vậy càng nói mặt càng méo mó.
Đó là hình phạt chắc chắn và hiệu quả nhất dành cho bản thân cậu ta sau khi làm tổn thương lòng tự trọng sai lầm của người khác. Cho dù có ai khác trừng phạt cậu ta thì điều này cũng không thể xảy ra, nhưng cậu ta nghiến răng đau đớn khi chính miệng mình nói ra những gì mình đã làm.
“Anh cũng vậy.”
Ling Shinru, người đang nghiến răng một lúc, đột nhiên lẩm bẩm.
“Anh thích tôi mặc dù không biết gì nhiều về tôi. Tôi thì có gì tốt?”
“Anh không biết,” Ling Shinru nói, trút cơn tức giận không còn chỗ trút lên đầu Yuri. Và Yuri im lặng nhìn Ling Shinru, người trông như sắp gục ngã bất cứ lúc nào nhưng đang cố chịu đựng cơn đau. Sau đó anh chậm rãi mở miệng.
“Cậu muốn mọi người thích điều gì ở mình?”
Yuri lặng lẽ hỏi.
Trong một khoảnh khắc, Ling Shinru dường như không nói nên lời và chỉ nhìn Yuri.
Yuri, người đã không rời mắt khỏi Ling Shinru một lúc lâu, tiếp tục nói.
“Tôi thích cậu Ling Shinru, kể cả những phần đó. … … Nhưng điều chúng ta cần nói bây giờ lại khác với chuyện đó. Tôi không thích làm tổn thương cảm xúc của người khác vì điều gì đó không quan trọng hoặc chỉ là ý thích bất chợt. Tôi thậm chí còn không nghĩ điều đó ổn.”
Trong khi Yuri lặng lẽ nói, Ling Shinru không hề hé răng, chỉ nhìn chằm chằm vào Yuri mà không hề chớp mắt.
“Chỉ vì tôi thích cậu không có nghĩa là tôi đã sai.”
Vừa dứt lời xong, Yuri lại im lặng.
Anh sẽ không chỉ trích những lỗi lầm của mình và cũng sẽ không cảm thấy sai lầm khi hỗ trợ cậu ta.
Ling Shinru im lặng một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào Yuri, rồi bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên như thể có thứ gì đó đang khuấy động bên trong cậu ta. Tuy nhiên, khi nhìn Yuri như thể sắp nổi giận, cuối cùng cậu ta không nói gì và lại ngậm miệng lại.
“Đừng tức giận.”
Một giọng nói nhỏ thì thầm như thể sắp tắt.
“Đừng tức giận. Tôi đã sai rồi.”
Anh tự hỏi từ khi nào nó lóe lên rực rỡ như vậy, nhưng ánh sáng trong đôi mắt đen tuyền lại tối tăm và tắt ngấm. Một giọng nói tối tăm như đôi mắt đó vang lên. “Đừng tức giận như anh đã làm sai điều gì đó.”
Yuri ngơ ngác nhìn đối phương. Cậu ta hạ ánh mắt xuống một lúc, ngước nhìn Yuri và lẩm bẩm lần nữa. “Đừng giận.”
“Tôi đã sai. Thực sự chỉ là… … Tôi chỉ muốn nói chuyện một chút. Tôi biết làm như vậy sẽ dẫn đến xung đột giữa họ, nhưng tôi không cố ý nói chuyện với họ để khiến họ như vậy”.
Đúng là, ngay cả giọng nói lẩm bẩm như thế cũng trở nên yếu ớt.
Yuri im lặng nhìn người bên cạnh. Trong lòng có chút xấu hổ. Không biết phải làm gì với cậu ta, người có vẻ mặt u ám như thể ánh sáng vụt tắt ngay lập tức.
Không tức giận. Cơn giận đã tan biến. Không sao nữa rồi.
Những lời đó đọng lại trên đầu lưỡi anh một lúc rồi biến mất. Bất cứ điều gì anh nói đều có vẻ không đúng.
Vì vậy, Yuri lặng lẽ đưa tay ra cho người đàn ông im lặng và thậm chí không nói gì. Anh cúi đầu xuống và nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu bất động đó.
Cổ người kia dường như rụt lại. Tuy nhiên, không hề di chuyển, Ling Shinru vẫn bình tĩnh trong khi Yuri từ từ vuốt ve đầu mình. Khi được vuốt ve một cách vụng về vài lần, đôi vai mảnh khảnh của cậu dần thẳng lại. Khuôn mặt vốn đã mất đi sáng rõ dần dần bình tĩnh lại.
Cuối cùng, anh ngước mắt nhìn xuống bàn tay của mình và nhìn vào mắt Ling Shinru, người cũng đang nhìn lại. Yuri do dự một lúc rồi gật đầu như thể không thấy nó. Đó là câu trả lời.
Chỉ khi đó Ling Shinru mới thôi u ám. Cậu ta lặng lẽ thở ra và cẩn thận kiểm tra từng góc cạnh trên nét mặt của Yuri.
“A… …, thật là……”
Cậu ta lẩm bẩm như một tiếng thở dài.
Cơ thể dường như đã mất hết năng lượng, nghiêng về phía Yuri. Anh thì thầm nhẹ nhàng khi đặt trán mình lên vai Yuri.
“Tôi không thích khi người không hay tức giận lại nổi giận…”
Ling Shinru đã bất động trên vai Yuri một lúc, lẩm bẩm với chính mình: “Tôi cảm thấy như đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng”, và khi Yuri, người đang vuốt ve đầu cậu ta, nhìn vào bàn tay của mình đang giơ lên một lúc rồi hạ tay xuống. Đột nhiên cậu ta dụi dụi trán. Yuri cứng người khi nhìn thấy đối phương nhẹ nhàng dụi trán vào vai mình.
Có vẻ như một chú mèo con đang tỏ ra đáng yêu. Tuy nhiên, nếu bảo là mèo con thì cậu ta quá lớn nên trông giống một con sư tử mảnh dẻ hơn.
Mái tóc mềm mại mơn man vào gáy, nhiệt độ cơ thể ấm áp chạm vào anh và mùi hương thoang thoảng trên cơ thể mỗi khi người đó cử động đầu. Những điều đó kết hợp với nhau và ập đến với anh rõ ràng và sống động.
“……..”
Anh nhất thời sửng sốt.
Có lẽ khuôn mặt lạnh nhạt của anh sẽ tiết lộ điều đó. Mặc dù có lẽ Ling Shinru không nhìn thấy khi cậu ta dụi trán vào vai mình nhưng Yuri nhận ra mắt mình đang chớp liên tục do xấu hổ.
Tuy nhiên, dấu hiệu tạm dừng đột ngột dường như đã đến tai Ling Shinru.
Cậu bối rối ngẩng đầu lên, mắt mở to nhìn chằm chằm vào Yuri.
“…….”
“…….”
Trong chưa đầy một hoặc hai giây, dường như cậu ta đã đọc hiểu được khuôn mặt bình thản của Yuri.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Thật bất ngờ.
Vẻ bối rối và khiêm tốn nhất thời hiện lên trên mặt của Ling Shinru.
Anh tưởng cậu ta sẽ khúc khích tinh nghịch, hỏi tại sao anh lại như thế, hoặc giả vờ không để ý và phớt lờ anh, nhưng không ngờ cậu ta lại làm ra bộ mặt như vậy. Vẻ mặt xấu hổ và khiêm nhường của Ling Shinru.
Thật bất ngờ khi Yuri thấy mình đang nhìn thẳng vào mặt cậu ta mà không hề nhận ra.
“… … Anh đang nhìn gì đó? … … Tại sao anh lại xấu hổ như vậy?”
Ling Shinru đột nhiên cau mày và di chuyển cơ thể đang nghiêng về phía Yuri ra xa. Thậm chí còn quay đầu đi.
Tự nhủ có lẽ mình không thích ý tưởng thể hiện khía cạnh luộm thuộm của mình với người khác, dù chỉ trong giây lát, Yuri lặng lẽ lắc đầu và nói: “Không.”
Ling Shinru nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi không nhìn gì cả, và chẳng bao lâu sau, lại nhìn lại Yuri. Khuôn mặt đã lấy lại vẻ bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
“Chúng ta có nên dừng lại và đi lên không?”
Khi nói vậy, Ling Shinru hất cằm lên và mỉm cười ngọt ngào như mọi khi. Ling Shinru mở cửa xe với vẻ mặt thường ngày, không còn tức giận hay chán nản nữa.
Và khi Yuri nhìn vào mặt của Ling Shinru, anh nhận ra chuỗi cảm xúc gây ra bởi sự bất đồng xảy ra tối nay đã được giải quyết. Không còn những cảm xúc vướng mắc hay rối tung vào nhau nữa, tất cả trở nên như nó vốn là.
Yuri cười lớn. Dù không hiện rõ trên mặt nhưng anh lại mỉm cười điềm tĩnh, trái tim thì ấm áp. Anh nhanh chóng trả lời ngắn gọn: “Phải” và bước ra khỏi xe.
“Tuy nhiên…”
Vừa bước vào thang máy, Ling Shinru đã kêu lên như thể chợt nhớ ra điều gì đó. Sau một thoáng do dự, cậu liếc nhìn Yuri, người đang lặng lẽ chờ đợi, rồi tiếp tục.
“Trước đó Fei đã nói gì về những điều không thể tả xiết cậu ấy đã làm khi ở nhà anh Gable?”
“Vâng.”
Yuri lẩm bẩm một cách thờ ơ và cười. “Đó không phải vấn đề gì lớn,” anh nói. Đối với Ling Shinru, người nhìn Yuri bằng ánh mắt chán nản như thể đang thúc giục anh nói nốt, anh đã vui lòng tiết lộ bí mật của cháu trai mình, mặc dù máu của anh ấy không có tác dụng.
“Có thể là vụ máy tính tôi bị nhiễm vi-rút do cậu ấy vào các trang web người lớn hàng ngày? Hay là do lâu rồi cậu ấy chưa giặt quần áo và không có đồ lót để thay nên bắt đầu mặc đồ bơi của tôi? Có thể hơi xấu hổ khi nói với người khác, nhưng đó không phải là điều gì không thể diễn tả được.”
Yuri nhớ đến điều Fei đã nói, ‘Chú không được nói với ai, đặc biệt là Xiaoqun. Nếu con bé đó phát hiện ra thì cả 6 tỉ người đều biết.” Nghĩ rằng việc phải dọn lại nhà khi nó trở thành một mớ hỗn độn lớn, anh không cảm thấy quá tội lỗi.
Ling Shinru nhìn Yuri đang lẩm bẩm một mình, “Ít ra không phải là Xiaoqun,” với vẻ mặt có phần hơi sốc.
“Anh vẫn đang sử dụng bộ đồ bơi đó à?”
“… … ? Đúng, tôi vẫn thấy không sao cả.”
Ngày nay, đồ bơi ngày càng chắc chắn và chất lượng hơn trước nhiều, chúng cũng không nhanh cũ đi nữa. Yuri kể cho đối phương nghe tình hình bộ đồ bơi của mình, nói rằng nó vẫn chưa bị giãn và tã ra, nhưng Ling Shinru có vẻ không thích điều đó cho lắm và nhìn Yuri như thể muốn nói gì đó.
Tuy nhiên, Ling Shinru không nói gì với Yuri, người đang tò mò nhìn mình. Cậu ta chỉ tặc lưỡi khi bước ra khỏi thang máy vừa đến và bước vào cánh cửa đang mở.
“Đột nhiên tôi cảm thấy hơi mệt. … …Mau vào trong xoa mắt cho tôi.”
(Hết chương 20)