Raga - Chương 22.2

“….Ngon lắm, rất ngon.”

“Phải không? Trừ khi mũi bị vẹo thì đây là một loại mà dù có mù thì cũng không thể không nhận ra.”

Ling Tangyun cười khúc khích với vẻ mặt rất vui và rót rượu vào cốc của mình. Thứ chất lỏng màu vàng nhạt được rót vào một chiếc cốc mỏng.

Yuri nắm tay mình với biểu cảm tiếc nuối hiếm thấy.

“Không, tôi không thể uống được nữa vì còn phải lái xe nữa.”

“Ồ, đúng rồi. Nhân tiện, vì đã rót rồi nên cứ uống chỗ này đi.”

“…Vậy thì chỉ thế thôi nhé.”

Mặc dù do dự một lúc nhưng cuối cùng, Yuri cũng gật đầu và cầm cốc lên.

Bình thường anh sẽ từ chối mà không cả cầm cốc lên, nhưng rượu này thực sự rất ngon.

Ngay cả Yuri, người thường không thích uống rượu nhiều, dường như chất cồn quấn quanh lưỡi và thấm thẳng vào đó.

“Đây là loại rượu hiếm chỉ có ở vùng Hà Nam và thậm chí ở đó, mỗi năm chưa đến 100 thùng được sản xuất. Chẳng phải rất tuyệt sao?”

“Đúng thế.”

Khi anh gật đầu và nhấp thêm vài ngụm, rượu nhanh chóng cạn và Yuri nhìn vào chiếc cốc trống không với vẻ nuối tiếc. Xiaoqun rất nhanh nhận ra vẻ mặt của Yuri và bật cười.

“Chú Yuri, mặc dù chú không thực sự thích rượu nhưng chắc chắn rất thích thứ này. Thấy chưa, con đã nói đúng phải không nào.”

“Cha đã để riêng một chai rượu này để tặng khi chú đến đó.”

“Này! Đã là quà thì tốt nhất nên được tặng một cách bất ngờ, vì vậy nếu nói trước thì có ý nghĩa gì nữa?”

Ling Tangyun cau mày và mắng con gái. Xiaoqun nhún vai và tỏ vẻ sợ hãi. Fei ở bên cạnh anh đưa tay ra, uống cạn giọt rượu cuối cùng trong cốc và gật đầu.

“Chắc chắn rất ngon. Nhưng nếu uống nhiều thứ này, có thể sẽ thấy choáng váng đó.”

“Ừ, đó là một nhược điểm… …. Hơn nữa, là đồ uống nóng nên người bị nóng trong người không nên uống”.

Ling Tangyun thở dài với chút tiếc nuối. Fei rót thêm vào chiếc cốc rỗng của mình, từ từ nhấm nháp và liếc sang cha mình.

“Cha có muốn bán thứ này không?”

“Hmm… … Tuy nhiên, cần phải làm một chút việc nữa.”

Nhìn Ling Tangyun gật đầu, có vẻ như công ty nhà họ Ling cũng bước chân vào lĩnh vực phân phối rượu, đang bắt đầu kinh doanh loại rượu này.

Lời vừa nói ra, Fei đã cau mày giả vờ khóc lóc.

“Cha ơi, con sắp chết rồi——. Ngay cả bây giờ, con vẫn đang phải công việc đè còm lưng, vất vả đến chết vì làm việc quá sức, và mỗi đêm khi đi ngủ đều run rẩy vì sợ hãi không biết sáng hôm sau mình có thể mở mắt được hay không.”

“Này, sao lại mày nói độc mồm đến thế mà lại xin thêm một cốc nữa hả?”

“Cha ơi! Con đã học việc được mấy tháng rồi, nhưng cha có nghĩ con là kẻ ngốc, nghĩ rằng việc mở một sản phẩm giao dịch mới chỉ làm tăng thêm lượng công việc không thôi không?! Cha ơi, cha cố làm cho con trai mình không thể kết hôn, chỉ có thể làm một hồn ma độc thân thôi a——“

Fei dậm chân xuống sàn và hét đến căng phổi, nhưng cuối cùng lại lưng bị Ling Tangyun đánh mạnh. Đó thậm chí không phải là lòng bàn tay, mà là nắm tay của ông ấy, và một âm thanh ‘Chát’ nghe như rất đau vang lên.

“Ồn ào quá. Nếu lo âu về việc chết như vậy thì nó sẽ không xảy ra với mày đâu.”

“Vâng? Thế ạ?”

Fei xoay người xoa lưng, nhanh chóng ngồi dậy, cười như thể không sao rồi rót rượu cho mình.

“Được thôi. Không chỉ điều này, mà việc làm ăn chính thống giờ đã sẵn sàng được giao cho Shinru, ông nội mày muốn thế đó.”

Ling Tangyun lẩm bẩm một cách bình thản nhưng nặng nề. Như thể để chỉ ra rằng đây không chỉ là phỏng đoán mà một chuyện như vậy sẽ thực sự xảy ra. Yuri, người đang dùng nước súc miệng, đột nhiên ngừng cử động.

“Mảnh rượu ạ? Này, làm ơn nói cái mới đi. Có lẽ có rất nhiều người cảm thấy nhột nhột. Không, nhưng xét đến việc ông nội yêu thương chú út đến mức nào, con có nên nói rằng làm sao ông chỉ đưa cho chú ấy mảnh đó không?”

“Nhưng chẳng phải nó hơi khó nhằn vì có quá nhiều thứ liên quan sao? Chú Shinru chưa bao giờ học bất cứ cái gì về kinh doanh hay quản lý, phải không?” Xiaoqun nói, “Ban đầu chú ấy dự định làm việc cho UNHRDO không phải nhà họ Ling mà,” và có vẻ hơi lo lắng. Fei, người lẩm bẩm “Đúng rồi”, dường như cũng có thái độ tương tự. Ling Tangyun không nói gì một lúc, chỉ ngửi ngửi mùi thơm và từ từ nhấm rượu làm ẩm môi.

Chà, từ lâu anh đã nghe những câu chuyện về việc Ling Shinru tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc. Hiện tại, cậu ta đang nghỉ ngơi vì sức khỏe không tốt, nhưng khi đã đủ tuổi rồi, nhưng Ling Huirong sẽ không bỏ qua đứa con trai út mà ông ta vô cùng yêu thương như vậy.

Nếu vậy thì Ling Shinru cũng sẽ sớm bận rộn thôi. Đó không chỉ là một cái cớ, mà nếu muốn đảm nhận công việc của gia tộc, cậu sẽ phải làm việc chăm chỉ hơn Fei, người mỗi ngày luôn kêu gào mình sẽ chết.

Hơn nữa, đó là mảng kinh doanh rượu. Có nên nói là hơi bất ngờ hay không?

Anh không biết nữa.

Dù chỉ là rượu nhưng nếu nhìn tổng thể các phần liên quan đến nó thì con số lượng đó cũng khá lớn. Như Fei đã nói, có thể nói ‘đang cho đi một phần gì đó khá quy mô’. Tuy nhiên, như Fei đã đề cập, anh cũng chợt nhận ra, vì Ling Huirong quan tâm đến Ling Shinru rất nhiều nên đáng ngạc nhiên là ông ta lại không để lại nhiều hơn cho cậu ta.

Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ một lúc, Yuri lắc đầu.

Cho đến thời điểm đó, đó không phải là điều anh quan tâm và anh cũng không biết câu chuyện bên trong là gì. Ví dụ như vừa rồi, nhìn vẻ mặt trầm lặng và im lặng của Ling Tangyun, rõ ràng là ông ấy không hề nghĩ đến việc ‘cho đảm nhận ít mảnh’.

“Nhưng chắc chú sẽ còn ở lại lâu đó. Đã được một lúc khá lâu rồi.”

“Mẹ chú ấy đã gọi điện và chú ấy lâu rồi mới về thăm bà. Làm sao mà chú ấy được cho về dễ dàng thế được?”

Fei nhấp một ngụm rượu, lẩm bẩm: ‘Chắc là vẫn còn một lúc nữa.’ Yuri có cùng suy nghĩ với Fei, và chính Ling Shinru cũng đã lẩm bẩm với một tiếng thở dài, ‘Tôi sẽ bị giữ lại một thời gian.’

Cách đây vài giờ, mẹ của Ling Shinru đã gọi cậu ta về nhà chính, bảo đã đưa về một bác sĩ trị liệu rất giỏi. Cậu ta không nhịn được mà gọi anh vài lần trước khi rời khỏi biệt thự, xin anh nhanh đến đón mình và nhất định phải đến, cuối cùng vào buổi chiều muộn lại gọi anh.

Ling Shinru rõ ràng đã tỏ ra khó chịu lúc về thăm mẹ mình, trong khi Yuri đang ngồi trong phòng khách của nhà chính, nói mình sẽ đợi thì bị Fei, người vừa trở về nhà, kéo đi và nói: ‘Đừng ở một mình và ra chơi với cháu đi.’

Tuy nhiên, anh không hề biết hôm nay là sinh nhật của mẹ cậu ấy và có thể anh sẽ phải ‘ngồi chơi’ với Xiaoqun và Ling Tangyun, những người cũng đã trở về nhà. (Mẹ cậu ấy, người đang mừng sinh nhật của mình, hiện đang thong thả đi dạo qua trung tâm bách hóa cùng với tài xế.)

“Cái gì… …, Shinru sẽ làm tốt thôi. Kể từ khi còn trẻ, thằng bé đã là kiểu người làm được nhiều việc hơn những điều cơ bản, bất kể công việc gì được giao phó.”

Vào lúc đó, Ling Tangyun, người vừa chìm đắm trong suy nghĩ vừa ngửi hương rượu, đặt cốc xuống và khẳng định. Cho đến lúc đó, chắc hẳn ông ấy đã suy nghĩ về những phần việc mà cha mình sẽ giao cho Ling Shinru.

“Hơn nữa, ngày nay, không giống như trước đây, nhiều khía cạnh không ổn định đã biến mất… …. “Đối với mọi người xung quanh, cậu ấy có vẻ vẫn hơi khó gần, nhưng đó có thể coi là một điều tốt cho cậu ấy với tư cách là cấp trên.”

Ling Tangyun lắc đầu và lẩm bẩm một mình. Sau đó, có lần có việc với Kyle và Yuri đã gọi cho anh ấy. Anh nhìn đồng hồ, không phải giờ làm việc nữa nên anh đã bấm số, gọi đến nhà họ, nhưng chuông vừa reo một lần, người ở đầu dây bên kia đã nhấc máy. Và trong cùng một lúc đó.

『Anh muốn cái quái gì thế! Ít nhất hãy hát quốc ca của chúng tôi đấy nhé?!』

Một giọng nói lớn phát ra như muốn chọc thủng màng nhĩ của anh. Giọng nói to khủng khiếp đến mức anh vô thức vươn tay để đẩy ống nghe ra xa.

Đó là Jeong Taeui. Hét to đến nỗi giọng vọng vào ống nghe.

Ling Shinru, người đang ngồi cách đó không xa, lướt qua lịch trình của mình, do dự quay lại, khẽ nhún vai. Yuri vô thức quay sang nhìn sang và giao tiếp bằng mắt với cậu ta. Khoảnh khắc thấy Yuri, Ling Shinru có vẻ cau mày, nhưng nhanh chóng đứng dậy với vẻ mặt bình tĩnh, tiến lại gần và nhấn nút chuyển sang loa điện thoại.

Cậu ta thậm chí còn không nghĩ đến việc nói bất cứ điều gì về thái độ tự tin nghe lén cuộc gọi của người khác. Hơn nữa, cậu ta làm vậy cũng là điều dễ hiểu vì người ở đầu dây bên kia là Jeong Taeui.

Yuri chuyển sự chú ý của mình từ Ling Shinru, người đang dựa vào tường ngay cạnh mình, sang chiếc điện thoại.

‘Cảm ơn vì lời đề nghị, nhưng lần sau chúng ta sẽ nói chuyện. … … ‘Ồ, đã lâu rồi tôi mới nói chuyện với anh, cậu Jeong Taeui. Làm thế nào cậu lại nghe máy?’

『… Ừm. … … A… Anh Gable?』

Sau một khoảng im lặng ngắn và khó xử, Jeong Taeui, người chỉ nhớ chủ nhân giọng nói đó là ai, đã bối rối gọi tên Yuri.

“A. Xin lỗi. Anh ấy gọi liên tục nên tôi tắt điện thoại trong phòng, nhưng lần này anh ấy có thể gọi đến điện thoại bàn nên tôi tưởng là anh ấy… … 』

Anh không buồn hỏi ‘anh chàng đó’ của Jeong Taeui là ai, kẻ đang nói những điều vô nghĩa. Anh dường như biết mà không cần hỏi.

(Hết chương 22)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo