Raga - Chương 26

Yuri cúi đầu và nhìn chăm chăm vào háng của chính mình. Phần thân dưới lộ ra sau khi đã giải quyết lặng lẽ xìu xuống, nhưng vừa rồi nó vẫn đứng đó làm lớp vải quần hơi phồng lên.

… … Cũng không còn trẻ tuổi gì mà.

Yuri tặc lưỡi và dùng đầu ngón tay đụng vào thân dưới mình. Vật thể lúm nhúm một lớp lông mỏng vẫn im lặng lặng lẽ ngay cả khi đầu ngón tay chạm vào.

Thật phiền phức.

Có vẻ như ngày nay, mọi người đã trở nên nhạy cảm hơn nhiều với thuật ngữ tiếng lóng có nghĩa là ‘giây phút được khai sáng’. Anh tự hỏi mình có trở nên bồn chồn mà không hề nhận ra hay không, nhưng sau khi nghĩ lại một lúc, dường như cũng không nhiều hơn như thường lệ.

Chỉ thỉnh thoảng thôi. Đôi khi, chỉ cần chạm nhẹ, các dây thần kinh nhạy cảm sẽ giật giật như những chiếc xúc tu co lại của một con ốc sên.

‘A… … . Tốt thôi.’

Giống như bây giờ, chỉ nghĩ đến giọng nói bên tai như thế này, tay anh lại giật giật rồi co lại lúc nào không hay.

Đây là phần mà anh cảm thấy đặc biệt nhạy cảm.

Mặc dù trước đây Ling Shinru cũng như vậy nhưng cậu ta sẽ chạm vào Yuri mà không chút do dự. Dù không đụng chạm vào quá nhiều. Trong khi nói chuyện, cậu ta thản nhiên vỗ lưng hoặc quàng tay qua vai, thậm chí gác mắt cá chân lên đùi Yuri trong khi đọc sách và tập trung vào cuốn sách như thể không hề nhận thức được điều đó. Chính là nó. Những hành động đó quá bình thường và tầm thường đến mức cảm thấy khá kỳ lạ khi anh bận tâm đến chúng.

Mình chỉ là chuyện một đêm thôi. … … Mặc dù nó hơi kéo dài và dai dẳng.

Yuri thở hắt ra một hơi dài. Cổ họng dường như càng bỏng rát hơn nên anh đứng dậy đi vào bếp. Quay lại với một chai nước và đổ đầy cốc.

Ngày hôm nay cũng như vậy.

Như thường lệ, vào buổi tối, Ling Shinru bảo mắt mỏi và nằm xuống đùi Yuri. Sau đó, Yuri che mắt bằng một chiếc khăn ướt và bắt đầu dụi nó như thường lệ.

Khăn nóng. Hơi nước bốc lên. Một hơi thở dễ chịu tuôn ra-

Giữa tất cả những điều này, Yuri, người đang cảm thấy hơi thấp thỏm do gần đây cảm thấy mình trở nên nhạy cảm hơn, từ từ thả lỏng vòng tay trên vai người kia. Tim anh dường như cũng chùng xuống.

Tuy nhiên, sự yên tĩnh nhất thời chẳng có tác dụng gì, và vai của Ling Shinru lại bắt đầu căng lên khi uể oải lẩm bẩm với chính mình.

“À, đúng rồi,” Ling Shinru đang lẩm bẩm và thở ra sung sướng thì bất ngờ nắm lấy bàn tay đang xoa mắt mình của Yuri. Trước khi nhận ra, tay anh đã ngừng di chuyển khi bàn tay cậu ta nắm lấy mu bàn tay mình.

“Tôi nghĩ nó đúng là đã đến từ đây.”

Ling Shinru lẩm bẩm điều gì đó khó hiểu, kéo bàn tay che mắt mình xuống một chút và đặt mũi mình vào lòng bàn tay của Yuri. Sau một lúc, cậu ta lẩm bẩm, ‘Đúng như dự đoán, tôi đã đúng.’

“Nó có mùi thoang thoảng. Rất yếu… … . Nó thậm chí còn không phải mùi như xà phòng… … Tôi không nghĩ là mùi đó. Mùi gì nhỉ… …”

Ling Shinru thì thầm, “Đó là mùi trước đây tôi đã từng ngửi thấy ở đâu đó,” và dụi nhẹ mũi mình vào tay Yuri.

Chiếc mũi, đôi môi chạm vào làn da, hơi thở uể oải, tất cả những thứ đó làm lòng bàn tay anh nhột nhột. Yuri rùng mình mà không hề nhận ra. Mặc dù nó không rõ ràng lắm nhưng không đời nào Ling Shinru có thể nhận ra chuyển động khe khẽ của bàn tay anh.

Dưới chiếc khăn mặt, đối phương dường như đã mở mắt. Cậu ta, với cái mũi vẫn vùi trong bàn tay mình, gần như che khuất cả tầm nhìn, đột nhiên mỉm cười. Nụ cười ngọt ngào và không chút do dự, như muốn cho Yuri biết mình đã để ý thấy.

Ling Shinru, người đang cười như thể hơi phiền muộn, nhẹ giọng: “Nó đúng là thật,” giơ tay còn lại lên và gỡ chiếc khăn ra khỏi mắt mình. Đôi mắt đen bên dưới đang nhìn lên Yuri.

Ling Shinru ngước nhìn lên Yuri, người không thể tránh ánh mắt của đối phương như thể một người đang phạm tội, và nhẹ mỉm cười.

Thực sự, không còn cách nào khác, như người ta vẫn nói.

“Khi tôi nói nó có mùi, tôi không có ý xấu đâu.”

“… … , Mùi?”

“Đúng. Mùi này quen quen, hình như tôi đã từng ngửi thấy ở đâu đó rồi… … , tôi không nhớ nữa. Vì thế tôi hơi buồn bực. Đã từng ngửi thấy nó ở đâu nhỉ… …”

Lần này, Yuri đưa mũi mình lại gần tay Ling Shinru hơn. Lần này cũng vậy, một hơi thở cười toe toét truyền đến dưới bàn tay của Yuri, khiến anh bất giác nao núng.

‘Có ngứa không?’

Cậu ta hỏi, giả vờ như không biết, mặc dù biết rõ ràng không phải vì ngứa. Mỗi lần cậu ta thì thầm, môi lại chuyển động như muốn chạm vào lòng bàn tay, và mỗi lần như vậy, Yuri đều cố gắng tự phân tâm chính mình khỏi bàn tay đang run run của mình.

Anh không thể làm được đâu, hình như cậu ta đang cười anh như vậy.

Ling Shinru đưa tay ra. Và nhẹ nhàng ôm lấy má Yuri như thể đang vuốt ve nó. Cậu ta từ từ vuốt má Yuri, người đang không chớp mắt nhìn xuống Ling Shinru. Gò má rồi gáy. Rồi cậu ta cười như thể bản thân thực sự đang rất phóng khoáng.

Anh thường cảm nhận được sự phóng khoáng kiêu ngạo của người đàn ông này trong thời gian qua.

Nếu Yuri tinh tế giữ im lặng, thì người này lại không, chẳng hạn như quàng tay qua vai Yuri và kể một câu chuyện kỳ lạ, hay ngẫu nhiên ngọ nguậy chân trên đùi Yuri khi đọc sách, sẽ không mất nhiều thời gian để cậu ta nhận ra mình luôn thoải mái như vậy và nở nụ cười. Cậu ta sẽ mỉm cười và làm ra những cử chỉ dịu dàng, thân mật hơn.

Mỗi lần điều đó xảy ra, cảm xúc mà Yuri cảm thấy gần như là xấu hổ. Anh cảm thấy không biết phải đối phó với một người như thế này như thế nào.

Tuy nhiên, điều rõ ràng là cảm xúc của con người kiêu ngạo như thế này không hề khó chịu, được sờ vào cũng có cảm giác rất dễ chịu.

Anh đoán là nó cũng tốt thôi.

Yuri, người đang uống nước như uống rượu, thở dài, “Hmm.”

Anh không có lý do gì để đẩy đi sự đụng chạm đó. Không ở trong một mối quan hệ sâu đậm gì nên không có lý do gì để đưa đẩy cả, và ngay từ đầu, Yuri không phải là kiểu người sẽ làm điều đó.

Thích ứng với một tình huống nhất định là cách tốt nhất trừ khi nó sai lầm hoặc gây khó chịu.

Mặc dù bây giờ anh đang có những giấc mơ đáng xấu hổ, nhưng anh đoán là sẽ ổn thôi, anh tự lắc đầu với chính mình.

Chính lúc đó.

Cửa phòng ngủ mở ra không một tiếng động.

Yuri, người đang mải suy nghĩ, sau vài giây mới nhận ra Ling Shinru đã bước ra khỏi phòng và đang đứng lúng túng về phía mình.

“… … A.”

Cậu ta im lặng đứng đó rồi cau mày hỏi Yuri, người giả vờ không phải mình đã lẩm bẩm những lời vô nghĩa.

“Tại sao anh không ngủ? Vẫn còn quá sớm để đi bơi. … … Anh không thể ngủ à?”

Dường như cậu ta vẫn ngái ngủ, đặt câu hỏi với giọng trầm với đôi mắt nhăn nhó, chỉ hơi hé mở. Ngay cả khi đang dụi mí mắt, cơn buồn ngủ dường như vẫn không biến mất.

“Tôi sẽ ngủ lại ngày đây. Xin cậu hãy về phòng đi.”

Yuri lặng lẽ đáp lời người đàn ông đang nói với giọng ngái ngủ và nhìn con người mà mình đã nghĩ đến bấy lâu nay. Khi cậu ta ngủ say, hay lúc chớp mắt với đôi mắt khép hờ và cau mày nhìn vào Yuri, ngay cả khuôn mặt nhăn nhó cũng trông thật đáng yêu. Anh nghĩ mình không thể làm gì được cảm xúc của mình.

Ling Shinru nhìn Yuri với vẻ buồn ngủ.

“Sao thế, không ngủ được à? Vậy thì qua đây. Tôi sẽ ngủ cùng anh.”

Ling Shinru, người mặc dù đang buồn ngủ, vẫn bình tĩnh và hào phóng thì thầm, ra hiệu cho Yuri đến đây, ngáp dài và quay trở lại phòng ngủ. Và Yuri, người thực sự đã mất ngủ, vẫn ngồi đó ngay ngắn và chớp mắt.

Khi anh nghiêng đầu bối rối, một giọng nói vang lên từ trong phòng, cao giọng vẫn ngái ngủ, “Đang làm gì vậy? Anh không vào đây à.” Chỉ sau đó, Yuri mới ồ lên một tiếng, do dự chớp chớp mắt nhưng vẫn theo cậu ta vào phòng.

Phòng ngủ của Ling Shinru, nơi anh đã rất quen thuộc, chỉ có một chiếc giường lớn, một chiếc tủ đầu giường và một ngọn đèn nhỏ. Khi ngủ, cậu ta đặt bất cứ thứ gì lên lưng.

Cậu ta bảo không muốn cầu kỳ và loại bỏ mọi thứ, chỉ để chừa lại mấy thứ tối thiểu.

Ling Shinru đang nằm úp mặt trong chăn trên chiếc giường lớn rộng rãi lấp đầy không gian rộng rãi và trống vắng.

Như thể vừa nhìn xuống đã ngủ say, cậu ta nhắm mắt lại và không cử động. Chuyển động duy nhất là lồng ngực lên xuống chậm rãi, đều đặn.

Yuri, người đã nhìn xuống đối phương một lúc, đang nghĩ đến việc cứ thế lặng lẽ rời đi như thế này, thì ngay lúc đó Ling Shinru nhướn mày lên như thể thấy rất phiền, rồi lại nhắm mắt lại và lẩm bẩm.

“Anh đang làm gì thế? Đừng nằm xuống, hãy ngủ nhanh đi. Đúng là những người vốn đã ngủ rất ít.”

Tuy nhiên, sau khi đắn đo vài giây, mí mắt của cậu ta lại nhướn lên. Lần này, đôi mắt ngái ngủ bên dưới lóe lên giận dữ, Yuri bình tĩnh bò lên giường.

Ling Shinru nằm dài ra giữa giường, nhưng vì chiếc giường quá lớn nên Yuri có thể nằm nghiêng, cách cậu ta một khoảng xa.

Yuri, người đang nằm nghiêng như một khúc gỗ, chỉ đưa mắt liếc nhìn Ling Shinru. Anh nhớ có lần cậu ta kể mình rất khó ngủ yên khi có người khác bên cạnh, anh đã nghĩ chắc hẳn cậu ta đã ngủ say rồi. Yuri nhìn lên trần nhà, nghĩ tốt nhất nên nằm một lúc và lặng lẽ rời đi trước khi đối phương tỉnh dậy.

Ánh đèn trong phòng khách lọt vào qua khe hở trên cánh cửa mở ra khoảng một vài cm. Căn phòng tối om chỉ có một nguồn sáng duy nhất. Âm thanh của hơi thở đều đặn, chầm chậm có thể nghe thấy từ bên cạnh.

Giữa những điều này, đầu óc của Yuri dần dần thả lỏng.

Dù anh không có vẻ là sẽ ngủ, nhưng vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ, có lẽ vì cơ thể đã quá mệt mỏi.

Chính tại lúc đó.

”Sao anh vẫn còn thức vậy? Có chuyện gì à?”

Một âm thanh nhẹ nhàng như nước chảy phát ra từ bên cạnh.

Yuri dừng lại một lúc rồi quay đầu lại. Ling Shinru, từ nãy vẫn nhắm mắt, nhấc mí mắt buồn ngủ lên một lần rồi lại nhắm lại.

Anh không biết đó thực sự là mộng du hay nói mê nữa. Dù còn thức nhưng anh vẫn buồn ngủ quá đến nỗi không biết mình đang mê hay tỉnh.

“Không. Tôi vừa tỉnh vì một giấc mơ.”

Yuri thì thầm bằng một giọng bé đến không thể nghe được, sợ sẽ làm phiền người gần như đã say giấc. Giọng nói phát ra từ giấc mơ của anh lên tiếng, “Ừ, ừ,” và Ling Shinru khẽ gật đầu với đôi mắt nhắm lại.

“Ừ.”

Khoảnh khắc Yuri nghe thấy một giọng nói đều đều không tỉnh táo, anh ngậm miệng lại. Đầu anh nguội đi trong giây lát.

Có rất nhiều điều anh không nhớ rõ khi cách đây không lâu vừa cùng người này thức suốt đêm, nhưng anh chưa bao giờ nói rằng đó là một giấc mơ sống lại.

Khi Yuri vẫn im lặng, mí mắt nặng trĩu của Ling Shinru lại rung lên sau một khoảng lặng dài. “Hừm… …”, cậu ta thở dài một hơi rồi nhắm mắt và lật người lại. Duỗi cánh tay đang buông thõng trên giường và giơ ngang kéo Yuri lại, rồi đặt tay lên eo anh.

Sức nặng của cánh tay kéo anh lại gần và đặt lên eo rất nặng. Đến mức anh phải ngừng thở trong giây lát.

Thậm chí không hề mở mắt, Ling Shinru ôm lấy Yuri trong tay, vẫn lẩm bẩm với giọng chầm chầm như đang ngủ.

“Anh đã mơ thấy ma à… … ? Đừng, ngủ đi… …”

“Bởi vì nó sẽ xuất hiện nữa đâu… …” Giọng nói lẩm bẩm trở nên nhẹ dần. Yuri nhìn khuôn mặt của Ling Shinru, tự hỏi liệu anh có bỏ lỡ lời sau đó không. Với cơ thể không thể cử động, tất cả những gì anh có thể làm là nhìn vào khuôn mặt của người ngay trước mặt mình.

Mọi giác quan dường như đều tập trung vào cánh tay đang uể oải đặt trên eo. Nhiệt độ cơ thể ấm áp dường như đang di chuyển tập trung vào hướng đó.

“Sẽ tốt hơn nếu đây là một giấc mơ ma quái… …” Lẩm bẩm trong hơi thở, Yuri đưa mắt nhìn theo khuôn mặt của người bên cạnh.

Lông mi dài, mũi mịn và đôi môi căng mọng, không có gì ở người này mà không xinh đẹp. Có lẽ là do vỏ đậu dính vào mắt nên anh mới nghĩ như vậy, nhưng đến giờ Yuri vẫn không thể rời mắt khỏi đối phương, giống hệt như lúc anh nhìn thấy cậu ta khi còn nhỏ. Mặc dù cậu ta có khuôn mặt xinh đẹp với những đường nét thẳng tắp nhưng trông không giống phụ nữ chút nào. Tôi nghĩ rằng tính cách của anh ấy được bộc lộ ở một mức độ nào đó trên khuôn mặt.

“Vậy mơ gì vậy… …”

Lúc đó anh tưởng người này đã ngủ, đang chăm chú nhìn thì môi cậu ta đột nhiên cử động. Đột nhiên, một câu hỏi ngắn bật ra.

Có vẻ như cậu ta nghĩ anh lẩm bẩm khe khẽ hơn là tự nói một mình. Giờ nghĩ lại, có vẻ như thính giác của cậu ta càng trở nên nhạy cảm hơn khi ngủ.

Ling Shinru, người vẫn còn nửa mơ nửa tỉnh, trượt bàn tay đang đặt trên eo Yuri và chậm rãi vỗ nhẹ vào lưng anh, như muốn an ủi, người chắc hẳn vừa trải qua một giấc mơ không tốt.

“Tôi đã nói đó là một giấc mơ đẹp mà…? Đó là lý do tại sao anh không thể ngủ được à…?”

Đối với Yuri đang im lặng, Ling Shinru chậm rãi thì thầm rồi cười lớn. “Tôi đoán anh đã nhìn thấy mối tình đầu của mình… …”

Như thể ý thức đối phương lại chìm sâu hơn vào giấc mộng, bàn tay đang chậm rãi vỗ lưng anh dừng lại. Yuri nín thở và nhìn Ling Shinru, người đang thở đều và ngủ với vẻ mặt rất thoải mái.

Đó là một con mèo xinh đẹp nhưng tính tình thất thường, thâm sâu và đôi khi gắt gỏng. (Mặc dù có vẻ là một con báo đội lốt mèo thì đúng hơn.)

Cậu ta không thể được gọi là một người tốt. Tuy có tấm lòng nhân từ nhưng khó có thể nói người này là người chính trực. Đây là người sẽ đối xử tử tế với người khác khi thích họ và sau đó lại tùy ý từ chối một cách tàn nhẫn.

Tuy nhiên, sự tử tế đôi khi cậu ta thể hiện lại rất đáng yêu. Sức nặng của một bàn tay ấm áp trên lưng, và những lời nói thất thường mà cậu ta đã nói khi anh không ngủ được.

Yuri hít một hơi chậm, sâu và thoải mái. Không có cảm giác mình sắp ngủ được, nhưng anh nghĩ chỉ cần nhắm mắt lại một lúc thôi, mình sẽ cảm thấy rất dễ chịu.

Nhưng sau đó.

Có vẻ như hơi ấm uể oải đột nhiên biến mất khỏi khuôn mặt của Ling Shinru, người đang ngủ thoải mái. Cơn buồn ngủ trong mắt biến mất ngay lập tức khi cậu ta mở choàng mắt ra.

‘’…?”

Yuri, người vừa định nhắm mắt lại, mở to mắt trước sự thay đổi đột ngột.

Ling Shinru, người mở mắt ra như thể vừa bị dội một gáo nước lạnh khi đang ngon giấc, thỉnh thoảng lại chậm rãi lẩm bẩm một từ và tỉnh táo nhìn chằm chằm vào Yuri như thể đang tự hỏi mình đã lang thang trong một giấc mộng từ bao giờ vậy.

“Thật sự?”

Ling Shinru, người chăm chú nhìn Yuri với khuôn mặt lạnh lùng không có một tia cười, đột nhiên nói điều gì đó, nhưng Yuri không thể hiểu được. Không, anh hiểu những lời đó, nhưng không biết người này đang hỏi gì.

“Sao cơ?”

Khi Yuri bối rối khẽ cau mày và hỏi lại, Ling Shinru ngẩng đầu lên và nhìn lên xuống Yuri.

“Anh đã mơ thật à?”

Lần này, Yuri không thể hiểu ngay Ling Shinru đang nói gì khi hỏi lại câu hỏi đó. Anh không thể đoán được người vừa lên tiếng là ai.

Yuri, người đang ngây người nhìn Ling Shinru và chớp mắt, từ từ tua lại cuộc trò chuyện trong trí nhớ của mình. Và chỉ sau vài giây anh mới nhận ra. Giấc mơ về mối tình đầu.

Ling Shinru dường như đã đọc được câu trả lời từ ánh mắt của Yuri, cậu ta không trả lời mà chỉ nhìn anh không rời mắt. Đột nhiên khóe miệng giật giật.

Ling Shinru đang ngủ ngon đột nhiên choàng dậy và hỏi anh có mơ thấy mối tình đầu của mình không. Yuri nhìn đối phương như thể vừa gặp một người choàng dậy lúc nửa đêm và đột nhiên hỏi: ‘Tôi nên cho bao nhiêu thìa muối?’

Ling Shinru nhìn chằm chằm vào Yuri, người đang chớp mắt tò mò một lúc, sau đó nghiêng đầu nhìn vào khoảng không một lúc, rồi dường như đã kết luận rằng không có lý do gì để mình hỏi những câu hỏi như thế này và nằm phịch xuống giường. Cúi đầu và lại nhắm mắt lại như sắp ngủ lại.

Lông mày anh nhíu lại. Ling Shinru, người đang nhắm mắt lại như thể đang cố gắng ép mình ngủ, đã mở mắt ra một lần nữa, có lẽ là vì anh cảm thấy ánh mắt của Yuri đang nhìn chằm chằm vào mình.

“… … . Đó là một loại giấc mơ thôi.”

Lần đầu tiên gặp nhau là khi nào? Hẹn hò khi nào? Hay người đó chỉ xuất hiện trong giấc mơ? Trước câu hỏi đổ dồn vào như thể không có chuyện gì, Yuri nhìn đi chỗ khác, dù chỉ trong chốc lát. Khi anh được hỏi đang mơ thấy điều gì, ký ức hiện lên trong đầu là về người đàn ông trước mặt mình trong bộ dạng trần trụi đến đáng lo ngại.

Nhìn thấy Yuri, người đã lảng tránh ánh mắt của mình trong giây lát với vẻ khó xử, mọi biểu cảm trên khuôn mặt Ling Shinru biến mất. Thoạt nhìn, có vẻ như những đường gân trên trán cậu ta đang nổi lên.

“Tôi đoán anh đã có một giấc mơ không muốn kể cho ai nghe.”

Thay vì trả lời, Yuri quay mặt đi và nhìn chăm chăm lên trần nhà tối đen. Sau đó, giọng Ling Shinru càng trở nên lạnh lẽo hơn.

“Nhưng sao bấy lâu nay anh không nhìn kỹ vào mặt mọi người nhỉ?”

“Chẳng phải lúc trước cậu đã phớt lờ tôi sao?”

“… … .Nó làm tôi nhớ đến một giấc mơ.”

Cuối cùng, Yuri, người cảm thấy mức độ mình có thể tiến về phía trước có giới hạn do sự im lặng của mình, tặc lưỡi trong lòng và thành thật trả lời. Ling Shinru hơi cau mày.

“Anh nói đó là một giấc mơ lúc mình có khoảng thời gian vui vẻ với mối tình đầu của mình, nhưng tại sao khi nhìn vào mặt tôi, anh lại nghĩ đến người đó?”

Cậu ta lẩm bẩm có vẻ tò mò, rồi nửa chừng lại ngậm miệng lại.

Cậu ta im lặng một lúc như đang suy nghĩ điều gì đó, há miệng ra rồi ngậm lại vài lần rồi lại ngập ngừng thốt ra một câu.

“Bởi vì chúng tôi trông giống nhau à?”

Câu “Bởi vì chúng tôi trông giống nhau à,” thốt ra có vẻ ngớ ngẩn nhưng Yuri, người không còn gì để nói, gật đầu như thể điều đó là hoàn toàn chính xác.

Và sau đó là sự im lặng ngập tràn.

Trong một lúc, cậu ta không nói gì, thậm chí còn không cử động.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt xuyên thấu vào mình.

Được một lúc, Ling Shinru đột nhiên đứng dậy.

Cậu ta nhảy ra khỏi giường, bật đèn, mở cửa và đi ra ngoài. Tiếng bước chân ồn ào đi về phía nhà bếp.

Tiếng cửa tủ lạnh đóng mở, tiếng rót nước, tiếng nước được tu cạn liên tiếp vang lên. Cuối cùng là âm thanh của một chiếc cốc rỗng được đặt một cách thô bạo lên bàn.

Tiếng bước chân lại đến gần. Khi cậu ta rời đi đã mở tung cánh cửa, và với cú bật lại, cánh cửa lại bị tung mở ra một lần nữa và Ling Shinru bước vào phòng.

Ling Shinru bước vào, thản nhiên dùng nắm tay xoa miệng như thể vừa tắm nước lạnh, rồi đứng trước giường, nhìn xuống Yuri bằng ánh mắt lạnh lùng.

Yuri, người đang ngồi trên giường và ngước nhìn anh, bàng hoàng trước hàng loạt sự kiện bất ngờ, trầm giọng gọi anh, “Anh Gable.”

“Vâng,” Yuri bình tĩnh trả lời, và người đàn ông dữ tợn trừng anh một lúc rồi nhẹ bỗng nói.

“Tôi đang nghĩ ngợi xem có nên nói hay không, nhưng quyết định điều đó không đúng nên tôi sẽ nói đây. Tôi nghĩ thật thô lỗ khi nhìn vào mặt của một người và nghĩ về người khác. Tôi mong anh không làm thế nữa.”

Ling Shinru nói chậm rãi, rõ ràng và nhấn mạnh từng từ.

Yuri, người có thói quen ngồi ngay ngắn trên giường, bối rối nhìn đối phương, nhưng sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

“Vâng, tôi xin lỗi.”

Mặc dù anh không thể hiểu chính xác những gì Ling Shinru đang nói, nhưng có vẻ như đó là những gì cậu ta muốn nhấn mạnh, nên Yuri lặng lẽ xin lỗi. Chà, thật không dễ chịu nếu một người vừa nói vừa lắng nghe nửa vời mà trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác. Đặc biệt, Ling Shinru có lòng kiêu hãnh mạnh mẽ và là kiểu người không thể chịu đựng được việc bị người khác phớt lờ, nên anh nghĩ cậu ta cũng cảm thấy bị xúc phạm như vậy.

Khi Yuri hạ ánh mắt với vẻ mặt hơi u ám nhưng bình thản, Ling Shinru, người đang dữ dội nhìn xuống Yuri, đột nhiên thở dài bất mãn và gãi đầu.

“Vậy thôi. Đi ngủ đi.”

Ling Shinru tắt đèn rồi lên giường nằm xuống, ủ rũ lẩm bẩm: “Tôi thì đã tỉnh hẳn rồi.” Yuri, người đang nhìn cậu ta nằm xuống với vẻ mặt không hài lòng, lặng lẽ rời khỏi giường và nói, “Ừ, vậy thì ngủ ngon nhé.” Tuy nhiên, khoảnh khắc anh nói, ‘Ngủ ngon’, Ling Shinru tặc lưỡi bực bội, đứng dậy, kéo cánh tay của Yuri và kéo anh nằm xuống.

“Ngủ đi! Tôi bắt đầu thấy khó chịu rồi.”

Ling Shinru, người nói những lời đó với giọng đã cáu kỉnh, nói: “… … Tôi chỉ nằm xuống sau khi nghe câu trả lời.

“Được rồi.”

Sự im lặng lại đến.

Trong sự im lặng đáng lo ngại không hề yên bình và thoải mái, Yuri, người đang nằm bất động như một khúc gỗ, lặng lẽ thở ra một hơi dài.

Anh có vẻ như không thể ngủ được. Có vẻ như đêm nay sẽ phải nằm như thế này mãi. Sẽ tốt hơn nếu ra ngoài và đọc sách, nhưng cảm thấy nếu còn lăn lộn ở đây, giọng nói khó chịu đó sẽ lại vang lên.

Người này khi nào mới ngủ lại đây, nhưng chắc hẳn cũng khá khó để ngồi dậy mà không bị chú ý khi cậu ta đang chập chờn? Anh vừa nghĩ về chuyện đó vừa đếm các hoa văn trên trần nhà.

“Trông chúng tôi có giống nhau lắm không?”

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh. Có vẻ như cậu ta không muốn thể hiện điều đó, nhưng một chút hờn dỗi đang tỏa ra.

“… … À, chỉ là… …Cũng giống.”

Dù anh có trả lời thế nào thì cậu ta cũng có vẻ không vui lắm nên anh cũng chỉ trả lời nửa vời. Trên thực tế, anh thậm chí còn không muốn trả lời.

Mặc dù không thể nói chắc chắn đó là lời nói dối nhưng anh lại có cảm giác như mình đang lừa dối đối phương. Không biết đó có phải là cảm giác tội lỗi khi chọn cách im lặng thay vì giải thích những ký ức đau buồn về bãi biển năm đó đã khiến cậu ta bị chấn thương tâm lý hay không. Anh thà im lặng còn hơn nói dối trừ khi điều đó thực sự cần thiết. Yuri cứ nằm đó với ý nghĩ như thế, trái tim thì nặng trĩu.

Yuri cảm thấy có sự hiện diện bên cạnh mình, quay đầu về phía đó. Ánh mắt dừng lại ở một bên khuôn mặt của cậu ta.

“Tôi không thích mình bị nói giống ai đó.”

Ling Shinru tiếp tục: “Tôi chưa bao giờ phải nghe thấy điều như vậy”, nhưng sự bất mãn dường như vẫn chưa nguôi ngoai. Cậu ta tiếp tục nói với những biểu hiện không vui vẻ ngày càng rõ ràng hơn.

“Và tôi cũng ghét nghe người ta nói mình giống người khác.”

Yuri gật đầu. Người này có vẻ không thích như vậy.

“Tôi không thích mọi người nghĩ khuôn mặt của chúng tôi giống nhau hoặc do chúng tôi cùng chủng người.” Anh lại gật đầu.

Ling Shinru ngậm miệng một lúc, nhìn Yuri rồi thở dài bất mãn.

“Người đó không khác gì tôi à, người kia ấy. Cho dù đó là tính cách hay hành vi?”

Anh không thể trả lời ngay được. Ling Shinru nhướng mày khi nhìn thấy Yuri do dự.

“Giống nhau thật à?”

“…Hơi hơi.”

Lần này anh trả lời một cách mơ hồ. Chỉ sau khi nói xong anh mới nghĩ xem có nên nói dối hay không.

Ling Shinru ngậm miệng lại. Đôi mắt lạnh lùng nhìn Yuri dịu dàng. Yuri tỏ vẻ bối rối khi đối mặt với ánh mắt dường như ngày càng lạnh lẽo hơn. Có lúc miệng cậu ta nhếch lên.

“Vậy thì, có giống không?”

Vừa dứt lời, Ling Shinru đã nắm lấy cằm của Yuri và kéo nó.

Hơi thở nóng bỏng đe dọa xé toạc đôi môi Yuri.

Rất nhanh, chiếc lưỡi mềm mại không chút do dự tiến vào trong miệng.

“Ô,” lời lẩm bẩm ngắn ngủi đã lọt vào miệng Ling Shinru. Vai của Yuri giật giật. Đôi tay lơ lửng trên không không có nơi nào để đi, thân thể cứng ngắc cũng cứng lại.

Ling Shinru, người đang ăn môi của Yuri như thể sắp nuốt chửng đến hơi thở cuối cùng, tưởng rằng miệng cậu ta sẽ rời ngay trong tích tắc, nhưng nó vẫn dán chặt vào môi anh.

Thỉnh thoảng, cậu ta mút vào môi và lưỡi của Yuri rồi thở nhẹ ra.

“Có giống không? Đúng rồi, có giống nhau, phải không?! Ha, mối tình đầu. Nếu đó là mối tình đầu của anh thì đó sẽ là một người phụ nữ.”

Đột nhiên, anh nghĩ miệng cậu ta đã dừng lại một lúc trên môi mình.

“——Vậy tôi đoán anh chưa bao giờ làm điều gì như thế này.”

Đó là khoảnh khắc một lời thì thầm trầm thấp, lạnh buốt truyền qua môi anh. Bàn tay vốn đang ôm chặt eo, thọc sâu vào quần của Yuri. Bàn tay chạy xuống phía sau thắt lưng, như thể toàn bộ lòng bàn tay mở ra, bóp vào mông Yuri không chút do dự. Và trước khi Yuri giật mình kịp cử động, cậu ta đã đẩy ngón tay mình vào trong, vào phần da thịt đang khép kín.

“–!!”

Cơ thể của Yuri giật nảy như thể sắp nhảy dựng lên. Trong vô thức, Yuri cố gắng thoát khỏi tay người kia bằng cách đẩy eo mình lên, nhưng không thể cử động vì tay còn lại đang giữ chặt eo anh.

“Chờ một chút, —

Trước cảm giác quá xa lạ để có thể nói là quen thuộc, Yuri theo phản xạ đẩy Ling Shinru ra, nhưng người kia lại siết chặt cánh tay quanh eo anh và kéo anh lại gần hơn.

“Tôi không nghĩ anh sẽ nói rằng họ đã làm điều gì đó như thế này. … … . … … Phải không?!”

Khi Yuri không thể phản ứng do cảm giác kỳ quái khi cơ thể xao động và lan xuống phía dưới, Ling Shinru hét lên thúc dục. Cùng lúc đó, cậu lại đẩy vào càng lúc càng sâu hơn khiến Yuri lại nôn nao.

“Không đời nào! Không phải như vậy! Khi còn nhỏ thì đã làm gì cơ chứ?”

Yuri trả lời với giọng đầy bối rối và dừng lại giữa câu, thốt ra một tiếng, “A.” Bởi vì trong khoảnh khắc ngón tay thọc vào trong cơ thể, một cảm giác ngứa ran lan xuống phía dưới.

Cảm giác đó anh đã biết rồi nhưng không thể quen được. Anh ngậm miệng và co rụt vai, mặt bắt đầu nóng bừng.

Ling Shinru cau mày và nhìn xuống Yuri.

“Lúc còn nhỏ, hai người đã gặp nhau khi nào?”

“Mười hai——mười hai tuổi,… …”

Anh không thể nhớ chính xác. Đầu óc bắt đầu trở nên hỗn loạn và không thể suy nghĩ chính xác được.

Yuri, đang nhớ lại hồi đó, đã có phản ứng kịp thời và nắm lấy cánh tay của Ling Shinru, người đang giữ anh thật chặt. Cảm giác xa lạ này khiến anh cảm giác như cơ thể mình sắp quỵ xuống và cần phải bám vào thứ gì đó.

Nhưng vào lúc đó, cảm giác đang xâm chiếm cơ thể anh đã dừng lại.

(Hết chương 26)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo