Khởi đầu sẽ là làm việc dưới quyền của một người đang đảm nhiệm vị trí chính thức, làm việc với quyền người đó và học hỏi công việc qua vai anh ta. Bằng cách này, cậu ta sẽ có thể tiến quản công việc sau một khoảng thời gian dài, chẳng hạn như 1 năm, 2 năm, 5 năm, 10 năm.
“Có vẻ như phần lớn công việc kinh doanh của nhà Linga đều do người trong nhà quản lý.”
Khi Yuri hỏi, Ling Shinru cười, phàn nàn rằng anh biết nhưng lại hỏi những câu hỏi ngu ngốc.
“Chà, nếu đó là việc kinh doanh tử tế thì có thể giao cho người khác, nhưng nếu đó là loại mạo hiểm hơn và kiếm tiền về cho gia đình chúng tôi, không còn cách nào khác ngoài việc giao nó cho con cháu trực hệ của mình. Như anh đã biết đấy, người trong nhà tôi vốn không dễ tin ai. Ngay cả khi chúng ta đã biết nhau cả nghìn năm, tôi cũng không thể bất cẩn tin tưởng anh được.”
“Anh cả tôi cũng có bộ mặt của một người tốt, nhưng anh ấy cũng không khác gì đâu, nên đừng quá tin tưởng anh ấy,” cậu ta đùa đùa, nói thêm.
Yuri lái xe trong im lặng, nhìn về phía trước.
Ngay từ đầu, Ling Shinru đã là người được yêu thương nhất trong trái tim họ trong số những người cùng huyết thống. Anh sẵn sàng bén rễ ở đó bất cứ lúc nào.
Ngày đó đã đến rất gần trước khi họ kịp nhận ra.
“A… … Khó chịu quá.”
Ling Shinru tự lẩm bẩm với chính mình với một tiếng thở dài. Yuri tiếp tục lái xe trong im lặng một lúc, sau đó tắt máy sưởi trong xe khi không khí đã đủ ấm và mở miệng hỏi.
“Nếu không muốn làm, cậu không thể tránh nó hoặc chọn việc khác sao? Hoặc, nếu tình hình hiện tại không tốt, hãy đợi đến khi tình hình trở nên phù hợp.”
Anh thận trọng ngay cả khi nói vậy.
Đây không phải là vấn đề mà anh có thể nói đến. Cho dù có thân thiện với bất kỳ ai trong số họ đến đâu, thì cuối cùng anh cũng không phải là một phần gia đình của họ và hoàn toàn không có chỗ để can thiệp. Bất kể ai trong số họ hàng ruột thịt của họ có vai trò gì, họ cũng không được phép nói bất cứ điều gì về sự phân công này.
Tuy nhiên.
—Nó không chỉ là về rượu. Những thứ không thể bán công khai… … Hầu hết những thứ đó đều đi cùng với rượu.
Yuri biết sự nguy hiểm mà những lời đó ẩn chứa. Đó là một rủi ro mà không ai biết.
Tuy nhiên, với sự nguy hiểm của chính những thứ đó, Yuri hy vọng Ling Shinru sẽ không phải xử lý những cái đó.
Không có lý do gì cho việc này; đó chỉ là mong muốn cá nhân của Yuri.
Nếu Ling Shinru muốn thì anh không thể làm gì được, nhưng nếu cậu ta không muốn, xin đừng đụng tay vào rượu—và ma túy hoặc bất kỳ thứ méo mó nào khác có thể phải đổi với chúng.
Yuri không có tư cách bình luận về chuyện nội bộ của nhà Linga nên không thể nói gì, nhưng đó là điều anh tuyệt đối không muốn làm, nếu có thể.
Nếu Ling Shinru không muốn làm nhúng tay vào đó.
“Nếu không muốn làm điều đó, có lẽ cậu có thể tránh được bằng cách nào đó.”
Yuri chỉ nói vậy rồi ngậm miệng lại. Nếu nói nhiều hơn thế thì thực sự là quá tự phụ.
Ling Shinru ngây người nhìn Yuri. Ling Shinru lặng lẽ nhìn Yuri một lúc, chớp mắt với biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt. Có lúc, cậu ta nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó rồi cười lớn.
“Tôi nghĩ có chút hiểu lầm. Đó không phải là ‘Tôi không muốn làm’, mà là ‘Nó thật phiền phức’, đó là những gì tôi đã nói. … … Bây giờ tôi cảm thấy như mình đã biết một chút về tâm lý của anh Gable, và tôi cũng mơ hồ hiểu tại sao anh lại nói những điều như vậy… … À, chắc giờ anh cũng chưa biết hết tính cách của tôi, chỉ là than phiền thôi. Không phải tôi không muốn làm những việc đó vì chúng phức tạp. Nó chỉ phiền toái thôi. Và ‘Nó thật phiền phức’ không đồng nghĩa vời ‘Tôi không muốn làm’.”
“Thật kỳ lạ. Anh đã biết đủ về tôi rồi mà sao lại hiểu lầm ý tôi như vậy?” Ling Shinru lẩm bẩm và cười lớn như thể điều đó rất hài hước.
“Anh biết đó. Khi đã đảm nhận một công việc nào đó, tôi không muốn phải nghe rằng mình kém cỏi hơn người khác. Để làm được điều đó thì sẽ phải để tâm vào một chút, nhưng nó thật rắc rối. Tôi không miễn cưỡng làm việc vì nghĩa vụ đâu.”
Yuri không trả lời. Hiểu rồi, anh nghĩ. Trong trường hợp đó, anh không có ý định nói gì xa hơn thế. Ngay từ đầu, anh cũng không phải người đạo đức chuẩn mực gì cho lắm và không có ý định khuyên nhủ ai về mặt đạo đức cả.
Nếu cậu ta không ngại, anh sẽ không nói gì cả.
Chỉ có một điều làm anh băn khoăn.
“Anh biết tôi là loại người này, phải không?”
Ling Shinru, người đang nhìn Yuri im lặng, hỏi với nụ cười bẽn lẽn. Bây giờ, tự hỏi anh có lại thất vọng nữa không.
Yuri ngơ ngác nhìn đối phương và lắc đầu.
“Tôi không muốn cậu Ling Shinru phải làm điều gì đó có thể dễ dàng khiến cậu bị tổn thương.”
Được rồi. Anh ghét điều đó.
Có thể gọi đó là ích kỷ, nhưng anh không muốn người này dính vào chuyện trái đạo đức mà lại dễ gặp nguy hiểm cả.
Yuri cảm thấy Ling Shinru ngồi ở ghế hành khách, đang nhìn chằm chằm vào mình, người vừa thẳng thừng nói một câu ra rồi im lặng. Anh không biết cậu ta đang mang khuôn mặt như thế nào.
Mình có ích kỷ hơn cậu ta nghĩ không? Tại sao lại nói một điều đáng xấu hổ như vậy? Có lẽ suy nghĩ đó đó xuất hiện trên khuôn mặt đang trừng trừng của cậu ta nên Yuri không quay lại nhìn đối phương. Mặc dù Ling Shinru, người nhìn chằm chằm vào Yuri trong một lúc lâu, dường như đang mỉm cười.
“Xin hãy dừng xe lại.”
Giọng nói có chút trầm thấp vang lên. Giọng có vẻ nhẹ nhàng hơn trước một chút, có lẽ vì nó có âm điệu uể oải hơn một chút nên Yuri vô thức chậm lại và hướng mắt về phía đó.
Ling Shinru đang mỉm cười. Đó là một tiếng cười nhỏ nhẹ, giống như những lúc hiếm hoi cậu ta có tâm trạng vui vẻ.
“Có lẽ là do đầu óc đột nhiên thư giãn nên tôi thấy buồn ngủ. Anh không cần phải lo về đôi mắt của cậu em trai anh cả đâu, với nó tôi có thể đi làm, cũng có thể dành thời gian đi gặp những người thân vô tâm trong gia đình hay để ý này. Mặc dù vậy, mắt tôi vẫn đau và mỏi sau khi phải làm việc nhiều. Hãy nghỉ một lát nhé.”
Yuri đi đến phía Ling Shinru ra hiệu: “Anh có thể đậu xe bên này một lúc,” rồi dừng xe bên vệ đường, dưới gốc cây liễu cao. Ở nhà, mọi người đều đang đợi Ling Shinru đến, nên anh hơi phân vân không biết làm thế này có ổn không, nhưng vẫn còn quá sớm để ăn tối nên anh cũng không lo lắng đến thế.
“Sáng nay thời tiết không được tốt cho lắm. Cả ngày hôm nay tôi đã có tâm trạng thực sự tồi tệ.”
Ling Shinru lẩm bẩm, hơi ngả ghế xe về phía sau.
Yuri gật đầu khi nhớ lại lúc buổi sáng. Hôm nay không phải là một ngày tốt lành đối với Ling Shinru và Yuri.
Tuy nhiên, có vẻ như Ling Shinru đã sớm nhận ra những gì Yuri đang nghĩ khi cậu chỉ im lặng gật đầu. Có lẽ là vì từ ‘buổi sáng’ cũng khiến cậu ta nhớ đến lúc sáng.
Ling Shinru ngừng lại và liếc nhìn Yuri.
“Không phải vì Tae Hyung đâu.”
“… … . Vâng.”
Yuri im lặng một lúc, nhưng ngoan ngoãn đáp lại và gật đầu.
“Tôi tưởng vừa rồi anh không tin tôi?”
“… … . Tôi tin cậu.”
“Không, anh không tin tôi.”
Ling Shinru cau mày và trừng mắt nhìn Yuri. “Tôi tin,” Yuri lặp lại một lần nữa với khuôn mặt bình thản. Ling Shinru trừng mắt nhìn Yuri, nhưng không có căn cứ để phủ nhận những gì anh nói nên chỉ oán hận cau mày.
“Hmm,” cậu thở dài bất mãn.
“Thực sự không phải vì Tae-Hyung. … … Là thế nào nhỉ. Thành thật mà nói thì đó là vì Riegrow.”
“Tôi thấy mình vẫn chưa kiềm chế được tính khí của mình…,” cậu lẩm bẩm.
Shinru tặc lưỡi và thở dài.
“Khi tôi nghe tin hắn ta đang sống thoải mái, tôi thực sự cảm thấy buồn nôn. Sẽ thật tốt nếu hắn ta chết ở đâu đó.”
Những lời cậu ta nói thản nhiên đầy sự chân thành.
Yuri nghĩ sẽ có rất nhiều người trên thế giới sẽ vui sướng nếu Riegrow chết, nhưng anh không có cảm xúc gì tiêu cực với Riegrow, cũng rất đồng tình với những lời của Ling Shinru và giữ im lặng.
Ling Shinru nghĩ đến Riegrow và lại khó chịu, cau mày một lúc và không nói gì. Yuri lặng lẽ khởi động xe mà không đưa ra bất kỳ lời an ủi hay đồng ý mơ hồ nào. Liếc thấy Ling Shinru đẩy ghế ô tô ra sau, có vẻ như cậu ta sẽ không sớm yêu cầu rời đi.
Yuri điều chỉnh tư thế của mình bằng cách hơi ngả ghế về phía sau, nhưng sau đó cảm thấy một sức nặng đè lên vai mình nên đã dừng lại.
Ling Shinru, với nửa lưng quay lại và vai tựa vào ghế, đang dựa vào Yuri. Ling Shinru tựa đầu lên vai Yuri, đặt trọng lượng của mình lên vai anh như thể coi đó là tựa lưng. Cậu ta xoay người từng chút một, cuối cùng như tìm được một tư thế thoải mái, dừng động tác lại và thoải mái thở hắt ra.
Yuri, người ngay lập tức trở thành chỗ dựa, không thể cử động và chỉ mở to mắt nhìn Ling Shinru, nhưng người kia không có dấu hiệu sẽ sớm rời đi, vì vậy anh nhanh chóng bỏ cuộc và tự dựa vào ghế. Mặc dù phần vai hơi nặng nhưng anh không quá khó chịu.
“Anh Gable, anh có thích tôi đến vậy không?”
Ling Shinru, người đang nhắm mắt như sắp ngủ, đột nhiên hỏi. Yuri, người đã nhắm mắt được một lúc, choàng mở chúng ra. Sau đó anh nhìn xuống Ling Shinru đang tựa đầu vào vai mình.
“… … . Ừ, đúng thế.”
Yuri trả lời thành thật. Anh đã nói điều đó vài lần trước đây.
Dù không nói bằng lời nhưng anh cũng đã truyền tải điều đó đến đối phương qua ánh mắt và cử chỉ. Không thể nào Ling Shinru không thể nhìn thấy chúng được.
“Anh không buồn vì tôi thích Tae-Hyung sao?”
Điều Ling Shinru nói tiếp theo là điều anh chưa bao giờ nghĩ tới. Rất hiếm khi cậu ta nhắc đến chủ đề về Jeong Taeui trước theo cách này.
Yuri im lặng, rồi lắc đầu, “Không.”
“Tôi hiểu rồi,” Ling Shinru lẩm bẩm nửa vời.
Không có lời nào quay lại trong một thời gian. Cậu ta im lặng một lúc lâu, như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân hoặc như đã thiếp đi.
Rồi một lúc nào đó, cậu ta mở miệng như đang nói với chính mình.
“Thật vui và hạnh phúc khi được ở bên nhau. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi có thể thấy rõ anh ấy đang nhìn mình đầy mê hoặc. Tôi tưởng đó chỉ là một trong những kẻ phàm tục bình thường thôi, nhưng tôi thấy thật lạ lùng khi một người như vậy lại là em trai của một thiên tài nổi tiếng nên tôi đã để ý. … … Nhưng, anh ấy thực sự rất tốt. Đến mức tôi ước mình có thể giữ đối phương bên mình.”
“Dù có khác biệt nhỏ về quan điểm nhưng Taeyi cũng thích tôi, tôi cũng thích Taeyi, hình như không có vấn đề gì,” Ling Shinru có vẻ vừa cười vừa nói.
“Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác như vậy. Tôi muốn có ai đó ở bên cạnh, chơi cùng họ, nói chuyện với họ, ngủ cùng họ, v.v. Trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy. … … Thế nên, tôi nghĩ, việc thích một người là như thế này đây.”
Giọng của Ling Shinru rất rõ ràng. Tiếng cười yếu ớt biến mất khỏi giọng nói. Cậu ta không nói gì, như đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau mới lên tiếng.
“Anh Gable đã từng với tôi. Tôi chỉ căm ghét Riegrow thôi. … … Khi tôi đưa Taeyi đến Johannesburg, anh ấy cũng nói điều tương tự. Tôi muốn Hyung chỉ vì tôi ghét hắn ta.”
Yuri im lặng nhìn xuống Ling Shinru. Không thể thấy mặt đối phương vì cậu ta đang tựa đầu vào vai mình và quay lưng lại, nhưng anh vẫn cúi đầu nhìn đối phương và lặng lẽ lắng nghe.
“Tôi nghĩ mình thích Hyung. Tôi vẫn nghĩ như vậy. Nhưng đúng là tôi đã kéo Hyung đến cạnh mình chỉ để nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Riegrow. Tôi đã rất nghiêm túc khi nói sẽ đánh thuốc Hyung để đảm bảo rằng hắn ta không thể gặp lại tên đó.”
“Cái này…Nhưng đó không phải là điều anh ấy muốn, anh ấy đã nói vậy. Sau đó…”
“Anh thì muốn gì?”
Ling Shinru có vẻ hơi nghiêng đầu. Mặc dù cậu ta không quay đầu lại đủ để Yuri nhìn vào mắt mình nhưng rõ ràng cậu ta đang hỏi anh.
Nhưng Yuri không thể trả lời. Sẽ không ai có thể trả lời câu hỏi đó. Bản thân mình muốn gì ư?
Cái gì đó hạnh phúc. Cái gì đó buồn. Cái gì đó đau buồn. Vui sướng. Thù ghét. Nỗi đau. Ai có thể vạch ra một ranh giới và nói rằng một số người trong số họ không bao giờ có thể có được cái mình yêu thích?
“Nếu tôi không có cảm giác muốn có đó thì tôi sẽ không thích ai cả. … … Vậy tôi là người không ai có thể thích được?” Một nụ cười cay đắng xuất hiện ở cuối lời nói của cậu ta. Tuy nhiên, biểu cảm cười như thế có vẻ méo mó. Biểu cảm anh không nhìn thấy chắc hẳn là như thế.
Thật buồn. Yuri hít một hơi thật sâu, cảm thấy trong lòng đau đớn nặng nề.
Đây là câu hỏi mà Ling Shinru hẳn đã suy nghĩ vô số lần, ngay cả sau khi cậu đã tự làm đau mình vô số lần, chịu đựng cơn đau thấu xương và rèn luyện bản thân hàng chục, hàng trăm lần để cuối cùng biến sự bất ổn thành sự ổn định vững chắc. Nếu đã sai thì cái nào đúng? Không thể chấp nhận điều gì là đúng sao? Vậy liệu một ngày nào đó cậu có phải chịu đau khổ như thế này nữa không?
“Không phải tất cả mọi người đều thích mọi thứ giống nhau.”
Yuri lặng lẽ mở miệng.
Anh không thể vạch ra ranh giới giữa cái gì đúng và cái gì sai. Sẽ không thể thống nhất về vấn đề này. Nhưng…
“Tôi vẫn không đồng tình với cách cậu Ling Shinru cố ép cậu Jeong Taeui. Tôi thậm chí không nghĩ điều đó có nghĩa là thực sự thích một người. … … Nhưng… Cảm giác thích không nhất thiết phải dự dội.”
Yuri đã ngẫm nghĩ rất kỹ và nói một cách dè dặt. Mọi người đều sẽ khác nhau, nhưng anh nghĩ vậy. Nếu tình cờ đi ngang qua nhau từ xa, anh sẽ hài lòng với điều đó, sẽ vui mừng khi biết người đó đang sống tốt, và sẽ vui vẻ nhớ đến người đó khi nhìn thấy những thứ mà người đó thích, và sẽ nghĩ đến người đó một cách trìu mến. Điều đó cũng sẽ tốt đẹp cả.
Ling Shinru không nói gì. Vẫn dựa vào vai Yuri, quay lưng lại chỉ nghe anh nói rồi cười như bất lực.
“Anh có thực sự thích điều đó à?”
“Cảm giác như tôi đang nhai cỏ vậy,” Ling Shinru lẩm bẩm, có vẻ hơi bối rối. Yuri ngơ ngác nhìn Ling Shinru và nói nhỏ.
“Nhưng tôi thích cậu. Cứ như vậy.”
Ling Shinru sẽ không thể nói với Yuri rằng mình không thích những thứ như vậy. Dù đó là một tình cảm thầm lặng và bền bỉ như cỏ dại.
Đột nhiên, Yuri muốn hôn lên vầng trán Ling Shinru đang tựa vào vai mình, nhưng anh không làm vậy mà chỉ nhìn không rời mắt khỏi đối phương. Có lẽ đây là sự khác biệt giữa mình và cậu ta, anh nghĩ.
“Thực sự, anh Gable có tính cách rất khác với tôi… … ”
Ling Shinru, người không nói gì một lúc, thở dài.
“Tôi không thể làm điều đó đâu. Không thể nào tôi chỉ nhìn vào thứ mê hoặc mình được.”
“Đó không phải là con đường tôi sẽ đi,” cậu nói thẳng thừng như vậy.
Ling Shinru cũng biết rằng có sự khác biệt lớn giữa mình và Yuri như giữa một con báo và một ngọn cỏ. Họ thậm chí sẽ không liên quan trừ khi có chuyện gì đó đặc biệt xảy ra. Vì vậy, khi cậu ta chỉ lắc đầu trước những lời của Yuri, cậu ta không thể thích một người như Yuri được.
“Tuy nhiên,”
Một lúc sau, Ling Shinru hơi cau mày, nhưng vẫn bình tĩnh nói tiếp.
“Tôi không ghét cách của anh Gable. Cũng tốt thôi. Bởi vì anh ấy giống anh Gable.” Cuối lời còn có tiếng cười xen lẫn vào. Không, cậu ta thực sự đã cười. Cậu ta dường như đang có tâm trạng vui vẻ và cười lớn mãi một lúc.
Yuri nhìn xuống Ling Shinru và sau đó cũng bật cười. Anh không biết người này đang nghĩ gì, nhưng nếu điều đó khiến trái tim cậu ta nhẹ nhàng hơn thì thật tốt quá.
Yuri dường như cũng thấy lòng nhẹ hơn và anh thở dài thanh thản.
“Hãy nâng cao vai anh lên một chút nữa.” Ling Shinru, người đã điều chỉnh tư thế của Yuri bằng cách điều chỉnh người anh cho phù hợp với mình, ngồi lại thoải mái và duỗi người một lúc lâu, như thể lần này cậu ta đang cố chợt mắt. Và tựa đầu vào vai Yuri.
Đột nhiên, Ling Shinru ngừng mọi chuyển động, ngồi yên một lúc rồi nghiêng đầu.
“À, lại là cái này đây, mùi này đây,” cậu lẩm bẩm, xoay người sang một bên và dụi mũi vào lồng ngực Yuri. Rồi hít một hơi thật sâu.
Ling Shinru xác nhận những gì mình đã biết trước đó, nói: “Anh không xức nước hoa.” Vùi mặt vào ngực Yuri và không cử động.
“… … Cậu còn ngửi thấy nó nữa không?”
“Hmm.., Cái gì nhỉ? Nó chắc chắn quen thuộc. Đừng cảm thấy ngại.
Tôi đã nói với anh đó không phải là một mùi. … … Có thể giống cái gì nhỉ, tôi cảm thấy khoan khoái và ấm áp… 1.”
Ling Shinru uể oải hạ giọng và đột nhiên ngậm miệng lại.
Cậu nhẹ nhàng dụi má mình vào ngực Yuri, hít một hơi thật sâu rồi thoải mái nhắm mắt lại như sắp chìm vào giấc ngủ.
“… … A. … … Nó có mùi như nước vậy.”
Một giọng nói thì thầm khe khẽ.
“Chắc là nó đấy.”
Bằng một giọng thì thầm trầm, gần như rất khẽ, cậu vùi mặt vào ngực Yuri. Bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Yuri dần dần gia tăng thêm sức mạnh.
Yuri nhìn xuống Ling Shinru đang chết cứng tại chỗ mà không ngẩng đầu lên, vùi mặt vào cánh tay mình. Ling Shinru đang ôm Yuri, nắm chặt lấy cánh tay anh như sợ sẽ bỏ lỡ mùi hương thoang thoảng, mơ hồ đó dù chỉ một khoảnh khắc.
… … Mùi nước.
Yuri lặng lẽ nghiêng đầu và đưa mũi lại gần thân thể chính mình, nhưng đúng như dự đoán, mũi anh không thể ngửi được mùi đặc biệt nào cả. Đó là một mùi mà Yuri không thể xác định được, mặc dù trước đó người ta đã nói rằng Ling Shinru có một mùi quen thuộc.
Mùi nước.
Đó là mùi của một nơi mà tâm trí được thư giãn và ấm cúng.
Ling Shinru nhắm mắt lại và hít một hơi dài. Một giọng nói chậm rãi, khó nghe được phát ra từ môi.
“Anh đã đúng. Cảm giác như tôi đang tan chảy. Lòng nặng trĩu. Giống như muối. … … Được rồi. Đây chính là nó.”
Cậu ta nói đứt quãng và từ ngữ không có trật tự thích hợp, và tự lẩm bẩm, ‘Chính là nó.’
Ling Shinru không cử động trong một lúc lâu. Trông như đang ngủ.
Đối phương vùi trong vòng tay mình, Yuri cũng không cử động. Sợ chỉ cần cử động một chút thôi, cậu ta sẽ tỉnh dậy sau giấc ngủ êm đềm.
Nhưng có vẻ như anh ấy chưa hề ngủ quên.
Yuri, người bị đau lưng vì ngồi đó quá lâu, rất cẩn thận chỉ di chuyển một chút để duỗi thẳng lưng, sau đó cậu ta ngẩng đầu lên và hỏi.
“Anh có khó chịu không?”
“Ừ, một chút… … Vậy thôi. Anh có thể mong chờ nó sẽ lại xảy ra một lần nữa.”
Khi Yuri sửa lại tư thế và nói, Ling Shinru bật cười.
“Sẽ không thoải mái khi ở bất kỳ vị trí nào trong thời gian dài.”
“Ngay cả khi đó là tôi, tôi nghĩ cậu Ling Shinru, người đang ngồi ở ghế phụ và dựa vào mình sẽ khó chịu hơn.”
“Không khó chịu.”
Ling Shinru trả lời ngay lập tức. Khi Yuri nhìn đối phương, cậu ta bình tĩnh nhìn anh và mỉm cười. “Thật sự, nó không khó chịu chút nào,” cậu ta bình tĩnh nói.
Tuy nhiên, Ling Shinru cảm thấy có lỗi vì Yuri không thể di chuyển trong lúc lâu nên nghiêng đầu sang một bên ghế phụ và nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh.
“Bây giờ sẽ như thế này. … … Tôi đột nhiên cảm thấy thoải mái và thực sự buồn ngủ. Tôi sẽ ngủ một chút.”
“Cậu có muốn tôi đánh thức cậu dậy không?”
“Hmm… … ,không. Để tôi ngủ đi.”
Nói xong những lời cuối cùng đó, cậu không mở miệng ra nói lời nào nữa. Thay vào đó chỉ phát ra tiếng thở đều đều. Yuri cũng không nói gì thêm.
Chẳng bao lâu sau, sức nặng trên vai anh lại tăng thêm một chút. Anh đoán người này đã thực sự ngủ quên rồi.
Yuri nhìn xuống Ling Shinru và ngáp dài. Mí mắt cũng trở nên nặng trĩu. Yuri liếc nhìn đồng hồ và nhắm mắt lại. Không có gì ngọt ngào hơn một giấc ngủ ngắn.
Nhưng. Mùi nước.
Yuri lại nhấc cánh tay lên và lặng lẽ ngửi mùi hương của chính mình.
Anh vẫn không biết mình có mùi như thế nào, nhưng nếu nó giúp trái tim nặng nề của Ling Shinru thoải mái thì không sao cả.
Yuri tựa đầu vào lưng ghế. Cơn buồn ngủ chập chờn ập đến.
Cảm giác thật dễ chịu với sức nặng trên vai.
Yuri nghĩ rằng bên trong chiếc xe này, chứa đựng nhiệt độ cơ thể và tiếng thở của cậu ta khi người này dựa vào vai mình, giống như đang ở dưới nước, và anh thư giãn trong tâm trạng yên bình.
(Hết chương 28)