Người đàn ông đứng ở lối vào tầng hầm gật đầu, mở cánh cửa sắt khi Yuri nói đến tìm ông Yun-an và bảo anh đi vào. Cách anh ta liếc nhìn thứ Yuri đang cầm, cho thấy người bên trong đã gọi báo. Theo hướng người đàn ông chỉ, Yuri bước xuống một con đường hẹp xuống tầng hầm, nơi nhiều căn phòng rộng rãi nối liền nhau.
Tầng hầm không rộng đến thế.
Có khoảng bốn hoặc năm phòng có diện tích khoảng vài pyeong. Thỉnh thoảng, qua cánh cửa hé mở, Yuri thấy căn phòng trống rỗng, hoặc ít nhất có một chiếc giường sắt tạo cảm giác hoang tàn và lạnh lẽo.
(Note: Pyeong là một đơn vị diện tích và không gian sàn của Hàn Quốc)
Tuy nhiên, điều còn đáng sợ hơn cảnh tượng được tận mắt chứng kiến là tiếng được tiếng không phát ra từ một căn phòng ở cuối tầng hầm.
Tiếng động hỗn tạp của kha khá người, kim loại cọ xát trên sàn và âm thanh xé băng dính trộn lẫn với nhau.
Những âm thanh đó, nếu nghe riêng cũng không có gì khác biệt, khiến tai anh khó chịu một cách kỳ lạ, có lẽ vì anh đoán được cảnh tượng bên trong.
Một người đàn ông đứng canh trước cửa, đã dõi theo Yuri kể từ khi anh bước xuống. Anh ta nhìn cuốn sổ và ngay lập tức gật đầu.
“Anh định đưa nó cho ngài Yun-an phải không? Nhưng hãy xem nào, anh sẽ phải chờ một chút. Vừa mới bắt đầu thôi.”
“Để xem xem,” người đàn ông nhìn vào phòng qua cái khe vuông dài trên cánh cửa sắt, tặc lưỡi: “Đến sớm hơn một chút thì tốt rồi”. Yuri nghĩ mình có thể giao cuốn sổ cái cho người đàn ông này và quay về.
Tuy nhiên, người đàn ông dường như không hiểu được những suy nghĩ đó và cũng không yêu cầu Yuri đưa sổ cái cho mình.
Dường như anh ta cho rằng Yuri là cấp dưới của chú Ba, thậm chí không bảo anh lên trên đợi.
Anh tự hỏi có nên ra ngoài đợi hay không, nhưng người gác cổng không để ý đến Yuri.
Anh ta chỉ thốt một câu bâng quơ, “Ồ, đói quá. Còn chưa được ăn trưa,” như thể Yuri đương nhiên phải đợi ở đó cho đến khi công việc hoàn thành. Có lẽ trong những trường hợp như thế này, người chuyển đồ phải đợi ở ngoài cho đến khi bên trong xong việc.
Yuri lấy từ trong túi thanh ngũ cốc - luôn để dành một hoặc hai thanh cho Ling Shinru, người đôi khi quá bận rộn với công việc nên không có cả thời gian để ăn. Sau khi đưa nó cho người gác cổng, Yuri quyết định đứng cạnh anh ta và chờ đợi.
Anh có thể nhìn thấy khung cảnh bên trong căn phòng qua cái khe dài trên cánh cửa sắt ngang tầm mắt.
Người đầu tiên đập vào mắt anh là Ling Shinru. Cậu ta không cười như khi ở văn phòng mà mang một vẻ mặt điềm tĩnh. Cách đó vài bước, anh cũng thấy một người mặc áo đen.
Và trước mặt cậu ta, một gã đàn ông mặc áo khoác đen đang hung ác nắm tóc một người. Người đàn ông bị băng dính che miệng và hai tay bị quấn băng dính sau lưng dường như là nạn nhân của ngày hôm nay.
“Thằng này đã trộm thuốc. Chắc đã như vậy được nửa năm rồi. Nghe nói nó đã ăn trộm rất nhiều và đã bán chúng được một thời gian rồi.”
Người gác cổng vừa cắn thanh ngũ cốc vừa ngó vào, chặc lưỡi chửi: "Tên ngu ngốc." Thì ra số thuốc bán ra bị cảnh sát thu giữ, dẫn đến các cuộc trấn áp được tăng cường và việc kinh doanh của họ phải đóng cửa một thời gian.
“Việc làm ăn phải ngừng một thời gian và đời thằng đó cũng xong rồi.”
Người gác cổng nhún vai rồi ngồi xuống chiếc ghế cách đó vài bước. Có lẽ cho rằng Yuri sẽ đảm nhận vai trò gác cửa, anh ta lấy điện thoại từ trong túi ra và bắt đầu nghịch nghịch nó.
Yuri liếc vào phòng mà không nói một lời. Nói chính xác thì anh đang nhìn Ling Shinru. Cậu ta sẽ không trực tiếp ra tay và chỉ đứng đó thờ ơ quan sát.
Đôi mắt không hề có chút tình cảm như mắt cá chết, chả hề quan tâm đến những gì đang diễn ra. Nó rất xa lạ. Trước đây Ling Shinru chưa bao giờ nhìn Yuri như vậy.
Nếu nghĩ lại, gần đây, mắt họ hiếm khi chạm nhau. Ngay cả khi thỉnh thoảng có thì nó cũng không kéo dài lâu.
Tuy nhiên, có những lúc Ling Shinru vô thức đưa mắt nhìn Yuri. Những lúc đó, anh không biết đối phương đang nghĩ gì. Liệu cậu ta có nghĩ đến việc gia hạn hợp đồng hay sao? Hay những chuyện khác?
Ling Shinru, người thỉnh thoảng nghiến chặt răng nhìn Yuri, khi nhận ra, cậu ta sẽ lặng lẽ ngoảng đi nơi khác. Có vẻ như cậu ta còn không muốn chạm mắt với anh.
Sáng nay cũng vậy. Họ ăn sáng trong im lặng, chỉ trao đổi một hai lời vụn vặt thì chuông điện thoại reo. Đó là James.
『Có vẻ như sắp hết hạn hợp đồng rồi nhỉ. Cậu định làm gì tiếp theo? Sẽ ở lại đó hay sẽ quay trở lại? Nếu định quay lại, tôi sẽ chuẩn bị trước một chỗ cho cậu.』
Nói chính xác hơn, Yuri liếc nhìn Ling Shinru trong khi nghe James thành thật thú nhận muốn phân phối cho mình khhoois công việc mà Kyle đã chất đống lại.
Ling Shinru, người đã nhìn chằm chằm vào Yuri từ lúc anh nhận điện thoại, 'James à?', nhẹ cau mày khi mắt họ gặp nhau. Có vẻ cậu ta bối rối khi anh liếc nhìn mình trong lúc nói chuyện điện thoại.
'Chà, tôi vẫn chưa biết. Bên này vẫn chưa ra quyết định. Tôi sẽ liên lạc với anh sau khi quyết định được đưa ra.'
『Hợp đồng sắp đến thời hạn mà vẫn chưa rõ à? Được rồi. Hãy quay lại càng sớm càng tốt nhé. Trung Quốc xa quá.』
James càu nhàu, “Tôi còn không thể nhờ cậu mấy việc nho nhỏ được,” và cúp điện thoại sau vài câu hỏi thăm ngắn gọn. Yuri cũng đặt ống nghe xuống rồi quay lại bàn ngồi xuống.
Ling Shinru không nói gì. Cậu ta có thể đoán tại sao James lại gọi chỉ bằng vài câu Yuri nói.
Có gia hạn hợp đồng hay không, Yuri giao quyền quyết định cho Ling Shinru. Nếu cậu ta không đưa ra quyết định, Yuri không thể lập kế hoạch cho tương lai. Nhưng anh không có ý định thúc giục đối phương. Ngay cả khi cậu ta trì hoãn đến ngày hợp đồng kết thúc, tất cả những gì anh có thể làm là để cậu ta suy nghĩ thật kỹ rồi đưa ra câu trả lời.
‘Gia hạn hay kết thúc hợp đồng ở đây?’
Yuri nhìn Ling Shinru đứng đó với khuôn mặt vô cảm, và lặng lẽ thở dài.
Trong khi đó, trong phòng 'công việc' đang bắt đầu. Đúng như người gác cửa đã nói, 'phần việc' ngày hôm nay có lẽ sẽ không thể hoàn thành một cách nhẹ nhàng được.
Chỉ riêng việc trộm thuốc đã là một vấn đề lớn rồi. Đặc biệt, chú Ba của Shinru là người luôn đặt nặng việc trừng phạt lỗi lầm nên sẽ không thể nào bỏ qua được.
Hơn nữa, kẻ này là nguyên nhân việc làm ăn phải ngừng lại một thời gian nên dù thế nào đi chăng nữa, anh ta sẽ không có kết cục tốt lành gì.
“Vậy mày muốn kiếm được nhiều tiền như vậy để làm gì? Mấy xu đấy cũng không thể cứu được mạng mày đâu? Thật ngu xuẩn.”
Giọng của người mặc áo đen ầm ầm vang lên. Cùng lúc đó, một tiếng ‘rắc’ chói tai và một tiếng rên rỉ nghèn nghẹt rỉ ra khỏi cái miệng bị dán băng dính. Kẻ xấu số ngã lăn lộn trên sàn. Người đàn ông đứng bên cạnh túm lấy gáy, bắt anh ta ngồi dậy lần nữa.
“Mày đã kiếm được một vài xu, nhưng có biết phía mình sẽ mất bao nhiêu không? Ngay cả khi cắt xẻ cơ thể của mày thành nhiều mảnh và bán nó, sẽ không bù được dù chỉ 1/100 số đó. Mày sẽ làm gì đây? Hử?"
Hỗn hợp của những giọng mắng chửi gay gắt và âm thanh đánh vào da thịt tiếp tục. Ở một góc phòng, chú Ba đang ngồi trên ghế và chỉ giương mắt nhìn họ. Có vẻ như ông ta đang để thuộc hạ toàn quyền ra tay, ngoại trừ quyết định cuối cùng.
Ling Shinru đang im lặng nhìn tất cả. Mặc dù những người bình thường sẽ khó giương mắt quan sát những gì đang diễn ra ở đây, nhưng cậu ta lại không có nhiều biểu cảm.
Không, có vẻ như tâm trí của cậu ta đó không ở đó chút nào.
Không lâu sau, người đàn ông tóc rối bắt chuyện với Ling Shinru.
“Cậu chủ, ổn chứ? Sắc mặt có vẻ hơi nhợt nhạt.” Người đàn ông có mái tóc rối bù đang nhìn Ling Shinru như đang vui vẻ hơn là lo lắng, đôi mắt lộ ra ý cười.
Người mặc áo đen lên tiếng: “Sẽ quen thôi, cậu chủ a,” dường như cũng có tâm trạng tương tự như người tóc rối.
Cho đến lúc đó, Ling Shinru dường như đang nghĩ đi chuyện khác. Chỉ đến khi nghe họ gọi tên mình, đôi mắt như cá chết mới hiện lên một tia sáng yếu ớt.
“Nước da trông không tốt chút nào? Cậu ổn không? Cảnh này có quá máu me không?”
“A…do dạo này tôi ngủ không được tốt. Không sao đâu, chỉ đến mức này thôi thì đã là gì.” Ling Shinru vừa nói vừa lắc đầu rồi ra hiệu, "Tiếp tục đi." Còn hai người đàn ông nhìn nhau.
Họ trông có vẻ chưa thoả mãn, không ưa việc cậu thiếu gia mặt trắng rụt rè, thậm chí không thể nhìn vào cảnh trước mặt, lại bình tĩnh nói 'chỉ thế này thôi đã là gì' như thể đang ra oai với họ.
Người đàn ông tóc bù xù lén nhìn chú Ba. Ông ta chỉ khoanh tay đứng nhìn, không đưa ra dấu hiệu gì. Có vẻ như ông ta chỉ nhìn mà không can thiệp hay cho dừng bất cứ việc gì họ làm. Đó là một sự cho phép không thành tiếng.
Người mặc áo đen đang túm tóc người đàn ông bị trói, đứng dậy. Sau đó anh ta cười khẩy và nói với Ling Shinru.
"Thế nào? Cậu chủ có muốn tự mình ra trận không? Dù bình thường cậu chủ sẽ không phải tự mình ra tay, nhưng sau này cậu sẽ thường sẽ gặp nhiều vụ khó nhằn hơn thế này nên bây giờ tự mình thử một lần cũng được mà, phải không?”
"Tôi sao?"
Ling Shinru nhìn xuống gã đàn ông máu me đang gục trên sàn, cảnh tượng mà chỉ nhìn một cái thôi cũng đủ làm người ta nhăn mặt.
Ling Shinru thờ ơ liếc người đàn ông một cái rồi chuyển ánh mắt sang người có mái tóc rối bù.
Từ gã tóc rối đang cười toe toét, cậu ta quay sang người mặc áo đen bên cạnh đang nhìn mình với khuôn mặt tương tự. Cuối cùng là chú Ba đang ngồi cách xa một chút.
Chú Ba cau mày với Ling Shinru thoạt nhìn hơi bất ngờ, nhưng đang định nói điều gì đó thì lại ngậm miệng lại. Và rồi ông ta quyết định sẽ không can thiệp và chỉ ngồi nhìn thôi.
“Được thôi. Hãy thử xem.” Ling Shinru hạ ánh mắt xuống người đàn ông đang gục xuống sàn, người đang co quắp, khó nhọc mở đôi mắt sưng tấy, sợ hãi ngước lên.
Sau khi cẩn thận quan sát người đàn ông đó, Ling Shinru đưa tay cởi băng dính trói cổ tay của anh ta ra. Rạch, rạch, khi cuộn băng bị xé ra, đôi mắt sưng húp mở to nhìn Ling Shinru. Đôi tay vốn bị trói đã được giải thoát. Người đàn ông run rẩy, nhìn Ling Shinru với ánh mắt vừa sợ sệt vừa có chút biết ơn.
Người đàn ông to lớn đang theo dõi từ phía sau Ling Shinru nhướn mày và tặc lưỡi.
‘‘Cậu chủ nhỏ, không để thả thằng này được. Đối với cậu, trông nó có vẻ đáng thương, nhưng hôm nay phải xử nó để làm gương-”
Nhưng trước khi anh ta nói xong.
Ling Shinru đứng dậy và nhặt một cây búa to bằng cẳng tay đang dựa vào bức tường bên cạnh. Cậu ta nắm lấy tay cầm và lắc nó một hoặc hai lần để ước chừng trọng lượng của nó, sau đó đập xuống đầu người đàn ông.
Không hề có tiếng la hét nào bật ra.
Máu túa ra và ngay lập tức nhuộm đỏ sàn nhà. Người đàn ông đang nằm chỉ giật giật, và các ngón tay co giật.
“Vẫn còn ý thức sao? Cứ nằm đó đi. Trói tay chân thì sẽ vướng víu lắm.”
Ling Shinru lãnh đạm nhìn người đàn ông và nhỏ tiếng lẩm bẩm. Chiếc búa bị ném bất cẩn lăn trên sàn đá tạo ra tiếng ‘Keng’ nặng nề. Đột nhiên, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Ngoại trừ Ling Shinru, không ai đang di chuyển.
“Anh có một chút không may mắn. Bây giờ tâm trạng tôi đang rất tồi tệ. Đầu óc đang rối bùi cả lên. Tại sao lại đi ăn trộm của người khác chỉ để thành ra thế này?”
Ling Shinru tặc lưỡi và đá nhẹ người đàn ông, lật người anh ta lại. Mặc dù gần như bất tỉnh nhưng anh ta vẫn còn chút tỉnh táo, người co giật. Và sau đó, một cú đá giáng xuống đầu gối. Tiếng xương bị gãy vang lên cùng với một tiếng rên.
“Một thứ của tôi cũng từng bị lấy mất và tôi thực sự cảm thấy tồi tệ. Tôi chỉ muốn giết kẻ đã lấy đi thứ thuộc về mình.”
Một biểu cảm không vui xẹt qua gương mặt đẹp trai. Lông mày nhăn lại và khoé miệng nhếch lên. Đồng thời, đầu gối còn lại của người đàn ông cũng bị đá gãy.
Ling Shinru không nói gì, gót chân đè vào đầu gối gãy nát. Cậu ta đứng đó im lặng, như đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình rồi lẩm bẩm với bản thân.
“Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi nghĩ như vậy sẽ tốt hơn.”
Tiếp theo là âm thanh của một thân thể bị giẫm đạp. Tiếng thịt bị nghiền nát. Tiếng xương bị gãy.
“Cho nên, bây giờ, tôi rất lo sợ thứ gì đó của mình bị lấy đi. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi…"
“Tôi rất sợ,” cậu ấy dường như thì thầm.
Nhưng tiếng thì thầm trầm thấp cũng bị tiếng xương sườn bị đá gãy át đi.
Cảnh tượng như ở trong địa ngục.
Mặc dù Yuri đã quen với cảnh chết chóc nơi con người mất đi tính mạng nhờ những trải nghiệm trong quá khứ nhưng sống lưng vẫn thấy ớn lạnh.
Thứ duy nhất chuyển động trong phòng là Ling Shinru. Người đàn ông đã bị nghiền nát dưới chân cậu ta co giật và bất động. Có lẽ anh ta đã chết.
Hai người đàn ông phía sau không nhúc nhích, mặt nhợt nhạt nhìn cậu ta.
Ngoài Ling Shinru, người vẫn đang vô cảm nghiền nát người đàn ông bằng những cú đá của mình, người đầu tiên hành động là chú Ba đã theo dõi từ nãy.
“Cậu định giết nó à?!”
Ông ta nhăn nhó và hét lớn với Ling Shinru. Sau đó Ling Shinru dừng hành động của mình, từ từ quay lại nhìn chú mình.
“Không phải chú giao cho cháu tự mình xử lý sao?”
Ling Shinru nghiêng đầu, hỏi như đang ngạc nhiên. Chú cậu ta, người đang mở to mắt nhìn cậu ta, tặc lưỡi.
“Thằng bé này… Cần phải giữ đầu óc tỉnh táo khi xử lý công việc. Đừng mất bình tĩnh chứ!”
“Đầu cháu hoàn toàn ổn thôi, chú ạ.”
Ling Shinru cười nhìn chú mình. Ling Shinru cười khúc khích như thể không hiểu và lạnh lùng nhìn xuống vết máu vương vãi trên sàn.
“Cháu rất bình tĩnh, không nóng nảy chút nào. Ít nhất là với anh chàng này.”
Cậu ta máy móc đá nhẹ vào người nằm trên sàn, không có chút hận thù hay tức giận nào.
Người chú nhíu mày nhìn Ling Shinru rồi liếc hai người trông sợ hãi phía sau.
“Này, này, đưa Shinru ra ngoài đi. --Shinru, hôm nay hãy về đi.”
Người chú tặc lưỡi, vẫy vẫy tay ra hiệu, cả hai ngập ngừng rồi tiến lại gần Ling Shinru.
Ling Shinru thờ ơ nhìn lại nhưng cũng quay người đi về phía cửa, để họ dẫn mình ra ngoài, dù chả ai dám bắt buộc cậu ta.
“Vậy cháu xin phép đi trước ạ.”
“Trước khi về nhà, hãy ghé qua văn phòng tắm rửa và thay đồ đi. Người đầy máu từ đầu đến chân thế, ai thấy cũng chạy xa ngàn dặm.
Ling Shinru, đang bước ra ngoài cánh cửa do hai người vặn mở, bật cười nhẹ khi nghe những lời lạnh lùng của chú mình sau lưng.
“Có vấn đề gì chứ? Ai chạy chứ… "
Tuy nhiên, những lời lẩm bẩm đùa cợt của Ling Shinru đã khựng lại giữa chừng. Đó là khoảnh khắc cậu ta bắt gặp Yuri đứng ngoài cửa, và ánh mắt họ chạm nhau.
"…”
"Anh…”
Không chỉ giọng nói, cả người cũng khựng lại như công tắc bị tắc. Ling Shinru cứng đơ đúng đó, chân vẫn hơi nhấc lên để bước đi, chỉ có thể giương mắt nhìn Yuri.
Yuri im lặng nhìn cậu ta rồi cụp mắt xuống. Anh đưa cuốn sổ cái cho người đàn ông tóc rối vừa mở cửa. Sau khi nhìn sổ cái và Yuri vài lần, anh ta lập tức nhận cuốn sổ, lẩm bẩm: “Cảm ơn vì đã mang nó đến.”
Yuri đưa mắt tới chỗ chú Ba của Shinru. Ông ta cau mày rồi chậc lưỡi như bất ngờ Yuri đã đứng đó nhưng lại không nói gì.
Yuri hơi cúi đầu chào chú Ba, gật đầu với hai người còn lại.
Sau khi chào hỏi, anh lại chuyển sự chú ý sang Ling Shinru. Ling Shinru vẫn đứng đó, ngây người nhìn Yuri. Cậu ta chỉ chớp chớp mắt với vẻ mặt mê man. Yuri nhìn cậu ta một lúc rồi nói nhỏ.
“Chúng ta đi nhé?”
*