Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Chương 56
"Tại sao anh lại đưa tôi đến nhà của anh? Ngay cả khi anh có bằng bác sĩ, thông thường trong những trường hợp như thế này, người ta sẽ đưa đến phòng cấp cứu chứ? Hay anh luôn đưa những người bị bệnh về nhà?"
Biết rằng Nathaniel Miller không thể có quá nhiều lòng nhân ái đến vậy, tôi vẫn không thể không hỏi. Vì ngoài điều đó ra, tôi không thể tìm thấy câu trả lời cho việc tại sao anh lại đưa tôi đến đây. Quả nhiên, anh ta cười phá lên như thể không tin được.
" Em là người đầu tiên tôi đưa về nhà."
Nhưng như vậy thì càng khó hiểu hơn. Tôi không thể che giấu sự bối rối và hỏi.
"Vậy thì tại sao lại là tôi…"
Liếc nhìn xung quanh căn phòng một lượt, anh ta lặp lại những gì mình đã nói trước đó.
"Em không nghe thấy sao? Cái ổ chuột của em quá chật chội so với tôi."
Tất nhiên là tôi đã nghe thấy. Chỉ là tôi khó có thể tin rằng đó là tất cả lý do.
Nhưng thật may mắn là anh đã không đưa tôi tới bệnh viện. Tôi vẫn còn nợ nần chồng chất từ khoản sửa xe hơi, và nếu phải trả thêm viện phí cấp cứu, có lẽ tôi đã thực sự phá sản.
"...Đừng bảo là anh định tính phí điều trị cho tôi nhé?"
Nhớ tới tình huống xấu nhất, tôi hỏi với giọng đầy cảnh giác. Tôi không nghĩ người đàn ông này keo kiệt đến thế, nhưng anh hoàn toàn có thể làm vậy chỉ để gây khó dễ cho đối phương. Xét cho cùng, những tay luật sư vẫn thường dai dẳng hành hạ người khác theo cách đó để đạt được mục đích mà.
Nghe những lời kia, Nathaniel bật ra một nụ cười kỳ quặc.
"Biết đâu đấy."
Tôi vô thức nín thở. Trong đầu lập tức tính toán vội vàng cái giá phải trả cho người đàn ông này. Nathaniel Miller muốn gì, và tôi có thể cho anh thứ gì.
Là...
Đột nhiên, anh giơ tay lên. Kẻ mất cảnh giác là tôi lập tức giật mình, toàn thân cứng đờ. Tôi chuẩn bị tinh thần đón nhận những điều tệ nhất, khi bàn tay to lớn ấy đang tiến về phía mình. Tim tôi đập điên cuồng, cảm giác máu dường như rút hết khỏi khuôn mặt. Ký ức về bàn tay đó từng muốn thiêu đốt đôi mắt tôi bỗng sống dậy. Cái nóng rát mà tôi từng cảm nhận được sau lớp giác mạc mỏng manh. Nỗi khiếp sợ lạnh toát chạy dọc sống lưng khiến toàn thân tôi co cứng lại.
…Hả?
Thật bất ngờ, bàn tay ấy lại chạm nhẹ lên trán tôi. Tôi ngơ ngác vì hành động hoàn toàn trái ngược với những gì đã tưởng tượng. Rồi Nathaniel nhìn tôi, bình thản nói:
"Hết sốt rồi."
Tôi bàng hoàng nhận ra, bàn tay của kẻ máu lạnh mà tôi từng nghĩ không có chút hơi ấm nào, giờ đây lại mang một nhiệt độ dịu dàng đến lạ. Suy nghĩ kỹ lại, điều đó cũng thật hiển nhiên thôi. Dù Nathaniel Miller có hình dạng thế nào, dù tâm hồn anh tàn bạo đến đâu, thì về cơ bản anh vẫn là một "con người". Việc anh có thân nhiệt là lẽ đương nhiên, thế mà tôi lại cảm thấy nó thật xa lạ.
Trong khi tôi còn đang chìm đắm trong những cảm xúc hỗn độn, anh lại tiếp tục lên tiếng:
"Truyền dịch sẽ xong sau ba tiếng nữa. Em có khó chịu ở đâu không?"
Nathaniel hỏi vậy, nhưng tôi không thể lập tức đáp lại. Sau một lúc ngập ngừng, tôi mới trở về với thực tại và lắc đầu:
"Không, tôi ổn."
Đáng lẽ đây phải là lúc nói lời cảm ơn, nhưng tôi hoàn toàn không thốt nên lời. Thay vào đó, một câu hỏi kỳ lạ tuôn ra:
"Tại sao anh lại trở thành luật sư? Anh còn có bằng bác sĩ mà."
Tôi hỏi với giọng mỉa mai. Thực ra đó không phải là một câu hỏi tử tế gì cho cam. Chỉ là tôi chướng mắt trước vẻ ngoài tự mãn của người đàn ông này nên buột miệng thốt ra mà thôi. Nathaniel khẽ nhếch mép, nở nụ cười lạnh lùng đặc trưng:
"Vì nó chẳng hay ho gì."
Thấy tôi trợn mắt không nói gì, anh thản nhiên tiếp tục:
"Nhìn một người đang sống khóc lóc có vẻ thú vị hơn là cắt xén và khâu vá những xác chết. Đây có được xem là năng khiếu không?"
Nathaniel Miller tiếp tục nói, như thể anh có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ thầm kín trong lòng tôi:
"Cứ nói thẳng những gì em muốn đi."
"Đồ khốn nạn."
Tôi không ngần ngại thốt lên lời ấy rồi gay gắt trút giận:
"Với cái nhân cách đó, anh đã biện hộ cho những kẻ hiếp dâm và sát nhân. Anh cảm thấy đồng cảm với đám rác rưởi giống mình lắm sao? Anh đe dọa tống tiền gia đình nạn nhân để đạt được kết quả mong muốn, chắc hẳn anh cảm thấy rất hả hê phải không? Anh trở thành luật sư là để chứng kiến những cảnh tượng ấy hả? Để thỏa mãn khi nhìn thấy nạn nhân rơi nước mắt à!!"
Cơn giận tôi kìm nén bấy lâu bỗng bùng nổ. Có lẽ vì xúc động thái quá mà mắt tôi tối sầm lại. Để chống lại cơn chóng mặt, tôi cắn chặt môi dưới, gắng hết sức trừng mắt nhìn thẳng vào anh. Tôi đoán rằng mình sẽ nhận lại những lời mỉa mai, hoặc ít nhất là sự trách móc khó chịu.
Nhưng thật bất ngờ, anh chỉ khẽ cười. Nhìn tôi còn đang bối rối, anh chậm rãi lên tiếng:
"Chỉ nhìn nhận một chiều đôi khi khiến con người ta mù quáng."
"Anh đang nói cái quái gì thế?"
Tôi càng phẫn nộ hơn trước thái độ điềm nhiên của anh, dù tôi vừa thốt ra những lời lẽ thô tục. Nhưng Nathaniel vẫn thản nhiên tiếp tục:
"Ý tôi là, Anthony Smith có lẽ không thuần khiết như em tưởng."
Điều đó thì đương nhiên. Làm gì có ai hoàn hảo trên đời chứ.
"Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không đáng phải chịu cảnh bị hãm hiếp rồi sát hại!"
Tôi cứng đầu bào chữa, còn anh chỉ khẽ nở một nụ cười khó hiểu:
"Biết đâu được, có lẽ vậy."
Tôi không thể kìm được mà nhăn mặt. Rốt cuộc anh đang nói cái quái gì thế?
Khi hình ảnh khuôn mặt đau khổ của bà Smith thoáng hiện trong tâm trí tôi, Nathaniel chậm rãi lên tiếng:
"Những gì tôi có thể làm đã xong rồi. Nếu em muốn đi, em có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Ngay lúc đó, tôi đã thấy rõ mồn một. Bàn tay anh điều chỉnh kẹp dây truyền dịch như đang ban ân huệ. Đồng thời, những giọt dịch truyền bắt đầu chảy xuống với tốc độ nhanh chóng mặt, như đang đổ xuống ồ ạt. Tôi lập tức cảm nhận được luồng chất lỏng lạnh lẽo ùa vào mạch máu. Khi tôi giật mình nhìn về phía anh, chiếc khay cùng ống tiêm rỗng đặt trên đó lập tức lọt vào tầm mắt.
Đến lúc này, tôi mới vỡ lẽ, tại sao anh lại tỏ ra ân cần đến lạ thường - sờ trán, kiểm tra nhiệt độ. Dù có nhiệt kế, anh vẫn cố tình giả vờ dùng tay đo nhiệt độ chỉ để đánh lạc hướng, rồi lén bơm thuốc vào dây truyền dịch.
Tôi trừng mắt nhìn anh với sự kinh hoàng và phẫn nộ tột cùng, nhưng không thể cầm cự được lâu.
"Đồ chó..."
Chưa kịp thốt lên "Đồ chó chết, anh đang làm cái quái gì vậy", ý thức tôi đã nhanh chóng chìm vào bóng tối.
"Ư..."
Tôi tỉnh lại với tiếng rên rỉ thoát ra từ khóe môi. Tôi chậm rãi mở mắt, nhìn quanh căn phòng đã chìm trong bóng tối. Hoàng hôn đã buông xuống
Mình đã ngủ bao lâu rồi?
Tôi choáng váng ngồi dậy, bỗng nhận thấy thứ gì đó lủng lẳng trên tay. Ký ức ùa về những gì xảy ra trước khi mất ý thức, tôi vội ngước mắt nhìn lên - một túi dịch truyền gần như đã cạn, lập tức thu hút ánh nhìn.
"Ha..."
Tôi thở dài. Cơn sốt dường như đã hoàn toàn tan biến, không còn chút đau đầu hay cảm lạnh nào. Nhưng cùng với sự khó chịu đó là cảm giác ghê tởm bản thân, vì không thể tránh khỏi việc mắc nợ người đàn ông ấy.
Nếu Nathaniel Miller không tìm đến tôi ngay từ đầu, thì tất cả chuyện này đã không xảy ra rồi.
Nghĩ đến đó, tôi không chần chừ thêm nữa, quyết định rời giường. Tôi phải gọi taxi và rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, trước khi anh phát hiện ra.
Sau khi khóa kẹp truyền dịch và cầm túi trên tay, tôi rón rén xuống giường, rồi đột nhiên dừng lại. Ơ...Không thấy quần đâu cả.
"...Cái đ... gì thế này."
Tôi suýt thốt lên lời chửi thề, nhưng không thể phát ra thành tiếng. Đột nhiên, toàn thân mất hết sức lực, tôi ngồi phịch xuống mép giường.
Rốt cuộc tên khốn đó đang nghĩ gì?
Trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện tương tự. Ít ra bây giờ tôi còn mặc áo sơ mi và đồ lót bên trong, nên có lẽ là may mắn hơn?
Nhưng tình hình hiện tại cũng chẳng khá hơn là bao - tôi không thể ra ngoài được. Không, thậm chí còn tệ hơn vì tôi không tìm thấy quần áo của mình đâu. Rốt cuộc, tôi chỉ còn cách đối mặt với Nathaniel Miller sao?
"Haa..."
Tôi thở một hơi thật sâu, rồi đứng dậy khỏi giường. Sau đó, ký ức về những gì xảy ra ngay trước khi mất ý thức ùa về, cùng với nụ cười bí ẩn của người đàn ông đó.
"Những gì tôi có thể làm đã xong rồi. Nếu em muốn đi, em có thể rời đi bất cứ lúc nào."
"Ý tôi là, Anthony Smith có lẽ không thuần khiết như em tưởng."
"Nếu mở phiên tòa, mọi chuyện sẽ bị phanh phui hết. Không thể làm vậy được. Tôi phải bảo vệ danh dự của Anthony."
Danh dự.
Danh dự của Anthony Smith đã chết.
…Lý do khiến gia đình nạn nhân buộc phải thỏa thuận, dù có những chứng cứ có lợi như vậy là gì.
Rốt cuộc đó là gì?
Một dự cảm bất an lướt qua sống lưng tôi. Không còn thời gian để suy nghĩ thêm, tôi bước xuống giường và vội vã đi ra ngoài.