Run Away If You Can Novel - Chương 63

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Chương 63

Chrissy ngồi trên sofa, ánh mắt phức tạp dõi theo bóng lưng người đàn ông, người đang lầm bầm hát vu vơ và đi quanh quầy bar. Hắn nói sẽ pha trà cho cậu, rồi thẳng tiến đến quầy bar, thành thạo lấy tách và pha trà. Cách cư xử tự nhiên tới mức cậu phải nghi ngờ, liệu hắn có phải là cư dân thực sự của nơi này hay không.

 

Có lẽ là người nhà hả...?

 

Cậu thoáng nghĩ vậy, nhưng người này không tỏa ra bất kỳ mùi pheromone nào. Hơn nữa, mái tóc vàng nâu và đôi mắt xanh nhạt khiến Chrissy tin chắc, rằng kiểu hình của hắn khác hẳn Nathaniel.

 

Những đứa con của gia tộc Miller đều là Alpha trội.

 

Vậy thì người đàn ông này không có quan hệ huyết thống với Nathaniel?  Tại sao hắn có thể tự do đi lại trong nhà như vậy?

 

"Xong rồi, của cậu đây."

 

"Cảm ơn."

 

Người đàn ông đặt tách cà phê nóng vừa pha trước mặt Chrissy, rồi đặt tách trà thảo mộc của mình xuống, ngồi đối diện cậu. Đôi mắt dịu dàng và nụ cười trên môi - trông hiền lành đến mức vô tình khiến người đối diện mất cảnh giác. Chắc chắn hắn ta không phải là kiểu người có thể bắt gặp trong nhà Nathaniel Miller rồi. Chrissy không ngừng suy nghĩ, rồi đưa tách lên môi, vừa vờ uống cà phê vừa lén quan sát. Hắn mặc chiếc áo sơ mi cũ kỹ và chiếc quần jean cũng sờn rách, trông hoàn toàn lạc lõng trong không gian sang trọng này. Bàn tay với móng tay cắt tỉa gọn gàng là điểm duy nhất cứu vãn chút ấn tượng về hắn, nhưng chỉ có thế mà thôi. Rốt cuộc, người đàn ông này đang làm gì ở đây?

 

"Tôi đến sửa bồn rửa trong phòng tắm."

 

"Hả?"

 

Chrissy bất giác hỏi lại câu nói bất ngờ. Hắn cười và tiếp tục:

 

" Vì nước ở bồn rửa mặt thoát không tốt nên tôi đến để xem xét. Nhưng tôi lỡ tay làm hỏng, thế là bị nước lạnh đổ ướt hết cả người... trong lúc dọn dẹp, lau chùi, tắm rửa thì tôi cũng giặt quần áo luôn...."

 

"À..."

 

Lúc này, Chrissy mới gật đầu hiểu ra. Cậu đã nắm được tình hình trước mắt. Nhưng có vấn đề, rốt cuộc người đàn ông này là ai.

 

Nếu là người của gia tộc Miller, không đời nào hắn lại tự tay đi sửa bồn rửa mặt thế này.

Chrissy vẫn không thể tin nổi. Nathaniel – kẻ kiêu ngạo đến mức từng tuyên bố: ngay cả những người mẫu đình đám nhất cũng không xứng với anh – lại có mối quan hệ thân thiết với thợ sửa bồn rửa mặt? Nhưng nhân viên của công ty lại biết người này...

Dòng suy nghĩ của Chrissy đột ngột dừng lại. Tốt nhất nên hỏi thẳng thôi. cơ hội đã vuột mất rồi, vì cậu vội vã khẳng định mình đã biết hắn là ai. Một sai lầm ngớ ngẩn, nhưng hậu quả thật khó lường. Giờ chỉ còn cách...

"Xin lỗi, tôi nên gọi anh là gì? Tôi chưa kịp nghe danh tính của anh."

 Chrissy ngập ngừng hỏi, liếc nhìn sắc mặt đối phương. May thay, người đàn ông vẫn mỉm cười thân thiện.

"Tôi là Connor Niles. Cứ gọi tôi là Koi."

Hắn dường như nghĩ Chrissy đang bối rối vì quên tên. Và không chần chừ, hắn nhanh nhảu hỏi lại:

"Còn tôi nên gọi cậu thế nào? Chắc chắn tôi đã nghe qua rồi, nhưng chẳng nhớ nổi. Thật xin lỗi."

Qua cách phản ứng đó, Chrissy càng khẳng định giả thuyết của mình. Cậu nở nụ cười xã giao:

"Tôi là Chrissy Jean. Anh có thể gọi tôi là Chrissy hoặc Chriss tùy thích."

"Chrissy, được đấy." Gật đầu ra vẻ đã hiểu, hắn vui vẻ hỏi: "Cậu muốn dùng chút bánh quy không? Hay bánh ngọt?"

"Không, cảm ơn anh. Thế này là được rồi."

 Chrissy nhẹ nhàng từ chối, nhưng đầu óc vẫn quay cuồng. Hắn không phải người nhà của Nathaniel ư? Vậy mối quan hệ giữa họ là gì?

Mình đang phức tạp hóa vấn đề chăng?

Bỗng Chrissy chợt nghĩ ra điều gì đó. Để kiểm chứng ý tưởng vừa lóe lên, cậu cố ý giữ khoảng cách rồi tự nhiên bắt chuyện:

"Chuyện này có thường xảy ra không? Ý tôi là những sự cố cần anh đến sửa ấy."

"À, không. Cũng không thường xuyên lắm." Koi cười đáp. "Tôi khá bất ngờ khi biết ngôi nhà cao cấp thế này cũng gặp trục trặc. Nhưng hầu hết đều sửa được nhanh thôi. Toàn mấy thứ đơn giản tôi thường tự làm ấy mà."

Đúng rồi. 

 

Chrissy thầm cảm thán, rằng việc đến sửa chữa rồi lại còn tắm rửa và dùng máy giặt là một hành động vô cùng táo bạo, nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, đời người đủ kiểu . Thậm chí, đã từng có kẻ đột nhập vào nhà người khác để trộm cắp, rồi ăn uống và ngủ say sưa nữa kìa.

 

Nếu Nathaniel Miller - kẻ cầu toàn khó tính biết chuyện, chắc chắn anh sẽ nổi điên muốn giết người này ngay lập tức mất.

 

Cơ mà, ngay cả nhân viên công ty cũng biết, thì có lẽ đây là điều được ngầm cho phép rồi. Suy cho cùng, việc tắm rửa sạch sẽ và dọn dẹp gọn gàng trước khi rời đi - vẫn tốt hơn là bước ra cửa với thân hình dính đầy bụi bẩn...

 

Nhưng liệu Nathaniel Miller có dễ tính đến vậy?

 

Chrissy lại lén nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện. Làn da hắn sạch sẽ, đôi mắt trong veo. Sống mũi cao vừa phải, đường nét khuôn mặt hài hòa, đôi môi anh đào đang nở nụ cười dịu dàng. Có lẽ do tính chất công việc lao động chân tay, đôi vai hắn khá rộng, chân tay dài và thẳng, nhưng những ngón tay lại thon dài, mảnh mai đến lạ.

 

Không phải gu của Nathaniel Miller, mà là gu của mình thì đúng hơn?

Chrissy chợt nghĩ vậy. Nếu người đàn ông này đến sửa bồn rửa mặt cho mình, cậu chắc chắn sẽ tán tỉnh và ngủ cùng hắn luôn. Mà hắn không có quan hệ đặc biệt gì với Nathaniel, vậy thì mình muốn làm gì chẳng được, phải không nhỉ?

Tỉnh táo lại nào! Chrissy tự nhủ mình phải tập trung vào mục đích ban đầu. Việc quan trọng nhất bây giờ là thu thập thông tin từ Nathaniel Miller mới đúng.

 

À... xin số liên lạc thì chắc là được chứ?

 

Cậu cho rằng đó là ý tưởng hay ho. Dù bây giờ hay sau này, khi có thời gian rảnh, cậu hoàn toàn có thể phát triển mối quan hệ với người đàn ông này. Gặp được một người hợp gu đến vậy không phải dễ dàng đâu.

 

Nghĩ vậy, Chrissy uống cạn ly cà phê, rồi khẽ đẩy chiếc cốc rỗng về phía trước.

 

"Koi, anh có thể cho tôi thêm một ly nữa không? Có vẻ anh Miller sẽ đến muộn ấy."

 

"Ồ, được thôi. Để tôi lấy cho cậu."

 

Koi cầm lấy chiếc cốc rỗng, mỉm cười với Chrissy rồi hướng về phía quầy bar.

 

"Tôi biết rõ mọi thiết bị trong ngôi nhà này đấy."

 

Chrissy đáp lại bằng nụ cười: "Thế thì cũng yên tâm rồi."

 

Koi lẩm nhẩm bài hát theo giai điệu nào đó, nhấn nút trên máy pha cà phê. Chrissy lặng lẽ đứng dậy, quan sát hắn qua quầy bar. Bờ lưng thẳng và đôi chân dài của hắn thật thu hút làm sao. Không hiểu hắn tìm đâu ra chiếc quần jean cũ kỹ thùng thình ấy nhỉ. Nếu cởi bỏ nó ra, chắc chắn sẽ còn tuyệt hơn nữa...

 

Mình muốn cởi bỏ cái quần jeans rác rưởi đó và cọ dương vật vào...

 

"Của cậu đây."

 

Giọng nói bất ngờ vang lên khiến Chrissy giật mình. Không biết từ lúc nào, Koi đã đi vòng qua bàn bar và đưa chiếc cốc cho cậu. Chrissy hoảng hốt chớp mắt, vội vàng nở nụ cười gượng gạo, đưa tay ra.

 

"À, vâng. Cảm ơn anh... A, nóng quá!"

 

Chiếc cốc nghiêng đi vì cậu vụng về. Theo phản xạ, cậu lùi lại, nhưng dòng chất lỏng đen đã kịp đổ ập lên áo sơ mi.

 

"Chrissy!"

Koi hoảng hốt hét lên, thấy Chrissy kêu thất thanh. Đây là quả báo cho những ảo tưởng vô ích sao? Chrissie vừa nghĩ thế, vừa vội vã cởi chiếc áo sơ mi ướt đẫm ra. Thế nhưng, Koi vẫn liên tục thúc giục trong hoảng loạn:

 

"Ôi trời, ôi trời, làm sao bây giờ! Cậu sẽ bị bỏng mất, cởi ra nhanh, nhanh lên!"

 

"Đợi đã, Koi, chờ một chút..."

 

"Phải cởi thật nhanh! Mau lên, phải làm mát ngay!"

 

"Khoan đã, đợi tôi một chút!"

 

"Nhanh lên!"

 

Trong lúc cả hai đều hoảng hốt, Koi vội túm lấy và giật mạnh áo cậu. Chrissy đẩy vai hắn ra để ngăn lại, nhưng vải áo sơ mi bị kéo căng khiến những chiếc cúc bật ra bay đi. Một màn hỗn chiến ngắn ngủi diễn ra giữa Koi - kẻ đang cố cởi áo, và Chrissy - người cố gắng đẩy hắn ra. Rồi Chrissy mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau.

 

"A!"

 

"Úi!"

 

Cả hai cùng thốt lên kinh ngạc. Chrissy nằm ngửa một cách không mấy đẹp mắt trên ghế sofa, còn Koi thì úp sấp lên người cậu. Cả hai nằm im lặng một lúc, chưa kịp nhận ra tình hình.

 

Cái quái gì thế này...

 

Chrissy nhăn mặt, kìm nén tiếng than. Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên phía trên họ:

 

"Hai người đang làm trò quái quỷ gì thế?"

 

Ngay lập tức, cậu tỉnh táo lại. Khi Chrissy hoảng hốt quay đầu nhìn, ánh mắt cậu chạm phải đôi mắt tím lạnh giá đang nhìn chằm chằm xuống.

 

Nathaniel Miller đang đứng đó, nhìn họ với khuôn mặt lạnh lùng.

Bình luận
elise
Ashley mà biết thì tới số nhé.
Trả lời·2 giờ trước
levananstg
levananstgChương 63
Dâu lớn có khác, gặp mộng chè mà đã như vậy ròi
Trả lời·2 giờ trước
alexa
Cừi chết ông Ash mà bic ổng xẻo từng đứa một
Trả lời·2 giờ trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo