Sampal Novel - Chương 121

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 121

Không còn sự ồn ào, quán cà phê trở lại bình yên. Quản lý nói rằng anh ta sẽ sớm trình báo vụ việc. Anh ta kể lại rằng đã gặp Moo Kyung hôm nay để kể chi tiết về những hành vi ngang ngược của vị khách, và rất ngạc nhiên khi thấy Hong Ju đang tranh cãi với người đó trước quán cà phê. Nhìn thì không vậy mà cũng có gan lắm, quản lý vừa nói vừa dùng khuỷu tay thúc vào người Hong Ju, rồi lại nhận được cuộc gọi của Moo Kyung, rời đi.

“Haizz, không biết khi nào anh ấy mới về.” 

“……”

[Có bị thương không?]

Vừa thấy điện thoại rung, Hong Ju liền kiểm tra. Dù không có gì đặc biệt nhưng việc anh có thời gian nhắn tin chứng tỏ mọi chuyện không quá nghiêm trọng.

[Không có gì ạ. Anh đang ở sở cảnh sát sao?]

Nhưng sau đó không có tin nhắn trả lời. Dù không thể tập trung làm việc, cậu vẫn cố gắng di chuyển không ngừng nghỉ. Mãi đến khi trời chạng vạng, quản lý mới quay lại, và Kyung Han tò mò hỏi về kết quả. Vì trong quán có vài vị khách, quản lý hạ giọng kể lại câu chuyện.

“Hóa ra gã đó là dân lừa đảo. Hắn ta là sinh viên ôn thi công chức ở học viện trong tòa nhà rạp chiếu phim. Hắn ta cứ đi quanh các cửa hàng gần đây, phàn nàn rồi dùng số tiền hoàn lại để ăn uống và mua sách.” 

“Hả? Vì đến sở cảnh sát nên hắn ta đã thú nhận sao?” 

“Không. Chưa đến nơi hắn ta đã túm lấy ống quần, lạy lục rồi khai tuốt tuồn tuột. Hắn ta nói là sinh viên công chức nên không thể ra vào sở cảnh sát, khóc lóc om sòm…”

Anh ta cứ nói về pháp luật nhưng cuối cùng lại cầu xin lòng thương hại. Tất nhiên, vấn đề ở đây là người mà anh ta cầu xin lại là Moo Kyung chẳng hề có chút lòng trắc ẩn nào. Hong Ju nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại vẫn im lặng.

“Thời gian làm chuyện đó thì nên dành để học bài. Nhưng ông chủ không tha cho hắn ta chứ? Nếu tha thì hắn ta lại tái phạm mất.” 

“Đương nhiên là không. Ông chủ còn gọi cả luật sư đến nữa mà.” 

“Đúng là một bài học thích đáng.”

Quản lý cho biết đã đến sở cảnh sát để làm thêm vài lời khai. Dù cần thêm thời gian để có kết quả, nhưng vì anh ta không chỉ lừa một hai nơi nên khó có thể thoát khỏi sự trừng phạt. Hong Ju khẽ vuốt ngực, cảm thấy nhẹ nhõm.

“Dù sao thì, nhờ có Hong Ju mà mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng.” 

“Hả?”

Hong Ju nghiêng đầu sang trái, nhìn về phía giọng nói của người quản lý.

“Thật ra lúc nãy ông chủ vẫn còn lưỡng lự, trình báo cũng được mà không cũng được. Nhưng khi thấy Hong Ju giữ chặt gã đó, anh ấy đã thay đổi ý định. Anh ấy nói, ‘Dám động vào nhân viên làm thêm của tôi sao.’” 

“À…”

Hóa ra là vậy. Cậu đã nghĩ tại sao anh lại vuốt ve vai cậu quá lâu. Có lẽ với Moo Kyung, đó mới là vấn đề lớn nhất. Hong Ju gượng gạo gật đầu rồi rời đi. Từ nãy đến giờ, cậu cứ nắm rồi lại buông điện thoại, chờ đợi tin nhắn từ Moo Kyung.

Các nhân viên làm thêm buổi sáng nghe tin đều rất vui. Họ tiếc tiền hoàn lại dù không phải tiền của mình, giờ thì cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu lướt qua phòng chat đầy những biểu tượng cảm xúc nhưng không nói gì. Bởi vì Moo Kyung vẫn chưa liên lạc lại.

Tin nhắn mà cậu chờ đợi cuối cùng cũng đến vào lúc dọn dẹp cuối ngày.

[Bãi đỗ xe]

Hong Ju di chuyển nhanh hơn bình thường, hối hả tan ca. Sau khi chào tạm biệt Kyung Han, cậu quen thuộc đi đến bãi đỗ xe. Vừa ngồi vào ghế phụ, đưa đồ uống ra, Độc Xà đã thò đầu ra từ ghế sau.

“Hong Ju cũng có kinh nghiệm đấy chứ, hả? Thật sự, ánh mắt thằng đó đáng sợ vậy mà cậu không sợ.” 

“Anh đã nói Hong Ju là một đứa đáng sợ mà. Em cũng đừng có đùa.”

Moo Kyung dùng ngón trỏ ấn mạnh vào trán Độc Xà. Hắn ta giả vờ ngã ngửa ra sau.

“Được, được rồi. Đùa giỡn nữa thì em cũng bị đánh. Mà này, không có phần tôi à?”

Mang theo một ly đồ uống đã trở thành thói quen, hôm nay Hong Ju không hề biết Độc Xà cũng có mặt. Nếu biết trước, cậu đã mang hai ly. Hong Ju lúng túng quay người lại.

“……Tôi không biết có cả anh. Để tôi mua gì nhé? Gần lối vào bãi đỗ xe cũng có quán cà phê.” 

“Thôi. Nó buổi tối chẳng có việc gì làm, không cần uống cà phê đâu.” 

“Ôi, chết tiệt, lên nhầm xe rồi.”

Độc Xà vỗ trán một cái thật mạnh, hối hận.

“Nên anh mới bảo em tự đi mà. Nghe lời anh thì em sẽ được lợi.” 

“Này, ông chú, đừng nói nữa, lái xe đi.” 

“Để anh thắt dây an toàn cho nhé, Hong Ju à.”

Moo Kyung phớt lờ lời Độc Xà, cố tình tỏ ra dịu dàng. Anh gọi tên cậu một cách thân thiết, thậm chí còn sờ vai cậu.

“Ha…”

Tiếng thở dài của Độc Xà chìm vào tiếng nổ máy. Hắn ta đã mang đồ đạc đến ở phòng khách một thời gian, có vẻ gần đây đã chuyển đến nơi khác.

“Hong Ju, nếu ông già này nói những lời thô tục, cậu cứ ghi âm lại rồi báo cáo nhé? Tôi sẽ giúp cậu. Chúng ta giải quyết bằng pháp luật!”

Độc Xà cứ la hét về pháp luật cho đến khi xuống xe. Moo Kyung đã phải cố lắm mới không đuổi hắn ta xuống giữa cầu. Chỉ có một người rời đi nhưng trong xe trở nên rất yên tĩnh.

“Anh đã nói với nó là đừng gặp em và các nhân viên ca sáng để xin lỗi. Không nên để thằng đó để ý đến làm gì.” 

“Vâng, em thì không sao, nhưng ca sáng thì hơi lo.”

Không biết cuộc điều tra sẽ kéo dài bao lâu nhưng dù sao thì họ vẫn phải tiếp tục làm việc ở đây. Không biết khi nào người đàn ông đó sẽ đột nhiên xuất hiện để trả thù. Hơn nữa, ca sáng có hai cô gái, nếu anh ta lại làm loạn như lúc nãy thì sẽ rất nguy hiểm. Khi Hong Ju tiếp tục lo lắng cho ca sáng, Moo Kyung trấn an cậu rằng quản lý sẽ luôn có mặt vào buổi sáng.

“Giờ thì sẽ không có vị khách nào lừa đảo quán nữa. Vì Goo Hong Ju sẽ đuổi theo và đòi lại hết.” 

“Tất nhiên rồi.”

Những người khác thì không biết nhưng cậu đã quá quen với những chuyện như thế này. Hong Ju nhìn chằm chằm vào khóe môi Moo Kyung đang cười nhẹ rồi mở lời.

“Nhưng mà, em nghĩ nếu báo cáo từ đầu thì tốt hơn. Mấy nghìn won thôi nhưng chi cho một người như vậy thì thật phí.” 

“Không phải mấy chục triệu won nên không sao đâu.”

Moo Kyung chỉ nhún vai. Khi anh nói thêm rằng kinh doanh thì cũng có lúc phải chịu thiệt, Hong Ju phản bác.

“Đó là số tiền mà anh cũng phải làm việc đến tận sáng mới kiếm được mà.”

Tiền không phải đào dưới đất lên… Trước khi Hong Ju nói hết câu, Moo Kyung đã vươn tay ra. Tốc độ xe cũng chậm lại khi gặp đèn đỏ. Anh kéo tay cậu đang đặt yên trên đùi rồi hôn lên từng đốt ngón tay một cách quen thuộc. Anh dừng lại đặc biệt lâu ở ngón áp út có đeo nhẫn.

“Hong Ju giỏi nói những lời khiến người khác phấn khích một cách tự nhiên.”

Mỗi nụ hôn nhẹ nhàng, hơi thở nóng bỏng lại lùa vào kẽ ngón tay. Cậu cảm thấy tay mình ướt đẫm mồ hôi. Moo Kyung đang đặt môi lên tay cậu, lặng lẽ ngước mắt lên. Ngay cả mí mắt bên phải không có mí cũng nhăn lại.

“Người nên bị tố cáo không phải là anh, mà là em đấy.” 

“……” 

“Won Kyu Oh chẳng biết gì cả. Đúng không?”

Trước ánh mắt nồng nàn và nóng bỏng, Hong Ju quay đầu đi. Cậu sợ rằng nếu không cẩn thận, không khí sẽ cuốn đi rồi họ lại làm chuyện gì đó trên xe. Anh bật cười trầm thấp, tiếng cười chạm vào gáy cậu. Hong Ju có cảm giác gáy mình nhột nhột.

“Hôm nay làm tốt lắm, nhưng khi không có anh thì đừng làm vậy nữa.” 

“……” 

“Phải nói cho anh biết ngay. Anh sẽ tự giải quyết.”

Moo Kyung cắn nhẹ ngón áp út của Hong Ju như để thúc giục câu trả lời. Cảm giác răng chắc chắn khiến cậu nổi da gà.

“……Vâng.”

Vì câu trả lời không hề thoải mái nên giọng nói của cậu trở nên uể oải. Moo Kyung lại cười nhẹ rồi hôn lên đầu ngón áp út vừa cắn.

“Lúc nào cũng trả lời rất tốt.”

Không biết có phải vì hơi thở chạm vào ngón tay không mà cậu cảm thấy nhột nhạt ở ngực. Đã trải qua mùa xuân và mùa hè cùng nhau, đây là mùa thứ ba, nhưng những khoảnh khắc nhỏ nhặt vẫn khiến trái tim cậu xao xuyến.

“……”

Vừa về đến nhà, Hong Ju đã tháo máy trợ thính. Cậu đã nghĩ rằng âm thanh không nghe rõ một cách kịch tính, nhưng khi tháo ra, thế giới lại trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Từ máy trợ thính đang sạc phát ra một tiếng ồn nhẹ nhưng chỉ có Moo Kyung mới để ý.

Sau khi tắm rửa rồi ăn tối, hai người ngồi cạnh nhau ở bàn khách. Trong tay Hong Ju chỉ có một ly trà mát lạnh. Có phải vì làm việc ở sòng bạc nên cậu có thói quen không ăn uống gì không? Dù ở quán cà phê, cậu chỉ ăn uống đơn giản nhưng lại không hay uống đồ uống. Thỉnh thoảng có uống một ly nhưng không thường xuyên.

Moo Kyung biết rõ tất cả những thói quen đó của Hong Ju. Vì thế, đôi khi anh đưa cho cậu thứ gì đó rồi nhìn chằm chằm như đang xem cậu nhấp từng ngụm. Giống như bây giờ.

“Nhìn em uống, anh thấy rất vui.”

Trước lời thì thầm sát bên, Hong Ju chậm rãi quay đầu lại. Dù phản ứng chậm hơn một chút nhưng anh đã nhận ra ngay sự thay đổi đó.

“Vâng?”

Moo Kyung chỉ nhún vai, vuốt ve vành tai đã tháo máy trợ thính. Anh nghĩ rằng anh thích Hong Ju thoải mái ở bên mình, không đề phòng mình. Những suy nghĩ mà nếu Kyu Oh nghe được sẽ gọi là sến sẩm, anh chỉ nuốt vào trong cùng với nụ cười.

“Uống tiếp đi.” 

“Vâng.”

Hong Ju gật đầu, đặt môi lên cốc sứ. Cậu hơi ngửa đầu ra sau, cúi mắt xuống. Dưới hàng mi không khép lại, bóng của lông mi đổ dài. Rồi đôi môi đỏ hồng khẽ mấp máy, yết hầu từ từ chuyển động.

“……”

Không phải khát nhưng Moo Kyung vô thức liếm đôi môi khô khốc của mình.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo