Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 156
“Ha, ha.”
Mỗi khi Moo Kyung thở dốc theo hơi thở gấp gáp, phía dưới của Hong Ju tự động co lại và hé mở. Vì tinh dịch đã nuốt vào một nửa, mỗi khi cơ thể thả lỏng, một thứ mềm mại lại chảy ra.
"..."
Nước trong suốt làm ướt đẫm đùi lẫn dương vật của Hong Ju vẫn đang co giật, còn văng lên ngực, cánh tay, và cả cằm.
Moo Kyung cau mày, lắc lư phần dưới rồi ngước mắt lên đầy giận dữ. Dù ánh mắt đầy kìm nén hưng phấn đó giao nhau trên không trung, Hong Ju vẫn chỉ chớp mắt ngây người.
"Chết tiệt."
"..."
"A, phải làm sao đây."
Nước trộn lẫn với tinh dịch chảy xuống hai bên hông. Cảm giác đó khá nhột khiến Hong Ju trở mình. Tinh dịch lại rỉ ra qua những nếp gấp siết chặt.
"..."
Đây chắc chắn không phải là tinh dịch. Nhưng vì không có mùi gì nên có lẽ không phải là cậu đã lỡ. Nhưng Moo Kyung lại nhún vai, cười khúc khích.
"A."
Đôi mắt sắc lạnh của anh lướt qua khắp cơ thể ướt đẫm của cậu.
Rồi anh gục đầu xuống như thể đã ngã gục. Hai cơ thể lại dính vào nhau nhưng ẩm ướt hơn lúc nãy rất nhiều.
Moo Kyung vùi mặt vào ngực cậu, hít một hơi thật sâu.
"Thế này, anh chết tiệt, a..."
Moo Kyung vùi mũi vào ngực cậu, nơi ướt đẫm mồ hôi, tinh dịch cùng một thứ chất lỏng không rõ rồi cứ nghiến môi cười. Dấu chấm hỏi trên đầu Hong Ju không hề biến mất.
"Ôm lấy anh đi."
Một mệnh lệnh đầy ép buộc nhưng với việc anh vùi mình vào lòng cậu, nó lại nghe như một lời cầu xin.
"…Vâng."
Hong Ju run rẩy đưa tay lên ôm lấy anh. Moo Kyung điều chỉnh phần dưới một chút rồi lại cắm dương vật vào. Dương vật mềm mại len lỏi vào nơi đã ướt đẫm, siết chặt, dùng tinh dịch còn sót lại làm chất bôi trơn, từ từ chà xát bên trong.
"Đang làm tình, chết tiệt, mà lại phun ra như trẻ con, thật buồn cười. Hả? Không phải sao?"
Bình thường anh hay kiềm chế chửi thề trước mặt cậu. Nhưng hôm nay trên giường, anh đã chửi thề vài lần. Có lẽ vì quá hưng phấn, giọng nói anh khàn đặc, gân trên cổ nổi rõ.
"Đây, đây là vì anh thích, đúng không?"
Anh khẽ cười, vòng tay qua vai cậu, ôm chặt lấy.
"Ừ. Vì anh yêu Hong Ju."
Lời thú nhận tuôn ra một cách tự nhiên chạm đến tai phải của cậu. Lúc này cậu ước gì mình có đeo máy trợ thính. Cậu đã có thể ghi nhớ giọng nói của anh khi nói lời yêu rõ ràng hơn.
"Thế, thế thì... không có gì buồn cười cả."
"..."
Cậu siết chặt cơ thể to lớn đang nằm trong lòng mình. Để nhịp tim đang đập mạnh có thể truyền đến da thịt anh.
Anh từ từ ngẩng đầu lên, liếm một đường dài trên cổ Hong Ju đang nhấp nhô vì cậu nuốt nước bọt. Chiếc lưỡi đỏ bừng lướt qua hàm cậu, rồi cuối cùng luồn vào giữa đôi môi.
"Em cũng thích."
"..."
"Em cũng, cũng giống vậy..."
"Anh biết."
Đôi môi mềm mại của anh cong lên một cách duyên dáng. Phía dưới, tiếng động cứ sột soạt, và hai chiếc lưỡi nóng bỏng quấn lấy nhau một cách cuồng nhiệt như muốn cướp lấy hơi thở của đối phương.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ cứ thế trôi đi. Dù chưa làm được một nửa những gì đã định nhưng cả hai đều không hề tiếc nuối.
Hong Ju hé mở đôi mắt sưng húp. Cơ thể đau nhức, nhưng kỳ lạ thay, tâm trạng cậu lại phấn chấn. Cậu chớp chớp mắt, nhìn thấy ánh nắng chiếu qua cánh cửa xếp đã mở toang. Làn gió mát mẻ thổi vào, mơn trớn dưới chân cậu.
"Khụ, khụ."
Cậu hắng giọng, kéo chăn xuống. Lúc đó, cậu mới thấy Moo Kyung đang đứng ngoài sân. Anh đang lấy đồ từ giá phơi quần áo, có vẻ là đã giặt chăn.
"Thật là không hợp chút nào."
Hong Ju che miệng bằng chăn, khẽ lẩm bẩm rồi cười. Tấm ga trải giường mềm mại và thơm tho chạm vào cơ thể trần truồng của cậu. Chất lỏng đã làm ướt cậu hôm qua không còn sót lại một giọt nào. Chắc chắn Moo Kyung đã làm tất cả mọi thứ.
"..."
Khi nhận ra điều đó, cậu lại hạnh phúc đến mức muốn khóc. Nếu không gặp Sung Moo Kyung, Goo Hong Ju sẽ sống như thế nào? Cậu không thể tưởng tượng nổi nữa.
'Hãy cứ nghĩ là em đang tận hưởng tất cả hạnh phúc đã bỏ lỡ. Đó vốn dĩ là phần của em.'
Đó là những lời Moo Kyung đã nói nhưng Hong Ju không đồng ý. Ngay cả khi bố không bỏ rơi cậu, nếu họ sống một cuộc sống bình thường và không dính vào cờ bạc, cậu cũng không thể có được hạnh phúc như thế này.
"Giám đốc."
Cậu khẽ gọi anh nhưng giọng nói không đủ để đến được sân.
"…Sung Moo Kyung."
Lần này, cậu lấy hết can đảm gọi tên anh. Vì đây là cái tên mà cậu ít khi gọi, tim cậu lại ngứa ran. Nhưng anh vẫn không nghe thấy. Hong Ju khẽ cười. Cảnh tượng đầu tiên khi cậu thức dậy quá đẹp và hạnh phúc khiến cậu không ngừng cười.
Khi còn nhỏ, cậu ghét phải thức dậy. Ghét mặt trời lặn, ghét bóng đêm vì trong bóng tối, không ai sẽ nhận ra vết thương của cậu.
Đã có lúc, cậu ước mình có thể bị bóng đêm nuốt chửng rồi biến mất.
Hong Ju theo thói quen chạm vào tai trái không đeo máy trợ thính. Tai trái bị hỏng sau khi cậu cố gắng tự tử, cố gắng chạy trốn.
Lúc đó, không chết thật tốt. Hong Ju nghĩ như vậy khi nhìn bóng lưng của Moo Kyung.
"Moo Kyung..."
Lần này, cậu gọi tên anh, bỏ họ. Đúng lúc đó, anh quay lại, nhìn thẳng vào cậu. Dù khá xa nhưng ánh mắt họ đã chạm nhau.
Anh phủi hai tay, đi thẳng về phía cậu. Khi vào phòng khách, anh liếc nhìn đồng hồ.
"Ngủ ngon không?"
Cuối câu nói của anh chứa đầy tình yêu vô hình. Dù một bên tai không nghe rõ, dù chưa từng nhận được tình yêu đích thực nhưng bây giờ, cậu đã có thể nhận ra điều đó.
"Vâng."
"Ăn cơm, rồi thong thả đi ngắm cảnh, lần này chuyến bay..."
Hong Ju đứng dậy, ôm lấy Moo Kyung đang ngồi ở mép giường. Anh giật mình rồi tự nhiên vòng tay ôm lấy eo và sau gáy cậu, vuốt ve nhẹ nhàng.
"Hãy nói là em đã cố gắng đi."
"Em đã cố gắng. Em giỏi lắm, Hong Ju."
Dù không hiểu sao cậu lại bảo anh nói vậy, Moo Kyung vẫn thì thầm với giọng dịu dàng, nói rằng cậu đã cố gắng. Anh vuốt ve sau gáy cậu thêm một lúc rồi hỏi với giọng nghiêm túc.
"Nhưng hôm qua có vất vả lắm không?"
Anh nghĩ rằng việc cậu cố gắng là nói về việc làm tình hôm qua. Dù đúng là có vất vả hơn bình thường vì Moo Kyung quá hưng phấn nhưng cậu vẫn thấy thích. Cậu hạnh phúc khi có thể cảm nhận tình yêu của anh bằng cả cơ thể.
"Không phải chuyện đó..."
Hong Ju nói ngập ngừng, anh khẽ đẩy người ra, nhìn vào mắt cậu.
"Vậy thì."
Khác với khuôn mặt vài giờ trước, sự hưng phấn đã tan biến nhưng tình yêu vẫn còn nguyên vẹn. Điều đó khiến Hong Ju không ngừng mỉm cười.
"Chúng ta hoãn chuyến bay nhé?"
"...Vì muốn chơi nữa à?"
Moo Kyung hít vào, nghiêng đầu. Anh có vẻ ngạc nhiên. Hong Ju lắc đầu, kéo tay anh đang đặt trên eo mình rồi nắm chặt.
"Hai giờ thôi. Giống như lúc đến."
Hong Ju đặt môi lên chiếc nhẫn trên ngón tay to lớn của anh, từ từ ngước lên nhìn. Một lúc im lặng trôi qua. Khi tiếng chim hót và tiếng lá cây bay qua khung cửa mở, khóe môi anh nhếch lên.
"A."
Anh nhún vai, cười lớn như thể vừa hiểu ra ý cậu.
"Thế thì sao nhỉ?"
"...Vâng."
Sợ rằng câu trả lời của mình không rõ, cậu gật đầu liên tục.
"Hong Ju thích nơi này lắm. Chúng ta phải quay lại và ở lại lâu hơn, phải không?"
Lần này cậu không thể nói, chỉ gật đầu thật nhanh. Rồi cậu đặt môi mình lên môi anh đang mỉm cười hiền hậu.
Gió vẫn thổi. Không có mùi bụi bặm ở sòng bạc, không có mùi rượu thuốc lá, không có tiếng ồn ào của những lời chửi rủa ác ý, cũng không có ác mộng.
Chỉ có mùi cỏ ấm áp, tiếng chim hót từ xa. Hơi ấm cùng hơi thở hòa quyện. Và một tình yêu trọn vẹn dành cho nhau.
End.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.