Sampal - Chương 68

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 68

“Á, ẩm ướt quá...” 

Hong Ju nhíu mày, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ. Cậu co ngón chân lại để tránh cảm giác ẩm ướt chạm vào đầu ngón chân. Thế nhưng, dù có co lại đến mấy thì sàn nhà vẫn ẩm ướt vì xung quanh đều bị ướt. Hong Ju nằm nghiêng, co đầu gối, cuộn tròn người về phía trước.

Thế nhưng, cảm giác có vật lạ xuyên qua khắp cơ thể khiến cậu dừng lại. Sự khó chịu ở phần dưới lưng còn lớn hơn cảm giác ẩm ướt ở đầu ngón chân. Sao lại có mùi rượu? Sao sàn nhà lại ẩm ướt thế này? Sao lại lạnh thế này? Thứ vướng vào giữa hai chân là gì vậy?

“Gì vậy...” 

Lời lẩm bẩm của cậu mờ dần. Ngay lập tức, ý thức đang lơ lửng trong vô thức bừng tỉnh. Hong Ju mở mắt, vội vàng nhìn xuống bên dưới.

“...” 

Cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo phông, phần dưới thì hoàn toàn trần trụi. Giữa đôi chân trần có một cặp chân săn chắc, cơ bắp đang vướng vào, và nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể áp sát phía sau lưng.

“Điên mất.” 

Hong Ju mặt trắng bệch, thì thầm với vẻ kinh hoàng. Tinh dịch trắng đục khô lại trên đùi, đầu gối, thậm chí cả sàn nhà, trông thật bừa bộn. Đôi mắt run rẩy khẽ nhìn về phía bàn tay đang hờ hững đặt trên eo cậu.

Những ngón tay chỉnh tề đó thật quen thuộc. Hong Ju đang cựa quậy để thoát ra khỏi vòng tay, chợt hít một hơi ngắn rồi dừng lại.

“Ưm...” 

Cậu nhận ra cảm giác lạ buốt nhói là do dương vật nóng bỏng và cứng rắn đang luồn vào giữa hai mông. Mồ hôi chảy dọc sống lưng. Cậu nhớ là đã thấy tầm nhìn mờ ảo khi uống rượu, nhưng sao lại ra nông nỗi này chứ.

Hong Ju nhắm chặt mắt, bò lổm ngổm trên sàn nhà. Có lẽ vì tỉnh táo mà cũng là buổi sáng nên mọi giác quan đều sống động. Cử động của dương vật to lớn cọ xát thành trong khi rút ra được cảm nhận rõ ràng.

“Ư!” 

Bàn tay đang quấn quanh eo chợt nắm chặt lấy dương vật của Hong Ju. Cậu giật mình, rụt vai lại, nghiêng đầu. Không biết đã tỉnh từ lúc nào, Moo Kyung đang chống tay lên đầu, nhìn xuống cậu.

“Là do buổi sáng nên cương cứng, hay là do không rút ra nên cương cứng?” 

Bàn tay nóng bỏng và to lớn đang nắm chặt dương vật, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống. Đồng thời, anh thúc nhẹ vào mông. Vốn dĩ cơ thể đã nhạy cảm vào buổi sáng, lại thêm những động chạm dâm đãng khiến bên dưới càng thêm đau nhức.

“Bỏ ra, buông tôi ra.” 

“Sao vậy?” 

Nếu nói là bị kích thích thì có lẽ sẽ lại xảy ra một trận nữa. Hong Ju kìm nén lời nói, chỉ dùng tay đẩy nhẹ khung xương chậu đang áp sát vào nhau. Dương vật từ từ rút ra, phát ra tiếng động ẩm ướt cùng dính nhớp. Mỗi khi da thịt tiếp xúc suốt đêm tách rời ra, tinh dịch dường như kéo dài ra một cách dính nhớp.

“Mau, mau lên chút.” 

Cậu đẩy mạnh hơn vào người Moo Kyung. Dương vật đã ra được một nửa, cảm giác như có gió lùa vào cửa vào đang nóng ran. Đồng thời, tinh dịch đã đầy ứ chảy ra. Hong Ju run rẩy khi cảm nhận rõ ràng dịch chảy xuống dưới. Cậu cắn chặt môi dưới đến mức trắng bệch, sợ hãi phát ra tiếng động.

“Ư...” 

“Cậu cũng cảm nhận rõ ràng từ phía sau mà, sao lại cứ đòi rút ra?” 

Moo Kyung khẽ lẩm bẩm. Hơi thở nóng bỏng rung động nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau lưng. Bàn tay đang vuốt ve bao quy đầu càng lúc càng dính nhớp. Hong Ju mặt đỏ bừng vì cảm giác kích thích từ cả trước với sau. Moo Kyung cúi mắt nhìn xuống chiếc cổ gầy gò đỏ bừng. Anh khẽ cười rồi cúi đầu, ghé môi gần tai cậu.

“Muốn Goo Hong Ju cảm nhận tốt thì sáng sớm phải làm tình thôi.” 

Anh đẩy giọng nói trầm thấp vào tai cậu. Hong Ju nín thở, rụt vai, Moo Kyung bật cười. Anh bất ngờ rút nhanh hông vốn dĩ đang di chuyển chậm rãi ra. Dương vật nổi gân xanh bật lên, làm xộc xệch vạt áo phông của Hong Ju.

“A...” 

Một tiếng rên rỉ nhỏ xíu bật ra, đến mức nếu không lắng tai thì sẽ không nghe thấy. Moo Kyung buông tay ra khỏi dương vật của Hong Ju, vốn nãy giờ vẫn bị anh vuốt ve rồi bất ngờ thò ngón tay vào giữa hai mông. Đầu ngón tay chỉnh tề chậm rãi vuốt ve cửa vào. Có lẽ vì đột ngột rút dương vật ra, lỗ hậu môn đang hé mở. Anh cố chấp sờ soạng kẽ hở ẩm ướt.

“Tuy là lần đầu tiên, nhưng cũng biết siết chặt đấy chứ.” 

Anh thì thầm vào tai Hong Ju như thể đang nói chuyện bí mật rồi lướt qua cửa vào. Cậu run rẩy rồi bật dậy. Mặt cậu đỏ bừng, lao thẳng ra phòng khách.

Moo Kyung ung dung ngẩng đầu lên quan sát bóng lưng cậu. Dịch trắng đục khô lại khắp sau đầu gối cùng tinh dịch vừa xuất ra vương vãi dưới mông. Lại còn có cả vết tay đỏ bừng, trông thật hợp.

“Quả nhiên là có ích.” 

Nếu không có cái đó thì không biết làm sao mà chịu đựng được sự nhàm chán này. Sòng bạc hay căn nhà vốn tưởng khô khan giờ cũng có chút thú vị. Moo Kyung khẽ cười rồi từ từ đứng dậy. Xung quanh bừa bộn với dịch cơ thể cùng bia đổ.

“Thật là ồn ào.” 

Giờ là lúc xóa bỏ những dấu vết nhơ nhớp của đêm qua.

Hong Ju vừa bước vào phòng tắm đã cởi phăng chiếc áo phông rộng thùng thình. Ở vạt áo dính đầy tinh dịch đã khô lại. Cậu đi thẳng xuống vòi sen, lau sạch những dấu vết còn sót lại trên cơ thể rồi vẫn bằng những động tác vụng về, nặn hết những thứ còn lại bên trong ra. Khi những cục dịch đặc chảy xuống đùi, cơ thể cậu lại run rẩy. Sau khi tắm rửa sạch sẽ đến mức da thịt đỏ bừng, cậu đánh răng và rửa mặt, khẽ kiểm tra cổ.

“...Không có.” 

Sau mỗi lần quan hệ, thường sẽ có vết bầm hoặc vết tay. Nhưng lần này thì không có gì. Hong Ju dùng đầu ngón tay ướt sờ soạng cổ rồi bước ra khỏi phòng tắm với dáng đi lảo đảo.

Trên bàn ăn có vài món ăn đơn giản. Cậu không định ăn nhưng vì Moo Kyung cứ ngồi đó nên cậu đành phải ngồi vào. Khi đặt mông xuống ghế bàn ăn, cậu cắn chặt môi vì cơn đau nhói.

“Tôi không biết Goo Hong Ju lại tò mò về tôi nhiều đến thế đấy.” 

Đầu ngón chân khẽ chạm vào chân bàn đang yên vị dưới bàn ăn. Tay Hong Ju đang múc canh bỗng dừng lại. Canh rơi xuống bát, tạo thành những gợn sóng.

“...” 

Tò mò cái gì? Cũng có vài điều đáng để đoán, nhưng ký ức đêm qua không rõ ràng cho lắm.

“Không nhớ chuyện hôm qua sao?” 

Hình ảnh tầm nhìn rung lắc dữ dội lờ mờ hiện lên, nhưng cậu không nói ra. Mỗi khi Hong Ju khẽ lắc đầu, một mùi hương thoang thoảng lại tỏa ra từ mái tóc.

“Tôi không uống rượu được.” 

“Tự miệng cậu nói là chưa say mà.” 

“Đó là, say rồi đấy ạ.” 

Cậu cúi mặt xuống, múc canh ăn. Ăn một lúc thấy ngon miệng nên cậu càng xúc muỗng nhanh hơn. Mới cách đây không lâu hầu hết các bữa ăn đều chỉ là mì gói. Giờ thì cậu đã quen với những món ăn nóng hổi như cơm với canh.

“Lần đầu tiên có người hỏi tôi những chuyện như thế.” 

Không rõ “những chuyện như thế” là gì, nhưng có lẽ đó là những thắc mắc mà cậu luôn có. Hong Ju cố tình giả vờ không biết lỗi lầm đêm qua.

“Tôi cũng không tò mò về người khác đâu. Thật sự... không phải là tôi muốn biết đâu.” 

Dù là tuổi tác hay tên thật của người khác. Cậu chưa bao giờ hỏi trước khi họ tự nói ra. Nếu có người chơi mới đến sòng bạc thì cứ đến, nếu đi thì cứ đi. Chỉ đơn giản là vậy. Vì cậu không có thời gian rảnh để quan tâm đến tên hay tuổi của họ.

Cạch, chiếc đũa chạm vào mép bát cơm thu hút sự chú ý của Hong Ju. Đó là một cử động ngắn gọn và giòn giã giống như tiếng chuông reo.

“Tên là Sung Moo Kyung, ba mươi mốt tuổi.” 

“...” 

“Có gì muốn hỏi nữa không?” 

Hàm Hong Ju chậm rãi cử động, miệng nhai cơm đến mức một bên má phồng lên. Sau khi nuốt cục cơm xuống, cậu cẩn thận mở miệng.

“Vốn dĩ... anh không sợ gì sao?” 

Ha ha. Vừa dứt lời, Moo Kyung liền bật cười. Vai anh rung lên, yết hầu nhấp nhô lên xuống, tiếng cười lớn. Hong Ju nhìn chằm chằm vào khóe môi nhếch lên một cách sảng khoái một lúc rồi vô cớ tìm nước uống.

“Có vẻ tôi đã thoải mái hơn rồi. Giờ thì không có gì là không thể nói nữa.” 

“Chỉ là, anh có vẻ không sợ hãi bất cứ điều gì cả.” 

Moo Kyung khoanh tay, dựa lưng vào ghế. Giờ thì anh nhìn Hong Ju với ánh mắt dai dẳng như đang ngắm cảnh. Vẻ mặt anh có chút kỳ lạ. Đột nhiên cơn khát điên cuồng ập đến, cậu uống cạn hết nước còn lại.

“Cũng là lần đầu tiên có người tò mò những chuyện vớ vẩn như thế. Ai cũng chỉ quan tâm đến việc tôi là xã hội đen hay vô công rỗi nghề, chỉ quan tâm đến những gì tôi có.” 

Guppy đã như vậy, Trưởng phòng Yang cũng vậy. Dù Moo Kyung làm gì, họ đều run rẩy cùng nịnh nọt chỉ vì anh có tiền.

“...” 

“Cậu lại hỏi về tôi.” 

Lời lẩm bẩm của anh nặng trĩu. Hong Ju khẽ ngẩng đầu lên nhìn Moo Kyung. Vẻ mặt anh không khác mấy so với lúc nãy nhưng cậu vẫn không thể đọc được suy nghĩ của anh. Có phải đó là câu hỏi đã vượt quá giới hạn không? Hong Ju theo thói quen liếc nhìn rồi cẩn thận đặt muỗng xuống.

“Chỉ là...” 

“Đừng hỏi người khác những chuyện như thế nữa.” 

“Hả?” 

Moo Kyung vươn tay dài ra. Anh cầm lại chiếc muỗng mà Hong Ju đã đặt xuống rồi tự mình cầm đũa lên. Động tác nối tiếp nhau rất chỉnh tề.

“Cậu bảo vốn dĩ không tò mò về người khác mà. Giờ cậu có thời gian rảnh nên mới hỏi những chuyện vớ vẩn đó đúng không.” 

“...” 

“Vì tôi đã mua hết cả thời gian rảnh của cậu rồi nên đừng dùng nó cho người khác nữa.”

Lời nói đó giống như Guppy đã từng nói, đòi quyền sở hữu. Thế nhưng cậu lại không cảm thấy oan ức hay tức giận như khi nghe từ Guppy.

“...” 

Thật kỳ lạ. Cậu không hề ăn nhiều, không bị ép ăn, cũng không nuốt vội. Nhưng lại cảm thấy vùng thượng vị nặng trĩu như bị nghẹn. Dưới áp lực kỳ lạ, Hong Ju đã phải uống cạn cốc vài lần để xoa dịu dạ dày.

“Chuẩn bị rồi ra đây.” 

Moo Kyung đang ru rú trong phòng làm việc khẽ lắc điện thoại. Hong Ju kiểm tra đồng hồ rồi từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa. Vừa lúc tiếng da ghế sofa trở lại vị trí cũ, lông mày cậu nhăn lại. Đùi với mông đau nhức rên rỉ mỗi khi ngồi xuống rồi đứng lên. Cậu theo thói quen sờ soạng cổ, đi vào phòng.

Đó là lúc cậu đang quàng khăn qua cổ rồi bước qua cổng. Vì quá tập trung vào đầu chiếc khăn, cậu không hề nhận ra làn khói thuốc lá hăng nồng đang bay trong không khí. Khoảnh khắc nhận ra lồng ngực mặc áo khoác đang ở ngay trước mặt, Hong Ju vội vàng dừng lại.

“Đi đứng lơ đễnh thế.” 

Đôi mắt cậu nhìn theo làn khói trắng đục bay lên. Moo Kyung đang giơ cao tay cầm điếu thuốc trong không trung.

“Muốn giống Trưởng phòng Yang à? Suýt nữa là hỏng mắt rồi đấy.” 

Dù buông lời rợn người nhưng anh vẫn khẽ cười. Bất chợt một làn gió lạnh thổi qua, vạt áo khoác của Moo Kyung bay phấp phới. Cảm giác nhột nhột khi chạm vào bắp chân Hong Ju. Mùi hương dễ chịu hòa vào hơi thở của cậu.

“...” 

Thình thịch, một nhịp đập đều đặn vang lên bên tai phải. Cậu nhận ra mình đang áp sát vào người anh như thể được ôm vào lòng nhưng đã muộn.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo