Siêu Trộm Đánh Cắp Bình Minh - Chap 9

“Em trở thành bác sĩ riêng của hắn sao?!”

Tiếng hét vang lên khiến Eaven đang lim dim trên cành, giật mình bay vụt ra ngoài cửa sổ.

Vivian lao tới định túm cổ áo Chloe, nhón chân dí sát mặt vào y.

“Em đã làm cái quái gì ngoài đó vậy?”

“Em làm việc thôi mà.”

“Cho cái gã khốn Bình Minh đó?”

“Tất nhiên rồi, haha. Giáo sư Jean luôn rất tin tưởng người khác, nên học trò của ông ấy cũng vậy.”

“Em thực sự đang toan tính gì vậy?”

“Chị nói gì cơ?”

Vivian tức tối kêu lên: “Chloe, làm cho vui em cũng chưa từng khoác áo bác sĩ, chứ đừng nói là làm bác sĩ thật!”

“Carpe diem(*)! Phải biết nắm bắt cơ hội khi nó đến, Vivian yêu dấu.” Chloe vênh cằm đắc thắng.

(*) Là một cụm từ tiếng Latin, có nghĩa là Hãy nắm bắt ngày hôm nay hoặc Hãy tận hưởng hiện tại.

Vivian sững sờ trước tuyên bố đầy tự tin chẳng hề bận tâm đến hậu quả của y.

“Nếu em giả vờ là bác sĩ điều trị chính của hắn, chúng ta sẽ có cơ hội tìm hiểu về người đàn ông đó, có thể là nhiều hơn cả những thông tin bí mật của Sương Mù. Bác sĩ là một trong những người thân cận nhất đúng không, có khi đó là cách Sương Mù lấy được thông tin á. Haha! Cứ đợi đi, Vivian, lúc về kiểu gì em cũng khám phá ra được gì đó về Bình Minh thôi.”

“Chị… thực sự không biết nói gì. Bác sĩ riêng… Chị không ngờ mình còn kinh ngạc hơn cả lúc em bảo đã ăn tối với Ngài Thủ tướng. Mà dù có là tạm thời, nhưng nếu hắn bệnh thật?”

“Đó chính là lý do em đến nhà chị, khi nào cụ cố về ạ?”

“Cụ à? Cụ sẽ về ngay thôi… Khoan đã, em định dựa vào cụ chị giải quyết hết mọi vấn đề của em à?”

Vivian nhẹ nhàng nhấn sống mũi, dừng một chút suy nghĩ. Chloe nhìn thấy sự bối rối của cô, lên tiếng khuyên bảo.

“Vivian làm sao chị có thể sống sót trong thế giới này nếu cứ rụt rè như thế?”

“Chị đây không rụt rè, chỉ là em quá táo bạo thôi. Dù cụ chị là bác sĩ, nhưng em định làm thế nào khi chỉ có tí kiến thức cơ bản? Đâu phải là giả vờ trong một ngày, em sẽ là người chăm sóc chính cho hắn đấy, và nếu có chuyện gì xảy ra, em phải ở bên hắn suốt cả ngày.”

“Đó chính là mục đích của em mà, có rất nhiều thông tin cần phải thu thập.”

“Chloe! Đây không phải là can đảm, mà là liều lĩnh!”

“Đừng có tức giận như vậy. Nếu không có một chút táo bạo, sao có thể nên chuyện? Nếu em chắc chắn người đó không liên quan đến Bình Minh, em sẽ rời đi ngay mà. Em còn là một bậc thầy thoát thân đấy, chị quên rồi à?”

Chloe cầm tờ báo trải trên bàn, chỉ vào tiêu đề nổi bật trên trang đầu.

[SIÊU TRỘM BÓNG ĐÊM ASTAR LẠI ĐẠT ĐƯỢC MỘT KỶ LỤC TẨU THOÁT.]

Chloe rút chiếc đồng hồ từ trong túi đưa cho cô. Một chiếc đồng hồ nổi bật đến mức chẳng biết Tử tước là thằng cha nào. Vivian quên luôn vụ cãi cọ, nhận lấy chiếc đồng hồ ngay tức khắc.

“…Vậy đây là món đồ nổi tiếng Astar trộm được xôn xao trên các tờ báo bữa giờ?”

“Chắc chắn sẽ bán được giá tốt, nhỉ?”

“Chắc chắn rồi. Chợ đen sẽ phát cuồng vì mấy món kiểu này cho coi. Món nào Astar trộm đều bán được giá lắm. Mỉa mai ghê, mấy kẻ mồm chê bán đồ ăn cắp tay vẫn mua… Tử tước cứ đòi bọn chị tìm lại cho ông ta, nên làm gì với số tiền này đây?”

“Tử tước Randolph làm công việc gì?”

“Ông ta là hiệu trưởng trường Grosset. Cái trường mới tổ chức sự kiện từ thiện lớn vào tháng trước ấy.”

Vivian là ngôi sao đang lên trong lĩnh vực thẩm định của Sương Mù, cô đã thu thập tất cả thông tin liên quan, là người chưa bao giờ làm Chloe thất vọng.

“Chắc là Grosset, trường ở khu 9. Ha, một dự án phúc lợi. Không tưởng tượng được số tiền bị ông ta hốc lên đến cỡ nào luôn đấy.”

“Uỳ, nếu muốn cải thiện hình ảnh thì Grosset là nơi quyên góp hàng đầu mà.”

“Chúng ta nên chuyển khoản quyên góp đó đến người thực sự cần, những người thật sự đáng được hưởng.”

“Hiểu rồi.”

Cuối cùng, giao những nhiệm vụ như vậy cho Vivian đơn giản hơn nhiều. Vivian là bạn từ bé của y, đối với Chloe cô giống như người chị gái. Đôi khi, cô xem Chloe  như thằng em trai ngây thơ, và ngược lại.

Ngay từ nhỏ, Vivian đã có niềm tin vào lãng mạn và công lý mà không phải ai cũng tin trong thời đại này. Mục tiêu lớn nhất của cô là dùng nghệ thuật cứu thế giới khỏi chiến tranh, mục tiêu thứ hai là sử dụng những lợi ích phi pháp của Astar mang lại điều tốt đẹp cho xã hội.

“…Nếu thấy tình hình không ổn thì nhớ biết đường mà về đấy. Em biết một kẻ không có thông tin còn nguy hiểm hơn cả hoàng đế, đúng không?”

“Đương nhiên.”

Vivian cảm động trước lời cam đoan từ thiện của Chloe, cuối cùng cô cũng chịu ngừng việc trách móc. Cô nhận ra mình nói gì cũng vô ích; không ai hiểu y như cô.

“Vào đó thì khôn hồn đừng có mê cái gì rồi biến thành Astar nghe chưa.”

“Ai chứ em không làm thế đâu, đừng có lo mà.”

Hơn nữa, dù y có trong vai Astar cũng không ai nghi ngờ Astar là Chloe cả.

Với tài năng ngụy trang của y, trên đời này chỉ có Vivian là người duy nhất biết danh tính thật của Astar.

Bằng cách khai thác điểm yếu và sơ hở của mọi người, chỉ còn vấn đề thời gian trước khi y có được tất cả Ashtartes. Dĩ nhiên, bao gồm cả Ashtartes quý giá nhất – Bình Minh – dù nó có là cái gì chăng nữa.

Đôi mắt Chloe sáng lên giấc mơ sở hữu  Bình Minh, đôi mắt ấy cháy bỏng khát khao không thể dập tắt. Một khi đã đặt mục tiêu, y sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được nó. Vivian đã quá quen với sự kiên trì của Chloe, chỉ có thể nhắm mắt và lắc đầu, vì cô biết không có gì có thể làm  ngăn thằng em cứng đầu này lại.

Một bác sĩ chăm sóc sức khỏe cơ đấy, giờ nó phải học kỹ năng y tế chưa bao giờ biết đến. Chỉ một sai sót nhỏ thôi cũng đủ tống nó vào tù cả thế kỷ, không phải vì tội trộm cắp, mà vì tội lừa đảo. Mặc dù Astar tự tin chưa bao giờ thất bại, nhưng lo lắng vẫn cứ hiện diện trong lòng Vivian. Nghĩ vậy, cô rút tay khỏi thái dương, hỏi:

“Được rồi. Vậy khi nào em bắt đầu công việc mới?”

“Chloe! Là cháu à, Chloe…?”

Những bậc cầu thang gỗ rên rỉ dưới sức nặng của người đàn ông cao tuổi đầy uy quyền. Khi phát hiện ra Chloe, bước chân ông bỗng dồn dập hơn.  

Người đàn ông vạm vỡ với thân hình cao lớn và chòm râu trắng như cước hiện ra rõ mồn một. Ông tiến thẳng tới, ném chiếc túi xuống đất một cách dứt khoát rồi trong một động tác thuần thục, dễ dàng bế bổng Chloe lên. Dù có chiều cao gần ngang ngửa, Chloe vẫn giật mình thảng thốt, tay vô thức đập vào cánh tay ông. Để tránh đầu đập vào trần nhà, y vội giơ hai tay lên, đẩy ông ra, thốt lên:  

“Cụ ơi, cháu hai tư tuổi rồi, xin đừng làm vậy nữa!”

“Ôi, thôi nào, nhóc, cháu cũng bắt đầu như thế à? Nói giống hệt Vivi lúc mười tuổi!”

“Ừ thì, ít ra lúc mười tuổi Vivian cũng không quét trần nhà bằng tóc của mình!”

Sau khi xoay vòng Chloe một cách vui vẻ, ông cụ đặt y xuống rồi xoa đầu mái tóc vàng hoe đầy trìu mến. Chloe hơi lùi lại một chút, nhưng ông chỉ cười toe toét.

Với cụ cố của Vivian – cụ Jean – thì Chloe từ lâu đã là một phần trong gia đình, không chỉ vì quan hệ huyết thống. Là cháu trai của cháu dâu, ông xem Chloe chẳng khác gì chắt nội Vivian.

“Vậy là cháu ở đây à. Cũng gần một năm từ lúc cháu rời đi. Sự nghiệp làm báo thế nào rồi?”

Đúng là tôi từng giả làm phóng viên một lần, nhưng chuyện nước ngoài là sao? Tôi đã nhờ Vivian bịa cớ mỗi khi ông cụ hỏi thăm tình hình của tôi, có lẽ cô ấy đã dựng hẳn một câu chuyện cho tôi ra nước ngoài luôn rồi.

Chloe liếc nhìn Vivian đứng sau lưng ông, thấy cô nhanh chóng chỉ về phía tây.

Chloe hiểu ý, thản nhiên lên tiếng.

“Đúng vậy ạ, đó cũng là lý do cháu tới đây. Ở Vương quốc phương Tây dạo này người ta chuộng mấy kiến thức huyền bí lắm, những tờ báo đăng những thông tin kiểu đó được chú ý nhiều. Tòa soạn của cháu đang chuẩn bị bài viết về một căn bệnh lạ, không nơi điều trị, và cháu hy vọng cụ có thể giúp đỡ. Dù sao thì cụ cũng là chuyên gia hàng đầu về Hannarai mà.”

“Haha, có vẻ là do họ sống nhàn rỗi quá thôi. Chẳng phải người ta vẫn nói hoàng đế bên đó không bao giờ chấp nhận đơn xin ân xá sao?”

“Cụ ơi, họ không có ý xấu đâu. Càng có nhiều người biết đến Hannarai, thì càng có nhiều người muốn giúp đỡ những người mắc bệnh. Cháu thật lòng mong cụ giúp cháu.”

Chloe kín đáo đưa tay che miệng, thì thầm với ông – Giáo sư Jean của Naingel – sao cho Vivian không nghe thấy

“Nếu cụ đồng ý giúp, cháu sẽ tặng cụ một hộp đường viên. Vivian không biết gì hết.”

“Duyệt.”

“Hai người đang thì thầm gì sau lưng cháu thế?”

Ông cụ liền đáp: “Không có gì đâu, Vivi. Chắc ông mệt do buổi khám tại nhà hôm nay thôi. Cháu pha giúp ông một tách cà phê nhé?”

Vivian liếc nhìn Chloe – người có vẻ còn đáng ngờ hơn cả cụ cô – trước khi xuống cầu thang chuẩn bị cà phê. Jean treo áo khoác lên và lặp lại câu nói quen thuộc của mình.

“Ông mong được nghỉ hưu quá, nhưng chắc còn lâu, chừng nào cái bệnh Hannarai đáng ghét chưa được giải quyết… Không có phương pháp chữa trị, bệnh nhân khó theo dõi tiến triển, còn cực kỳ hiếm gặp nữa chứ. Ông cố gắng không nghĩ về chuyện này, nhưng nếu chỉ một trong những bệnh nhân của ông là hoàng tộc, có lẽ mọi chuyện đã sớm kết kết thúc rồi.”

“Cụ ngày đêm dành hết tâm huyết cho nghiên cứu mà, nên chắc chắn sẽ sớm có kết quả thôi.”

“Đó cũng là điều ông mong mỏi. Dù có nhiều lần yêu cầu hoàng gia công bố danh tính Ashtarte liên quan, nhưng lời thỉnh cầu của ông cứ bị bỏ xó đấy, haizz…”

Sau khi chỉnh lại trang phục, Jean nhanh chóng kéo một chiếc ghế từ chiếc bàn gần đó, mời Chloe ngồi xuống, rồi ngồi vào ghế đối diện. Ông cụ đan tay đặt trên mặt bàn và hỏi:“Vậy, thưa ngài phóng viên, tôi nên bắt đầu câu chuyện về Hannarai từ đâu đây? Từ đầu à? Được thôi. Cũng đã khá lâu rồi kể từ lần cuối tôi kể chuyện này. Lắng nghe kỹ nhé.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo