Sơn Dầu Trên Canvas - Chương 15

Dojin đang vội vàng tự vệ, lúc này mới xem xét thái độ của Luca. Anh ta dường như không muốn cái sự chứng minh "đơn giản" mà mình vừa nói. Luca vừa nói về sự thong dong, lại chính là người trông kém thong dong nhất. Thật kỳ lạ.

"anh Orsini... anh có ý là phải cho anh xem tranh thì anh mới tin lời tôi sao?"

"Tôi cứ nghĩ là mình đã nói điều đó rồi."

"anh Orsini."

Dojin chợt nhận ra.

Điều quan trọng đối với Luca không phải là Dojin đang ở đây. Việc đó là một hợp đồng với Signora cũng không quan trọng đối với anh ta.

"Cho dù mối quan hệ của anh với bà anh có tệ đến đâu, bà anh đã mất, tại sao bây giờ anh lại ở đây?"

Dojin khẽ gạt tay người đàn ông đang nắm lấy cánh tay mình. Trên khuôn mặt anh ta, một chút xáo trộn tinh tế và mơ hồ xuất hiện.

Đó là dấu vết mà Dojin đang tìm kiếm.

"Có phải anh đến đây để lấy trộm thứ gì đó trước khi có chuyện gì xảy ra ở đây không?"

Ở đây có những bức tranh mà Luca Orsini thậm chí còn không biết là chúng tồn tại. Ít nhất là những bức tranh có giá trị đến mức cần phải thuê người phục chế để làm sạch.

Đối với Luca, sự thật đó có lẽ là điều quan trọng nhất lúc này. Kể từ khoảnh khắc anh ta nhận ra rằng có những bức tranh trong nhà của Marisa Orsini, mục tiêu của anh ta đã thay đổi.

Anh ta sẽ phải nhìn thấy những bức tranh đó, và anh ta sẽ muốn làm bất cứ điều gì với chúng.

"Vì tôi đã nói với anh là có những bức tranh ở đây. Bây giờ anh cần những bức tranh đó rồi. Việc tôi có thực sự ký hợp đồng với Signora hay không thì đối với anh Orsini có vẻ không còn quan trọng nữa."

"Hừ."

"Không phải sao ?"

Dojin nói đến đó rồi ngồi xuống. Cậu muốn điều đó được hiểu là cậu sẽ không hành động theo ý của anh ta.

Thực ra là vì chân cậu đang run rẩy.

"Đúng vậy. Chính xác."

Nói vậy, Luca cười. Một nụ cười trong trẻo như trút bỏ mọi hơi thở đã nín bấy lâu. Thực sự như thể lời nói của Dojin thật nực cười và thú vị.

"Gì vậy?"

Phản ứng của Luca vượt quá dự đoán của Dojin quá nhiều. Dojin nhìn nụ cười ngây thơ, không hề hợp với Luca, như thể một khán giả của một buổi biểu diễn kỳ lạ. Anh ta cười rất lâu, rồi xoa má bằng mu bàn tay.

"Vậy thì bây giờ chúng ta hãy lên lầu đi. Nếu không thì Dojin sẽ không thể ở đây được đâu. Tôi có những mặt thấp kém hơn cậu nghĩ đấy."

"Mặt thấp kém thì không phải là thứ để tự hào đâu, anh ạ."

Sau nụ cười lớn đó, đôi mắt của Luca hơi dịu đi, đủ để Dojin nhận ra. Tuy nhiên, Bae Do-jin đã cảm thấy bực bội từ lâu rồi. Mặc dù vẫn run rẩy trước sự uy hiếp từ anh ta, nhưng giờ đây còn kèm theo sự phản kháng.

'Anh ta hay mình, không, mình thì có gì mà phải sợ trong tình huống này chứ?'

Nếu phải nói ra, điều khiến Dojin bận tâm chỉ là một chút tham lam. Đó là tấm lòng cao cả của một bác sĩ muốn chữa lành những thứ hư hỏng, muốn chăm sóc bệnh nhân. Tất nhiên, vì bệnh nhân quá lớn nên cậu có hơi tham lam một chút, và do năng lực cá nhân có hạn nên điều đó không hoàn toàn quang minh chính đại.

Tuy nhiên, Luca Orsini chẳng khác gì một con linh cẩu lảng vảng, xem có miếng mồi nào rơi xuống không. Nói đúng hơn, trong một không gian không phải là nhà của mình. Hơn nữa, vào ngày bà nội anh ta mất.

'Đúng là đồ con hoang.'

Tính toán từng chi tiết, người có vấn đề đạo đức hơn và đáng bị chỉ trích hơn ít nhất không phải là Dojin.

"Nếu tôi không muốn đưa anh Orsini lên studio ngay bây giờ thì sao? Mặc dù đó không phải là tranh của tôi, nhưng tôi không thể tùy tiện cho người đã nói có thể lấy tranh đi xem được. Hơn nữa, tôi đã nói với anh là tôi có bằng chứng tôi có thể ở đây mà."

"Vậy thì tôi sẽ gọi cảnh sát và tự mình lên thôi. Tôi không biết bằng chứng đó vĩ đại đến mức nào, nhưng dù có bằng chứng đi nữa, tốt hơn hết là cậu nên suy nghĩ kỹ xem cảnh sát ở đây sẽ đứng về phía ai."

Đồ hèn hạ.

Dojin dù không biết gì khác cũng không có ý định nhượng bộ trước một kẻ hèn hạ.

"Nếu anh có thể làm được điều đó ."

Phía này cũng là đường cùng.

"Chẳng phải anh đã làm rồi sao."

Dojin ngẩng đầu thẳng lên nhìn người đàn ông. Đầu cậu quay cuồng hơn bao giờ hết.

Ban đầu, cậu rõ ràng muốn bằng mọi cách phục hồi bức "Trò chơi dưới nước", và để làm được điều đó, cậu phải ngăn Luca Orsini nhìn thấy nó. Nhưng bây giờ, ý chí không khuất phục trước lời đe dọa của kẻ trơ trẽn và hèn hạ đó đã lớn hơn nhiều.

"Anh nói studio đã bị đóng cửa từ lâu và anh không biết nó đã được mở, vậy thì anh cũng không biết làm thế nào để mở nó và có những thiết bị nào ở đó. Nhưng Tôi thì biết ."

"Cậu muốn nói là không có Dojin thì tôi không thể vào studio sao?"

"Vâng."

"Nhưng mà Dojin đã nói dối tôi khá nhiều rồi đấy chứ?"

Đó không phải là một câu hỏi.

Cái cách anh ta lại đem chuyện đã cố gắng che giấu vì ngại cả hai bên ra để giễu cợt trong tình huống này thật đáng ghét. Dojin không phải là không biết, nhưng người đàn ông này có tài năng đặc biệt trong việc chọc tức Bae Do-jin.

"Tại sao tôi phải tin rằng Dojin cần thiết để vào studio chứ?"

"Nếu anh muốn, cứ lên kiểm tra đi."

"Không biết cậu đang giấu cái gì nữa."

Vừa nói vậy, Luca Orsini đặt tay lên tóc Dojin. Ngay khoảnh khắc cậu định lắc đầu để gạt tay anh ta ra, người đàn ông gạt mái tóc đang che mắt Dojin sang một bên rồi bỏ tay ra.

Đó là một khoảnh khắc tinh tế, dịu dàng và có phần sỉ nhục.

Cảm giác thật kỳ lạ. Cảm giác như bị nhìn thấu.

Mặc dù rõ ràng Dojin đang ở thế chủ động, nhưng người đàn ông dường như biết tất cả các quân cờ của Dojin. Hoặc ít nhất là anh ta đã đọc được vài nước cờ.

"Nếu nói là không thể bây giờ, thì có nghĩa là có thể một lát nữa. Vậy thì có nghĩa là có gì đó cần giấu hoặc dọn dẹp ở đó."

"Vâng?"

"Có thi thể nào ở đó không?"

Xin lỗi, nhưng ít nhất thì không phải là thi thể .

Dojin nuốt lời định nói đùa. Bởi vì anh ta là người sẽ moi thông tin như một con rắn độc ngay cả trong tình huống đó.

"Dù sao cũng không thể giấu được. Tôi cũng biết studio đó, không có chỗ nào để giấu giếm cả."

Đó là một câu chuyện hoàn toàn không biết gì về tình hình. Dojin hơi nghiêng đầu để không bật cười.

Thực ra, bây giờ nói vậy cũng không sai. Bức tường giả đã tan nát rồi.

"Khi đã biết có những bức tranh ở đây thì tôi cũng không muốn đi đâu cả. Tuyệt đối không thể giấu trong studio được. Nếu cứ chần chừ ở đây thì không chỉ tôi mà những người khác cũng sẽ đến. Những người khác sẽ không hào phóng và tốt bụng như tôi đâu. Cho nên."

Nghề của đấu giá viên là bán hàng. Bán hàng cuối cùng là dụ dỗ người khác.

Người đàn ông này, Luca Orsini kinh khủng này, có một nghề nghiệp như vậy.

"Cậu muốn gì thì cứ nói đi."

Đó là một cái bẫy rõ ràng. Nhưng Dojin không nhìn thấy con đường nào khác.

Nếu vậy, nếu không có cách nào khác ngoài việc bước qua cái bẫy đó, Dojin định tận dụng nó hết mức có thể.

"Nếu anh hứa một điều thôi."

"Cứ nói đi."

"Đừng chạm vào những gì tôi đang phục chế. Không, hãy để tôi phục chế đến cùng. Còn việc anh lấy tranh đi thì tùy khả năng của anh."

Nghe có vẻ là một yêu cầu đơn giản, không có gì bất thường cả.

Đối với Luca, đó là một việc không mất gì, thậm chí còn đơn giản đến mức vô lý, nhưng anh ta lại không vồ lấy lời nói của Dojin.

"Cậu nói là được gọi đến để làm sạch mà. Vậy tại sao lại muốn tự mình làm sạch những bức tranh đó?"

"Vì đó là công việc của tôi ."

"Không phải cậu không thích làm sạch lắm sao?"

"Vâng?"

Đôi mắt xanh lục nhạt của người đàn ông nheo lại. Như thể đang thẩm định điều gì đó.

"Tôi không biết tại sao anh lại nghĩ như vậy. Làm sạch là cơ bản của phục chế mà."

"Lúc đó, khi tôi yêu cầu phục chế, cậu không phải đã mất hứng thú ngay khi nghe đến từ 'làm sạch' sao?"

Một lời nhận xét sắc sảo quá nhỉ.

Đối với Dojin, việc làm sạch là nhàm chán. Đó là nền tảng của phục chế, quan trọng, và có những khác biệt tinh tế trong việc làm sạch mà chỉ những người phục chế mới biết. Tuy nhiên, nếu so sánh việc làm sạch một cách khó tính, nó không khác gì việc chặn giấy cơ bản.

Dojin muốn một cuộc đại phẫu thuật. Đó là công việc tinh tế đòi hỏi sự sáng tạo, suy luận và tập trung cùng một lúc. Việc làm cho những bức tranh bị rách nát và phai màu được tái sinh trong tay mình.

Tuy nhiên, những cảm xúc cá nhân của Dojin như vậy, người đàn ông đó biết để làm gì chứ. Hơn nữa, điều quan trọng bây giờ là Luca Orsini phải hứa với Dojin mà không có bất kỳ nghi ngờ lớn nào.

"Nếu anh không hứa, cứ việc gọi cảnh sát đến thôi. Tôi nhắc lại là tôi có bằng chứng, và dù không phải ở Ý thì tôi cũng có thể trở về Hàn Quốc."

Kỳ lạ thay, Dojin có niềm tin rằng Luca sẽ không để mọi chuyện diễn ra như vậy.

Anh ta tuyệt đối không thể gọi cảnh sát .....

Một người không muốn gây ồn ào như vậy sẽ không một mình đến căn nhà này sau khi xác nhận cái chết của bà mình.

Và phán đoán của Dojin không sai. Luca dường như đã tính toán xong trong đầu, nở nụ cười.

"Được thôi. Tôi hứa với cậu, Dojin."

"Anh hứa sẽ giao tất cả những gì tôi đã phục chế cho tôi, đúng không?"

"Tạm thời thôi."

"Tạm thời sao ?"

"Tôi nghĩ một chiều như bây giờ thì không ổn lắm. Phải xem đã giấu cái gì rồi mới phán xét được. Hãy để ngỏ khả năng đàm phán."

Nếu cứ thúc ép thêm, không biết người đàn ông đó sẽ nói gì nữa. Trong tình huống có thể hủy bỏ lời hứa bất cứ lúc nào, Dojin không thể đòi hỏi thêm.

"Luca Orsini. Dù sao thì, anh vẫn nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục phục chế những gì tôi đang phục chế, đúng không?"

"Đúng vậy. Mặc dù tôi không chắc liệu điều đó có hoàn toàn nằm trong quyền hạn của tôi hay không."

Dojin cố tình phớt lờ lời nói cuối cùng. Nếu bức "Trò chơi dưới nước" ở trên thực sự là "Trò chơi dưới nước", thì thứ cuối cùng còn lại và địa điểm được tìm thấy đều là của gia đình Orsini, vì vậy quyền sở hữu sẽ thuộc về một người trong gia đình Orsini.

Điều đó không quan trọng. Dojin không muốn sở hữu bức tranh đó.

Bất kể ai sở hữu nó, cậu chỉ không muốn bị tước đi cơ hội phục chế. Với tư cách là một người phục chế, cậu muốn để lại tên mình dưới tác phẩm kiệt xuất đó. Để làm được điều đó, tốt hơn hết là tạo mối quan hệ tốt với gia đình Orsini, bất kể là ai.

Cả hai cùng đi lên studio ở tầng cao nhất. Leo cầu thang theo sau người đàn ông, Dojin nhớ lại cuộc giằng co kéo dài.

Tại sao.

Tại sao anh ta lại cố gắng tuồn cái gì đó ra ngoài? Vì tiền sao?

"Nhưng tôi có thể hỏi một điều không, anh Orsini?"

"Cứ hỏi đi."

"Anh không cần tiền mà, đúng không ?"

"Trên đời này có ai không cần tiền không?"

“Nếu cần, anh đã bán bức tranh thời thơ ấu đó rồi. Không có tác phẩm nào của Marisa nổi tiếng bằng bức đó đâu. Với lại, tôi cũng không thấy anh có vẻ gì là có tình cảm đặc biệt với cô ruột hay bức tranh cả. Nhưng nếu không phải vì tiền thì thành thật mà nói, tôi cũng không hiểu tại sao anh lại muốn xem… những bức tranh này.”

“Mỗi người đều có hoàn cảnh riêng của mình mà.”

Luca nói những lời vô ích và vạch ra ranh giới. Đúng như vậy, đó là một câu chuyện mà Dojin không cần biết. Hơi quá đáng rồi. Dojin nghĩ vậy và mở cửa studio.

“Cái này…”

“Bên trong hơi bừa bộn.”

“Hơi? Bừa bộn?”

Lời đầu tiên của người đàn ông khi nhìn thấy studio mở toang là vậy.

Dojin nhanh chóng bước vào. Cậu đứng trước mảnh vải canvas của bức <Trò chơi dưới nước> đang nằm ngổn ngang trên bàn phục chế để che đi tầm nhìn một chút. Tuy nhiên, ánh mắt của Luca vẫn dán chặt vào bức bích họa bị vỡ nát trông gần như một công trường xây dựng.

“Tôi không hiểu đây là chuyện gì nữa.”

Người đàn ông tiến lại gần bức tường giả còn lại một nửa. Khuôn mặt anh ta trông khá nghiêm trọng khi thay phiên kiểm tra bức tường thật phía sau.

Trong khi Luca đang bị phân tâm bởi bức tường bị vỡ, Dojin đưa tay ra sau lưng, gấp đôi tấm vải lanh dưới các mảnh canvas của bức <Trò chơi dưới nước>. Những mảnh kiệt tác ẩn mình dưới tấm vải lanh.

'Hự.'

Vì che giấu quá vội vàng, hai mảnh canvas lớn bay lả tả rơi xuống dưới bàn làm việc.

"cậu Dojin có vẻ không thể phục chế tất cả các bức tranh phương Đông, tranh sơn dầu và cả tranh bích họa đâu."

Luca không quay đầu lại. Tuy nhiên, Dojin lại đau đầu suy nghĩ làm thế nào để đặt một mảnh lớn như vậy lên bàn mà không bị phát hiện.

Muốn chạm vào tác phẩm cần phục chế thì phải đeo găng tay, nhưng đột nhiên đeo găng tay thì lại trông kỳ lạ.

'Chỉ cần giữ nhẹ ở mép và sau đó chăm chỉ làm sạch là được.'

Dojin tự biện minh như vậy và nhanh chóng nhặt mảnh vải canvas lên.

"Bức phía trước là bản sao chép. Nét vẽ cũng khá khô cứng. Nhưng tại sao nó lại ở đây, và tại sao nó lại bị vỡ?"

"Đằng đó!"

Xong rồi.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Luca, Dojin theo bản năng, thực sự theo bản năng, nhét mảnh vải vào túi. Giọng nói của cậu ta cũng theo đó mà cao hơn, Luca nhìn Dojin với vẻ mặt đầy nghi vấn.

"Không, đằng đó... Signora cũng đã dặn đừng động vào."

"Ý cậu là nó vốn đã như thế này ư?"

Dojin chỉ gật đầu. Signora đã chết, và giờ chỉ có Dojin biết bí mật rằng bức tường đó trở nên như vậy là do cậu.

Nếu giám định của chú Nadia cho thấy bức tường giả đó đã cũ, hoặc có giá trị nào đó ngoài việc che giấu bức <Trò chơi dưới nước>, thì lúc đó cậu sẽ nhờ phục chế là được.

"Điên mất."

Dù có hợp lý hóa đến đâu, nói dối vẫn là nói dối. Môi cậu khô khốc.

Luca đá nhẹ chiếc thang đổ cạnh tường. Giống như một thám tử đang tìm kiếm bằng chứng.

Vấn đề không chỉ có vậy. Những mảnh tranh bị nhét vào túi cậu như bị nhàu nát. Dù có mang lửa trong túi cũng còn dễ chịu hơn.

"Dojin."

Ánh mắt người đàn ông hướng về khuôn mặt tái nhợt của Dojin, và về chiếc bàn làm việc mà cậu đang che đậy một cách kỳ lạ. Cậu cảm thấy ruột gan như bị đảo lộn.

Bíp, bíp, bíp, bíp, bíp, bíp.

Và vào đúng thời điểm chết tiệt đó, chuông báo động an ninh vang lên.

"Chẳng phải nên tắt báo động sao? Cậu chắc là đã đến đây nhiều lần rồi mà."

Thật khó để đọc biểu cảm. Anh ta có vẻ vui, nhưng cũng không thể nói rõ.

Dojin miễn cưỡng nhưng cố gắng không quay đầu lại mà nhấn mật khẩu báo động. Khi cậu tắt báo động và quay lại, Luca Orsini đang đứng ngay cạnh bàn làm việc có đặt bức <Trò chơi dưới nước>, và nhìn cậu.

Tấm vải lanh che phủ đã bị lật lên.

"Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Dojin lại được phép ở đây... bây giờ tôi muốn hỏi đây là cái gì."

Màu xanh lục và xanh lam, khuôn mặt phụ nữ hơi rối nhưng đã được sắp xếp sẵn, những mảnh canvas hiện rõ ra ngoài. Yết hầu của Dojin rung lên.

"Đây là bức tranh tôi định phục chế ạ."

"Có vẻ như cậu chưa bắt đầu. Nó có ở trong thùng bên kia không?"

"À, không."

Anh ta nhìn thấy cái thùng bị vứt xó bằng cách nào vậy?

"cậu Dojin có biết rằng cậu không giỏi nói dối không?"

"Vâng?"

"Điều quan trọng là phải hiểu rõ bản thân. Nếu đối phương hiểu rõ trước thì khó mà đối phó được."

Luca vươn tay tới khung gỗ canvas mà Dojin chưa kịp phản ứng. Cậu cũng không kịp ngăn cản.

"Ví dụ, tôi có đôi mắt tinh tường. Tốc độ phản ứng là một tài sản khá quan trọng của một nhà đấu giá."

Nói rồi, người đàn ông nắm lấy tấm canvas và lật mạnh. Mặt sau còn lại một vài mảnh vụn với những vết ố đen lộ ra.

Luca im lặng một lúc. Rồi anh ta lẩm bẩm như thở dài.

"Có vẻ rất giống một bức tranh mà tôi biết."

Bức tranh mà anh ta biết.

Điều đó đương nhiên, vì trong gia đình Orsini quyền quý đó, có rất nhiều người đã từng nhìn thấy bức tranh này.

"Dojin. Có tài liệu nào đính kèm ở đây không?"

"Không có. Tôi đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng chắc chắn là không có trong studio này."

Giấu giếm một người đã biết rõ mọi chuyện thì thật nực cười. Ít nhất thì việc hình dạng bức tranh này giống với bức <Trò chơi dưới nước> đã được người nhà Orsini xác nhận, đó cũng là một thành quả.

'Liệu nó có phải là thật hay không lại là một vấn đề khác.'

Luca chăm chú nhìn bức tranh chưa thành hình rõ ràng. Mặc dù không phải là cảm xúc thật, và cũng không thể suy luận được điều gì, nhưng Dojin vẫn hỏi.

"Không phải là bản sao chép chứ ?"

"cậu Dojin thực sự nghĩ vậy sao?"

Không, không phải . Nhưng Dojin không trả lời. Một số loại im lặng đôi khi cũng là câu trả lời.

Luca và Dojin nhìn xuống những mảnh vải vụn, những mảnh vải đã trở thành huyền thoại chỉ với cái tên thuộc về chúng, giờ đây khó có thể dùng làm giẻ lau. Luca phá vỡ sự tĩnh lặng.

"Có ai khác ngoài Dojin biết về điều này không?"

"Tôi mới phát hiện ra hôm qua nên không ai biết cả."

"Cậu nói muốn phục chế tác phẩm này đến cùng đúng không?"

"Vâng."

"Có vẻ như cậu còn chưa bắt đầu phục chế nó."

Giọng tiếng Ý của người đàn ông chậm rãi đến mức đơn điệu.

"Nói một cách chính xác, Dojin không phải là người đang phục chế nó đúng không?"

"Này, anh đừng có tỏ ra tiểu nhân như vậy chứ."

"Tiểu nhân?"

Cậu nghiến răng khi thấy ánh mắt mở to của anh ta, như thể đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy từ đó.

Đúng vậy, mình là người bị phát hiện đang che giấu, nhưng lời hứa vẫn là lời hứa.

"Tôi tưởng là anh không có gì để nói nếu nói chi tiết sao?"

Đang định nói rằng việc phục chế bắt đầu từ khoảnh khắc nó được lấy ra khỏi thùng, thì Luca vẫy tay.

"Vẫn chưa rõ đây là bản sao hay bản gốc, nên tốt nhất là giữ bí mật về sự tồn tại của bức tranh này. Có lẽ nên bắt đầu thẩm định trước khi phục chế. Vì cần phải biết liệu nó có phải là thật hay không chứ."

Lời nói nhẹ nhàng và tinh vi, nhưng Dojin lập tức đọc được ý đồ của người đàn ông. Dù sao thì, nếu làm trong ngành nghệ thuật, ai cũng sẽ có tham vọng khó che giấu được, dù có dùng bất cứ cách nào.

"Nếu anh Orsini cần giữ bí mật thì chắc chắn có lý do của anh ."

"Tốt, tôi thích những câu chuyện nhanh chóng."

"Không, tôi cũng muốn anh nói chuyện hợp lý với tôi một chút. Trước hết, tôi không có lý do gì để giữ bí mật cả."

"Chà... tôi có thể hỗ trợ tài chính cần thiết để giữ bí mật theo mong muốn của cậu Dojin."

"Không."

Giữ bí mật thì cần gì hỗ trợ tài chính chứ? Một nụ cười khẩy hiện lên. Anh ta nói việc bịt miệng bằng tiền một cách thật tao nhã.

"Trước hết, hãy giải quyết những đối xử bất công mà tôi đang nhận ở Cadorcini."

Mặc dù không có lời giải thích chi tiết về sự bất công, nhưng Luca thậm chí không tỏ ra ngạc nhiên.

"Được rồi."

"Và nếu bức tranh này là thật, tôi muốn tự mình phục chế nó. Đó sẽ là cái giá để tôi giữ bí mật cho anh. Dù sao thì tôi cũng đang làm việc với mức lương đầy đủ rồi."

"Nếu là giả thì sao?"

"Cái đó..."

Đó là một phần mà Dojin không ngờ tới. Cậu càng không nghĩ đến việc đó là giả. Thấy Dojin không trả lời, Luca nói chậm rãi.

"Nếu được giám định chính thức là giả, nguyên tắc là phải tiêu hủy. Đó là chính sách của Quỹ Bautista Sorolla."

Thỉnh thoảng cũng có những quỹ rất chú trọng việc quản lý hàng giả như vậy. Điều đó cũng đương nhiên vì danh tiếng của Bautista rất lớn.

Dojin không nghĩ đó là đồ giả, nhưng nếu là hàng nhái hoặc bản sao thì Dojin cũng không cần phải dồn sức. Dojin gật đầu và như một câu trả lời, Luca búng ngón tay.

"Vậy thì tôi sẽ nhờ trung tâm thẩm định mà tôi biết để xác định xem đây là hàng thật hay hàng giả. Là những người quen biết nên sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

Dojin đã gửi mẫu để đo tuổi vào sáng nay. Cậu định nói ra nhưng rồi lại im lặng.

Dù sao thì, để biết nó là thật hay không, chắc chắn sẽ cần một cuộc thẩm định kỹ lưỡng. Dojin gật đầu.

"Thay vào đó, hãy cho tôi xem tất cả các tài liệu liên quan. Để tôi có thể chấp nhận được."

"Được thôi."

Luca Orsini đưa tay ra. Có vẻ như đó là bàn tay chìa ra để bắt tay. Một bàn tay to lớn. Dojin nhìn bàn tay đó một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông. Một biểu cảm vô hại cố ý tạo ra, khó mà biết anh ta đang nghĩ gì.

"Khoan đã. Thêm một điều nữa."

Cậu không thể dễ dàng tin tưởng anh ta được.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo