Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
“Nếu tự dưng trời mưa thì sao đây?”
“Thì đó cũng là một kỷ niệm đáng nhớ đấy chứ.”
“Đồ ăn chắc đã chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?”
“Chúng ta đã thử sáng nay rồi, chắc không vấn đề gì đâu.”
“Những người không đến sớm lỡ chuyến bay bị trễ thì…”
“Thôi nào. Sẽ chẳng có chuyện gì đâu, em đừng lo nữa, ngồi xuống đi.”
Địa điểm đám cưới được chọn là Jeju. Công ty đã có một khu nghỉ dưỡng cao cấp nhất thì việc gì phải tốn tiền thuê nơi khác chứ. Vì là lễ ngoài trời, dù đã kiểm tra thời tiết cả chục lần, tôi vẫn không khỏi lo lắng về những “nếu như” bất ngờ. Không chỉ thế, hàng tá mối bận tâm cứ nối đuôi nhau trong đầu, nên tôi chẳng thể ngồi yên một chỗ.
“Lại đây.”
Phòng chờ được sắp xếp để tôi và Yoon Tae Oh dùng chung. Thà có hắn bên cạnh còn hơn phải một mình đối mặt với căng thẳng. Khác với tôi, hắn vẫn ung dung ngồi đó, bình thản như thể đã trải qua vài lần kết hôn rồi vậy. Nghe tiếng gọi, tôi bước đến gần. Hắn lập tức kéo eo tôi, đặt tôi ngồi lên đùi mình.
“Áo sẽ nhăn mất…”
Chắc là lần đầu tiên tôi thấy cảnh này. Yoon Tae Oh đang mặc bộ vest cưới tông màu be nhạt. Một sự thay đổi đáng kinh ngạc với kẻ luôn chỉ diện đồ đen trắng đơn sắc. Khi tôi đề xuất vest đen – màu hắn thích – hắn đã nói thế này: “Màu anh thích thì Si Eon nên mặc mới đúng.”
Ý là hắn muốn tôi mặc màu đen yêu thích của hắn để hắn ngắm cho đã mắt. Vậy thì ngược lại, lẽ ra hắn phải mặc vest vàng hay hồng mới đúng chứ. …Nhưng nghĩ đến cảnh đó thì tôi lại chẳng muốn thấy lắm.
Dù sao bộ vest màu be này cũng không tệ. Quả nhiên người đẹp thì mặc gì cũng hợp.
“Nhẹ như lông vũ, chẳng sao đâu.”
“Cái gì cơ, lại nữa. Đừng đùa chứ.”
“Đùa thôi mà em thích thế cơ à. Không ngờ em lại thích mấy lời khen kiểu này.”
Đồ khốn… hắn nói mấy lời nhảm nhí đến mức tôi chỉ biết cười khẩy. Dù gì thì trước mặt Yoon Tae Oh, 45kg hay 65kg có khác gì nhau đâu. Đồ to xác ngốc nghếch.
“Mặc thế này trông em gợi cảm hơn đấy. Đêm nay làm đêm tân hôn trong bộ đồ này cũng được.”
Lòng bàn tay hắn trượt xuống lưng tôi, từng đợt nguy hiểm lan tỏa. Chỉ cần nhìn ánh mắt cháy bỏng gần kề, tôi cứ ngỡ hắn sẽ cắn phập vào cổ tôi ngay tức khắc.
“Đừng đùa thế… chứ…?”
Tôi nghĩ hắn lại trêu thôi, liền đẩy vai hắn một cái, nhưng lần này, một luồng pheromone ẩm ướt ập đến. Từ khi công khai chuyện kết hôn, hắn không dùng thuốc điều hòa pheromone nữa. Tin đồn đã lan ra, và Yoon Tae Oh cũng muốn vậy. Đối ngoại, chúng tôi viện cớ là “bộc phát đột ngột”.
Vì dùng thuốc quá lâu, hắn lo tôi có thể gặp nguy hiểm gì đó, nên giữa lúc bận rộn chuẩn bị cưới, hắn còn ép tôi đi kiểm tra sức khỏe. May mắn là cơ thể tôi chẳng có vấn đề gì.
“Dù sao đêm nay hay ban ngày thì cũng cùng một ngày, làm trước luôn không? Xong nhanh thôi mà.”
“Cái gì cơ?”
“Đêm tân hôn.”
Giọng không chút đùa cợt, cái lưỡi đỏ thắm liếm môi khô khốc. Tất cả đều quá nguy hiểm. Tôi cũng chẳng còn tỉnh táo, lời lẽ vớ vẩn của Yoon Tae Oh bỗng nghe hợp lý đến lạ.
“Vậy thì… nhanh thôi…”
Đáng lẽ phải mắng hắn là đồ điên, ngay ngày cưới mà còn không tỉnh táo, nhưng có lẽ “phu thê đồng lòng”, tôi cũng chẳng khá hơn gì. Căng thẳng ban nãy như tan biến, thay vào đó là những suy nghĩ lệch lạc…
Tôi vừa bị cám dỗ mỏng manh của hắn làm lung lay, tay khẽ nắm lấy lồng ngực rắn chắc ẩn dưới áo sơ mi và vest, thì…
“Si Eon! Anh cậu đến… Giám đốc, giám đốc?”
Cánh cửa phòng chờ bật tung với giọng nói oang oang quen thuộc, khiến tôi giật mình tỉnh cả hồn.
“Trưởng nhóm Kang! Phải gõ cửa chứ!”
“À, không… Tôi không ngờ trong phòng chờ lại… làm tình… không, làm bánh, không! Ý là tôi không nghĩ hai người làm gì đó… Xin lỗi, giám đốc. Đang bận làm thế hệ thứ hai, tôi lỡ làm phiền rồi.”
Không phải thế, chỉ là mặt tôi dính gì đó nên lau thôi – lời biện minh chẳng ai tin nổi. Ngay cả tôi cũng thấy nó quá gượng gạo.
Bị đột nhập bất ngờ, tôi vội rời khỏi đùi Yoon Tae Oh, nhưng bầu không khí ngượng ngùng chẳng tan đi chút nào. Yoon Tae Oh thì lúc này lại im thin thít, mồ hôi tôi túa ra như tắm.
“Eun Seok cũng đến nữa…”
“Tôi chẳng thấy gì đâu. Hai người hợp nhau thật đấy. Vest cũng đẹp nữa.”
May mà Ki Eun Seok khéo léo đổi chủ đề.
“Cảm ơn anh. Lát nữa tôi sẽ chỉ chỗ may đấy.”
“Bảo chỗ may thì ai mua nổi chứ. Trừ phi bán nhà đi may một bộ.”
Sao hắn cứ thích nói mấy lời thừa thãi thế nhỉ. Lời “thực tế” của Yoon Tae Oh làm nụ cười của Ki Eun Seok méo xệch.
“Thích bộ này à? Khi nào cưới, anh sẽ may cho em bộ đắt hơn!”
…Xin lỗi nhé, nhưng chuyện đó khó lắm. Đừng nghĩ Yoon Tae Oh nói giá bằng cả căn nhà là phóng đại đâu…
Hai người họ giờ đã thân thiết hơn, nói chuyện thoải mái, thậm chí còn đụng chạm tự nhiên.
“Dù sao cũng cảm ơn hai người. Ngày nghỉ còn đến tận Jeju.”
“Có gì đâu, khách sạn với vé máy bay đều được chi trả, phải cảm ơn cậu mới đúng. Sao không làm ở Hawaii luôn, để tôi với Eun Seok đi du lịch nước ngoài một chuyến.”
“Thấy chưa. Tôi bảo làm ở Hawaii mà, đúng không?”
Yoon Tae Oh véo nhẹ vành tai tôi. Trước đó hắn chọn Hawaii làm địa điểm cưới, tôi còn càm ràm sao mà quá đà thế. Xem ra Yoon Tae Oh với Kang Seok Ho hợp nhau ở cái tính liều lĩnh thật.
“Dù sao, chúc mừng cưới nhé. Từ giờ sống thoải mái… hạnh phúc vào.”
Sao mắt Kang Seok Ho lại đỏ hoe thế kia…? Gã mặt mũi dữ tợn lại rưng rưng nước mắt, nắm chặt tay tôi. Ngón tay thô ráp của anh ta vuốt ve mu bàn tay tôi.
Cứ như anh ta là bố mẹ tôi vậy, cảm xúc trào dâng quá mức, nhưng điều đó lại chạm đến lòng tôi, khiến tôi nghẹn ngào. Chắc tại không khí đặc biệt của ngày cưới. Dù từng cãi cọ bao lần, có người bạn sẵn sàng khóc vì tôi thế này, tôi thật sự biết ơn.
“Buông tay ngay. Đừng để bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào đâu.”
Nhưng cảm xúc ấy chẳng kéo dài được lâu. Yoon Tae Oh nắm cổ tay tôi, giật ra khỏi tay Kang Seok Ho. Lúc này thì tránh đi chút được không chứ.
“Hôm nay tôi là khách của Si Eon mà, giám đốc?”
“Tùy cậu. Tôi cũng chẳng cần loại như cậu.”
Yoon Tae Oh đúng là giỏi gây thù chuốc oán trong một hắn nói…
Kang Seok Ho và Ki Eun Seok chụp ảnh, trò chuyện một lúc rồi rời đi. Nhờ họ mà căng thẳng của tôi giảm đi phần nào, thật may. Nhưng sau đó, phòng chờ như chìm vào bóng tối, chẳng còn ai ghé thăm. Nỗi bất an tôi tạm quên lại trỗi dậy.
“Anh…”
“Lại lo gì mà gọi thế?”
“Khách ngoài kia đông không anh…? Nếu trống trơn thật thì sao đây?”
“Thế cũng tốt. Đám đông ồn ào làm anh phát mệt, thà không có ai để kết thúc nhanh còn hơn.”
Lễ cưới sẽ diễn ra ở vườn ngoài trời, sau đó là bữa ăn nhẹ. Đến tối, chúng tôi sẽ chuyển vào trong nhà cho tiệc chiêu đãi. Mời khách đến tận Jeju, không lẽ làm lễ xong lại đuổi người ta về ngay. Cả trong lẫn ngoài đều là không gian lớn nhất của khu nghỉ dưỡng, được trang trí lộng lẫy, nên chỉ cần ít khách thôi cũng sẽ trông trống trải ngay. Hắn sống chẳng lo nghĩ gì, sướng thật…
Tôi đã lén nuốt một viên thanh tâm hoàn mà vẫn không bớt căng thẳng khi giờ G đến gần. Dù từng đứng trước bao ống kính diễn xuất, tôi chưa bao giờ run thế này, thật kỳ lạ.
Rồi nhân viên báo chuẩn bị nhập lễ, tôi nắm tay Yoon Tae Oh đứng trước phòng chờ. Cánh hoa trắng rơi lác đác rên thảm cỏ xanh mướt. Vì phải rẽ qua góc mới vào lễ đường, từ vị trí chờ, tôi chẳng thấy gì bên trong.
“Đi thôi, Si Eon.”
Theo tín hiệu của nhân viên, tôi nắm tay Yoon Tae Oh bước đi.
“Ngẩng đầu lên nào. Hôm nay em là nhân vật chính, phải để mọi người thấy rõ mặt. Cho họ biết Yoon Tae Oh cưới ai, Baek Si Eon là của ai.”
Dù đang căng thẳng, lời trêu của hắn giúp tôi không bị run chân. Đúng như hắn nói, tôi mà rụt rè thì sẽ làm hắn mất mặt. Phải cho mọi người thấy ai sở hữu Yoon Tae Oh rực rỡ kia, và người đàn ông này giờ thuộc về ai.
Căng thẳng dần tan, tôi nghe thấy tiếng dàn nhạc mini vang lên bên tai. Bước chân theo nhịp như lúc hai đứa tập ở khách sạn, chúng tôi tiến về phía trước.
“Thấy chưa. Lo xa vô ích thôi mà?”
Đúng như Yoon Tae Oh nói. Hóa ra tôi lại lo hão. Những chiếc bàn tròn chuẩn bị cho khách kín cả bãi cỏ rộng, thậm chí còn thiếu chỗ, nhiều người phải đứng. Chúng tôi bước qua lối đi giữa biển người, tiếng vỗ tay át cả âm thanh dàn nhạc.
“Anh lại làm trò gì nữa đúng không…?”
“Chắc nhờ nhân duyên tốt của anh thôi. Cứ tự hào vì có người chồng thế này đi.”
Đồ đáng ghét. Đang thì thầm với Yoon Tae Oh thì bị vị chủ hôn quở một câu. Chủ hôn là cựu thống đốc Ngân hàng Hàn Quốc, được chọn qua loa vì hắn bảo “ai làm cũng được”. Hỏi sao lại là người ngành ngân hàng, hắn đáp: “Để sau này kiếm thật nhiều tiền, sống thật tốt.” Phải cố mà kiếm tiền thôi.
Dù sao theo ý Yoon Tae Oh, chúng tôi bỏ qua hầu hết nghi thức, chỉ giữ lời thề hôn lễ, tuyên bố thành hôn và vài lời chúc ngắn gọn. Khi chủ hôn định nói dài, Yoon Tae Oh tặc lưỡi, ra hiệu cắt ngắn. Chắc đây là đám cưới nhanh nhất lịch sử, đủ để ghi vào kỷ lục Guinness.
“Ai nhận bó hoa cưới thì bước lên nào.”
Sau phần chụp ảnh kỷ niệm là tung hoa. Trong đội thư ký có vài người sắp cưới, một người được chọn nhận hoa. Nhưng bất ngờ, một gã to con, mặt đầy hình xăm bước ra.
“Sao lại là trưởng nhóm…?”
Là Kang Seok Ho. Nhìn mặt nhân viên vốn được chọn nhận hoa đang tiu nghỉu đằng xa, chắc anh ta lại dùng chiêu hăm dọa rồi.
“Tôi cũng sắp cưới mà, sớm thôi. Đưa hoa cho Eun Seok đấy, ném nhanh đi.”
Cảm giác như bị cướp bó hoa vậy. Chắc chắn chưa thỏa thuận gì với Ki Eun Seok, nhưng nếu là đám cưới của hai người họ, tôi cũng ủng hộ. Tôi đứng xa một chút, dùng sức ném bó hoa nhỏ. Vậy là chúng tôi đã cưới. Thật nhẹ lòng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.