Sugar Blues - Chương 3

Edit: Bé Nhím Làm Biếng

Nếu có sai sót mong các bạn báo cho Nhím nhé! Then kìu <333

================================

Một lớp dầu mỏng nổi lên trên mặt cà phê. Trước mắt cậu là vị công tố viên vẫn chăm chú lật từng trang hồ sơ. Mỗi lần tờ giấy rung lên, những gợn sóng nhỏ cũng lan theo trên bề mặt cà phê. Chỉ hai mươi, ba mươi phút im lặng thôi nhưng áp lực nặng nề đủ để làm người khác chùn bước. Với những ai đã quen kiểu áp lực tinh thần và chẳng mấy khi sợ hãi và cậu, Seo Han-yeol, rõ ràng là người đã được rèn luyện kỹ càng. Cậu quan sát xung quanh phòng, chờ khoảnh khắc anh chàng công tố viên nhận ra rằng việc giành ưu thế với cậu là thất bại.

Mọi ngóc ngách từ khung cửa sổ, bàn làm việc đến phía dưới tủ hồ sơ đều chật kín giấy tờ. Những ai từng vào đây nhiều lần sẽ thấy quen, còn người chưa quen, cảnh tượng này đủ làm choáng ngợp. Điều đặc biệt là từng tờ giấy được xếp ngay ngắn, các góc cạnh thẳng tắp không sai một ly. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta chùn bước.

“Seo Han-yeol.”

Tiếng gọi khiến cậu quay sang. Đôi mắt sắc lẹm sau cặp kính mỏng của cậu gặp ánh mắt công tố viên. Người kia không xem cậu chỉ là nhân chứng. Sự nghi ngờ và thù địch hiện rõ trong mắt hắn. Cậu mỉm cười nhạt gật đầu và  vẫn khoanh chân thư thả. Công tố viên dán mắt vào hồ sơ, rà từng thông tin cá nhân.

“Anh vẫn giữ chức Giám đốc tại Ilshin Comtech từ 2016 đến nay đúng chứ?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Trước đó, sau khi tốt nghiệp trung học, anh ở Mỹ suốt đúng không?”

Cậu chỉ gật đầu, chỉ là xác nhận sự thật, không hơn không kém. Công tố viên giả vờ thốt lên.

“À, vào lúc trung học anh cũng không học ở Hàn Quốc nhỉ. Chắc đi du học sớm?”

“Gần giống vậy.”

“Còn chuyện quân ngũ…”

Hắn kéo dài câu rồi nhếch mép.

“Anh được miễn nghĩa vụ đúng không?”

Cậu mỉm cười nhạt.

“Vâng, nhưng chuyện đó liên quan gì đến cuộc điều tra này không?”

“Cũng có thể.”

“Thật sao, liên quan thế nào?”

Cậu lẩm bẩm, nửa tự nhủ. Công tố viên không bận tâm, lật tiếp một tờ hồ sơ.

“Anh ở Mỹ khá lâu nên chắc cũng quen với chuyện đó chứ?”

“Xin lỗi, chuyện gì cơ?”

“Cần sa, họ nói người ta hút nó như hút thuốc lá, phải không?”

Hắn ta thăm dò một cách tự tin. Cậu chỉ nhướn mày không đáp, nụ cười xã giao vẫn nguyên.

“Anh họ của anh là Seo Jong-yeol,  đang bị điều tra về vi phạm luật chất cấm. Anh biết chứ?”

“Biết.”

“Anh có biết rằng anh ta đã nhiều năm buôn lậu và dùng cần sa, meth, cocaine ở trong nước không?”

“Ừm, cũng không chắc.”

“Vậy anh biết hay không? Trả lời rõ ràng nhé.”

“Thành thật mà nói, tôi nghĩ có thể là biết. Anh ta hay tiệc tùng, không phân biệt rượu hay phụ nữ, lại còn hay phụ thuộc. Nói thẳng là tôi không quan tâm. Người anh họ muốn làm gì, hay cặp kè với ai, tôi đâu liên quan.”

“Nhưng theo tôi tìm hiểu thì hai người khá thân. Chênh lệch mười lăm tuổi mà vẫn thế, bất ngờ đấy.”

“Dù sao cũng là họ hàng.”

Cậu nhìn bảng tên trên bàn và nhắc lại.

“Anh Park Hyun-seok, anh là con một à? Nếu không thì anh cũng biết, trong mối quan hệ đó, việc quyết định gặp mặt không phải lúc nào cũng theo ý người trong cuộc.”

Lông mày của người công tố viên hơi giật giật khi nghe tên mình được nhắc đến trực tiếp.

“Seo Han-yeol, đây là văn phòng công tố, anh đến đây là để làm nhân chứng. Hãy cẩn thận với lời khai của mình, xét theo tình hình và địa điểm..”

“Chỉ là đang lẩm bẩm một mình thôi, nếu giọng điệu bình thường của tôi làm anh phật ý thì tôi xin lỗi.”

Seo Han-yeol dừng lại một lúc rồi thở dài một tiếng.

“À, tôi phải gọi anh là ‘công tố viên’ thì mới thật sự hợp với tình huống và địa điểm này nhỉ?”

 

Khuôn mặt công tố viên Park đỏ ửng lên, như bị cái vẻ giả ngây ngô mà cậu phơi ra khiêu khích. Anh ta hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh, miệng lầm bầm rằng chuyện đó không quan trọng, nhưng ánh mắt thì lộ rõ điều ngược lại. Giọng nói “Tôi sẽ tiếp tục” của anh ta cứng nhắc và lạnh lùng, khác hẳn vẻ bề ngoài bình tĩnh lúc nãy.

“Anh đã cho một người họ hàng xa chẳng thân thiết mượn biệt thự riêng của anh mà không có lý do. Anh không biết Seo Jong-yeol làm gì ở đó sao?”

Cậu nhún vai, giọng điệu bình thản.

“À, chuyện đó à? Theo pháp lý thì có tên tôi, nhưng thực chất không phải của tôi. Khi còn nhỏ, gia đình thi thoảng đến ở, còn khi trưởng thành, tôi chẳng bao giờ tới. Nhận tài sản chỉ là theo luật thừa kế thôi. Anh họ bốn mươi bốn tuổi muốn làm gì ở đó, dùng ma túy, tổ chức tiệc tùng hay lên kế hoạch phạm tội, tôi cần quan tâm sao?”

Công tố viên Park nhíu mày.

“Đáng tiếc là chỉ cần cung cấp địa điểm cho cờ bạc hay mại dâm, thậm chí là chỗ đấu chó, cũng có thể bị truy tố.”

Cậu cười khẩy, nhún vai.

“Thế thì lấy trộm xe người khác rồi gây tai nạn chết người, chủ sở hữu cũng bị liên lụy đúng không. Tại sao không quản lý chìa khóa kỹ hơn, tại sao không lường trước việc người kia có thể gây chết người, hay là biết mà bỏ qua?”

“Anh Seo không thấy lập luận hơi quá sao?”

“Đôi bên đều như nhau mà.”

Công tố viên Park gằn giọng, nhấn mạnh.

“Với tôi, chỉ là nghi ngờ hợp lý thôi. Những người bị bắt cùng Seo Jong-yeol như Ahn Jin-ho của công ty xây dựng Suho, Kim Myung-jae của tập đoàn điện tử AO, Lee Won-jung của tập đoàn sản xuất thép Wihan, ca sĩ Sona, tất cả đều khá thân với anh Seo Han-yeol đấy.”

“Ai nói vậy? Những người đó thân thiết với tôi sao? Họ nói vậy à?”

“Chỉ cần xem ảnh trên mạng xã hội có thể thấy anh chụp cùng họ.”

Cậu liếc sang khung ảnh trên kệ, nơi công tố viên Park bắt tay cới Tổng công tố, nụ cười vẫn mỉa mai.

“Anh Park Hyun-seok cũng khá thân với người đó nhỉ?”

“Tôi đang nói về anh!”

“À, chắc tôi lại bất lịch sự rồi, có vẻ anh không thông cảm được.”

Công tố viên Park nói "Tôi sẽ hỏi lại lần nữa.", như thể anh ta không nghe thấy tiếng càu nhàu của Seo Han-yeol.

“Bốn năm qua, Seo Jong-yeol đã sử dụng ma túy hai mươi hai lần, hầu hết ở biệt thự riêng của Seo Han-yeol. Thế mà anh không biết, đúng không?”

“Tôi không biết và cũng chẳng quan tâm,” cậu đáp thản nhiên.

“Đó là tài sản riêng của anh mà, anh bỏ mặc không vì lý do đặc biệt sao?”

Cậu nhún vai, giọng bình thản nhưng có chút châm biếm.

“Nhiều quần áo trong tủ thì quên mất cái nào còn, cái nào hay mặc. Mỗi lần dọn dẹp mới thấy. Một gia đình có người thừa kế, việc xuất hiện kéo dài vài năm đến vài chục năm là bình thường.”

“Anh Seo cứ hay nói vô lý nhỉ.”

“Chẳng phải là quá đáng khi cố gắng buộc tội ai đó mà không có bằng chứng à?”

Công tố viên Park cười khúc khích rồi ngả người ra sau ghế. Anh ta ném cây bút đang cầm lên tập giấy tờ.

“Tôi biết rõ nhưng người như anh Seo Han-yeol.”

Môi công tố viên Park cong lên hệt như giọng điệu cay đắng của hắn. Seo Han-yeol nghiêng đầu, không hề nao núng mang vẻ muốn biết anh ta đang nói gì.

“Anh sinh ra đã mang dòng máu ưu tú, nên cuộc đời anh chưa từng gặp thử thách thật sự. Anh chưa từng biết thế nào là bất khả thi. Vì vậy, cuộc sống êm đềm với anh trở nên nhàm chán, và anh coi việc chi phối người khác, thống trị mọi nơi là chuyện đương nhiên. Anh từ chối nghĩa vụ quân sự, vi phạm luật pháp cũng chẳng sao, vì gia đình anh luôn lo liệu mọi thứ, vận động, dọn đường cho anh. Anh chưa từng biết sự khắc nghiệt thật sự của cuộc sống. Giờ đây, toàn bộ tính toán của anh chỉ là trụ vững để nhận phán quyết vô tội hay án treo, đúng không?”

Mặt cậu vẫn bình thản, chỉ mỉm cười nhếch môi, lẩm bẩm một mình: “Đúng là mùi bùn đậm đặc.” Cậu ngồi thẳng dậy, nụ cười còn trên môi.

“Công tố viên Park, trong thời buổi này, khi việc vươn lên từ xuất thân khiêm tốn đã khó, thì khoác lên mình bộ áo thầy tu mà chẳng có gì để chứng minh cũng chỉ là trò hời hợt thôi. Nhưng nếu tự ti và bối rối, thì chẳng còn gì đáng chú ý nữa. Hãy sống sao cho vừa đủ, thông minh và tỉnh táo. Hãy nhận những gì xứng đáng, tận hưởng những gì xứng đáng. Chẳng phải như vậy mới đúng sao? Sao phải phí sức cho những bữa ăn xa xỉ chỉ để tỏ ra quyền quý vậy?”

Hắn ta đập mạnh bàn, vài tờ hồ sơ rơi lả tả, nhưng cậu vẫn bình thản, không hề nao núng.

“Nếu muốn buộc tội tôi, thưa ngài, hãy ngồi đây và đưa ra bằng chứng, đừng chỉ cắn răng mà hăm dọa. Hãy kiểm chứng xem tôi có thực sự bước vào biệt thự đó không, tôi có tiếp tay cho Seo Jong-yeol dù biết hắn ta cần sự phụ thuộc không, tôi có chủ động tham gia không. Hãy khám xét cơ thể tôi để lấy kết quả xét nghiệm ma túy, kiểm tra hồ sơ lái xe, xem các đoạn phim giám sát hành trình, camera quanh biệt thự, bất cứ thứ gì có thể tìm thấy. Lục soát mọi thứ nếu muốn. Đó là trật tự, đó là nguyên tắc.”

“Bây giờ anh Seo đang cố thuyết giáo tôi đấy à?!” 

“Chẳng phải ngài công tố vẫn tức giận mặc dù tôi đang cố gắng tự bảo vệ mình một cách trung thực đấy sao?”

Công tố viên Park bật cười khe khẽ, như bị mê hoặc. Nhưng mí mắt giật giật, hàm cứng đờ, khiến nụ cười ấy không còn là vui hay giận, mà chỉ như một phản ứng nửa chừng đầy bực tức.

Lúc đó có tiếng gõ cửa, một người bước vào mà không đợi phép, khiến anh ta phải che đậy vẻ giận dữ trong tức khắc.

“Anh Park, từ từ thôi, nghỉ một chút đi.”

“Anh đến rồi sao, tiền bối?”

“Tôi nghe tiếng của cậu từ tận bên ngoài luôn kìa. Phóng viên đầy ngoài kia, chúng ta cũng phải nghĩ đến hình ảnh của văn phòng công tố.”

Người đứng đó khéo léo nhắc nhở anh ta chính là Yun Il-ho, trưởng phòng và là cấp trên trực tiếp của công tố viên Park. Sự xuất hiện của anh lập tức làm không khí căng thẳng trong phòng dịu lại. Tuy nhiên, Park rõ ràng không hề thoải mái trước việc này.

“Hiện tôi đang thẩm vấn nhân chứng quan trọng, nếu không có việc gì gấp thì…”

“Tôi cũng không muốn làm phiền cậu đâu, nhưng là trưởng phòng cho gọi.”

Yun Il-ho ra hiệu hắn nên đi nhanh. Công tố Park nhíu mày nhìn Seo Han-yeol, thở dài dài rồi mới đứng dậy. Yun Il-ho vỗ vai Park Hyun-seok, nói như để trấn an.

 “Về nhân chứng, tôi sẽ lo chu toàn, cậu đừng lo.”

Dường như lời nói đó chẳng làm anh ta bớt khó chịu. Khi cầm áo khoác và đi về phía cửa, ánh mắt đầy âm ỉ ấy vẫn dõi theo cậu.

“Trưa rồi, cậu có muốn ăn gì không?”

Yun Il-ho tỏ ra khá chu đáo, như một đại diện đầy trách nhiệm.

“Xin lỗi, tôi không thể ăn bừa được, cơ địa không cho phép.”

Seo Han-yeol đáp, nụ cười thoáng lộ ra, khiến Yun Il-ho bật cười khúc khích. Có vẻ Park Hyun-seok đã nghe thấy, nên đóng sập cửa với một tiếng “rầm”. Người đàn ông đối diện cậu vừa lướt qua đống hồ sơ, tiếng cười nhẹ vang lên.

“Thằng đó nổi tiếng là khó nhằn nhất văn phòng chúng tôi.”

“Kiểu sống đó khiến người ta mệt mỏi thật.”

“Thói quen khó giấu mà.”

Yun Il-ho cười khẩy quay về phía cửa sổ. Anh ta mở rèm và nhìn ra ngoài. Trước tòa nhà, phóng viên tụ tập đông như kiến. Từ sáng sớm, họ đã ngồi chật cầu thang và sàn nhà chờ Seo Han-yeol xuất hiện. Trong lúc chờ, họ ăn uống, viết bài, gọi điện và tự lo liệu công việc riêng.

“Dù sao đi nữa”. Công tố viên Yoon nói và tặc lưỡi.

“Tôi đã bảo bọn họ là phải xuất hiện thật yên ắng mà, mà vẻ bề ngoài sao lại gây chú ý đến thế kia?!”

“Ý anh là sao?”

“Nếu có mắt thì cậu nhìn xem. Đó là trang phục của một người bị bên công tố triệu tập đấy.”

“Từ khi nào mà có quy định về trang phục ở văn phòng công tố vậy?”

"Cậu không xem tin tức à? Vẫn còn cái mốt xuất hiện trông hốc hác hết mức có thể, không trang điểm, không làm tóc, như những người đang chờ ngày chết. Khẩu trang, xe lăn, và truyền dịch là tùy chọn theo ý họ."

“Seo Jong-yeol hôm nay xuất hiện với bộ dạng như thế nào?”

“Trông như hắn ta sắp chết rồi ấy.”

Yun Il-ho mỉm cười rồi hỏi:“Uống gì không?”

“Thôi, thôi giải quyết nhanh đi, tối qua tôi mất ngủ muốn đau hết cả đầu.”

“Mới đến mà muốn chuồn rồi sao? Rời đi sớm quá thì không ổn đâu.”

“Tôi chẳng phải chỉ là nhân chứng thôi sao? Ra nhanh có gì sai? Nếu không thì anh định trói tôi lại à?”

“Có thể, tùy tình huống.”

Yun Il-ho cười tinh quái pha cà phê vào cốc giấy, quăng hai gói hỗn hợp vào. Trong khi đó, Seo Han-yeol cầm khối rubik trên bàn, một khối lập phương bình thường nhưng mỗi mặt được chia hình cánh bướm. Khi cậu xoay dồn các mảnh, chỉ vài động tác mà khối lập phương đã biến dạng thành hình thù kỳ quái, khó nhận ra hình dạng ban đầu.

“Vậy cái này ai ra kế hoạch vậy?”

Seo Han-yeol hỏi, mắt dán vào khối rubik lộn xộn. Yun Il-ho uống một ngụm cà phê đậm đặc rồi nhíu mày như không hiểu.

“Kế hoạch gì mà kế hoạch? Đây được gọi là một cuộc điều tra chủ động, cậu biết không, điều tra chủ động đấy.”

“Lão già nhà tôi bất ngờ ngã bệnh bắt đầu ồn ào chuyện tranh quyền thừa kế, giờ anh lại muốn tôi tin chuyện này ?”

“Thời điểm trùng hợp thôi.”

Yun Il-ho trở lại chỗ cười toe toét, mang vẻ đích thực là một con cáo láu cá từ trong ra ngoài. Hai bên gia đình họ đã giao thiệp từ nhỏ. Vì gia sản và ngành nghề chịu ảnh hưởng chính sách nhà nước, Yun Il-ho luôn giữ mối quan hệ với Bộ Quốc phòng, Bộ Giao thông, các chính trị gia và tòa án. Gia tộc anh ta vốn ba đời làm luật sư và thẩm phán, nên họ sống trong mối quan hệ cộng sinh không thể tách rời. Không phải bạn bè hay đồng minh đơn thuần, mà là đối tác lâu dài.

Hình ảnh hôm nay hiện ra không phải vô cớ. Công tố viên Yoon gần gũi với chị gái anh, Seo Joo-won, hơn cả với cậu, người kém anh ta gần mười tuổi. Nếu lợi ích của cậu trùng khớp với lợi ích của anh ta, chắc chắn cuộc điều tra này đã đi theo một hướng hoàn toàn khác. Nếu vậy thì cậu sẽ không phải là người bị kéo đến đây với tư cách nhân chứng.

Seo Han-yeol nhếch môi cười, một nụ cười vừa tinh quái vừa đầy thú vị.

“Làm sao anh biết thằng cha Seo Jong-yeol sử dụng ma túy?”

“Có ai mà không biết chứ? Tin đồn râm ran từ lâu rồi.”

“Lần này nghe nói bắt tận nơi luôn đúng không?”

“Ừm, chúng tôi nhận được thông tin đáng tin cậy. Nguyên tắc điều tra không cho phép tôi tiết lộ nguồn, nhưng cậu cũng đoán ra được mà.”

“Tôi nghĩ là tôi có thể đoán được nơi nào.”

“Vậy cậu cũng biết mình nên khai thế nào rồi chứ?”

“Chắc không lắm.”

“Sao lại lo lắng vậy, yên tâm, tôi sẽ không để cậu gặp rắc rối đâu.”

“Ai mà lại muốn gặp rắc rối. Thằng anh họ đó cuối cùng rồi cũng được lão già nhà tôi lo liệu thôi.”

“Lần này thì dù là chủ tịch nhà cậu thì cũng không dễ dàng gì. Cái câu “ngựa quen quen đường cũ’ trong pháp luật nặng lắm. Tình huống này hoàn hảo để Seo Joo-won khó lòng thoát được..”

“Có chút vết xước thì sao? Có thay đổi gì đâu. Ông già đấy với mấy người trong hội đồng toàn kẻ tham lam, bảo thủ đến cực đoan.”

“Cậu có nghĩ họ sẽ làm mà không tính đến điều đó sao? Chị cậu là ai? Thằng Seo Jong-yeol chỉ là một ví dụ mà thôi. Tôi cá là chị cậu đã lập sẵn một danh sách rồi. Khi xong việc với Jong-yeol, chị ấy sẽ lần lượt xử lý những kẻ không nghe lời, từng người một. Từ tham nhũng trong cung ứng, hối lộ nhà thầu phụ, quan hệ tình dục đổi lợi ích, đến việc lập quỹ đen, có quá nhiều thứ họ đã tham lam làm, chẳng ai thoát được đâu. Chủ tịch nhà cậu hay mấy kẻ nắm quyền cao thì lo sợ công ty sụp đổ hoặc bản thân mất chức, nhưng Seo Joo-won có bao giờ quan tâm điều đó đâu?”

“Đúng vậy, tính cách chị ấy mà.”

“Nghe có vẻ nhẹ nhõm đấy. Dù hai người cùng sinh ra từ một bụng mẹ, Seo Ju-won vẫn cưng chiều cậu như thể báu vật ấy..”

Seo Han-yeol xoay khối rubik lần nữa. Khối lập phương trở lại hình dạng ban đầu. Cậu vừa xoay vừa lẩm bẩm, giọng trêu chọc.

“Có lẽ lần này tôi nên đóng vai làm cậu bé ngoan.”

“Ồ, cuối cùng cậu cũng trưởng thành à?”

“Không, hoàn toàn ngược lại.”

Và rồi Seo Han-yeol bất ngờ ném khối rubik về phía công tố viên Yoon. Anh ta vội nhận lấy, ánh mắt lóe lên vẻ tò mò, như muốn hỏi “Cậu định nói gì đây?” Cậu không đáp mà chỉ mỉm cười bí ẩn, trên gương mặt vốn tẻ nhạt tự nhiên lại thoáng chút tinh quái như thể có chuyện gì đó vừa thoáng qua đầu cậu.

 

***

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo