Sweet Shot - Chương 101

Heejae là một trong số ít những người đã chứng kiến trực tiếp vụ việc đó. Tất nhiên, vì viên đạn chỉ xuyên qua vai nên không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng anh ta đã mất một bên vai vì nó.

Vụ nổ súng khiến cả khu vực náo loạn, nhưng mọi thứ lại trở nên yên tĩnh như thường lệ. Tiền có thể giải quyết được mọi thứ. Có vẻ như số tiền bồi thường khổng lồ đã bịt miệng mọi người, nhưng Heejae đã không gặp Taerim trong một thời gian.

Có lẽ vì anh đã gây ra một vụ tai nạn lớn nên gia đình đã áp đặt các biện pháp trừng phạt, nhưng không lâu sau, anh xuất hiện như thể không có gì xảy ra và sống như bình thường. Tận hưởng những bữa tiệc nhẹ nhàng, gặp gỡ phụ nữ, nghe giảng, bình tĩnh như thể không có gì xảy ra.

Sau vụ việc đó, Taerim có biệt danh là “thằng tâm thần điên rồ”. Nhờ đó, số lượng người da trắng ngu ngốc dám tấn công anh giảm đáng kể. Son Heejae nghĩ rằng Lee Taerim là một kẻ điên, nhưng mặt khác, cô lại cảm thấy phấn khích. Cô cảm thấy hưng phấn khi ở bên cạnh anh, rằng không ai dám coi thường cô. Tất nhiên, đó là câu chuyện khi anh còn trẻ.

Heejae khẽ cười khi những suy nghĩ cũ bỗng nhiên ùa về và mở miệng với Taerim đang nghĩ vẩn vơ.

“Sahyun đã đóng cửa hàng ở Cheongdam và quyết định về Mỹ với tôi.”

Khi cô thoải mái nói về những chuyện gần đây, Taerim cũng thản nhiên trả lời.

“Kết hôn à?”

“Anh ấy thậm chí còn từ bỏ cuộc sống ở Hàn Quốc, vì vậy tôi không biết. Chờ xem.”

“Tuyệt đấy.”

“Còn anh?”

Taerim nhìn cô với ánh mắt thờ ơ trước câu hỏi.

” không về mỹ à?”

“Chưa.”

Sau khi trả lời, Taerim dừng lại một lúc rồi nói tiếp.

“Tôi định ở lại lâu hơn.”

“Không phải anh định về ngay sau khi tốt nghiệp sao?”

“Kế hoạch đã thay đổi.”

Heejae nheo mắt lại và phán đoán trước dáng vẻ bất thường đó.

“Có phải vì thằng nhóc đó?”

Khuôn mặt của Taerim thay đổi rõ rệt như thể cô đã đoán đúng câu trả lời.

“Có vẻ như anh định hẹn hò với nó.”

Lee Taerim luôn thể hiện sự quan tâm đến cậu bé đó dưới cái cớ là “em trai”. Heejae đã cảm nhận được điều đó một cách bản năng khi nhìn thấy Taerim chăm sóc cậu bé. Bầu không khí giữa họ, và sự thay đổi cảm xúc và ánh mắt của Lee Taerim, người luôn thờ ơ và vô tâm.

Taerim im lặng trước lời nói của Heejae. Heejae vẽ một nụ cười có ý nghĩa và vuốt cằm với vẻ mặt thích thú.

“anh luôn nói rằng anh không thích đàn ông, nếu những người đồng tính đã theo đuổi anh biết chuyện này, họ sẽ khóc mất.”

Heejae nở một nụ cười chế nhạo như thể đang trêu chọc. cô không thể không cảm thấy khó chịu trước Lee Taerim, người luôn nói “không bao giờ”.

Mặc dù cô đã chế nhạo một cách tử tế, nhưng anhkhông có phản ứng đặc biệt nào và có vẻ u ám. Anh chậm rãi lau mồ hôi và mở miệng.

“Tôi không hẹn hò.”

Gương mặt của Taerim khi nói những lời đó dường như đang chìm trong vực thẳm. Cảm thấy bầu không khí nặng nề hơn nhiều so với trước đây, Heejae nhẹ nhàng hỏi lại với vẻ mặt khó hiểu.

“Sao, chán rồi à?”

Với Lee Taerim, khoảng thời gian đó đủ để chán. Trước câu hỏi hời hợt, anh  quay đầu lại với vẻ mặt khó chịu và lần đầu tiên nhìn chằm chằm vào Heejae.

“cô tò mò về chuyện gì thế?”

Đó là chủ đề nhạy cảm nhất đối với anh  hiện tại. Song Hamin. Đã ba ngày kể từ khi Lee Taerim tự tuyên bố rằng anh sẽ không xuất hiện trước mặt cậu bé đó, và cũng là ba ngày anh không nhận được bất kỳ liên lạc nào. Ba ngày dài như vậy có phải vì anh đang chờ đợi không? Chờ đợi là điều tồi tệ nhất. Anh chưa bao giờ chờ đợi ai cả. Anh không biết phải diễn tả cảm giác bồn chồn và bất an này như thế nào, nhưng anh đã nhận ra nó vào sáng nay. Đúng vậy, anh đang đau khổ. Chờ đợi một cuộc gọi.

Anh đã ngủ không quá mười tiếng trong ba ngày, vì vậy tình trạng của anh tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn, và anh đang rất bối rối trước những cảm xúc mà anh chưa từng trải qua. Vì vậy, anh phải làm điều gì đó và chỉ có thể hành xác để không nghĩ gì cả.

“Tò mò chứ sao không. Dạo này anhkhông đến các buổi tụ tập, thậm chí còn đấu giá thành công căn biệt thự ở Cheongdam vừa được rao bán. Rất nhiều người đã nhắm đến nó, vì vậy tin đồn đã lan truyền khắp nơi. Rằng anh đang chuẩn bị tổ ấm.”

“Tôi rảnh thôi mà.”

Taerim tặc lưỡi và cười khan.

“Thậm chí còn có tin đồn rằng anh đã chết.”

“Cứ coi như vậy đi. Rằng tôi đã bị đâm chết ở đâu đó.”

“Đừng đùa.”

Câu đùa mà anh nói với vẻ mặt khô khan như vậy thật lạnh lẽo. Heejae lắc đầu vẻ chán chường rồi quay trở lại chủ đề chính.

“Nhìn thái độ của anh   thì có vẻ như anh đang rất sốt ruột.”

“…….”

Heejae không thể kìm được nụ cười đang chực trào ra trước vẻ mặt im lặng của Taerim và nở một nụ cười chế nhạo nhẹ nhàng. Việc mọi chuyện không suôn sẻ có nghĩa là chuyện tình cảm của Lee Taerim không suôn sẻ, điều đó thật buồn cười. cô khó có thể tưởng tượng Lee Taerim bế tắc trong chuyện tình cảm, vì vậy cô cảm thấy hứng thú, mặt khác lại cảm thấy hả hê và vui sướng. Anh ta, người luôn là người nắm thế chủ động trong mọi mối quan hệ, giờ đang thể hiện một phản ứng có phần thất bại.

“Có vẻ như cô đang thấy nó thú vị.”

Taerim hờ hững ném ra một câu trước vẻ mặt không thể che giấu nụ cười của Heejae. Mặc dù nó đáng ghét, Taerim lại không hề quan tâm. Và anh cứ thế bước xuống khỏi máy tập và quay người về phía khu vực có dụng cụ tạ. Khuôn mặt Heejae đuổi theo anh  tràn đầy vẻ tinh nghịch.

“Sao, cậu bé không thích anh à?”

“…….”

“Vì ‘cái đó’ của anh  quá dễ dãi chăng?”

Lông mày của Taerim giật giật trước những lời nói sắc sảo. Khi anh cau mày nhìn Heejae, Heejae nhún vai với vẻ mặt thản nhiên.

“Sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi nói sai à?”

Khi Heejae nháy mắt với vẻ mặt bình thản và giả vờ ngây thơ, Taerim chỉ hừ mũi như thể anh  quá mệt mỏi để nói chuyện.

“Mấy đứa ở Upper East Side đều biết kích thước ‘cái đó’ của anh mà.”

Heejae nhìn thẳng vào mắt anh với vẻ mặt lạnh lùng khi Taerim ngồi xuống máy tập và cau mày. Taerim rên rỉ như một tiếng thở dài trước Heejae, người đang vô cùng thích thú mà không có dấu hiệu lùi bước.

“Tôi không có tâm trạng đùa với cô đâu.”

“Từ bao giờ Lee Taerim lại hết cả hứng thế này, không cười nổi trước những chuyện hài hước.”

“…Đi đi.”

Taerim lạnh lùng quở trách và điều chỉnh trọng lượng của tạ trong khi quay mặt đi. Ngay cả những cuộc trò chuyện mà anh thường trả lời bằng một nụ cười cũng khiến anh cảm thấy bối rối, Taerim có quá nhiều suy nghĩ và không có chút thảnh thơi nào. Ngay cả những câu chuyện tầm phào về quá khứ bẩn thỉu cũng không đáng nói và chẳng là gì, nhưng nó khiến anh khó chịu và đầu anh đau nhói hơn. Hơn hết, anh bối rối nhất về tình trạng của mình, người không thể cười ngay cả khi đùa, như lời của Son Heejae. Tất cả, tất cả… chỉ có một suy nghĩ.

Taerim vuốt mặt với vẻ mặt lộ rõ vẻ phức tạp và thở dài. Heejae, người đang cười khúc khích, lén nhìn sắc mặt của anh trước bầu không khí khác thường.

“anh trông như mất ngủ.”

Trước khi chia tay, Heejae là người ở bên Tae-rim lâu nhất và gặp gỡ thường xuyên nhất. Đến mức chỉ cần liếc qua là nhận ra sắc mặt anh phờ phạc. Chắc chắn là có chuyện gì đó khiến anh mất ngủ, Heejae hơi tựa người vào máy móc, giọng nói không còn vẻ trêu chọc, hỏi:

“Thật sự bị đá hả?”

Nhìn phản ứng của anh, những lời nói đùa bâng quơ dường như đã được chứng minh là sự thật, Heejae không giấu nổi sự ngạc nhiên. Bị đá thì thôi đi, mà Lee Tae-rim lại mất ngủ vì bị đá cơ đấy. Lee Tae-rim mà Heejae biết là một kẻ chẳng hề cảm xúc ngay cả vào ngày ông nội ruột qua đời. Vào ngày làm lễ phát tang cho ông nội, Lee Tae-rim ban ngày trơ trẽn diễn vẻ đau buồn, ban đêm lại thức trắng đêm tiệc tùng và đánh poker.

Trước ánh mắt dò xét như nhìn một kẻ lập dị của Heejae, Tae-rim không còn vẻ xù lông phòng vệ, thay vào đó là khuôn mặt mệt mỏi nhìn cô. Anh không nói được gì, vẻ do dự của anh khiến Heejae khẽ thở dài.

“Rốt cuộc đã làm cái quái gì mà bị đá vậy?”

Tae-rim đưa tay xoa mặt, giọng nói khàn đặc như khói thuốc, khẽ lẩm bẩm:

“…Không biết có phải bị đá không nữa.”

“….”

“Hay là chỉ là không muốn nhìn mặt nhau thôi.”

Tae-rim thật sự không biết. Cả những cảm xúc này, cả suy nghĩ của Ha-min, cả mối quan hệ trì trệ này, Tae-rim không thể hiểu được gì cả.

Khởi đầu là sự hứng thú, tiếp theo là một thứ lòng chiếm hữu kỳ lạ.

Đó là cảm xúc mà anh cảm nhận được với Song Ha-min, người đã trưởng thành.

Đứa trẻ non nớt đó trong ký ức của anh là một sinh vật thuần khiết, trắng trong hơn cả tờ giấy. Không phải là sự ngây ngô thường thấy ở trẻ con, mà là sự trong trẻo chỉ riêng Song Ha-min có. Một sự trong trẻo như thể cậu ấy ở một thế giới khác, Tae-rim vô thức đuổi theo bằng mắt mỗi khi cậu ấy xuất hiện.

Có lẽ vì vậy mà sau khi rời Hàn Quốc, trong suốt thời gian sống ở New York, thỉnh thoảng, một vài lần, cậu ấy lại xuất hiện trong tâm trí anh. Cậu ấy sống thế nào? Đã lớn lên ra sao? Những câu hỏi thăm sáo rỗng, nhạt nhẽo như vậy. Vì vậy, anh đã hỏi Tae-in, người liên lạc với anh một hai lần một tháng, vài lần về tình hình của cậu ấy. Ban đầu, Tae-in kể chi tiết mọi thứ, nhưng sau đó vì bận rộn với việc điều trị, mải mê với phẫu thuật và phục hồi chức năng, nên anh cũng không còn hỏi han gì nữa.

Cứ như vậy, ngay cả khi anh nghĩ rằng mình cũng dần quên lãng, thì cậu ấy vẫn bất chợt hiện lên trong tâm trí anh. Khi cảm thấy mơ hồ rằng đầu óc mình đang rỉ sét vì đắm chìm trong sự phóng túng, thì thật sự thỉnh thoảng, cậu ấy đột nhiên hiện lên như một ảo ảnh. Tae-rim nhận ra một ngày nọ, với thói quen cậu xuất hiện đều đặn, rằng anh muốn gặp cậu.

Anh muốn có một cuộc trò chuyện bình thường, hỏi thăm cậu ấy sống có tốt không và cuộc sống của cậu ấy thế nào trong thời gian qua. Khi nhận ra điều đó, Tae-in đã mất liên lạc với Ha-min và không biết số điện thoại của cậu ấy, và khi anh định tự mình tìm hiểu, thì đã đến lúc anh phải trở về Hàn Quốc, vì vậy anh quyết định sẽ tự mình tìm hiểu khi trở về.

Một đứa trẻ đơn thuần mà anh  muốn gặp, một đứa trẻ hiền lành, mũm mĩm và đáng yêu như em trai. Anh cảm thấy một chút xao xuyến khi nghĩ đến điều đó trong suốt chuyến bay. Cảm nhận được điều đó, anh nghĩ rằng cậu bé chắc chắn là một đứa trẻ đặc biệt đối với mình. Một kẻ khiến anh làm những điều mà anh không thường làm, anh muốn đối xử tốt với cậu ấy, muốn chăm sóc cậu khi gặp lại.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo