Ừ. Phòng thu xịn thật đấy.”
“Đúng không, đúng không. Tớ xin mãi thì anh trai mới làm cho đó.”
“À….”
Ha-min vô thức cau mày khi người mà cậu không mấy ưa thích được nhắc đến. Tae-in thoáng nhận ra điều đó nên cố tình cười lớn và khoác vai Ha-min.
“Hôm nay ăn no nê rồi về nhé. Hôm nay tớ bao nhe.”
“Cậu á?”
“Ừ. Dạo này nội dung của tớ hot nên kiếm được chút tiền.”
“Cậu mà cứ thế này là nổi tiếng thật đấy…?”
“Tớ cũng mong thế mà. Vạy thì sau này bố mẹ cũng không nói gì được nữa.”
Có vẻ như bố mẹ vẫn chưa biết chuyện. Nếu vậy thì tốt quá, Ha-min cười một cách vui vẻ. Cậu không thể không vui khi thấy bạn mình đang tiến triển tốt.
“Tớ phải ăn thật nhiều rồi về mới được.”
“Oki, oki. Không ăn là không cho về.”
Tae-in cười và dẫn Ha-min vào giữa đám bạn đang ngồi sẵn. Ở đó có vài người mà cậu đã gặp trước đây và Hee-gyeom. Hee-gyeom vừa nhìn thấy Ha-min đã tươi cười chạy đến.
“Anh!”
Woo-gyeong chửi thề khi Hee-gyeom chen ngang vào chỗ của Ha-min. Cậu đá vào mông Hee-gyeom, người đột nhiên xông vào như một thằng điên, nhưng Hee-gyeom mặc kệ và ngồi sát bên cạnh Ha-min.
“Sao khó gặp anh thế. Em nhắn tin anh cũng không trả lời.”
Ha-min gượng cười để che giấu vẻ mặt giật mình. Cậu đã tránh Hee-gyeom kể từ đó. Cậu có cảm giác như Tae-rim không thích cậu thân thiết với Hee-gyeom, nên cậu vô thức tránh cậu ấy. Không, cậu đã hành động như thể đang chặn những điều mà mình không muốn nghĩ đến.
“Dạo này em hơi bận… Em phải tìm việc làm thêm và làm nốt những bài tập còn tồn đọng….”
“Nhưng anh vẫn có thể trả lời tin nhắn mà, anh cũng không ăn cơm cùng em như trước nữa.”
“Này, anh ấy là bạn gái của cậu à? Bám riết thế.”
Eun-soo, người đang nghe từ phía trước, nhăn mặt như thể thấy ghê tởm và huých vào sườn Hee-gyeom.
“Không, không phảibám riết mà….”
Hee-gyeom ngập ngừng với vẻ mặt buồn bã.
“Đừng nói những lời vô nghĩa, rót rượu đi.”
Trước lời nói của Tae-in, Hee-gyeom gật đầu với vẻ mặt ngượng ngùng rồi rót rượu vào ly của Tae-in và Ha-min. Ha-min liếc nhìn khuôn mặt hơi ngơ ngác của Hee-gyeom rồi nhanh chóng rời mắt. Cậu cảm thấy mình thật xấu tính khi cứ thấy Hee-gyeom khó chịu. Cậu ấy luôn đối xử tốt và quan tâm đến cậu mà…. Khuôn mặt Hee-gyeom, người luôn tươi sáng, trở nên u ám ở đâu đó.
Vì một lý do nào đó, Ha-min cảm thấy buồn bã, cậu uống cạn ly rượu đầy ắp một hơi. Cậu cảm thấy mệt mỏi dạo gần đây, và cậu nghĩ rằng hôm nay mình say cũng không sao.
**
Khi buổi nhậu đang đến hồi cao trào, Tae-in đột nhiên ra hiệu cho cậu đi ra ngoài. Giữa bầu không khí ồn ào khi mọi người đang rót rượu và uống cạn, Ha-min vẫn cảm nhận được ánh mắt của Tae-in. Ha-min có chút ngà ngà say, nên cậu đứng dậy đi theo Tae-in, người có vẻ khác với ngày thường. Hee-gyeom, người túm lấy cổ tay cậu khi cậu đứng dậy, hỏi cậu đi đâu, cậu trả lời rằng cậu sẽ ra ngoài hóng gió một lát. Ngay cả Hee-gyeom cũng có vẻ có gì đó kỳ lạ.
Cậu cứ tưởng là cậu sẽ ra ngoài hóng gió thật, nhưng nơi Tae-in đưa cậu đến lại là phòng tập ngay bên cạnh. Tae-in, người uống ít rượu hơn bình thường, trông vẫn tỉnh táo.
“Sao lại đến đây?”
Ha-min chớp mắt và hỏi một cách khó hiểu, Tae-in lấy một chiếc túi mua sắm lớn từ tủ đựng đồ trong phòng tập và đưa cho cậu.
“Cái này.”
Ha-min nghĩ không biết bên trong là cái gì khi nhận lấy món đồ khá lớn, và khi cậu mở ra, cậu nhận ra đó là sách chuyên ngành và vài bộ quần áo, và khuôn mặt cậu dần trở nên cứng đờ. Đó là đồ của cậu ở nhà… đồ của cậu mà cậu đã để quên ở nhà Tae-rim. Đó là những thứ mà cậu thậm chí không thể đến lấy vì sợ chạm mặt.
“À….”
Ha-min không biết phải nói gì nên cậu chỉ thốt ra những âm thanh ngớ ngẩn, Tae-in lên tiếng trước.
“Anh trai bảo… mang đến cho cậu.”
Ha-min cảm thấy cái cảm giác hơi phấn khích do men rượu mang lại nhanh chóng tan biến khi thấy Tae-in hành động như thể rất khó để nói ra những lời đó.
“…Cảm ơn cậu.”
Đó là những thứ cậu cần.
“Ừm… nghe nói hai người đang không ổn.”
Tae-in khó khăn lên tiếng với Ha-min, người chỉ biết cảm ơn cậu vì không biết phải nói gì. Ha-min giật mình nhìn Tae-in, Tae-in vội vàng lắc đầu.
“À, không phải anh ấy đi rêu rao đâu… Chỉ là thấy anh ấy, bầu không khí có vẻ là như vậy….”
“…….”
“Anh ấy uống rượu từ giữa ban ngày nên tớ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, và hình như anh ấy gầy đi nữa… Hình như anh ấy cũng không ngủ được nên quầng thâm mắt rất đậm nữa…?”
Tae-in liếc nhìn Ha-min và kể lại dáng vẻ của anh trai mà cậu đã thấy ngày hôm đó.
“Không ngủ được…?”
Ha-min giật mình và cẩn thận hỏi trước lời nói của Tae-in. Tae-in lại cảm thấy thương Ha-min trước câu hỏi chứa đựng sự lo lắng đó. Cậu có vẻ đang lo lắng cho anh trai mình.
“Vốn dĩ anh ấy cũng có chứng mất ngủ gì đó… Nhưng dạo này hình như anh ấy càng không ngủ được.”
Cậu không nghe Tae-rim nói chắc chắn, nhưng cậu có thể đoán được sự thật đó chỉ bằng cách nhìn lướt qua khuôn mặt anh. Tae-in nhìn thấy mắt Ha-min run rẩy ngay khi cậu nói điều đó, và thở dài thầm lặng. Sao hai người lại trở nên lệch lạc như vậy trong khi họ yêu nhau đến thế….
“Vậy nên.”
“…….”
“Hôm nay tớ cũng gọi cả anh ấy đến đây….”
“…….”
“Dù sao thì anh ấy cũng là người đã dựng phòng thu này cho bọn tớ… tớ cũng muốn cả hai người nói chuyện với nhau nữa.”
“…….”
“À, anh ấy không biết là cậu đang ở đây đâu. Tớ chỉ bảo anh ấy ghé qua một lát thôi.”
Cậu vốn là người không bao giờ can thiệp vào chuyện yêu đương của người khác, nhưng một bên là anh trai ruột của bạn, một bên là người bạn thân thiết nhất của cậu, nên cậu không thể hoàn toàn làm ngơ được.
“Nếu cậu không thích thì tớ sẽ bảo anh ấy đừng đến. Tớ chỉ hỏi phòng trường hợp cậu muốn thôi.”
“…Anh ấy đã nói với cậu à?”
“Hả? Không… Chỉ là đoán đại thôi….”
Tae-in đáp lời một cách thận trọng, sợ rằng cậu sẽ cảm thấy tồi tệ khi nghe được chuyện này.
Ha-min im lặng một lúc trước lời nói của Tae-in. Ánh mắt cậu nhìn vào hư không một cách mơ màng, Tae-in không thể đọc được bất cứ điều gì, và cậu lo lắng chờ đợi câu trả lời.
Ha-min cảm thấy tinh thần mơ màng của mình tỉnh táo trở lại. Chủ đề mà cậu đã cố gắng tránh né lại nổi lên trên mặt nước, và cậu lại cảm thấy khó thở. Hình ảnh anh nói rằng sẽ không xuất hiện cho đến khi cậu liên lạc với anh hiện lên trong tâm trí cậu mỗi đêm, và Ha-min đã trải qua một ngày mà không có chuyện gì xảy ra và lo lắng mỗi đêm.
“Tae-in à, thật ra….”
“Ừ, nói đi.”
“…Thật ra tớ không biết nữa. Tớ chỉ là không thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình.”
Tae-in chăm chú lắng nghe nỗi lòng của Ha-min, người khó khăn lên tiếng. Khuôn mặt bình thản của Ha-min đang trở nên đau khổ và ủ rũ.
“Tớ có thể nhìn anh ấy như không có chuyện gì xảy ra… Dù sao chuyện cũng đã bị lộ rồi, chỉ cần… hành động như không có chuyện gì xảy ra là được mà….”
“…….”
“Nhưng tớ không làm được.”
Cậu đã nghĩ rằng mình giỏi làm những việc hiển nhiên như hành động như không có chuyện gì xảy ra, như thể không có gì xảy ra, nhưng lần này lại quá khó khăn.
“Tớ cảm thấy xấu hổ… Muốn phát điên lên, muốn chết vì xấu hổ. Những cảm xúc đó thật kinh khủng.”
Những cảm xúc kinh khủng từ cái thời ngốc nghếch mà cậu hằng khinh bỉ sống lại. Tae-in muốn nói với cậu đừng nghĩ như vậy, nhưng cậu không thể dễ dàng lên tiếng vì cậu từ từ kể lại những câu chuyện mà cậu chưa từng nói với ai. Cậu không thể làm bộ như thể mình dễ dàng hiểu được cảm xúc của cậu.
“Tớ vẫn… vẫn ghê tởm con người tớ như vậy.”
Ha-min không tức giận với anh, người đã ép cậu phơi bày vết thương của mình. Cậu quá ghê tởm bản thân mình khi chìm đắm trong những suy nghĩ như vậy.
Cậu muốn trốn tránh, muốn chạy trốn vì xấu hổ trước việc những suy nghĩ mà người khác phải ép cậu nói ra và vì bản thân không thành thật. Điều khiến cậu tức giận nhất là dáng vẻ hèn nhát của cậu vẫn còn đó. Cậu đã cố gắng phớt lờ nó, nhưng bây giờ cậu đã chắc chắn. Cậu vẫn là một thằng ngốc chỉ biết trốn tránh một cách hèn nhát.
Ha-min thở ra một hơi dài khó nhọc như thể đang giải tỏa cơn nghẹt thở. Tae-in, người nghẹn lời, chợt nhận ra và khó khăn lên tiếng.
“Này, này. Hình như tớ đã nghĩ quá đơn giản rồi. Tớ sẽ bảo anh ấy đừng đến. Xin lỗi mà Hamin à.”
Tae-in cố gắng nói một cách nhẹ nhàng trước dáng vẻ có vẻ bất ổn của Ha-min. Tae-in chưa bao giờ mơ rằng Ha-min sẽ nghĩ đến mức này. Cậu muốn nói với cậu rằng cậu không hề kinh khủng chút nào, nhưng Tae-in không thể dễ dàng mở miệng. Cậu cảm thấy rằng ngay cả khi cậu nói bây giờ thì cậu cũng sẽ không thể chạm đến cậu.
“Tớ sẽ gọi điện thoại báo đừng đến.”
“…….”
“Đừng để ý đến những gì tớ đã nói. Tớ sẽ gọi điện thoại rồi đến, cậu hãy bình tĩnh lại đi nhé. Có lẽ bây giờ cậu vẫn chưa muốn nhìn mặt anh ấy đâu.”
“…….”
“Xin lỗi, xin lỗi. Tại tớ tọc mạch quá.”
Ha-min cảm nhận được những cảm xúc ngượng ngùng vì có lỗi của Tae-in một cách trọn vẹn, và cậu thở dài nặng nề rồi lắc đầu như thể nói không phải vậy.
“Không phải đâu. Cậu có gì phải xin lỗi chứ.”
“Không.”
Tae-in cắt ngang lời nói của Ha-min mà cậu định nói ra theo thói quen. Tae-in, người ngượng ngùng gãi gãi sau gáy vài lần, nhìn vào hư không với ánh mắt sâu thẳm như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ. Cậu ngắn gọn hít một hơi sâu và di chuyển một cách ồn ào với vẻ mặt lo lắng, như thể rất khó để lên tiếng một cách dễ dàng.
“Này, Ha-min à.”
“…….”
“Thật ra tớ chưa bao giờ nói một cách nghiêm túc cả… Lúc đó tớ nghe chuyện của cậu, tớ thực sự cảm thấy có lỗi với cậu.”
“…….”
“Tớ cũng thấy có lỗi vì đã không ở bên cậu lúc đó, và tớ cũng hối hận vì đã không trở thành người mà cậu có thể trút bầu tâm sự… Tớ đã hối hận rất nhiều.”
“…….”
“Nói thật thì tớ đã nghĩ về cậu rất nhiều khi tớ phẫu thuật và trải qua quá trình phục hồi chức năng khó khăn. Nhưng tớ đã giận cậu vì cậu không liên lạc với tớ, nên tớ không nghĩ đến việc liên lạc với cậu trước.”
“…….”
“Tớ không nên cư xử trẻ con như vậy.”
Đôi mắt Ha-min bàng hoàng dao động trước lời xin lỗi chân thành và trang trọng mà cậu không ngờ tới. Cậu chỉ có thể thốt ra một tiếng than thở nhỏ “A…” vì không biết phải trả lời thế nào. Tae-in có vẻ không quen với bầu không khí nghiêm túc này nên cậu lại ngượng ngùng nhếch mép cười.