Sweet Shot - Chương 111

“anh….ổnn, ổn không ạ?”

Thấy đối phương sốt cao đến đỏ cả mắt, Hamin lo lắng hỏi dồn dập. Anh chỉ im lặng nhìn Hamin bằng ánh mắt nóng rực. Hamin giật mình nhận ra mình đang chạm vào anh, vội rụt tay lại. Cậu cảm thấy giữa hai người như có một ranh giới vô hình, ngượng ngùng quay mặt đi, chầm chậm lùi lại.

“Em, em chỉ đến đưa thuốc với cháo thôi mà… Em không có ý gây áp lực cho hyung…”

Hamin lo sợ mình đã vô tình tạo thêm gánh nặng cho người bệnh, bối rối nói, giọng đầy vẻ hụt hẫng. Ngay khoảnh khắc đó, gương mặt anh nhăn nhó lại.

“Không phải ý đó.”

“…Vậy, em về đây.”

“Hamin à.”

Sợ Hamin bỏ đi mất, Taerim vội vàng đưa tay ra giữ cậu lại. Nhưng Hamin khéo léo tránh né, đột ngột lên tiếng.

“Là em.”

Cố tránh né nhưng những lời đã chực trào ra. Hamin run run nhìn bàn tay vừa né tránh, chậm rãi mở lời.

“Là em… đã bắt đầu mọi chuyện.”

“…”

“Cũng là em, lấy cớ tiếp cận hyung, tự ý thích hyung… rồi giấu đi những vết thương.”

Hamin không dám đối diện với ánh mắt anh, khó khăn nói tiếp.

“Hyung… không có lỗi gì cả. Thật ra em muốn nói từ lâu rồi… Hyung biết mà, tính em vốn vậy. Em không dám nhìn mặt hyung… Em xấu hổ lắm.”

Hamin cố gắng cười, nhưng nụ cười méo mó và gượng gạo.

“Hyung… thật ra không hẹn hò với con trai, với em cũng chỉ là… tò mò thôi mà…”

“…”

“Em biết nên luôn cố gắng từ bỏ. Hyung với em không hợp nhau… Dù gì em cũng sẽ lại về Mỹ…”

Cậu muốn nói chuyện một cách rõ ràng, thẳng thắn, nhưng trước mặt anh, cậu luôn trở nên như thế này. Những lời nói lộn xộn khiến Hamin dần cúi gằm mặt xuống.

“Vậy nên… hyung không cần cảm thấy có lỗi. Em thật sự chưa từng ghét hyung…”

“Thật sự không ghét?”

“…”

“Thật sự chưa từng ghét anh sao?”

Anh cắt ngang những lời ấp úng của cậu, không ngừng nhìn cậu bằng ánh mắt như muốn thúc giục cậu nói ra sự thật. Dưới ánh mắt thẳng thắn đó, Hamin ngập ngừng mím môi.

“…Trong lòng…”

“…”

“…Trong lòng… có lúc đau lòng…”

“…”

“…Nhưng không ghét được.”

Tim Hamin đập điên cuồng. Cảm giác như trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, tiếng tim đập thình thịch khiến mạch máu toàn thân như muốn nổ tung. Đây là lần đầu tiên cậu thổ lộ cảm xúc thật của mình trước mặt anh, lần đầu tiên cậu nói ra những điều mình đã cố gắng che giấu, tim cậu đập loạn xạ đến mức khó có thể kiểm soát.

Có lẽ vì vậy, Hamin bỗng cảm thấy không khí xung quanh nặng nề hơn, như bừng tỉnh, cậu vội vàng đưa tay lên che miệng, luống cuống đánh trống lảng.

“Cái, cái đó… vậy nên hyung không cần bận tâm nữa đâu.”

“…”

“Từ giờ… không cần chờ điện thoại của em nữa.”

Hamin cố gắng nở một nụ cười nhạt rồi kết thúc câu chuyện. Cậu đã khó khăn lắm mới nói ra được những lời này, nhưng anh vẫn im lặng. Vẻ mặt anh lộ rõ sự bối rối. Hamin nhận ra anh đang không khỏe, lại một lần nữa kết thúc câu chuyện.

“Vậy em về đây.”

“…”

“Nhớ… uống thuốc.”

Cậu gượng gạo cười, cố gắng thay đổi bầu không khí rồi quay người định đi, nhưng ngay khoảnh khắc đó, cổ tay cậu bị nắm chặt. Nhiệt độ nóng rực từ tay anh truyền lên, khiến đầu ngón tay cậu run rẩy.

“Đừng đi.”

Giọng anh khẽ run lên.

“…Anh sai rồi.”

Cậu vẫn quay lưng lại nên không nhìn thấy mặt anh. Chỉ có giọng nói run rẩy và tiếng thở dài sâu thẳm vang lên. Chỉ một âm thanh đó thôi cũng khiến tim Hamin hẫng một nhịp.

“anh… sai rồi, Hamin à.”

Giọng anh nghe đầy vẻ khổ sở, Hamin chậm rãi quay lại. Anh ngồi trên giường, tay áp lên trán, trông như một tín đồ đang chờ đợi sự sám hối. Hamin không giấu nổi vẻ bối rối, cố gắng rút tay ra, nhưng hai tay anh càng siết chặt hơn.

“Đừng như vậy. Em không sao…”

“Anh thích em.”

“…”

Câu nói đột ngột đó khiến Hamin đứng hình.

“Anh biết mình đã cư xử thật tồi tệ.”

“…”

“Nhưng… anh thích em, Hamin à.”

Hamin không thể tin vào tai mình. Cậu ngơ ngác nhìn anh, rồi bật ra một tiếng cười như gió thoảng.

“Anh biết là muộn rồi. Anh biết mình đã cư xử như một thằng ngốc…”

“…”

“Đừng đi.”

Hamin như người mất hồn, cứng đờ không nói nên lời. Như thể mất hết ý thức, đôi mắt cậu trở nên vô hồn. Khi anh dứt lời, khóe miệng Hamin cứng đờ. Cậu lắc đầu lia lịa, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

“…Em không hiểu, không hiểu gì hết.”

“…”

“Hyung…”

Trong ký ức của cậu, anh luôn dịu dàng, nhưng cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định. Cậu chưa từng nghe thấy những lời này từ anh, thậm chí chưa từng tưởng tượng ra. Dù anh có khiến cậu hiểu lầm, thì người luôn cho cậu biết đó chỉ là hiểu lầm… luôn là anh.

“Thà cứ ghét anh đi. Đánh anh, chửi anh. Làm gì đó đi.”

“…”

“…Chỉ đừng từ bỏ anh.”

“…”

“Đừng từ bỏ anh, Hamin à.”

Anh áp trán mình lên hai bàn tay đang nắm chặt của Hamin, van xin cậu bằng tất cả sức lực. Gương mặt anh nhăn nhó đầy vẻ tuyệt vọng. Đôi mắt Hamin lạc lối, hoang mang. Cậu chưa từng thấy anh như vậy, anh của bây giờ thật khác thường. Không, cậu nghĩ rằng chuyện này không thể xảy ra.

“Nhầm lẫn… hyung nhầm lẫn rồi.”

“Không phải.”

Vậy thì tại sao? Tại sao đột nhiên…

Hamin ngơ ngác cười khổ rồi đột ngột nhìn xuống cổ tay mình. Khoảnh khắc đó, sắc mặt Hamin lạnh tanh. Vết sẹo trên cổ tay hiện lên trong tầm mắt, những suy nghĩ rối bời của cậu đều đổ dồn về đó. Và cậu nhớ lại ánh mắt sững sờ của anh khi lần đầu tiên nhìn thấy vết sẹo của cậu. Rồi những thay đổi kỳ lạ trong thái độ của anh kể từ ngày đó vụt qua trong đầu cậu, môi Hamin run rẩy không ngừng.

“Hyung thương hại em à…”

Giọng cậu lí nhí như đang lẩm bẩm, Taerim chưa kịp hỏi lại thì Hamin đã lặp lại câu nói đó.

“Hyung thương hại em nên mới vậy sao?”

Giọng Hamin run rẩy thấy rõ. Đồng tử cậu giãn ra, ánh mắt vô định. Vẻ bất an đến lạ lẫm của cậu khiến Taerim không giấu nổi vẻ bối rối, chau mày.

“Cái gì?”

“Tại, tại cái này…”

“Em đang nói gì vậy.”

Hamin giật tay ra khỏi tay anh, cào xé lên vết sẹo trên cổ tay mình.

Phải rồi, hyung cũng giống như những người khác thôi.

Thương hại một người như em. Thương xót một người từng tự tử, thấy em đáng thương vì suýt chết…

“Vì thế, vì thế…”

“Hamin à.”

Em không muốn cho hyung thấy nó. Em sợ hyung thương hại em. Sợ hyung thương xót em.

“Hamin à, em…”

“…”

“Anh… em nghĩ anh thương hại em sao?”

Taerim cắn răng, vừa tức giận vừa thất vọng. Anh tức giận vì không hiểu tại sao câu chuyện lại đi đến nước này, nhưng Hamin không nghe thấy bất cứ điều gì anh nói.

Hamin như người mất hồn, lùi lại, dùng móng tay cào xé cổ tay mình. Cậu hoảng loạn đến mức ánh mắt lo lắng của anh mờ đi rồi lại hiện rõ. Những âm thanh xa lạ vang lên bên tai cậu như tiếng máy móc. Những ánh mắt liếc nhìn cậu, những lời xì xào bàn tán như đàn sâu bọ chui vào tai cậu.

Cùng lúc đó, Hamin bắt đầu thở dốc. Nghe tiếng cậu thở hổn hển như thể vừa bị ngạt nước, anh vội vàng đứng dậy tiến lại gần cậu, nhưng Hamin lại lùi lại như thể vừa nhìn thấy quái vật.

“Hamin à, em…”

“Haa…”

“Hamin à―!”

Hamin loạng choạng vì không thể giữ vững tinh thần, Taerim vội vàng ôm lấy cậu. Cậu vẫn đang thở dốc, nhỏ giọng van xin anh đừng nhìn cậu. Cậu không muốn anh thấy bộ dạng thảm hại này, cố gắng giấu mặt đi và vặn vẹo người. Taerim đau khổ nhăn mặt, ôm chặt Hamin vào lòng.

Anh ôm chặt lấy cơ thể cậu, dường như cậu còn gầy hơn trước, anh dịu dàng vỗ về cậu. Anh sẽ không nhìn. Anh sẽ không nhìn em, bình tĩnh lại đi Hamin à. Anh dịu dàng thì thầm và vỗ nhẹ vào lưng Hamin. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu bị ám ảnh bởi quá khứ, Taerim cảm thấy mình có thể hiểu Hamin hơn.

Hamin phải trải qua tất cả những điều này một cách khó khăn đến thế nào. Cậu đã phải chịu đựng nhiều hơn anh nghĩ. Vậy mà anh đã đẩy cậu ra, cư xử một cách ích kỷ. Anh cảm thấy tội lỗi dâng trào, càng ôm chặt Hamin hơn.

**

Hamin tỉnh lại vào một đêm khuya tĩnh mịch. Bầu trời bên ngoài tối đen như mực, Hamin chậm rãi chớp mắt nặng trĩu, ngơ ngác nhìn quanh xem mình đang nằm ở đâu. Ga giường trắng tinh và dày dặn, Hamin nhận ra đây là chiếc giường quen thuộc của mình, cậu mới biết mình vừa bị ngất đi.

Cậu thấy trên cánh tay mình cắm một cây kim tiêm, nhìn theo dây truyền dịch lên trên, cậu thấy một bình nước biển đang treo lơ lửng. Và nơi cậu đang nằm chính là phòng của cậu. Chính xác hơn là nơi Taerim đã nhường cho cậu làm phòng.

Hamin nhăn mặt vì đau đầu, cố gắng ngồi dậy. Cậu đã ngất xỉu trước mặt anh… rồi được đưa vào phòng, còn được truyền nước biển nữa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo