Sweet Shot - Chương 122

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#122

"Hay là vì anh chẳng biết gì về cuộc sống của em, cứ hành xử như một thằng ngốc?"

"Đừng nói thế…!"

"Sao? Chẳng phải đúng sao. Ngay cả bây giờ anh cũng đang cưỡng ép giữ em ở bên cạnh, dù em ghét anh."

"Anh nghĩ em đang bị ép buộc phải ở bên cạnh anh sao?"

"Nếu anh không viện ra một lý do vớ vẩn nào đó, em sẽ chẳng bao giờ ở bên cạnh anh cả."

"……"

"Chắc chắn em sẽ lại trốn chạy thôi. Sẽ lại nói những lời dối trá chó má như 'em không còn thích anh nữa' hay 'em đã có người khác', rồi lại bỏ đi."

Anh đưa tay xoa mạnh khuôn mặt đầy vẻ tuyệt vọng. Ha Min càng thêm bối rối trước sự chân thành của anh, khuôn mặt cậu mấp máy. Tae Rim đặt tay lên hông để ổn định lại cảm xúc đang dâng trào, rồi ngước lên nhìn xuống, thở ra một hơi dài. Anh cắn môi, trông bồn chồn khác hẳn ngày thường, dường như đang suy nghĩ rất nhiều.

"Không… có lẽ không phải là dối trá đâu. Giờ em thấy phát ngán với anh rồi ấy chứ. Anh đã đối xử với em như thế, dù em ghét anh, anh cũng không có gì để nói."

Anh lẩm bẩm bằng giọng cam chịu, rồi vuốt tóc lên.

"Nhưng không được. Dù bị nói là ích kỷ, là thằng điên, anh cũng không có gì để nói cả. Dù viện ra lý do gì, dù là những lời vô lý đến đâu, anh cũng sẽ giữ em ở bên cạnh mình."

"……"

"Như vậy mà em vẫn không tin anh sao? Dù anh nói những lời điên rồ thế này em vẫn không tin anh sao?"

"……"

"Em không tin thì anh bảo là anh sẽ chờ em mà. Anh đang chờ em đây. Nhưng tại sao, tại sao em lại đột nhiên như vậy? Anh đã bảo em đừng tránh né anh mà. Anh đã bảo rằng anh sai rồi, anh sẽ chỉ chờ đợi em thôi, vậy tại sao em lại, tại sao em lại cố trốn chạy như vậy?"

Giọng anh khô khốc. Anh nắm chặt cổ tay cậu đến mức như muốn bóp nát, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ lo lắng và nóng ruột. Ha Min thở hổn hển, môi mấp máy. Cậu muốn nói gì đó, nhưng lại không thể dễ dàng thốt ra được. Ha Min cắn môi mấy lần, rồi chần chừ rất lâu mới chậm rãi mở miệng.

"Em cũng…."

Vừa khó khăn mở lời, anh đã nắm chặt cổ tay Ha Min hơn. Bàn tay anh run rẩy như đang căng thẳng.

"Em cũng… đã ngủ với anh bằng một lý do vớ vẩn."

Ha Min không giấu giếm khuôn mặt đau khổ, lần đầu tiên cậu bóc tách từng lớp những uất ức mà mình đã kìm nén bấy lâu.

"Thật ra em không có bạn bè… Em đã tiếp cận anh bằng những lời dối trá vô lý như 'em đã làm chuyện đó với bạn rồi'."

Ha Min nói chậm rãi từng chữ một, giọng cậu bình tĩnh hơn so với lúc nãy.

"Em đã viện ra những lời dối trá vô lý…."

"……"

"Chỉ vì em quá tha thiết và thích anh. Nhưng với anh thì… mọi thứ đều dễ dàng quá."

"……"

"anh Ngủ với em, trong lúc hẹn hò với ai đó… Nhưng em thì không… Với em, từng chuyện nhỏ nhặt đều khó khăn và đáng sợ."

"……"

"Nếu anh chán em thì sao…? Sau này nếu anh thích người khác thì sao…? Nếu anh lại… lại biến mất ở đâu đó thì sao…?"

Ha Min tuôn ra những lời nghe có vẻ thảm hại. Sự bất an dựa trên tình yêu luôn gặm nhấm cậu. Đôi mắt hỗn loạn không thể nhìn vào một điểm cố định, cứ đảo liên tục. Dù đã khó khăn lắm mới nói ra được những lời thật lòng đáng thương, nhưng cậu vẫn khó diễn tả hết được những cảm xúc phức tạp hơn thế trong lòng. Ha Min ngập ngừng nói tiếp.

"Nếu lỡ như tình cảm của anh chỉ là lòng thương hại đơn thuần."

"……"

"Nếu lỡ như tình cảm của anh chỉ là lòng thương xót nhất thời… hoặc là sự tò mò."

"……"

"Sau này nếu chúng ta chia tay, nếu anh rời đi mà không hề luyến tiếc… có lẽ anh… có lẽ anh sẽ không sao… nhưng em thì không chịu đựng nổi đâu."

"……"

“…Có lẽ em… sẽ lại làm những chuyện điên rồ mất.”

Ha Min cười gượng gạo với khuôn mặt không phải là đang cười, cũng không phải là đang khóc.

"Vì vậy em mới như thế. Không phải em không muốn tin, mà là em sợ mình không chịu đựng nổi. Em sợ hãi… Em sợ hãi việc em quá thích anh. Vì vậy…."

Ha Min che đi khuôn mặt thảm hại, lắp bắp thốt ra những lời mà cậu đã kìm nén bấy lâu. Đó là sự hờn dỗi yếu đuối, là một trái tim xấu xí. Nhưng nó lại chân thật hơn bao giờ hết. Đó là những uất ức mà cậu luôn mang theo, là sự bất an tiềm ẩn, là tàn dư của một mối tình đơn phương kéo dài.

Khuôn mặt Tae Rim đau khổ nhăn nhó trước lời thú nhận đầy đau khổ của Ha Min. Đó là lời thú nhận tha thiết nhất trong cuộc đời anh. Dù là một lời thú nhận đầy xót xa và đau lòng, Tae Rim vẫn cảm thấy một bên ngực mình như bị ai đó bóp nghẹt. Lần đầu tiên Tae Rim cảm thấy hối hận về quá khứ của mình. Anh cảm thấy hối hận vì những ngày tháng chỉ biết ăn chơi trác táng. Anh cảm thấy những hành động mà anh đã dễ dàng thốt ra với Ha Min, những lời như sex hay gì đó, thật ngu ngốc. Những hành động vô cùng nhẹ nhàng so với trái tim nặng trĩu này.

“…Anh phải làm sao đây?”

Tae Rim buông tay đang nắm cổ tay Ha Min ra, nắm lấy tay cậu. Anh nắm chặt tay Ha Min, như một người lo lắng rằng cậu sẽ biến mất ở đâu đó, rồi nói tiếp.

“…Anh cũng khó khăn lắm. Anh như phát điên lên ấy. Chẳng có gì là theo ý anh cả. Vừa mới gần gũi thì lại xa cách, rồi lại vạch ra ranh giới, lúc thì tỏ ra như thích anh, lúc thì lại bảo ghét anh. Dù giả vờ như không sao, anh vẫn lo lắng đến phát điên. Nếu cuối cùng em đẩy anh ra, nếu em bảo rằng mọi chuyện kết thúc rồi.”

"……"

"Anh mới là người không biết mình sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì đấy."

Đôi mắt anh ánh lên những tia sáng khác lạ, giọng nói anh trầm thấp và có vẻ áp bức, nhưng Ha Min lại càng thêm đau khổ vì cảm thấy nó chân thành hơn bao giờ hết. Vậy thì tại sao… Vậy thì tại sao anh lại định bỏ đi mà không nói một lời nào chứ. Ha Min không thể kìm nén được cảm xúc hỗn loạn của mình, buột miệng thốt ra.

"Vậy thì tại sao…."

Ha Min vô thức thốt ra một giọng run rẩy.

“…Vậy thì tại sao anh lại định đi?”

"Hả?"

Tae Rim nhíu mày trước giọng nói chất chứa nỗi uất ức. Ha Min ngước lên nhìn anh đầy ấm ức, đôi mắt lung linh ướt át.

"Anh bảo là anh sẽ đi… Anh bảo là anh sẽ trở về. Tháng sau… anh bảo tháng sau anh sẽ đi."

"Chẳng lẽ… em đang nói về chuyện anh sẽ về Mỹ vào tháng sau sao?"

Ha Min run rẩy môi, cậu không biết mình đang nói gì, cứ tuôn ra hết những gì đang quanh quẩn trong đầu.

"Ha."

Tae Rim bật ra một tiếng thở dài thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng, rồi đưa tay xoa khóe miệng. Anh ngơ ngác, rồi đột nhiên bật cười thành tiếng.

Trước phản ứng kỳ lạ của anh, Ha Min ngơ ngác không hiểu gì. Cậu bối rối trước thái độ không ngờ tới, rồi lại mở miệng.

"Lúc nãy anh bảo là anh sẽ đi mà."

"……"

"Lúc nãy ở trong đó anh cũng nói thế mà. Anh bảo là anh sẽ không ở đây nữa…"

"Đó chỉ là biện minh thôi."

"……"

"Vậy lẽ nào anh phải cho bọn họ số điện thoại của mình ở đó à?"

"Ý em không phải vậy…"

Lúc này Tae Rim mới xua tan vẻ lo lắng trên mặt.

"Em đúng là…."

Anh cười trừ không dứt, rồi lại một lần nữa đưa tay xoa mạnh khuôn mặt. Ha Min ngơ ngác nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác trước phản ứng không ngờ tới của anh. Tae Rim vuốt ve khuôn mặt ngây ngốc của Ha Min, rồi khẽ mở miệng.

"Anh…."

"……"

"Anh đi đâu chứ, Ha Min."

Anh thốt ra những lời như một tiếng thở dài nhẹ nhõm, như thể anh sắp ngã quỵ đến nơi. Rồi anh nắm chặt hai tay Ha Min, gục đầu lên vai cậu đang bối rối.

"Ha…."

Anh lại một lần nữa thở dài, kìm nén cảm xúc đang dâng trào.

"Người giữ em lại là anh, vậy anh đi đâu chứ."

"……"

"Anh có thể đi đâu mà bỏ em lại được."

Ha Min vẫn chưa hoàn toàn hiểu ra, cậu khẽ run người, rồi nhìn anh với ánh mắt run rẩy.

"Vậy lúc nãy anh bảo là anh sẽ đi… Tae In cũng bảo là anh sẽ đi…."

"Việc anh sẽ đi vào tháng sau là vì anh phải thu xếp nhiều thứ ở nơi anh từng sống, nên anh chỉ đến đó một chút thôi."

"……"

"Giờ anh sẽ ở đây mà."

Nghe những lời đó, mặt Ha Min đỏ bừng lên như thể cậu vừa bị bỏng. Cậu nhận ra đó hoàn toàn là sự hiểu lầm của mình, và cậu chỉ muốn chui xuống đất mà thôi. Những cảm xúc thô thiển mà cậu đã tuôn ra vì cảm giác bị phản bội ùa về, khiến cậu càng thêm xấu hổ và ngượng ngùng, cậu che mắt lại và thở dài.

Mình vừa làm cái gì thế này. Ha Min xoa xoa mắt và trán, cố gắng làm dịu đi sức nóng đang bừng bừng trên mặt. Vừa mới xấu hổ được một lúc, anh tiến lại gần một bước và lại mở miệng.

"Anh đã bảo là anh sẽ không đi rồi mà."

"……"

"Anh định sau khi em thi xong hết thì sẽ nói chuyện đàng hoàng với em, thật ra anh đã quyết định không đi nữa rồi. Anh sẽ ổn định cuộc sống ở Hàn Quốc, và dù có đi, anh cũng sẽ tìm cách đưa em đi cùng."

Tae Rim lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Ha Min và vội vàng kéo cậu vào lòng. Anh ôm Ha Min chặt đến mức như muốn bóp nát eo cậu, rồi cúi xuống vùi mặt vào cổ cậu. Anh thở ra một hơi dài nhẹ nhõm mấy lần, rồi cố tình chạm môi ẩm ướt lên da thịt cậu.

"Anh lại tưởng em ghét anh rồi chứ."

"……"

"Lần này anh thật sự… tưởng em sẽ bỏ rơi anh đấy."

Tae Rim thì thầm vào tai cậu, ôm eo cậu chặt hơn như thể đang bất an. Cậu lại cảm thấy một cảm xúc xa lạ nữa. Cậu cảm nhận được một cách rõ ràng sự bất an tột độ mà cậu chưa từng cảm nhận được từ anh trước đây.

Chính cậu cũng vậy. Cậu vừa thấy nhẹ nhõm vừa buồn cười khi biết rằng mình cũng đang mang trong mình nỗi bất an giống như anh.

Ha Min đang bị Tae Rim ép vòng tay qua cổ anh và ôm một cách vụng về, cậu lúc này mới ôm chặt lấy cổ anh. Cậu từ từ siết chặt vòng tay, lần này Ha Min cũng vùi sâu vào vòng tay anh. Lần đầu tiên cậu ôm anh thật chặt mà không hề lo lắng, không hề bất an.

"Em cũng…."

Ha Min khó khăn mở miệng, vụng về truyền đạt sự chân thành của mình.

"Em cũng… tưởng anh sẽ lại bỏ em mà đi mất…."

Nghe thấy giọng nói đầy yêu thương của cậu, anh càng siết chặt Ha Min hơn, như thể không muốn có bất kỳ khoảng trống nào giữa hai người, rồi chạm môi lên đường quai hàm của cậu. Anh khẽ phát ra âm thanh "chóc" rồi lại di chuyển môi, mân mê gò má của Ha Min, tiếp theo là khóe môi cậu, và cuối cùng là đôi môi căng mọng và sưng húp vì bị cắn quá nhiều của Ha Min.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo